Lần này thì Phí Dĩnh không cho mọi người ăn thêm cú lừa nào nữa mà chính thức quay trở về sau nửa tháng thông báo. Diệp Châu tuy là mong muốn bạn tốt của mình sớm ngày về nước nhưng mà cũng không tránh được có chút phiền muộn. Hắn trong một buổi chiều rảnh rỗi ngồi trong tiệm bánh lật đi lật lại Cậu Bé mà buồn rầu.
“Thằng chết dẫm đó về đây thì Anh Anh sẽ không thèm để ý tới mình nữa. Anh Anh nhất định cả ngày sẽ chạy theo anh trai chết tiệt kia cho mà xem. Thằng Phí Dĩnh mà biết chuyện của mình với Anh Anh nhất định nó sẽ đem Anh Anh cất vào tủ kính. Sau đó nó sẽ cài mật mã bảo vệ phòng ngừa mình đụng vào, thứ bạn bè tốt ghê vậy đó.”
Diệp Châu hết ngồi rồi lại nằm dài ra bàn nhìn trông chán nản vô cùng. Phí Anh hiếm khi nào lại ghé đến đây vào ban ngày, vừa mở cửa bước vào đã thấy bộ dạng chán đời của hắn thì sinh ra ghét bỏ. Đám nhân viên thấy cậu tới thì vui vẻ chào hỏi như thể gặp khách quý.
“Anh đến tìm chủ quán của bọn em ạ? Anh ấy đang ở bên kia nhưng chả hiểu sao mà từ sáng tới giờ cứ sầu não như vậy, tụi em cũng không dám đến hỏi.”
Phí Anh tìm một cái bàn khuất góc nhìn của Diệp Châu ngồi xuống. Nhìn hắn lố lăng như vậy thì miệng cậu lại không lương thiện mà nói với đám nhân viên.
“Sầu não gì chứ, anh ta bị thần kinh đấy.”
Một nhân viên tỏ ra cực kỳ thân thiết mà hỏi cậu.
“Anh muốn ăn loại bánh nào để em mang ra cho.”
“Cậu Bé!”
Đúng là thứ gì càng quý hiếm thì càng nhiều người muốn có cho bằng được. Điển hình như Cậu Bé của cửa tiệm cũng vậy. Thân là món đại diện của cả cửa hàng nhưng mà lại không bán, mỗi ngày chỉ làm một cái duy nhất để chủ quán tự mình ăn. Khách hàng thì mỗi ngày tới đây đều mong muốn có thể nếm thử nhưng chỉ là hít thôi cũng chưa ai có cơ hội. Cái này thật sự đã làm cho nhân viên đau đầu vì suốt ngày phải đi giải thích.
“Thật khó cho tụi em quá, chủ quán chẳng hiểu thế nào mà mỗi ngày chỉ làm một cái duy nhất thôi. Từ khi khai trương cửa tiệm tới nay cũng gần một năm rồi nhưng chưa có ai ăn được loại bánh đó cả. Tụi em cũng rất đau đầu giải thích cho khách mỗi ngày đó ạ.”
“Vậy là anh ta bị thần kinh thật rồi còn gì nữa.”
Phí Anh đưa mắt nhìn qua phía Diệp Châu nhìn hắn đang chống cằm lật qua lật lại Cậu Bé trông vô cùng chướng mắt. Cậu thừa biết cái tên Cậu Bé này có ý nghĩa là gì nên vẫy một nhân viên phục vụ lại nói nhỏ.
“Lại đây anh bảo này.”
“Vâng ạ!”
“Em chạy tới nói với anh ta là anh muốn ăn, bảo anh ta mang nó qua đây.”
Nhân viên nọ nghe Phí Anh xúi giục thì mặt mày nhăn nhúm lại lắc đầu từ chối.
“Thôi em không dám đâu, từ cái bữa mà bọn em đập cửa quán anh ấy rất hay nổi giận. Với lại anh ấy đang ăn em không dám bảo đâu, anh chịu khó ăn cái khác đi được không?”
Phí Anh nghe nhân viên nói dạo gần đây Diệp Châu hay nổi nóng thì lòng lại sinh ra thêm nhiều ác cảm. Hắn cư nhiên lại là hàng đi chấp vặt chuyện nhỏ đến mặt mày sưng sỉa.
“Đồ xấu tính!”
Nói thì nói vậy nhưng Phí Anh vẫn không từ bỏ ý định dụ dỗ nhân viên một lần nữa.
“Giúp anh đi! Em cứ bảo là anh muốn ăn. Nếu anh ta mặt lớn mặt nhỏ với em thì cứ để anh xử cho.”
Nhân viên nọ mặt tràn đầy nghi hoặc mà hỏi lại Phí Anh thêm một lần.
“Anh chắc không? Nếu mà em bị mắng anh phải bảo vệ cho em đó. Chủ quán tính khí thất thường như vậy bọn em cũng không hiểu nổi.”
“Anh cam đoan sẽ không bị mắng đâu, mau đi lấy dĩa bánh đó về cho anh. Anh ta ăn nhiều rồi nhường cho anh một lần cũng đâu có mất mát gì.”
Thấy Phí Anh tự tin như vậy thì nhân viên nọ cũng an tâm mà tiến đến chỗ Diệp Châu dè dặt hỏi.
“Anh Châu, cái bánh này anh có ăn không ạ?”
Diệp Châu đang mơ màng với mớ suy nghĩ tính toán rối rắm, bất thình lình lại có người ở bên cạnh hắn chọc chọc thì giật bắn.
“Ôi giật cả mình! Em làm cái gì mà lại đứng lù lù bên cạnh anh thế kia?”
“Dạ không có! Em có hỏi anh mà tại anh không để ý thôi.”
Diệp Châu cũng không so đo nhiều mà hỏi chuyện nhân viên của mình.
“Thế em đứng đây có việc gì? Muốn xin nghỉ phép phải không? Hay là tiền học tháng này thiếu?”
“Dạ không có! Anh Phí Anh bảo anh ấy muốn ăn cái bánh này.”
Hai mắt Diệp Châu bỗng nhiên sáng như sao, biểu cảm phải nói là thú vị vô cùng. Không cần biết Phí Anh trong lời nhân viên nói đang ở phương nào đã vội vàng đem cái bánh để nghiêm chỉnh trên đĩa.
“Anh Anh đặt bánh này à? Có bảo là đang ở đâu không? Có nói là muốn ăn mấy cái không?”
Nhìn bộ dáng ngu ngốc đó xem, Diệp Châu giống như muốn cho cả thế giới biết là hắn đang phát cuồng vì Phí Anh của hắn. Cậu ngồi ở một góc bàn nhìn qua mà thực sự cảm thấy hối hận vì đã nghĩ ra cái trò giành giật này. Hối hận rồi nên dứt khoát cúi gằm mặt xuống bàn không muốn nhận người quen nữa.
“Xấu hổ chết mất thôi, tên điên này làm lố quá.”
Lúc Phí Anh đang cố gắng giấu mặt mũi đi thì bên tai đã nghe tiếng nhân viên í ới réo gọi.
“Anh Châu, anh chạy đi đâu vậy? Anh ấy ngồi ở bên kia mà.”
“Hả, ngồi ở đâu?”
Diệp Châu hỏi xong thì im lặng, vậy nên chắc chắn là hắn đã nhìn ra Phí Anh rồi. Cậu thì vẫn giả ngu mà cúi mặt nghịch điện thoại giống như chuyện của thế giới này đều không liên quan đến mình. Nhìn là vậy nhưng ruột gan cậu đã nhào lộn lên hết cả. Hai đầu gối cũng vì căng thẳng mà cứ va vào nhau liên tục. Cho đến khi giọng nói không đứng đắn vang lên trước mặt cậu mới chịu thừa nhận là mình thua.
“Này gọi là vì yêu mà đến có phải không?”
“Anh im miệng! Nói cái gì không biết nữa. Anh không biết xấu hổ hay sao mà suốt ngày làm trò lố thế? Anh có thể làm nhiều hơn một cái để chiều lòng khách hàng mà.”
Phí Anh vừa nói xong thì Diệp Châu nhẹ nhàng đem đĩa bánh đặt trước mặt cậu. Giọng hắn ôn nhu vô cùng khiến tâm cậu bỗng nhiên mềm nhũn.
“Của em… mau ăn đi. Cậu Bé là của em, anh cũng là của em nên anh không thể làm nó cho bất cứ ai ăn ngoài em.”
Không biết có phải là Phí Anh đã thật lòng thích Diệp Châu hay không nhưng mà những lúc hắn điềm đạm thế này cậu lại có ham muốn được gần gũi một chút. Cậu vẫn giữ vẻ cao ngạo thường ngày mà hất hất mặt về phía đối diện ra lệnh cho hắn.
“Ngồi xuống đó đi!”
Hắn nghe thấy lời đề nghị của cậu thì lại bắt đầu ngả ngớn.
“Muốn anh đút cho em ăn sao?”
“Có ngồi hay không? Không ngồi thì cút ra chỗ khác.”
Diệp Châu rất thành thật mà ngồi xuống nhưng không phải ở vị trí đối diện mà là ngồi ngay sát bên cạnh Phí Anh. Nhìn hắn cứ dính sát vào người mình thế này khiến cậu có cảm giác hắn muốn kí sinh trên cơ thể cậu rồi, tưởng tượng dính muốn bứt không ra.
“Anh làm cái gì vậy? Để người ta nhìn thấy anh cứ dính tôi như vậy thì làm sao đây? Xích ra cái coi.”
“Làm sao là làm sao? Em nhìn mấy đứa nhân viên kia đi nãy giờ đều đã chứng kiến nhưng mà có làm sao đâu. Em không nói, anh không nói làm sao họ biết được chúng ta có gì đó với nhau chứ hả?”
Mặt Phí Anh đỏ lên, Diệp Châu nói có gì với nhau nghĩa là cái gì cậu cũng thừa biết. Nhưng mà hắn cũng không nhất thiết phải ở nơi như thế này mà làm ra mấy cái ám muội cho người ta nhìn.
“Anh đừng có như vậy, tôi không thích, người ta sẽ nhìn chúng ta đó.”
“Được rồi không chọc em nữa, có muốn ăn thêm không?”
Phí Anh nhớ lại ban nãy nhân viên có nói loại bánh này một ngày chỉ làm một cái duy nhất. Bây giờ Diệp Châu lại hỏi cậu ăn thêm hay không thì lại đâm nghi ngờ mà nhìn hắn.
“Em đừng nhìn anh như vậy chứ, nếu em muốn ăn anh bây giờ đi làm cho em ăn.”
Diệp Châu nói ra những lời này thực sự quyến rũ quá. Quyến rũ đến mức mặt Phí Anh dại ra vì cứ mải nhìn chằm chằm vào môi hắn mà vô thức nuốt nước bọt.
Diệp Châu nhìn thấy biểu hiện của Phí Anh lúc này thì vui vẻ không thôi. Hắn tự giác đứng lên chạy vào gian bếp riêng của mình bắt đầu ủ bột làm bánh. Phí Anh giống như bị thôi miên mà cũng đứng lên lò tò đi theo phía sau.
Gian bếp bánh của cửa tiệm rất lớn, trong đó có đến ba người thợ làm bánh. Còn gian bếp riêng của Diệp Châu rất nhỏ lại nằm phía trong cùng. Nơi này hắn chỉ dành để làm món bánh đặc biệt của mình. Cũng chưa từng một ai bước chân vào đây ngoại trừ Phí Anh.
Tuy nói căn bếp này nhỏ nhưng mà không thiếu bất cứ loại gia vị gì. Mỗi loại đều được Diệp Châu bỏ vào riêng biệt trong từng hủ có ghi chú rất rõ ràng, ngăn nắp. Phí Anh lần đầu tiên nhìn thấy hắn chăm chú làm việc, mà cách sắp xếp của hắn cũng vô cùng chuyên nghiệp khiến cậu phải gật gù tán dương. Phải nói Diệp Châu sinh ra bẩm sinh đã có máu làm chủ nhưng hắn chỉ thích làm chủ cuộc đời hắn mà không muốn tranh giành với ai.
“Anh giấu nghề à? Làm một cái ổ nhỏ tí thế này tự kỉ hả?”
“Ừ… bởi vì nó đặc biệt cho nên anh không muốn ai biết cả. Trên đời này chỉ cần một mình anh biết là đủ rồi, bây giờ thì có em biết nữa. Em ở đây với anh, xem anh vất vả làm Cậu Bé cho em ăn. Sẽ hơi lâu đấy vì bột cần phải nhào thật kĩ và ủ đúng thời gian.”
Phí Anh trên tay vẫn cầm đĩa bánh mà từ tốn nhai nuốt rất có quy luật. Cậu im lặng đứng ở phía sau nhìn Phí Anh bận rộn nhào nặn bột ở phía trước thì mỉm cười đầy tự hào. Cậu không nghĩ rằng hắn lại thực sự quyến rũ trong bộ dạng như thế này. Cậu nhẹ nhàng đặt đĩa bánh xuống bên cạnh mà từ từ tiến lại gần hắn. Giống như ma xui quỷ khiến cậu vậy mà lại chủ động vòng tay qua ôm hắn từ phía sau khiến hắn một phen bất ngờ không nói nên lời.
“Anh Anh…”
“Anh im miệng? Anh mà nói cái gì tôi cho anh ăn đòn.”
Diệp Châu nghe lời không nói thêm bất cứ cái gì mà cứ đứng im như vậy. Rõ ràng là tim hắn đã nhảy loạn lên đến mức muốn vỡ rồi nhưng cũng không dám trái lời.
“Anh Anh…”
“Đã bảo anh im đi cơ mà, tiếp tục làm việc đi đừng để ý tới tôi.”
Phí Anh như thế này mà bảo Diệp Châu tiếp tục làm việc đừng để ý thì có khác gì muốn trừng phạt hắn. Diệp Châu cả người rục rịch không yên nhưng vẫn phải tiếp tục công việc của mình. Hắn đưa bàn tay lên chỗ bàn tay cậu đang ôm mình mà sờ sờ vuốt vuốt, hành động cưc kì gợi tình.
“Sao lại muốn ôm anh thế này?”
“Không biết! Muốn thế, anh không thích thì thôi vậy.”
“Không có…anh thích, thích lắm.”
Cậu không những ôm mà còn tùy ý dựa đầu trên vai hắn đu đưa.
“Tôi cảm thấy hôm nay anh thật sự rất quyến rũ, nhất là lúc anh hóa thân thành một người làm bánh như thế này. Tôi rất thích cho nên tôi ôm anh, anh để yên cho tôi ôm một lát đi, gấp gáp cái gì?”
“Thì ôm đi, anh đâu có nói gì đâu. Em muốn ôm bao lâu thì bao, ôm cả đời cũng được, ngày nào cũng ôm càng tốt.”
“Phí lời? Tôi muốn ăn thêm mười cái, anh làm cho tôi mang về ăn dần. Nơi này xa quá tôi không thể ngày nào cũng đến.”
Diệp Châu cả người bứt rứt không yên quyết định quay người lại đối diện với Phí Anh. Lúc hắn xoay người lại thì cậu xấu hổ không dám ngẩng đầu mặc dù giây trước còn chủ động ôm hắn. Hắn đưa tay nâng cằm cậu lên vẻ mặt thâm tình vô cùng rồi lại nhẹ nhàng hỏi.
“Muốn hôn anh ở đây không?”
Điều mà Phí Anh thích nhất mỗi lúc gần gũi với Diệp Châu đó chính là hôn môi. Không phải thích bình thường mà thực sự bị nghiện. Chỉ cần hắn ngỏ lời muốn hôn thì cậu liền không muốn từ chối.
“Muốn…”
Nói rồi hai người cứ như vậy mà ôm ấp hôn môi một trận. Nhưng mà lúc nào cũng vậy, chỉ cần họ dẫn dắt tốt một chút thì liền sau đó Diệp Châu sẽ nổi cơn ham muốn của mình lên. Mỗi lần như vậy thì hắn lại khiến mọi thứ không còn dừng lại ở giai đoạn hôn môi đơn thuần nữa.
Diệp Châu khống chế Phí Anh để cậu dựa vào bàn bếp. Đôi bàn tay không yên phận của hắn bắt đầu lần mò trong áo cậu làm càn. Chuyện này thường xuyên đến mức hắn chỉ cần bỏ tay vào liền có thể sờ đến hai điểm nhỏ trước ngực cậu mà không mất thời gian tìm kiếm.
“Anh muốn em, muốn đến phát điên rồi.”
“Anh…anh đừng có phát điên, ah…ah cái tay của anh khó chịu quá. Tay của anh hình như vẫn còn dính bột…tôi cảm giác được nó đang dính ở đó…ahh…ứ…”
Nhận ra bản thân mình vì khoái cảm mà kêu lớn tiếng thì Phí Anh cắn chặt môi ngăn không để khoái cảm phát ra khỏi cổ họng.
“Diệp Châu, em khó chịu…ư…ha… không được rồi không thể chịu nổi nữa.”
“Anh cũng không thể chịu đựng được, chúng mình lên phòng được không?”
“Ưm…lên phòng làm…làm gì?”
Diệp Châu trực tiếp vén áo Phí Anh lên nhìn hai điểm nhỏ kia thì mắt sáng rực. Hắn không chần chừ mà đưa miệng đến cắn cắn mút mút như thể đó là một món ăn hợp khẩu vị. Được hắn tấn công mạnh mẽ thế này cho nên cậu chịu không được ngửa cổ ra sau muốn thở dốc.
“Anh dừng lại, em sắp không kìm được.”
“Sao mà em lại mẫn cảm như vậy, bảo bối…bảo bối của anh. Người em thơm quá, anh thích chết mất, làm với anh đi, mình lên phòng…”
Phí Anh ngồi trên bàn bếp, áo bị vén cao lên tận cổ mặc cho Diệp Châu cứ vùi đầu vào ngực mình mà cắn. Cậu thoải mái ngửa đầu ra phía sau hai tay không thể yên là túm lấy tóc của hắn vừa vò vừa giật.
“Anh…anh ơi, đừng liếm nó nữa.”
“Ngoan! Để anh làm cho em, em thích nó mà, anh cũng thích chết đi được.”
Hai người đang trong giai đoạn mơn trớn thì phía ngoài cửa có tiếng gõ khiến Phí Anh bừng tỉnh. Không biết xấu hổ thế nào mà vung tay đấm vào mặt Diệp Châu một cái thật mạnh khiến hắn bật ngửa muốn chết bất đắc kì tử.
“Có…có người gọi cửa, anh mau cút ra!”
Phí Anh vội vàng gài nút áo của mình sau đó run rẩy chỉnh lại tóc tai mặt mũi một lượt rồi tiện chân đá Diệp Châu một cái. Vừa mới mặt đỏ tai hồng hưởng thụ mà ngay lập tức có thể biến hình rở về trạng thái ban đầu thì không thể không ngỡ ngàng.
“Cái con người gì mà lúc nào cũng động tình cho được.”
Diệp Châu tóc tai rũ rượi nửa nằm nửa ngồi trên sàn mà nói vọng ra.
“Ai vậy? Tôi đang bận!”
Bên ngoài truyền đến giọng một nhân viên nam lên tiếng có vẻ rất gấp gáp.
“Anh Châu, bên ngoài hết hộp giấy mang về rồi ạ.”
Diệp Châu nghe xong thông báo thì chỉ biết ôm đầu than trời. Toàn những lúc hắn sắp sửa dụ dỗ được người thì lại bị phá đám bởi những lí do từ trên trời rơi xuống. Hưng phấn ban nãy cũng vì điều này mà ấm ức tiêu tán. Hắn nghi hoặc có hay không cả đời này đều vì những chuyện này mà chết nghẹn.
“Hết rồi sao không báo sớm? Mau gọi điện thoại cho bên cung ứng họ giao tới đi, tức chết tôi!”
“Vâng ạ!”
Sau khi giận dỗi xong xuôi thì hắn cũng trở mặt nhanh chóng mà tiến đến lấy lòng cậu.
“Anh Anh, chúng ta lại tiếp tục…”
Diệp Châu vừa nói tay lại rất thành thục mà vén áo Phí Anh ên một lần nữa. Lần này thì Phí Anh nhanh tay cản hắn lại khiến hắn chưng hửng. Khóe môi cậu giật giật vì không thể tin được hắn vậy mà lại mặt dày tới mức xin tiếp tục thân mật. Mặt hàng này quả nhiên không thể xem thường, có dục vọng là mờ cả mắt.
“Anh giữ chút mặt mũi đi, tôi hết hứng nổi luôn rồi. Hiện tại tôi đang còn sợ, tim tôi còn đập bang bang đây này, anh hứng cái gì mà nhanh vậy?”
Nói xong cậu lạnh nhạt bước qua người hắn ý định mở cửa ra ngoài thì bất thình lình bị giữ hai chân lại.
“Em đi đâu?”
“Anh bỏ ra coi, tôi phải đi ra ngoài, không thể ở đây với loài lang sói như anh được.”
Diệp Châu ngồi dưới sàn mà ôm chân Phí Anh giống như một con chó nhỏ níu kéo chân chủ nhân của mình. Ánh mắt của hắn hiện tại cậu nhìn kiểu gì cũng rất giống ánh mắt của loài chó đang ủy khuất chủ.
“Anh làm cái gì vậy? Nhìn cái bộ dạng này đi, thật đúng là không có tiền đồ mà.”
“Mặc kệ! Không cần tiền đồ, chúng ta lên phòng sẽ không ai làm phiền nữa.”
Phí Anh nhìn Diệp Châu thở dài, chẳng biết vì sao mà hắn lại có thể hấp dẫn cậu đến như vậy. Nhưng bây giờ cậu đã mất hứng rồi nên không thể nào yên tâm cùng hắn dây dưa như lúc nãy được nữa. Thấy hắn ủy khuất như thế cậu cũng không nỡ nên đưa tay áp lên má hắn kiên nhẫn mà nói.
“Anh đứng lên đi đừng như trẻ con nữa mà. Thiệt tình cũng đâu phải tôi khi dễ anh nhưng vì bây giờ tôi không thể.”
Hắn như không nghe thấy lời này mà nhất quyết ngồi ôm chân cậu ý định muốn làm nũng mà chu chu cái miệng ra.
“Em đừng về…”
“Diệp Châu, anh rốt cuộc là muốn cái gì đây?”
“Tối nay ở lại…ngủ với anh.”
Phí Anh nghe thấy lời đề nghị này thì mạnh bạo hất Diệp Châu ngã lăn ra sàn rồi đứng chống nạnh. Cậu không thể tin nổi lời hắn vừa nói mà hai mắt trợn ngược thở dốc.
“Anh trơ trẽn đến vậy luôn hả?”
Diệp Châu nhanh chóng thay đổi từ biểu cảm tiểu hài tử sang bộ dạng nghiêm nghị trưởng thành. Hắn tỏ ra rất nghiêm túc mà đứng dậy trước mặt Phí Anh nói thật rõ ràng.
“Anh trơ trẽn như vậy đấy, nếu em không thích anh thì đừng có câu dẫn anh. Em cố tình mê hoặc anh khiến anh thê thảm như vậy rồi còn phủi mông không chịu trách nhiệm. Em là đàn ông kiểu gì đấy hả? Em xem đi, em xem đi!”
Diệp Châu vừa nói vừa nắm lấy tay Phí Anh dí sát vào căn mệnh đang căng lớn của hắn. Phí Anh vừa chạm vào đã hốt hoảng giật ngược ra vì cảm nhận được nó đang ngột ngạt lắm rồi. Thấy hắn kích động lớn tiếng như vậy thì cậu trở nên lúng túng. Cậu cũng sợ người ở bên ngoài nghe thấy cho nên lấy tay bịt miệng hắn lại giọng có chút sợ sệt.
“Anh phát điên cái gì hả? Nói lớn như vậy để người ta nghe được thì phải làm sao? Anh không cần mặt mũi nhưng mà tôi cần. Ôi trời ạ! Anh có phải con người không đấy? Anh còn dám để tôi sờ vào nó, anh…anh…”
Diệp Châu lợi dụng cơ hội mà đưa lưỡi liếm liếm lòng bàn tay Phí Anh đang bụm miệng hắn khiến cậu giật nảy mà khe khẽ nói.
“Anh…con mẹ nó anh tới mùa động dục à? Sao lúc nào cũng hưng phấn thế?”
Diệp Châu càng nghe Phí Anh nói thì càng trở nên kích động mà mạnh bạo cắn lên cổ cậu một cái. Sau đó hắn lại đè ép cậu vào tường ánh mắt đầy ám muội.
“Lúc nào ở cạnh em anh cũng thấy hưng phấn. Nếu như em sợ người khác nghe thấy thì chi bằng hôn anh đi, dùng cách đó chặn miệng anh lại là được. Nó đã lớn lên rồi anh không thể giải quyết thì anh sẽ chết, nó rất khó chịu mà.”
Nói rồi Diệp Châu không kiêng dè mà hôn Phí Anh. Cậu bị cưỡng hôn đến hít thở không thông khó khăn lắm mới đẩy được hắn ra một chút liền thở hổn hển nói.
“Diệp Châu dừng lại đi, đừng có lúc nào cũng xem tôi như thứ đồ để anh phát tiết. Tôi không thấp kém đến thế đâu, tên khốn này!”
“Em chiều lòng anh đi, anh…anh muốn…”
Diệp Châu vừa phản bác lại vừa gấp gáp ghì chặt đầu Phí Anh mà hôn. Đỉnh điểm của sự phẫn nộ của cậu đó là hắn mất trí rồi nên dám đẩy cậu ngã ngồi xuống sàn nhà. Cậu còn chưa kịp phản ứng lại hắn đã cưỡng ép dí mặt cậu vào căn mệnh của hắn để thõa mãn. Tức nước vỡ bờ, cậu đẩy mạnh hắn ra đồng thời giáng một bạt tai đau điếng lên mặt hắn.
“Đồ cầm thú biến thái, tôi ghét anh!”
“Anh Anh…”
Phí Anh không thèm quan tâm bên ngoài có hay không có người nghe thấy câu chuyện của bọn họ mà đạp cửa chạy ra ngoài bắt taxi quay trở về nhà. Diệp Châu sau khi ăn một cái bạt tai của cậu thì đứng thất thần một lúc. Bây giờ hắn mới thức tỉnh, hắn nhận ra hành động vừa rồi của mình đúng là quá bỉ ổi và vô liêm sỉ. Hắn tự tặng mình một cái bạt tai khác mạnh bạo không kém để tưởng nhớ cho sự ngu dốt của chính mình
“Mình đúng là một thằng biến thái, tồi tệ. Anh Anh không thích mình như thế nhưng mà mình đúng là hết thuốc chữa rồi.”