Mấy ngày sau, Gia Di cùng Tuấn Thần đến công ty làm việc. Chức vụ của cô không sai chính là thư kí chủ tịch. Cô không làm giám đốc hay gì đó mà là làm thư kí để ở bên anh giám sát khách hàng, đặc biệt là nữ. Anh thấy cô như thế mà dở khóc dở cười. Trước kia anh không gần nữ sắc cộng thêm vẻ mặt băng giá và sát khí đằng đằng thì chỉ là ” đoá hoa ” được nhìn từ xa mà không thể hái. Bây giờ thì sau vụ tạo bất ngờ cho cô ở công viên thì phụ nữ lại vây anh nhiều hơn bao giờ hết…
Nét đáng yêu của cô ngày càng tăng vọt trong mắt anh. Mỗi khi con mèo nhà anh xù lông ăn giấm chua thì lúc đó anh rất vui và…hơi sợ. Bởi vì khi cô như thế sẽ đem anh ra trút giận.
Hôn lễ theo lời mẹ Thần nói sắp đến ngày. Hôm nay anh đành cả ngày để cùng cô chọn đồ cưới. Thực ra váy cưới dành cho cô đã may xong tất chỉ còn chờ sự kiểm duyệt của cô nữa thôi. Tất nhiên váy cưới được thiết kế bởi nhà thiết kế nổi tiếng và số chi siêu khủng. Lại có tất tần tật 12 bộ để chọn lựa. Tone màu của các bộ váy gồm xanh lam, tím thẫm, đỏ và trắng. Nhưng đến khi Gia Di lựa chọn thì cô chỉ nhìn một lượt rồi tươi cười chỉ vào cái màu xanh lam, nói: ” Cái này! ” Mà không cần xem thêm cái nào nữa…
Kể đến hôn lễ nghe thật qua loa nhưng thực sự chẳng qua loa chút nào. Tất cả được chuẩn bị một cách tỉ mỉ và công phu, khách tham dự toàn những người có máu mặt trong bạch đạo cả công viên chức cấp cao cũng được mời đến. Đặc biệt an ninh trong hôn lễ là do đích thân Lộ Thiên cùng Nhật Tuyết lo liệu. Bọn tàn dư của Khôi Báo chắc chắn sẽ chớp thời cơ để trả thù. Nghi lễ tiến hành ở nhà thờ lớn nhất thành phố S, sau đó tiệc cưới diễn ra ở khách sạn TFW ( The Fairy World) thuộc Thịnh Vĩnh. An ninh luôn được đảm bảo thắt chặt…
Tiêu Viên, hội họp đông đủ. Tuấn Thần và Gia Di hôm nay sẽ ở lại đây. Tuấn Duật thì có đưa một người về nữa. Người này không ai khác là nữ bác sĩ đại tài của Tiêu Gia, Dương Khả ( chị gái bác sĩ chữa bệnh cho chị Di chap trước trước ak). Trong mắt mọi người ai cũng nhìn ra hai người này sinh ra đã là một cặp. Chỉ có họ là không nhận ra thôi…
Mẹ Thần bảo còn một vị nữa cũng sẽ đến. Bà nói: ” Tuy không cùng huyết thống nhưng ta xem con bé như con trong nhà.”
Phòng khách, tất cả đã có mặt. Mẹ Thần dặn dò chuyện chuẩn bị cho hôn lễ. Tuấn Duật và Dương Khả đảm nhiệm vai trò phụ rể phụ dâu. Còn về gia đình nhà Gia Di thì Nhậm Chính đứng ra chủ trì. Tuy rằng cô không thích ông nhưng cô hiểu tấm lòng của ông…
” Mẹ nuôi! Xin lỗi con đến trễ.” Một giọng nói trong trẻo vang lên hấp dẫn lực chú ý.
Nhưng có một người không quan tâm lắm, một cái liếc mắt cũng không cho chỉ chăm chăm vào bảo bối trong lòng mình.( Anh Thần trước bàn dân thiên hạ vẫn luôn ôm khư khư chị Di không buôn a?)
Gia Di nhận ra giọng nói này. Cô gái hôm cô đưa cơm, La Ân! Sở hữu một gương mặt khả ái hoạt bác, cô La Ân này rất được lòng mọi người xung quanh. Ngay cả Gia Di cũng thấy thích cô ấy ngày từ lần đầu bắt chuyện.
” Tiểu Ân, con xem. Lại đây ta giới thiệu chị dâu con này.” Mẹ Thần ôn nhu cười.
” Vâng! Chào anh hai, anh ba, hai chị dâu.” La Ân cười nói.
” Ai là chị dâu? Cô lầm rồi a. Chị dâu là người kia cơ… ” Dương Khả kéo khoé miệng nặng nụ cười bất đắc dĩ. Song cô cũng bắn một ánh mắt khó hiểu cho Tuấn Duật. La Ân luôn hay gọi cô là chị dâu mỗi khi gặp, cho dù rất ít khi gặp nhau.
” Gia Di? Là cậu sao? À… Em nuôi chào chị dâu.” La Ân ngạc nhiên nhưng nhanh chóng khôi phục vẻ mặt tươi cười.
” Chào cậu.” Cô cũng cười đáp lễ.
Mẹ Thần hài lòng với thái độ của cả hai. Chị em hoà thuận mới lợi cho gia đình…
” Hai đứa biết nhau từ trước rồi thì tốt quá. Nào chúng ta cùng nhau ăn trưa. Hiếm khi đủ mặt như hôm nay.”
Bữa cơm gia đình diễn ra đầm ấm và rộn tiếng cười. Tuấn Duật và Dương Khả cứ như một đôi tấu hài…hơi quá nhưng tính khí giống trẻ con của họ tạo ra tình huống dở khóc dở cười. Bên cạnh đó là cặp đôi buôn mật ngọt, Tuấn Thần và Gia Di. Không khí quả là một gia đình hạnh phúc…
Trong thư phòng, Tuấn Thần xem hồ sơ vừa được đến. Trước hôn lễ có rất nhiều việc cần làm, không thể để Tuấn Duật và Lộ Thiên lo hết được. Anh tốt hơn cũng nên xử lí chút chuyện, rảnh rỗi suốt mấy ngày rồi. Nói lúc trước, anh hằng ngày bận đầu tắt mặt tối. Nhưng từ khi có cô bên cạnh thì công việc cũng không thấy còn nhiều. Chỉ là từ đó, anh khai thác năng lực của người tài triệt để hơn bao giờ hết.
” Anh làm gì vậy?” Cô từ ngoài bưng một cốc nước ép trái cây.
” Chút việc vặt. Bảo bối nhớ anh không?” Anh cười tà, nói.
” Không!” Cô cười đặt ly nước ép xuống bàn làm việc.
Anh kéo cô ngồi trên đùi mình, đặt một nụ hôn trên tóc cô tận hưởng mùi oải hương nhè nhẹ. Bên ta lại vang lên giọng như trách móc.
” Anh có thái độ bình thường như mọi khi gặp người ngoài cho em xem! Được không? ” cô chu môi nói. Cô thích cảm giác lạnh lạnh sống lưng a~
” Sao vậy? ” Anh cúi đầu nhìn cô yêu thương cùng sủng nịnh.
” Thôi cũng được. Anh như vậy cũng tốt.”
” Anh biết anh tốt nhất rồi.” Giọng tự đắc, ôm cô chặt chẽ. Anh rất thích ôm cô. Mỗi lần như vậy anh đều cảm thấy dễ chịu và không còn mệt mỏi.
” La Ân là con nuôi của mẹ?” Cô hỏi vu vơ.
” Đúng vậy.”
” Cô ấy thật dễ gần.” Cô rất ưng ý.
” Nhưng cũng rất khó để hiểu tâm tư của cô ta.” Anh đột nhiên lạnh lùng.
” Không sao cả. Em thấy cô ấy tốt…” Cô cũng nhận ra có gì đó ẩn chứa sao sự hoạt bác đáng yêu kia.
_____________________________
Sắp rồi!
Mọi người có ai yếu tim không báo mình một tiếng nha?.
Nếu được mình sẽ để chút ngược vào…. Chỉ có ý định thôi?. Còn có đưa vào không thì xem trái tim yếu đuối của mình có chấp nhận nổi không đã…
Cảm ơn đã ủng hộ ạ ???