Hòa Thân Tân Truyện

Chương 52: Mặc danh thăng quan



Đả tự: Đau Đầu – Thủy Hỏa Thần – Kiếm Giới

Sáng sớm hôm sau, Doãn Kế Thiện lần đầu tiên thăng đường nghị sự ở chính đường của Lưỡng Giang tổng đốc, hiện trường thật là long trọng, sau khi 6 tiếng pháo nổ, tiếp theo là trống nổi, sau cùng là sự chúc mừng của tập thể quan viên từ ngũ phẩm trở lên của hai tỉnh Giang Tô và Triết Giang, hai bên có mấy mươi cận binh tập trung thị uy, Doãn Kế Thiện mặc áo tiên hạc, trên đầu đội mũ đá quý màu đỏ bắt mắt, tinh thần phấn chấn ngồi dưới bức hoàng của chính đường “Quang minh chính đại”, Hòa Thân ngồi sau Doãn Kế Thiện, đúng tại góc vô cùng quan trọng.

“Dẫn tri phủ Nam Kinh Vương Kế Thừa” Doãn Kế Thiện khẽ nhíu mày nói.

“Dẫn Vương Kế Thừa” quan truyền việc đứng ở cửa tiến ra ngoài cửa nói lớn.

Lát sau, thì thấy hai tên hộ vệ dẫn tri phủ Nam Kinh Vương Kế Thừa bị trói giải đến. Hòa Thân cần thận nhìn, chính là quan viên hôm đó trước khi đến bến sông để nghênh đón bọn họ, lúc này khuôn mặt sớm đã tối đen, tứ chi tê liệt, hai tên hộ vệ tùy tùng quan lớn lúc này vứt Vương Kế Thừa ra chỗ Doãn Kế Thiện, quay lưng lui sang một bên.

“Tham kiến… tham kiến tổng đốc đại nhân” Vương Kế Thừa run rẩy dập đầu thưa.

“Vương Kế Thừa” Doãn Kế Thiện nói nhẹ.

Vương Kế Thừa ánh mắt đầy cầu khẩn nhìn Doãn Kế Thiện đang ngồi trên cao kia, run lẩy bẩy nói: “ Hạ quan., hạ quan có mặt”

“Ta hỏi ngươi, tối qua ngươi đích thân trước mặt ta khẳng định, nói chắc chắn trong thành Nam Kinh vạn vô nhất thất, nhưng chưa đến 3 canh giờ từ khi ngươi lập quân lệnh, kho lưong Giang Nam đã bị bọn phàn tặc Bạch liên Giáo cướp, 70 vạn lạng bạch ngân không biết đã đi đâu mất, ngươi đã biết tội chưa?” Doãn Kế Thiện thanh giọng không thay đổi hỏi.

“Hạ quan biết tội., hạ quan biết tội…” Vương Kế Thừa đã sợ đến mức bay mất hồn vía, chỉ biết quỳ trên đất liên tục đập đầu.

“Ta vốn định theo tuân lệnh chặt đầu ngươi nhưng bổn đốc niệm tình ngươi tối qua đã nỗ lực chỉ huy bắt phản tặc, nay chỉ tước mũ của ngươi đuổi về nhà ngươi có phục không” Doãn Kế Thiện nói xong trợn mắt nhìn Vương Kế Thừa.

“Hạ quan tâm phục khẩu phục, can tâm chịu bị xử phạt, đa tạ tổng đốc đại nhân tha mạng” Vưong Kế Thừa bắt đầu dập đầu cảm tạ ân đức.

“Dẫn hắn đi” Doãn Kế Thiện thét.

“Dẫn đường chủ Lưu Tuấn Tài của “Địa Quảng Đường” Bạch Liên Giáo lên đường” Doãn Kế Thiện hét lớn.

Hòa Thân vừa nghe cần truyền Lưu Tuấn Tài hãm hại Nhất Thanh trong lòng đột nhiên thấy chấn động: Xem ra trong Bạch Liên Giáo qủa nhiên đã có nội gián, tuy nhiên không biết cái tên Lưu Tuấn Tài kia đóng vai trò gì? Tuy nhiên nói chung là kẻ phản bội hầu như đều nham hiểm, ta từng khẳng định với Nhất Thanh là sẽ báo thù cho sư đồ của các nàng ấy, tuy nhiên không biết Doãn Kế Thiện sẽ xử lý tên này như thế nào?

Hòa Thân đang lúc suy nghĩ thì bên ngoài có một người đi vào, người này đầu quấn khăn trắng, eo đeo kiếm ngắn, cơ thể bậc trung, hao gầy khác thường, môi trên còn để hai nhánh râu chuột, Hòa Thân thầm nghĩ: “Con người này nhìn là đã thấy tướng nội gián, sao khi giáo chủ Bạch Liên Giáo thu nhận đệ tử lại không phỏng vấn chút, để cho tên tiểu nhân thế này trà trộn vào, Bạch Liên Giáo chằng phải là mù quáng hay sao?”

Chỉ thấy người đó đến trước án, quỳ một chân xuống chắp tay nói: “ Lưu Tuấn Tài tham kiến tổng đốc Doãn đại nhân”

“Lưu đường chủ ngươi thân là đường chủ Bạch Liên Giáo nhưng biết bỏ tà quy chính, quà thật là cái uy của triều đình là phúc của xã tắc” Doãn Kế Thiện cười lạnh một tiếng nói.

“Tổng đốc đại nhân nay tiểu nhân đã là thuộc hạ của đại nhân, can tâm chịu sự ép buộc của đại nhân, xin đại nhân đừng gọi tiểu nhân là đường chủ nữa” Lưu Tuấn Tài nhìn sắc mặt của Doãn Kế Thiện, sợ đến mức bụng cứng lại, cúi đầu nói.

“Vô liêm sỉ, đáng khinh, thối tha, không có sĩ diện gì nữa” Hòa Thân thầm mắng.

Doãn Kế Thiện không quan tâm đến Lưu Tuấn Tài, mà nghiêm giọng nói: “Lần này có thể tiêu diệt thắng lợi hơn 4 nghìn quân Bạch Liên Giáo, đều là công lao của ngươi, ta đã soạn tấu lên hoàng thượng, sắp tới sẽ thăng quan tấn vị cho ngươi, nay ta tạm thời lệnh cho ngươi làm môn lĩnh thành Nam Kinh, ngươi ngay lập tức đi nhận chức đi”

Lưu Tuấn Tài đáp một tiếng, quay lưng bước đi, kì thực hắn không có mặt mũi nào ở lại nơi đây, hai bên mặc dù đều là quan lớn nhỏ triều Thanh, nhưng hắn vẫn thầm cảm nhận được những ánh mắt khinh bỉ mà bọn họ giành cho kẻ phản bội như hắn.

Doãn Kế Thiện nhìn theo tên phản bội Lưu Tuấn Tài rồi dùng ánh mắt uy nghiêm quét một lượt đám đông trước đường, sau đó chậm rãi nói: “Ta nhận long ân hoàng thượng đến trị lý Lưỡng Giang, là hi vọng các vị đại nhân lúc nào cũng lấy xã tắc giang sơn Đại Thanh làm trọng, đâu đâu cũng lấy nhiệm vụ nặng nề của triều đình làm đầu, toàn tâm toàn ý vì hoàng thượng, nếu có vị nào dám giống như Vương Kế Thừa sao lãng công việc, lừa dối bổn đốc, thì Doãn Kế Thiện ta quyết không nương nhẹ”

“Xin tuân theo sự giáo huấn của đại nhân chúng thần nhất định tận tâm với công việc, gắng hết sức mình vì triều đình” Đám đông quan viên đứng hai bên lập tức đồng thanh đáp.

Hòa Thân vừa định đứng dậy làm tượng trưng như thế thì Doãn Kế Thiện đã ấn hắn xuống nói nhỏ với hắn: “Hòa công tử đừng động đậy” Sau đó xua tay cười: “Vương Kế Thừa đã bị bãi chức, trước khi tri phủ mới được Lại bộ ủy cử đến, bổn đốc quyết định sẽ do Hòa công tử tạm thời nắm chức tri phủ Nam Kinh”

Hòa Thân vừa nghe Doãn Kể Thiện nói sẽ phong mình làm tri phủ Nam Kinh đột nhiên ngạc nhiên sững lại, mặc dù tri phủ chỉ là quan tứ phẩm, không cao bằng chức quan đô úy tam đẳng khinh xa hắn đang được hưởng, thế nhưng đó chỉ là hư chức, còn tri phủ Nam Kinh lại là quan phụ mẫu của 60 vạn bách tính Nam Kinh!

Đúng lúc Hòa Thân còn chưa kịp lên tiếng thì đám quan lại bên dưới đã đồng thanh nói: “Chúc mừng Hòa đại nhân vinh dự nhận chức tri phủ Nam Kinh”

Doãn Kể Thiện cũng đưa ánh mắt chúc mừng nhìn Hòa Thân ý muốn nói: “Sao, không mau cảm ơn ta đi”

Hòa Thân nghĩ, nếu một khi Doãn Kế Thiện đã sắp xếp mọi chuyển ổn thỏa rồi, thì mình cũng không cần gì phải chối qua chối lại nữa, nên đứng dậy chắp tay cười với đám quan viên: “Đa tạ các vị đại nhân, sau nay còn nhờ các vị chỉ giáo nhiều” Nói xong quay sang Doãn Kế Thiện: “Đa tạ tổng đốc đại nhân đã tiến cử”

Sau khi ra khỏi đường, Hòa Thân liền đi tìm Doãn Kể Thiện hỏi: “Doãn đại nhân sao lại vội vàng phong quan cho ta vậy, ta đến một chức tri huyện cấp 1 cũng chưa từng làm qua, thành Nam Kinh lớn như thế, Doãn đại nhân giao cho ta, không phải là đã chọn nhầm người làm chuyện lớn rồi hay sao!”

Doãn Kế Thiện nghe xong bèn cười ha ha: “Hòa công tử sau khi nhận chức sẽ có thể làm ăn thành công với người Tây, sau đó dần dần quen với tác vụ trong quan trường, tên Vương Kế Thừa kia không phải là đang ở nhà để tham mưu hay sao, kì thực ta không muốn gạt bỏ ông ta hãy để ông ta làm trợ thủ của ngươi. Chuyện gì ngươi không hiểu có thể hỏi ông ta, những chuyện không muốn quan tâm thì cứ giao cho ông ta đi làm”

Hòa Thân đã hiểu, Doãn Kể Thiện cho hắn cái mũ tri phủ Nam Kinh để cho hắn tiện bề đi làm ăn với người Tây, đây gọi là lấy thùng vôi đi quét tường, có danh nghĩa dễ làm việc.

Chiều hôm đó, Hòa Thân và Lưu Toàn chuyển đến nha môn tri phủ Nam Kinh, vừa bước vào cửa lớn, người bên trong vừa nhìn thấy đã gọi “Hòa đại nhân Hòa đại nhân”, vừa nghe cũng thấy có chút không quen, nhưng cũng chưa đến một bữa cơm đã bắt đầu nghe quen tai, trong lòng hắn không ngừng cảm thán dư vị làm quan thật là tốt.

Sau khi đã bố trí thỏa đáng việc nghỉ ngơi và những chuyện khác, Hòa Thân và Lưu Toàn ra đường phố Nam Kinh dạo một lát, cho đã cơn thích. Mặc dù nha môn trong thành Nam Kinh như rừng, như Giang Tô tuần tra nha môn, nha môn của bố chính sử và án sát sử, còn có Giang Tô bố chính sử… những nha môn này lúc nào cũng có thể xuất hiện một viên quan còn to chức hơn chức tri phủ Nam Kinh của Hòa Thân, nhưng Hòa Thân biết, những quan viên đó ai có nha môn người đó, nói quản việc của ai đó, nhưng lại phân chia rõ ràng với thành Nam Kinh và mười mấy huyện xung quanh, Hòa Thân hắn dẫm chân cũng có thể khiến nó rung mấy lượt.

“Thiếu gia, nay người đã là lão gia rồi, cũng nên cho tiểu nhân một chức tiểu quan chứ” Lưu Toàn vừa đi vừa cười đùa với Hòa Thân.

“Ừ, ngươi…” Hòa Thân nhìn tướng mạo nô tài của Lưu Toàn, cười nói: “Thường ngôn nói “quan mới nhậm chức sẽ có biện pháp mới” thế ngươi nghĩ cách hãy đuổi bọn người trong nha môn tri phủ đi đi”

“Lão gia xin hãy yên tâm, tiểu nhân bảo đảm trong vòng mười ngày, có thể khiến cho bọn đó khâm phục, trừ lão gia người, thì lời của lão tử Thiên Vương cùng không có tác dụng gì” Lưu Toàn vỗ ngực nói.

“Tốt, Lưu Toàn, chuyện này giao cho ngươi, chúng ta sau này bất luận làm gì, hậu viên đều không thể nổi lửa, ta không cần biết ngươi dùng cách gì, hãy chuyển hết người trong ngoài nha môn tri phủ đi đi, nếu không sẽ có một ngày chúng ta ăn đủ” Hòa Thân nghĩ một lát rồi nói với Lưu Toàn.

“Lão gia còn có một chuyện hình như ngài quên rồi thì phải? Là cô nương trong địa đạo đó, ngài định làm thế nào?” Lưu Toàn hỏi.

Nếu Lưu Toàn không nhắc đến thì đúng là Hòa Thân hôm nay đúng là chỉ biết đến niềm vui, đúng là đã quên khuấy đi mất, nay Lưu Toàn nói ra mới khiến Hòa Thân giật mình: “Đã một ngày rồi, mấy người bọn họ nấp trong địa đạo vừa lạnh vừa tối, nếu không mau nghĩ cách cứu ra, e rằng không sống nổi.”

Vừa nghĩ đến chuyện này, Hòa Thân không còn tâm trạng nào mà thăm thú thưởng ngoạn nữa, liền vội vàng dẫn Lưu Toàn về phủ thảo luận đối sách.

Huyết Tu La

]Hòa Thân Tân Truyện

Tác giả: Độc Cô Hắc Mã

—–oo0oo—–


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.