Trước khi Tô Hinh Nhi đi, nhìn thoáng qua Âu Dương Túc ở bên cạnh.
Vốn dĩ hai người không hề quen biết gì, thế nhưng ngay lúc này, Tô Hinh Nhi khuyên Âu Dương Túc.
“Chắc là anh cũng đã thấy rồi, tôi nghĩ bây giờ trên thế giới này, không có bất cứ kẻ nào hay bất cứ thứ gì, có thể tách hai người bọn họ ra, cho dù là sự sống cái chết cũng không làm được.
Nếu chúng ta thật sự yêu người kia, có lẽ buông tay, mới là lựa chọn chính xác nhất!”
Tô Hinh Nhi và Âu Dương Túc đều rời đi.
Nơi này chỉ còn lại hai người Tô Nhược Vân và Nghiêm Dĩ Bạch, đã hai ngày, Tô Nhược Vân chưa từng rời khỏi đây.
Buổi tối hôm nay, Tô Nhược Vân vì thật sự mệt mỏi, lúc ghé vào mép giường ngủ, đột nhiên nghe được một âm thanh bén nhọn.
Tô Nhược Vân bừng tỉnh ở trong mộng, nhìn thấy nhịp sóng trên máy theo dõi Nghiêm Dĩ Bạch biến thành một đường thẳng tắp, cả kinh biến sắc, vội vàng gọi bác sĩ tới.
Bác sĩ và y tá hoảng loạn cấp cứu cho Nghiêm Dĩ Bạch.
Tô Nhược Vân đứng ở một bên, gắt gao che miệng, nước mắt không ngừng chảy xuống.
Nhưng cô cũng không dám thở mạnh một tiếng, thật sự sợ hãi bản thân mà thả lỏng một hơi, Nghiêm Dĩ Bạch sẽ vĩnh viễn rời xa mình.
Y tá đưa Tô Nhược Vân ra ngoài, nhưng cô sống chết không đi, “Nghiêm Dĩ Bạch cần tôi, ta nhất định phải ở lại đây.
“
Nhưng mà đến cuối cùng, lúc bác sĩ và y tá từ bỏ không thể cứu được Nghiêm Dĩ Bạch, Tô Nhược Vân lập tức lao tới, khóc lóc gọi tên Nghiêm Dĩ Bạch.
Nói với anh chuyện trước kia mình và anh ở bên cạnh nhau, nói mình yêu anh cỡ nào, không thể không có anh.
“Anh tỉnh lại, tỉnh lại đi Dĩ Bạch, em yêu anh, em vẫn luôn yêu anh, chưa từng trách anh, anh tỉnh lại nhìn em đi.
Đừng để em lại một mình, nếu như anh đi rồi, em nên làm gì bây giờ? Em nên làm cái gì bây giờ đây.
“
Tiếng khóc tiếng la của Tô Nhược Vân, lấp đầy toàn bộ phòng bệnh, bác sĩ dặn dò y tá ở bên cạnh, chuẩn bị xử lý hậu sự cho bệnh nhân, thông báo cho người nhà anh.
Nhưng khi y tá đi lên, khi muốn dỡ dụng cụ trên người Nghiêm Dĩ Bạch xuống, bị Tô Nhược Vân ngăn lại.
“Đừng, các người không thể như vậy, Nghiêm Dĩ Bạch sẽ không sao, anh ấy tuyệt đối không sao, anh ấy sẽ còn tỉnh lại, cầu xin các người, cứu thêm nữa đi, anh ấy sẽ không chết, anh ấy không thể chết được, anh ấy thật sự không thể chết được.
“
Tô Nhược Vân quỳ trên mặt đất, cầu xin bác sĩ và y tá, y tá cũng có chút khó xử, nhìn về phía bác sĩ.
Bác sĩ nói: “Vậy thì theo dõi thêm tối nay đi, chúng tôi đi ra ngoài trước.
“
Lúc bác sĩ xoay người muốn ra khỏi phòng bệnh, đường tuyến trên máy đo nhịp đập của tim có phản ứng.
Tô Nhược Vân bỗng nhiên quay đầu lại, lập tức bổ nhào lên người Nghiêm Dĩ Bạch.
“Dĩ Bạch, Dĩ Bạch em là Tô Nhược Vân, em là Tô Nhược Vân, anh tỉnh lại đi, tỉnh lại đi mà.
“
Bác sĩ kinh hãi, cùng với y tá đồng thời vọt tới trước giường bệnh, y tá kéo Tô Nhược Vân sang một bên, lại tiến hành kiểm tra cho Nghiêm Dĩ Bạch một lần nữa.
Lúc này, nhịp tim của Nghiêm Dĩ Bạch khôi phục bình thường.
Lại nghe được tiếng hít thở đều đặn của Nghiêm Dĩ Bạch, cả người Tô Nhược Vân ngồi bệt xuống đất, nhẹ giọng nức nở.
“Đây quả thực chính là một kỳ tích, không có khả năng xảy ra được.
” Bác sĩ cũng phát ra tiếng cảm thán.
Từ đó về sau, tình trạng của Nghiêm Dĩ Bạch càng ngày càng tốt hơn.
Vào ngày chữa trị thứ ba, rốt cuộc Nghiêm Dĩ Bạch cũng mở mắt, nhưng mà lúc này Nghiêm Dĩ Bạch còn chưa thể nói chuyện, chỉ có thể dùng ánh mắt giao lưu với Tô Nhược Vân.
Mỗi ngày Tô Nhược Vân đều mang theo nụ cười, mặc dù Nghiêm Dĩ Bạch chưa thể nói chuyện, Tô Nhược Vân cũng sẽ nhắc lại với anh những chuyện mà bọn họ đã trải qua.
Một tuần sau, Nghiêm Dĩ Bạch đã có thể bỏ máy hỗ trợ hô hấp tự mình hít thở, Nghiêm Dĩ Bạch còn có thể trò chuyện mấy câu đơn giản với Tô Nhược Vân.
.
Anh tự tay xoa nếp nhăn trên trán cô, “Đừng có nhíu mày mãi được không? Sau này nhất định anh sẽ nghe lời em.”
Tô Nhược Vân nhịn không được dở khóc dở cười, ánh mắt nhìn anh như nhìn trẻ con, nhẹ gật đầu, anh vui vẻ ôm eo cô.
Hôm nay Tô Nhược Vân trở về biệt thự lấy chút đồ, lúc đến bệnh viện lại phát hiện Nghiêm Dĩ Bạch không có ở trên giường bệnh, nhưng tình huống của anh vẫn chưa thể chạy lung tung khắp nơi.
Tô Nhược Vân có chút nóng nảy vội vàng ra ngoài tìm anh.
Khi ra khỏi phòng bệnh, Tô Nhược Vân nhìn thấy bệnh nhân y tá trong hành lang, thậm chí cả bệnh viện, ai ai cũng cầm một bó hoa tươi.
Tô Nhược Vân không biết xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tất cả mọi người đang nhìn cô với vẻ hâm mộ.
“Cô.. có từng gặp, bệnh nhân ở đây không?”
Tô Nhược Vân khó hiểu hỏi thăm y tá bên cạnh.
Y tá lại cười mà không nói, trong vòng vây của đám bệnh nhân, Nghiêm Dĩ Bạch mặc một bộ tây trang màu đen, tóc chải chuốt chỉnh tề, cả người tinh thần sáng láng, phong thái hiên ngang xuất hiện trước mặt cô.
Anh đưa hoa tươi vào tay cô, quỳ xuống.
Mắt Tô Nhược Vân đã đẫm lệ, trong hạnh phúc, cô nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương kia, tiếng vỗ tay vang lên bốn phía.
“Ngay trong bệnh viện này, nếu không bởi vì em, anh đã không có mặt ở đây. Vì em, anh chết đi sống lại, sau này mạng sống của anh sẽ thuộc về em, lấy anh em nhé?”
Tô Nhược Vân bị câu tiếp theo của Nghiêm Dĩ Bạch chọc cười, anh chính là tổng giám đốc của tập đoàn Nghiêm thị đấy, cao ngạo lãnh lùng mới là bản tính của anh.
Nhưng ở trước mặt cô lại ngây thơ như một đứa bé, thỉnh thoảng cố ý tỏ ra hài hước lại vô cùng gượng gạo.
Thế nhưng trong mắt cô, anh là người hoàn mỹ vô khuyết.
“Gả đi, gả đi!”
Xung quanh vang lên tiếng của mọi người, mọi người đồng thanh nói.
Tim Tô Nhược Vân đập rộn lên, đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời cô.
“Mạng sống của anh thuộc về em, em đồng ý dẫn anh theo không?”
Tô Nhược Vân cười mà rưng rưng nước mắt, “Em đồng ý, anh bạn nhỏ này, theo em về nhà đi.”
Nghiêm Dĩ Bạch vui vẻ lấy nhẫn kim cương ra, đeo lên cho Tô Nhược Vân, tiếng hoan hô nổi lên bốn phía, tất cả mọi người ném hoa hồng trong tay lên trời.
Lần đầu tiên trong bệnh viện tràn đầy nụ cười hạnh phúc, đám bệnh nhân cùng chúc phúc cho bọn họ.
Bác sĩ và y tá cũng tặng quà cho bọn họ, trong lúc nhất thời, cả tầng lầu đều bị màu đỏ phủ đầy.
Nghiêm Dĩ Bạch tiến lên ôm Tô Nhược Vân thật chặt, hôn sâu cô.
Tiếng hoan hô lần nữa vang vọng cả tầng lầu.
Sau khi Nghiêm Dĩ Bạch xuất viện thì luôn chuẩn bị cho hôn lễ của mình.
Tô Nhược Vân lại không nóng nảy, vốn Nghiêm Dĩ Bạch định kết hôn vào tháng sau nhưng đã bị Tô Nhược Vân dời lại ba tháng nữa.
“Tại sao?” Nghiêm Dĩ Bạch tủi thân tỏ vẻ kháng cự.
“Bởi vì vết thương trên người anh vẫn chưa khỏi, phải đợi khỏi hẳn mới được, em thừa biết tính anh mà, đến lúc đó điên lên em sẽ không cản nổi, vì vậy nhất định phải đợi đến khi anh khôi phục hoàn toàn.” Tô Nhược Vân vừa tưới hoa vừa nói.
“Anh không sao thật mà.”
Tô Nhược Vân chống nạnh quay đầu lại nhìn anh, “Ba tháng sau, anh có ý kiến gì không?”
Nghiêm Dĩ Bạch nhíu mày, “Tất cả đều nghe theo bà xã đại nhân, không dám có ý kiến.”
Tô Nhược Vân lại nở nụ cười, Nghiêm Dĩ Bạch tiến lên từ phía sau ôm lấy cô, đặt cằm lên vai cô, cô đi đâu, anh đi đó.
“Hôm nay anh không cần đi làm sao?”
“Anh xin nghỉ, bởi vì cơ thể không khỏe.”
Lúc này anh ngược lại lấy cơ thể làm cớ.
“Đã ba ngày anh không đến công ty rồi, rất nhiều chuyện cần anh xử lý.” Tô Nhược Vân có chút lo lắng. A