Nghiêm Dĩ Bạch trừng to mắt, những chuyện này vốn anh không muốn nói ra, chỉ muốn nói cho Nhược Vân, anh là người cô yêu sâu đậm.
Lại bị Âu Dương Túc bẫy cho một hố như vậy.
Sau khi Tô Nhược Vân biết chuyện này vô cùng chấn động, mình vậy mà từng bán đi đêm đầu tiên, hơn nữa là cùng người đàn ông trước mắt.
Cô theo bản năng giữ cách với Nghiêm Dĩ Bạch.
Nghiêm Dĩ Bạch bất đắc dĩ, nhưng anh không muốn nói tiếp nữa, nếu nói thêm gì nữa, không biết Âu Dương Túc còn nói ra chuyện gì.
Dẫn Nhược Vân tới gặp Âu Dương Túc đúng là vô cùng sai lần.
Nghiêm Dĩ Bạch dẫn Tô Nhược Vân đi, nhưng Tô Nhược Vân lại không chịu đi với anh.
“Nếu năm đó chúng ta thật sự từng giao dịch với nhau, vậy giao dịch kia đã xong, hai người chúng ta không còn liên quan gì nữa, tôi không cần phải trở về với anh.
“
“Nhưng mà.
.
“
Nghiêm Dĩ Bạch không phản bác được, hai người dây dưa ở cửa quán cà phê.
“Nhược Vân, về với anh đi.
” Sau lưng truyền đến giọng Âu Dương Túc.
Nghiêm Dĩ Bạch như hoảng hốt, kéo Tô Nhược Vân ra sau lưng mình, “Cô ấy sẽ không đi theo anh.
Cả đời này anh cũng đừng mơ.
“
Tô Nhược Vân nhìn bóng lưng của Nghiêm Dĩ Bạch, ngửi mùi hương quen thuộc trên người anh, anh còn đang siết chặt lấy tay cô, trong lòng không khỏi tuôn ra một cảm giác quen thuộc.
Cảm giác này không khiến cô cảm thấy chán ghét, hơn nữa Tô Nhược Vân có thể cảm nhận được, Nghiêm Dĩ Bạch thật lòng với cô.
Nếu anh thật sự chỉ là một công tử ăn chơi, thật sự dùng một trăm vạn mua đên đầu tiên của mình, cần gì phải dây dưa với mình như thế?
Lòng bàn tay đang cầm lấy tay cô đã đổ mồ hôi.
Vẫn đang tranh chấp với Âu Dương Túc, có thể thấy được anh rất sợ mình sẽ bỏ đi, thậm khí khi tranh chấp, cơ thể còn cản trước mặt mình, ngay cả Âu Dương Túc muốn nhìn cô nhiều hơn chút anh cũng không cho.
“Âu Dương Túc anh đừng ép tôi.
“
Ánh mắt Nghiêm Dĩ Bạch trở nên lạnh lẽo hơn, dường như lại muốn đánh nhau với Âu Dương Túc.
“Tạm thời em về với anh ta trước, không sao.
“
Sau lưng truyền đến giọng nói rất nhỏ của Tô Nhược Vân, nhưng vẫn nghe thấy được.
Ngay cả Nghiêm Dĩ Bạch cũng không tin đó là do Tô Nhược Vân thốt ra.
Anh quay đầu lại cười với cô, khoảnh khắc này như đắm chìm trong gió xuân ấm áp, Tô Nhược Vân cũng cười theo, chỉ đơn thuần là bị nụ cười của anh ảnh hưởng, có đôi khi không cần quá nhiều ngôn ngữ, chỉ cần anh nhìn sâu vào mắt cô, tất cả lời nói đều hiểu hết.
Trong lúc Âu Dương Túc ngây người, Nghiêm Dĩ Bạch dẫn theo Tô Nhược Vân rời khỏi nơi này.
Lúc ăn cơm tối, Nghiêm Dĩ Bạch vẫn có chút khó tin, “Em thật sự sẽ không rời khỏi đây ư?”
“Sẽ không, ít nhất trước khi anh đồng ý để tôi đi thì tôi sẽ không đi.
” Cô nói chắc chắn.
Nghiêm Dĩ Bạch như vừa mới ăn một muỗng ăn mật ngọt vậy.
Từ đó về sau Nghiêm Dĩ Bạch không can thiệp nhiều vào chuyện của Tô Nhược Vân nữa, Tô Nhược Vân có thể ra ngoài dạo phố làm những chuyện khác, cũng sẽ đi gặp Âu Dương Túc.
Nhưng cô luôn về nhà đúng giờ, ăn cơm với Nghiêm Dĩ Bạch, có đôi khi về sớm, hai người còn đi ngắm những đóa hoa thủy tiên kia.
Nghiêm Dĩ Bạch vô cùng che chở cho Tô Nhược Vân, Tô Nhược Vân chưa từng được đối xử như vậy.
Cô từ từ có hảo cảm với Nghiêm Dĩ Bạch, ban đầu còn xem anh là bệnh nhân tâm thần, nhưng hôm nay lại cảm thấy anh có hương vị của riêng mình.
Chẳng qua trong lòng Tô Nhược Vân luôn có chút nghi vấn, rốt cuộc Nghiêm Dĩ Bạch có quan hệ gì với mình?
Tuy rằng anh đã thể hiện rất rõ ràng, nhưng anh chưa từng nói thích mình.
Mà Tô Nhược Vân cũng biết, những chuyện Nghiêm Dĩ Bạch làm là để theo đuổi mình.
Có đôi khi Tô Nhược Vân ở một mình còn nghĩ trước đây giữa bọn họ đã xảy ra chuyện gì.
.
Cái ống đựng bút đáng yêu kia thì được để ở trên bàn cơm.
Tô Hinh Nhi có chút mất mát, nhưng đối với cô ta mà nói, Nghiêm Dĩ Bạch có thể đồng ý với cô ta đi ra ngoài cùng ăn một bữa cơm, xem như đã tiến bộ rất lớn.
Trong 5 năm này, những cơ hội như vậy ít lại càng ít.
Tô Hinh Nhi giống như là nhận được sự cổ vũ, ngày hôm sau trực tiếp chạy tới công ty Nghiêm Dĩ Bạch tìm anh.
Lúc cô ta đi vào văn phòng Nghiêm Dĩ Bạch, khuôn mặt đầy vẻ tươi cười nhảy đến trước mặt anh, “Dĩ Bạch.”
Sắc mặt Nghiêm Dĩ Bạch lạnh nhạt, “Sao cô lại tới nữa? Có chuyện gì sao?”
“Ngày hôm qua anh để ống đựng bút ở trên bàn, hôm nay em mang tới đây cho anh.”
Lông mày Nghiêm Dĩ Bạch run một chút, anh cố ý để lại, chẳng lẽ cô ta không hiểu sao?
Nhìn Tô Hinh Nhi đặt cái ống đựng bút kia tới trên bàn chỗ mình dễ thấy nhất, anh không có bày ra bất cứ phản ứng gì, biểu cảm lạnh nhạt nhiều thêm vài phần âm trầm.
“Sau này đừng tùy tiện đến công ty.”
Sau khi Nghiêm Dĩ Bạch lạnh như băng nói vài câu, lại bắt đầu tiếp tục giải quyết công việc của mình.
“Dĩ Bạch đều đã qua lâu như vậy rồi, chẳng lẽ anh cũng không suy xét cho tương lai của mình một chút sao?”
Sau khi Tô Hinh Nhi ngồi xuống, thấm thía mà nói.
Nghiêm Dĩ Bạch có chút không hiểu lắm ngẩng đầu nhìn cô ta, “Cái gì?”
“Chị của em cũng đã qua đời năm năm rồi, năm năm này chẳng lẽ anh cũng chưa từng suy nghĩ nên tìm một nửa kia cho mình sao?”
Ánh mắt Nghiêm Dĩ Bạch lại tối sầm vài phần, “Cô tới đây chỉ để nói với tôi chuyện này sao?”
“Dĩ Bạch em biết chuyện năm đó là em làm sai, em cũng biết nói chị của em như vậy là sai rồi, em biết sai rồi, anh có thể tha thứ cho em không, chị của em cũng đã không còn nữa, anh vẫn không có ý định đón nhận em sao?”
Nghiêm Dĩ Bach cười khẽ một tiếng, tựa như cũng không có ý muốn tha thứ cho cô ta.
Chẳng qua là thái độ với cô ta hơi hòa hoãn một chút mà thôi.
Tô Hinh Nhi còn muốn nói thêm, Nghiêm Dĩ Bạch cắt ngang lời cô ta, “Nếu không có chuyện gì, thì đi ra ngoài trước, tôi muốn làm việc.”
Vốn dĩ Tô Hinh Nhi cho rằng ngày hôm qua Nghiêm Dĩ Bạch ăn cơm trưa với mình, là có ý tốt với mình, rốt cuộc chờ đến ngày anh cởi bỏ niêm phong trong lòng, lại không nghĩ rằng, thái độ của anh vẫn như cũ.
Tô Hinh Nhi có chút không cam lòng, nhưng mà mặc kệ cô ta nói cái gì Nghiêm Dĩ Bạch cũng không chịu ngẩng đầu lên nhìn cô ta nữa. Thở phì phò từ văn phòng Nghiêm Dĩ Bạch đi ra, vừa đúng lúc đụng phải thư ký muốn đi vào đưa tài liệu.
Tô Hinh Nhi giữ chặt thư ký, dò hỏi, “Có phải gần đây tổng giám đốc Nghiêm có chuyện gì hay không?”
Thư ký dừng lại một chút, cô ta biết Tô Hinh Nhi, cũng biết thân phận của cô ta, cho nên nói thẳng, “Không có chuyện gì, chỉ là vẫn luôn bận rộn công việc mà thôi, giống như trước kia.”
“Tôi nói là phương diện tình cảm, bên cạnh anh ấy có xuất hiện người phụ nữ kỳ quái nào không?”
Thông qua sự nhắc nhở của Tô Hinh Nhi, thư ký giống như nghĩ đến gì đó.
“Đúng rồi, lúc trước tổng giám đốc sắp xếp người mua hoa thủy tiên, hơn nữa tôi còn nhìn thấy anh ấy đang xem tạp chí nhẫn kim cương gì đó, ngẫu nhiên còn nhìn thấy một mình anh ấy nhắn tin nhắn cho ai đó, còn cười ngây ngô, chắc là đang theo đuổi ai đó rồi.”
Tô Hinh Nhi lập tức nhíu mày lại, vậy mà Dĩ Bạch lại có người thầm thích, mà người kia lại không phải là mình.
Sau khi về đến nhà, trong lòng đầy không thoải mái, sao có thể chứ, cô ta chỉ ra nước ngoài mấy ngày mà thôi, Nghiêm Dĩ Bạch đã thích người khác rồi?
Người kia là ai? Có tư cách gì đoạt người đàn ông của cô ta?
Tô Hinh Nhi lấy di động ra muốn tìm người điều tra một chút, Nghiêm Dĩ Bạch đang quen biết với người nào, nhưng đột nhiên do dự.
Vẫn là cô ta tự mình tự mình làm đi, nhưng thật ra cô ta muốn xem, năng lực của người kia lớn như thế nào.