Sáng sớm, phòng chủ tịch
Trình Tranh đang ngồi trên ghế, trợ lý bước vào và nói:
” Hôm nay chủ tịch sẽ có một buổi khảo sát ở trường học quốc tế university world.
Hiệu trưởng muốn bán lại trường học đó cho công ty chúng ta”
” Mấy giờ “
” Bây giờ chúng ta có thể đi luôn “
Sau đó anh cùng trợ lý của mình lái một chiếc siêu xe đến đó.
Bước vào trường thần thái vẫn vậy, khuôn mặt lạnh tanh.
Trình Tranh bước từng bước đến phòng hiệu trưởng thì có một cuộc cãi vã xảy ra.
” Học sinh mới, cậu là đồ không có cha”
” Ai nói vậy.
Mình có cha, không phải như các cậu nói”
Enmily tức giận khi bị các bạn gọi là đồ không cha.
Cậu quay lưng bỏ đi thì đám bạn kia lôi lại và đánh cậu.
Đúng lúc đó Trình Tranh bước tới làm bọn chúng sợ hãi rồi chạy.
Enmily vẫn đứng đó cậu không khóc, tay cậu bị trầy rồi chảy máu.
Anh bước tới chỗ rồi ôm cậu.
” Con có sao không”
Cậu vẫn không trả lời anh mà im lặng.
Anh không hiểu vì sao lại có cảm giác thân quen một cách lạ kì như vậy, như thể tình máu mủ trỗi dậy ở hai con người mới gặp mặt nhau lần đầu tiên.
Làm anh càng muốn hỏi cậu.
” Tại sao con không đánh trả những bạn đó? “
Lúc này cậu bé mới để ý những lời anh vừa nói.
Cậu ngước đôi mắt trong veo lên nhìn anh.
Cảm giác thân thuộc đến lạ kỳ.
” Bởi vì mamy đã dặn là phải nghe lời thầy cô và không được đánh bạn học “
” Ồ vậy sao.
Con rất thương mẹ “
” ừm…”
Anh để ý thấy tay cậu đã ứa máu liền lấy trong túi áo một miếng băng y tế rồi dán cho cậu.
” Vậy mẹ con tên gì”
” Lâm…”
Chưa nói hết câu thì hiệu trưởng đằng xa đi tới
” Trịnh tổng anh đã tới.
Tôi đợi anh nãy giờ.
Vậy chúng ta vào trong bàn việc thôi”
” Bây giờ chú có việc lần sau chúng ta gặp lại nhé “
Sau đó anh liền theo hiệu trưởng vào trong.
Đến giờ tan học như thường lệ nếu không có việc gì bận Bella sẽ là người đến đón Enmily sau mỗi giờ học.
Cô vào trong đón Enmily và dắt tay cậu ra xe.
“Con trai hôm nay học có vui không nào “
Cậu bé nhìn cô rồi mỉm cười
” Rất vui ạ “
Đúng lúc này anh bàn xong công việc với hiệu trưởng đi ra thì bắt gặp cô và Enmily.
Anh liền chạy lại nắm lấy tay cô như thể không muốn cô biến mất khỏi tầm mắt của anh một lần nào nữa
” Nghiên Dương”
Enmily kéo váy cô rồi nói
” Đây là chú đẹp trai đã cứu con hôm nay “
” Xảy ra chuyện gì với con sao.
Sao bây giờ mới kể mẹ biết “
Sau câu nói của cô khiến anh sững sờ khi nghe qua từ “mẹ”
” Em có con sao? “
” Đúng vậy”
” Bây giờ anh có thể buông tay cho chúng tôi về được chưa?”
” Nghiên Dương…”
“Một lần nữa nhắc cho anh nhớ tôi không phải là Nghiên Dương gì đó của anh “
” Vậy Bella anh có thể mời em và Enmily ăn một bữa không.
Ngay bây giờ”
” Với tư cách gì “
” Đối tác “
Cô chưa kịp trả lời thì Enmily đã cất lời
” Vậy là được đi ăn rồi.
Mamy bây giờ con rất đói”
Chết thôi tiểu quỷ nhỏ của cô.
Cô câm nín đành chấp nhận.
Có con rồi thì sao? Anh vẫn muốn làm bố của con cô dù cho nó không có máu mủ gì với anh miễn là cô có thể chấp nhận quay về bên anh.
Anh dẫn cô tới quán phở bác Lưu – là quán phở trước kia cô đã từng dẫn anh tới ăn trong kỉ niêm thanh xuân của hai người.
Chỉ khác một điều là bây giờ anh là người dẫn cô tới.
Nhờ sự trợ giúp của anh quan bây giờ đã hút khách và khang trang hơn rất nhiều.
Bác Lưu bước ra sững sờ, xúc động khi nhìn thấy cô.
” Nghiên Dương đúng thật là con rồi.
Mấy năm qua con đã đi đâu “
” Ừm..
Cô nhận nhầm rồi cháu là Bella.
Bella Adama “
Trình Tranh đưa mắt ra dấu cho bác Lưu.
” Xin lỗi cô chắc tôi nhận nhầm.
Vậy cô cậu ăn gì “
” Lấy cháu ba tô phở bò.
Một tô không bỏ ớt ” Tranh nói
” Cho cháu hai tô không bỏ ớt ” Bella lên tiếng
Anh nhìn cô như có điều muốn hỏi
” Enmily không ăn được cay “
Sao lại giống anh vậy.
Anh là người không ăn được cay dù chỉ một ít.
” Ừm xin lỗi anh sơ í quá “
” Không sao “
Một lúc sau ba tô phở nóng hổi đã được đưa lên.
Trước khi ăn cô không quên lấy một bát rồi nhặt từng cọng giá ra ngoài.
Anh nhìn hành động của cô rồi thầm cười.
” Cô vẫn nhớ thói quên ăn uống của anh “
Khi đã nhặt hết cô đưa đến chỗ Enmily
” Mẹ nhặt hết rồi đó con ăn nhanh đi còn về “
” Cảm ơn mamy”
Nụ cười chợt tắt trong lòng anh.
Nhưng một nụ cười mới lại nảy nở khi sở thích ăn uống của Enmily lại giống anh đến thế.
Điều này làm anh chắc nịch một điều rằng cậu mang họ Trịnh và là con trai anh..
Trịnh thị, phòng tổng giám đốc
Trình Tranh đang ngồi trên mặt. Anh của bây giờ đã khác anh của năm năm về trước. Anh lạnh lùng, cương quyết, nhưng ánh mắt vẫn ẩn chứ một tình yêu da diết dành cho cô và mong mỏi cô trở về. Ánh mắt chứa đầy sự ân hận. Từ khi cô đi, anh đã không động đến bất kì người phụ nữ nào cũng như để họ lại gần mình. Thiệu Đông bước vào.
” Vẫn không có kết quả tổng giám đốc “
” 5 năm rồi. Tại sao năm năm qua đều không có kết quả gì “
” Có người đã phong tỏa lí lịch của tiểu thư Nghiên Dương “
” Có người nào mà chúng ta không thể điều tra chứ. Tiếp tục điều tra “
Sau khi Thiệu Phong đi thì một của nợ khác của anh lại đến
” Trình Tranh. Mày xem tao mang đến cho mày cái gì ” Khúc Phong nói
Sau đó ba bốn cô chân dài, da trắng mịn ăn mặc hở hang quyến rũ lần lượt bước vào
” Mày định giở trò gì nữa ” Anh lạnh lùng lên tiếng
” Chỉ là mang đến mấy em cho mày hưởng thụ “
” Không cần “
” Thôi nào bỏ cái thái độ thờ ơ bất cần đời của mày xuống để tận hưởng đi “
” Tao nói một lần nữa. Bảo bọn họ cút hết ra ngoài “
” Không sao. Mày không lấy thì tao vơ tất”
” Ở đây có camera ghi âm. Tao sẽ gửi cho Cẩn Y đoạn clips với câu nói vừa rồi của mày”
” Ế..e đừng nói.. đừng nói. Tao sẽ bảo bọn họ ra ngoài ngay “
” Cả mày nữa “
” Được… được”
” À mà tối nay có buổi từ thiện mày nhất định phải đi “
Cuối cùng Khúc Phong cũng chịu ra ngoài. Để lại cho anh một bầu không khí yên tĩnh
**Sân bay**
Bella vừa bước xuông sân bay thì Hellin đã ra đón cô
” Tiểu thư theo lệnh của bà Eva tôi đã về nước sắp xếp nơi ở cho cô và tiểu thiếu gia. Và từ nay tôi sẽ là trợ lí của cô “
” Được. Bây giờ chúng ta về nhà. Tối tôi cần phải tham gia một buổi từ thiện “
Sau đó họ đi đến một căn biệt thự màu hồng xa hoa nằm ở trung tâm thành phố. Trong căn biệt thự có hồ bơi, hoa hồng trắng xung quanh nhà và có cả sân banh. Bước vào đến căn biệt thự Enmity đã réo lên
” Oa mamy chúng ta sẽ ở đây sao “
” Con thích không cục cưng “
” Rất thích ạ “
” Tối có một bữa tiệc từ thiện con có muốn đi cùng mẹ không “
” Con không muốn đi. Con phải đi làm giấy tờ nhập học “
” Vậy được mẹ sẽ bảo chị Hellin đưa con đi “
” Dạ được”
Đã năm năm rồi. Bây giờ cô đã trở lại và cô sẽ trả thù từng người, từng người một đã khiến cô và mẹ cô ra nông nỗi này ” Lâm Mỹ Lệ, Trương Nhã Tịnh, Trịnh Trình Tranh các người hay đợi đấy, tôi sẽ từ từ lấy lại những thứ thuộc về mình “
Buổi từ thiện diễn ra trong một đấu trường rộng lớn. Ở đây những người máu mặt trong giới kinh doanh sẽ đến và quyên góp tiền mặt cho trẻ em kém may mắn. Nói là quyên góp, một số người là thực tâm còn một số người là đánh bóng tên tuổi.
Khúc Phong, Trình Tranh và Cẩn Y đến từ sớm. Vì là buổi từ thiện nên cả ba người đều ăn mặc giản dị và trang nhã
” Tao có việc cần về trước hai người cứ ở lại đây đi “Trình Tranh nói
” Mày lại định đến bar uống rượu” Khúc Phong nói
” Hôm nay là sinh nhật cô ấy “
” Hiểu rồi “
Ngay khi anh định bước đi thì trên sân khấu MC cất giọng
” Và sau đây xin mời cô Bella Adama – người đã quyên góp một nhà tình thương Nhân Ái trị giá 10000000 nhân dân tệ. Xin mời cô phát biểu đôi lời “
Sau đó Bella bước lên sân khấu. Ngay khi cô cất giọng đầu tiên. Bước chân anh khựng lại. Là cô, anh không thể nào quên được giọng nói ấy. Nụ cười trong sáng của cô, ánh mắt hay giọng nói tha thiết đó đã khắc sâu trong trái tim anh, hằn trong xương tủy anh. Anh từ quay người lại. Không thể nào diễn tả được cảm giác này. Anh vui mừng khôn xiết, mừng rỡ như con hổ bỏ đói tìm thấy con mồi, như người đi trên sa mạc gặp dòng nước. Đôi mắt tuôn những giọt lệ vui mừng. Năm năm rồi cuối cùng anh cũng gặp lại cô.