Sau khi tách ra, Hoàng Thiên Ngạo liền vươn tay lau đi nước miếng còn dính trên môi Tư Hàn, khẽ miết nhẹ bờ môi hồng hồng có chút sưng của hắn. Tư Hàn liền cong khóe môi lên cười. Gương mặt hắn trong ánh tà dương tịch mịch khẽ sáng bừng, đôi mắt cũng cong cong thành hình bán nguyệt.
Hoàng Thiên Ngạo khẽ ngắm nhìn dung mạo người này như muốn khắc sâu trọn vẹn gương mặt hắn vào tim. Y vuốt ve gò má của Tư Hàn. Hắn liền cọ cọ má vào bàn tay to của người kia mà làm nũng.
“Ta đã rất nhớ sư phụ. Khi nhìn thấy sư phụ ngất, lòng ta đau muốn chết!”
Hoàng Thiên Ngạo mỉm cười. Y không nói gì, chỉ vuốt ve gương mặt thoáng ửng hồng của hắn. Tư Hàn biết y bình thường ít nói, bất quá không sao. Hắn ở bên cạnh y, cho dù cả ngày không nghe y nói được mấy câu, nhưng hắn tuyệt nhiên một chút buồn chán cũng không có. Hắn vui vẻ, chỉ cần nhìn thấy y thì bản thân liền cảm thấy cao hứng.
“Sư phụ đến đây, ta cho người xem cái này!”
Tư Hàn liền nắm cánh tay Hoàng Thiên Ngạo kéo y đến bên cạnh người tuyết của mình, chỉ chỉ.
“Là cái gì?”
Hoàng Thiên Ngạo nhìn nhìn người tuyết chưa thành hình hài của hắn, ánh mắt không chút cảm xúc.
“Chính là sư phụ. Ta đang đắp sư phụ đó. Người không thấy rất giống mình hay sao? Đây là môi, lúc nào cũng mím thành hàng. Ha ha.”
Dứt lời, hắn liền chạy đến ngồi chồm hổm xuống tiếp tục nặn đắp. Hoàng Thiên Ngạo nhìn thấy hắn chơi rất vui thì khẽ lắc đầu mấy cái. Quả nhiên chỉ là một hài tử!
Y không để ý đến hắn nữa mà giương mắt nhìn ra bờ hồ rồi chậm rãi đi về hướng đó. Vừa nhấc được vài bước, bỗng dưng cảm thấy lưng mình khẽ buốt lên một chút, y liền xoay đầu lại.
“Ha ha. Sư phụ, chơi với ta không?”
Tư Hàn dứt lời lại cúi đầu xuống nhặt tuyết vo thành một nắm ném về phía Hoàng Thiên Ngạo.
“Hồ nháo!”
Y nói một tiếng như vậy rồi xoay lưng rời đi. Tư Hàn thấy y hờ hững liền chạy đến phóng lên lưng ôm cổ y siết chặt làm thân thể y hơi lảo đảo một chút.
“Sư phụ cõng ta!”
Hắn cọ cọ mũi vào má y làm nũng. Hoàng Thiên Ngạo ngoài ý muốn, đuổi tiểu tử này cũng không chịu xuống, đành ôm lấy chân hắn, cứ như vậy mà cõng đi. Đúng là tuổi trẻ thật tốt, làm cho tâm hồn khô cằn của Hoàng Thiên Ngạo giống như có mạch nước ngầm ngọt ngào chầm chậm len lỏi vào.
Được thỏa ý nguyện, Tư Hàn trên lưng y bật cười khúc khích. Hắn áp môi vào cổ y khẽ hôn một cái rồi thì thầm.
“Ngày hôm đó ta cõng sư phụ đi trong tuyết, cảm thấy vô cùng lạnh lẽo. Hôm nay tuyết vẫn rơi, nhưng lòng lại ấm áp.”
Hắn vừa nói vừa nhớ đến đêm đó bản thân đã cõng y trên lưng chạy một mạch đến nhà Nhiếp Viễn, trên đường đi còn bị va vấp mấy lần.
“Hôm đó ta còn đánh rơi sư phụ giữa đường.”
Tư Hàn nói một câu như vậy rồi im bặt, có một chút nức nở nghẹn ngào trong cổ họng như muốn tràn ra.
Một lúc sau bỗng dưng hắn nghe y khàn khàn giọng.
“Xin lỗi!”
Xin lỗi vì ta đã làm ngươi lo lắng. Xin lỗi vì đã không thể bảo vệ được ngươi. Xin lỗi vì từ trước đến nay mỗi lần ngươi chịu đòn roi ta đều không thể vì ngươi nói một câu công đạo. Xin lỗi vì yêu ngươi nhưng không thể thành thật với chính mình!
Phải, cho dù Hoàng Thiên Ngạo đã từ hôn, cho dù y đã từng khẳng định với Nhiếp Viễn sẽ không để Tư Hàn chết hoặc biến thành đại ma đầu, nhưng mà chính bản thân y cũng không có tự tin đó.
Y chưa biết sau này hai người bọn họ sẽ như thế nào. Nếu như không có cách chu toàn đại cuộc, y sẽ chính tay mình xóa đi phần ký ức của Tư Hàn, để hắn mãi mãi quên hết đoạn ái tình vừa rồi giữa hai người, phóng cho hắn một con đường mới. Tư Hàn còn nhỏ, tương lai còn rất dài.
Tư Hàn không biết hai từ xin lỗi của Hoàng Thiên Ngạo đại ý cho cái gì, nhưng hắn biết, y đang tự trách mình để hắn hôm qua chịu dày vò, còn để hắn nửa đêm khuya khoắt phải lo lắng.
Tư Hàn lắc lắc đầu một cái, vùi mặt vào gáy y thì thầm.
“Ta chưa từng cầu mong sư phụ bất kỳ điều gì, ta chỉ cầu xin một thứ, chính là tình yêu của sư phụ. Chỉ cần sư phụ không đuổi ta đi, chỉ cần người ở bên cạnh ta, thì cái gì ta cũng không muốn nữa. Cho nên, sư phụ đừng tự trách mình, có được hay không?”
Hoàng Thiên Ngạo không nói gì, khẽ xốc hắn lên một cái. Tư Hàn ôm lấy cổ y, cảm nhận bờ lưng ấm áp của y, hơi thở này, hương vị này chính là thứ mà hắn luôn luôn khát cầu.
Bọn họ cứ bước đi mãi, trên con đường đầy tuyết trắng chính là dấu chân người hằn sâu.
Đêm đó, hai người nằm lại bên nhau. Lúc này y phục rãi rác dưới đất, trên đống rơm nhỏ chính là hai thân ảnh trần truồng quấn quýt cùng nhau hôn môi, trao đổi tư vị tình ái.
Tiếng môi lưỡi trong đêm khuya thanh vắng tuyệt nhiên kích động lòng người, làm cho nguyệt hằng cũng phải e thẹn ẩn mình dưới áng mây.
“Ưm… sư phụ!”
Tư Hàn giữa những cái hôn triền miên mà nức nở. Thân thể bên dưới không ngừng siết chặt co bóp làm cho cự vật đang xỏ xuyên ngày càng lớn thêm một vòng.
Hoàng Thiên Ngạo nâng một chân hắn đặt trên khủy tay mình, áp sát vào ngực, hông không ngừng thúc đẩy.
“Ưm…”
Tư Hàn vừa nức nở vừa rướn người cắn lấy bả vai như hùm như gấu của y. Bàn tay thon dài cũng ôm lấy lưng y vô thức để lại những vết cào đỏ ửng.
Trên thân dưới thân đều là mồ hôi, dưới ánh lửa lập lòe làm cho thân thể trở nên sáng bóng.
Bỗng dưng Hoàng Thiên Ngạo ngừng lại động tác, ánh mắt y đang bị vết roi chồng chéo trên người Tư Hàn đâm vào mắt đến phát đau. Tư Hàn không thấy y động tĩnh gì thì khẽ hé mở mí mắt, đáy mắt hắn lúc này phiếm hồng vì kích tình mà ẩm ướt một tầng hơi sương.
“Đau không?”
Hoàng Thiên Ngạo vươn tay vuốt ve trên miệng vết thương của hắn hỏi một câu như vậy, ánh mắt chứa chang nhu tình. Có lẽ chỉ có lúc hai người trút hết quần áo ở bên nhau, y mới chân chính trở thành một con người với đầy đủ hỷ nộ ái ố. Mềm mại ôn nhu trong mắt y chỉ có những lúc như thế này hắn mới thấy được.
Tư Hàn nhìn thấy đau lòng trong mắt Hoàng Thiên Ngạo thì tâm cũng mềm một mảng, là vì vết thương của mình hay sao?
Tư Hàn khẽ gật đầu.
“Đau lắm… rất đau!”
Hắn nói một câu như vậy, nước mắt một dòng chảy xuống. Cũng không biết hắn khóc vì tủi thân chuyện bị người khác đánh, hay hắn khóc vì đang bị y làm đến phát đau.
Bỗng nhiên, Hoàng Thiên Ngạo cúi đầu khẽ hôn xuống mắt hắn một cái, còn trên đó dừng lại khá lâu. Hắn nghe thấy y phát ra một tiếng thở dài. Bàn tay đặt trên lưng Hoàng Thiên Ngạo liền vỗ vỗ mấy cái, giống như hắn đang trấn an y, muốn nói là hiện tại mình đã không còn đau nữa. Muốn nói là được ở bên y như thế này hắn đã vô cùng hạnh phúc, đau đớn gì đó một chút cũng không còn.
Bất giác Hoàng Thiên Ngạo hôn xuống cằm Tư Hàn, hôn cổ hắn, khẽ day day cắn vào yết hầu hắn mấy cái. Sau đó từ từ hôn xuống ngực hắn. Tại ngay điểm nổi khẽ nút vào làm Tư Hàn ưỡn ngực vặn eo rên lên một tiếng khó nhọc.
“Ưm…”
Hoàng Thiên Ngạo di di đến vết thương của hắn thì khẽ hôn lên. Bỗng Tư Hàn cảm thấy dường như có một luồng linh lực đang rót vào cơ thể mình. Toàn thân ấm áp sảng khoái lạ thường. Mỗi nơi Hoàng Thiên Ngạo hôn qua vết thương lập tức liền miệng, thậm chí một vết sẹo nhỏ cũng không còn.
“Ưm… sư phụ… đừng!”
Hoàng Thiên Ngạo lúc này đang ở trên đôi chân hắn không ngừng hôn hôn, vết thương không còn nhưng để lại những dấu đỏ sẫm vì nụ hôn ướt át của y.
“Ưm…”
Tư Hàn toàn thân run rẩy, dục vọng bên dưới đang được một thứ ấm nóng bao bọc, còn không ngừng lên xuống.
“Bẩn… đừng… đừng mà…”
Hoàng Thiên Ngạo đầu chôn giữa hai chân hắn không ngừng chuyển động.
“Đừng… sư phụ!”
Tư Hàn trong cơn kích tình đã bật khóc. Hắn không ngờ có một ngày Hoàng Thiên Ngạo vì hắn làm chuyện này. Nhưng toàn thân hư nhuyễn, sức lực toàn bộ dường như bị y rút hết.
Một cảm giác sợ hãi lạnh lẽo bỗng dưng bao trùm lấy Tư Hàn. Hắn thấy mình bị một nữ nhân nhìn không rõ dung mạo đánh vào ngực một chưởng, sau đó nhìn thấy một người khác ôm mình đi. Hình như khi đó hắn còn rất nhỏ, cả tay cả chân đều vướng víu trong lớp chăn dày.
Hắn bị người ta vứt ở một nơi lạnh lẽo, là chôn sống. Tư Hàn rất sợ, xung quanh hắn chỉ có màn đêm dày đặc cùng với cái lạnh khủng khiếp của mùa đông. Cảm giác của hắn vừa đau đớn vừa khủng hoảng.
Tư Hàn từ trong mớ ký ức hỗn độn xuyên qua màn nước mắt nhạt nhòa, bỗng dưng nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo bên dưới thân mình. Bất giác, hắn vươn đôi tay về phía y, khẽ nâng người lên một chút, miệng phát ra những tiếng kêu không rõ nghĩa. Nhìn hắn lúc này giống như một đứa trẻ bị bỏ rơi đang vươn tay níu kéo cầu xin người khác ôm lấy mình.
Hoàng Thiên Ngạo nhìn thấy vẻ mặt đau thương của Tư Hàn, y nhíu mày thành hàng, lập tức rướn người dậy ôm lấy cơ thể hắn kéo lên. Tư Hàn liền gục đầu trên vai y khóc nức nở.
Y ôm hắn, khẽ hôn trên bờ vai trần mềm mại của hắn. Hai suối tóc quấn quýt vào nhau không rời.
“Không sao, đã có ta ở đây!”
Tư Hàn nước mắt thành dòng rơi xuống vai y lộp bộp. Hắn đã từng bị bỏ rơi, dường như còn là bị người ta chôn sống khi còn nhỏ. Cho nên, giờ phút này nhìn thấy Hoàng Thiên Ngạo giống như cọng rơm cứu mạng, mong rằng y sẽ không như những người kia, chối bỏ hắn.
“Đừng bỏ ta, sư phụ đừng bỏ ta!”
“Ta không bỏ ngươi!”
Hoàng Thiên Ngạo ôm lấy vuốt ve mái tóc non mềm của Tư Hàn, áp vào tai hắn liên tục nói ra những lời khiến cho lòng hắn cảm thấy an tâm. Hai người ôm nhau thật chặt, đến khi hắn bình tĩnh thì cả hai đã mặc lại y phục chỉnh tề.
Lúc này hắn nằm trong lòng y, mí mắt có chút rã rời, thật muốn ngủ. Bất quá hắn không muốn mình ngủ, sợ rằng ngày mai tỉnh dậy đã không còn thấy người kia nữa. Hắn quý trọng từng khoảnh khắc hai người ở bên nhau.
“Nhiếp lão đầu nói sư phụ không khỏe… hắn còn nói người luyện võ công hệ hỏa có thể giúp sư phụ, còn nói công chúa… công chúa cũng có thể giúp sư phụ.”
Hoàng Thiên Ngạo bất giác nhíu mày một cái, khẽ thở dài, bàn tay đặt trên má hắn nhè nhẹ vuốt ve.
“Ta… sư phụ có thể chọn ta hay không?”
Tư Hàn liều mạng nói một câu như vậy. Dù biết rằng kết quả có thể không như mình mong đợi, nhưng mà hắn vẫn hy vọng. Bỗng dưng bàn tay đặt trên gò má hắn ngừng lại, Tư Hàn cảm giác người ôm mình thân thể khẽ động một cái.
Tư Hàn hơi rầu rĩ rũ mắt.
“Ta biết mình không đủ mạnh mẽ để trở nên hữu dụng cho sư phụ. Nhưng mà sư phụ có thể chọn ta hay không? Sau này ta sẽ cố gắng, mỗi ngày đều chăm chỉ luyện tập. Ta nhất định sẽ trở nên cường hãn.”
Hoàng Thiên Ngạo không nói với Tư Hàn chuyện y đã trục xuất công chúa khỏi Thiên Hoa sơn, cũng không nói với hắn là mình đã hủy hôn rồi. Y đã ban lệnh, từ nay trở đi không có bất kỳ ai được nhắc đến chuyện này. Mục đích chính là không muốn cho Tư Hàn biết.
Nếu như sau này y không thể vãn hồi được sức khỏe của mình thì sẽ để hắn ra đi. Khi đó muốn Tư Hàn chết tâm rời khỏi Thiên Hoa sơn thì công chúa chính là cái cớ thích hợp nhất. Sinh mạng của hắn mới là thứ quan trọng, những cái khác cũng không bằng.
“Có được không, sư phụ?”
Không nghe Hoàng Thiên Ngạo trả lời, Tư Hàn hơi ngẩng đầu tìm kiếm ánh mắt của y. Y liền hôn một cái xuống tóc hắn rồi khàn khàn giọng.
“Được!”
Tư Hàn cong mắt lên cười, còn rướn mặt hôn lên môi y một cái.
“Sư phụ, ta yêu người nhất!”
Hoàng Thiên Ngạo liền nắm lấy cằm hắn rồi đặt xuống một nụ hôn sâu.
***
Lúc này ở một căn phòng dành cho khách nhân của Thiên Hoa sơn, trong bóng tối nhập nhằng, trên chiếc giường lớn, hai thân ảnh trần truồng quấn lấy nhau trong chăn dập dìu lên xuống.
Sau một tiếng gầm nhẹ, bên trong chỉ còn lại tiếng thở dốc. Thật lâu sau, người nằm trên rời khỏi thân thể người nằm dưới ngã sang một bên. Một người trong đó chính là Bạch Cửu. Hắn lúc này toàn thân hồng hồng một mảnh, khắp nơi trên dưới đều là vết bầm xanh tím. Thân dưới đau đớn kịch liệt, hai chân cũng không thể khép lại được, một thứ ướt át dính nị từ khe mông chảy ra.
“Kỹ xảo hầu hạ đàn ông giỏi như vậy lại không thể ra tay với hắn hay sao? Vô dụng!”
Nam nhân cao lớn nằm bên cạnh khàn khàn giọng. Cánh tay thon dài đặt trên trán, ánh mắt trong đêm lạnh lẽo vô tình. Người này ngoài gương mặt thì còn giọng nói đặc biệt quyến rũ khiến Bạch Cửu cảm thấy mình mê đến chết y.
“Hắn… dường như không thích nam nhân!”
“Chát!”
Bất giác một bạt tai vung đến đánh Bạch Cửu bay xuống giường. Hắn liền bò trên mặt đất, thân thể không mảnh vải che thân đầy dấu vết hoan ái chật vật.
“Dám nói dối bản tôn?”
Bạch Cửu bị rống khiến cho tâm tư có chút đau nhức. Hắn không nhìn lên người kia, rũ mắt che đi hơi nước ẩm ướt đang dâng lên.
“Hắn cùng với Hỏa phụng hoàng làm cái chuyện như vậy, còn dám nói không yêu thích nam nhân?”
“…”
Bạch Cửu không nói gì, tâm tư hắn lúc này vô cùng chua chát. Cùng với y lâu như vậy, y gọi một tiếng hắn liền chạy đến, không biết nhục nhã làm công cụ tiết dục cho y. Thậm chí vì y, hắn đã mạo hiểm đến đây câu dẫn đại thống lĩnh Hoàng Thiên Ngạo. Vậy mà hiện tại còn bị y đánh, một chút cũng chưa từng thương tiếc.
Người kia giương đôi mắt phượng trừng Bạch Cửu.
“Ngươi vô dụng như vậy đừng trách ta bạc đãi gia tộc ngươi!”
Bạch Cửu liền ngẩng đầu lên. Hắn từ đầu đến cuối theo y cũng không phải vì gia tộc mình. Phụ thân của hắn nhiều năm nay dưới trướng người này, nhưng mà cái hắn cần cũng không phải vì trao đổi chút lợi ích đó. Hắn chỉ cần y để ý mình một chút mà thôi.
Nhìn thấy đôi mắt đẫm lệ của Bạch Cửu, người kia ném chiếc chăn lên đầu hắn rồi đứng dậy, mặc y phục sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng.
Khi cánh cửa đóng sập lại, Bạch Cửu liền ngã ngồi xuống đất, cũng không mặc y phục, cảm thấy toàn thân đau đớn đến mức muốn chết đi. Hắn ôm lấy đầu gối mình, gục đầu xuống, nước mắt không ngừng rơi.
Hắn đã yêu phải một người có trái tim băng lãnh, thật đáng đời hắn rồi! Lúc trước tự đánh vỡ nội đan của mình, hủy hoại linh lực, dùng khổ nhục kế để đến được Thiên Hoa sơn điều tra linh châu của Chu Tước, là do hắn tình nguyện.
Sau đó, tìm chỗ cất giấu nguyên thần của Chu Tước, rồi đốt cháy Thiên Hoa các để chiêu dụ người của Thiên Hoa sơn cũng là hắn. Phát hiện ra tung tích Hỏa phụng hoàng cũng là hắn.
Tất cả những việc hắn làm đều vô cùng mạo hiểm. Những việc đó chỉ cần sảy chân một cái liền tan xương nát thịt. Hoàng Thiên Ngạo là ai chứ? Có thể để người khác dùng kế với mình hay sao? Nếu như bị phát hiện, Bạch Cửu liền chết thảm dưới tay người Thiên Hoa sơn.
Nhưng mà hy sinh chính mình chỉ đổi lại một bạt tai vừa rồi hay sao chứ? Bất giác, Bạch Cửu lẩm bẩm mấy câu.
“Vấn thế gian tình thị hà vật,
Trực giao sinh tử tương hứa?
Thiên nam địa bắc song phi khách,
Lão sí kỷ hồi hàn thử.
Hoan lạc thú,
Ly biệt khổ…”
(Mô ngư nhi – Nhạn khâu. Tác giả: Nguyên Hiếu Vấn)
Bên ngoài tuyết không ngừng gào thét, bên trong phòng thỉnh thoảng vang lên tiếng nấc nghẹn ngào.
***
Kiếm Phong Chi cả đêm nay cảm thấy thân thể không tốt lắm. Tứ chi đau nhức đến lợi hại, ngực lại có chút ẩn ẩn đau. Có lẽ gần đây hắn lo quá nhiều việc nên không có thời gian nghỉ ngơi đầy đủ.
Đang lồm cồm bò dậy định đi uống nước, bỗng dưng bên cạnh có người khàn khàn giọng hỏi.
“Đi đâu đó?”
Kiếm Phong Chi giật mình quay đầu lại thì nhìn thấy Ngụy Trình không biết từ lúc nào đã ngủ bên cạnh mình. Vậy mà lúc nãy hắn còn tưởng đó là Lục Niên. Liếc mắt một cái phát hiện Lục Niên đang nằm sấp trong góc giường, cách hắn một khoảng thật xa.
“Ngươi trở về khi nào?”
Ngụy Trình hiếm khi trở về đây ngủ, bình thường phòng này cũng chỉ còn có hắn, Lục Niên và Tư Hàn ngủ. Bảy đệ tử nhưng đã có ba đệ tử xuất sơn, còn hắn thì mãi mãi ở lại đây chưa biết đến khi nào mình mới được rời khỏi. Tư Hàn tháng này đến hang động chịu phạt, cho nên giường chung vô cùng rộng, một người có thể giang tay giang chân ngủ không chạm vào nhau.
Nhưng mà hiện tại Ngụy Trình lại nằm sát hắn, rõ ràng là muốn giành giường cùng hắn đây mà. Phong Chi ngẫm ngẫm, bất quá mặc kệ y, hắn là đại sư huynh cũng không chấp nhặt.
“Lúc đầu hôm.”
“Ờ.”
Kiếm Phong Chi ‘ờ’ một tiếng rồi đến bàn rót đầy tách nước. Sau khi uống xong cảm giác cơn tức ngực vẫn không khá hơn. Hắn liền rầu rĩ đến giường nằm xuống.
“Sao vậy?”
Nhìn thấy hắn xoa xoa ngực mình, mày có chút nhíu lại thì Ngụy Trình hơi nghiêng người sang hắn.
“Đau ngực. Chắc do mấy ngày nay nghỉ ngơi không đủ. A… gì đó?”
Bàn tay Ngụy Trình từ lúc nào đặt trên ngực hắn xoa xoa. Hắn cảm thấy sư đệ muốn giúp mình, lâu lâu y cũng dịu dàng đó chứ? Cuối cùng cũng biết báo hiếu với đại sư huynh rồi.
Hắn nghĩ nghĩ liền hài lòng, mắt khép lại một chút thành thật cảm nhận bàn tay người kia trên ngực xoa tới xoa lui.
Thật lâu sau, Phong Chi tỉnh dậy lần nữa vẫn thấy Ngụy Trình xoa nắn ngực mình.
“Sư đệ, ngủ đi, ta cảm thấy đỡ hơn rồi!”
“Ừ.”
Mặc dù ‘ừ’ nhưng Ngụy Trình vẫn đều đều tay trên ngực hắn. Kiếm Phong Chi cũng không để ý nữa mà nằm xoay lưng về phía Ngụy Trình.
Đợi đến lúc hơi thở hắn đều đều, Ngụy Trình liền tiến sát lên, ngực dán vào lưng hắn, bàn tay từ trên ngực lúc nào đã di chuyển xuống eo thân mật ôm hắn thật chặt.
Bỗng dưng, Ngụy Trình nhìn thấy Lục Niên trong đêm phía đối diện đang mở mắt nhìn về phía này. Y liền nhếch môi lên cười một cái rồi cố tình rướn người lên hôn vào má Kiếm Phong Chi, sau đó nằm xuống thành thật ôm hắn vào lòng nhắm mắt lại ngủ.
Nhưng Lục Niên kể từ lúc đó bắt đầu không thể ngủ lại được nữa. Có lẽ hắn lúc trước cho lục sư đệ xem long dương bí tịch quá nhiều, cho nên hiện tại phát ý dâm lên người đại sư huynh. Chẳng những vậy còn cố tình đánh dấu chủ quyền, khẳng định lãnh thổ trước mắt hắn.
Không xong rồi, hắn đến nay vẫn chưa có người hẹn hò. Cũng may vẫn còn tiểu Thất lẻ loi như hắn. Hắn cũng không cảm thấy mình quá cô đơn đi?
Lục Niên nghĩ nghĩ cảm giác có chút an ủi nên nhanh chóng xoay mặt vào tường tiếp tục níu kéo giấc ngủ.
Lúc này bên ngoài phòng vậy mà lại có một bóng lưng cao lớn xuyên qua cửa sổ nhìn vào trong, trầm mặc.
—-HẾT CHƯƠNG—-