Lại một lần nữa phủ quyết, đạo diễn đã có chút không nhịn được, nói:
“Thu gia, người này đã là người thứ 100 rồi. ”
Số lượng này đã là một con số lớn.
Thu Giang Lãnh khẽ nhíu mày, đóng lại tài liệu lại.
Họ không còn lựa chọn, cô biết chứ.
Nhưng cô không có biện pháp để mình chấp nhận một lựa chọn tạm bợ, 99 người phía trước và người này nữa, không một người thực sự là Tây Song Chúc.
Nghĩ đến việc mình sẽ phải lựa chọn một trong số những người này đóng phim, cô đều thấy tức giận thay cho fan nguyên tác.
“Không được chính là không được.”
Đạo diễn ảo não nhưng hết cách. Mặc dù đối phương là người tốt nhất trong số 100 người họ đã phỏng vẫn, nhưng thực sự vẫn là chưa đủ.
Thời gian tuyển chọn diễn viên đã không còn nhiều nữa, điều này khiến họ ảo não vô cùng.
“Thu đại ảnh hậu sao vậy?”
Bạn của cô, Trần Thương hỏi khi thấy cô đi vào trong studio.
“Làm việc trước đi.” Thu Giang Lãnh nói.
Vì thế họ không nói chuyện này ngay mà đợi Trần Thương hoàn thành xong câu việc đang làm mới bàn chuyện.
Trong khi chờ đợi, cô mệt mỏi nhắm mắt lại, nghỉ ngơi bên ghế xoay bên cạnh.
Trần Thương thu âm thêm khoảng 15 phút nữa thì đã coi như đã hoàn thành xong tiến độ hôm nay.
“Tốt rồi.” Trần Thương lên tiếng và tắt máy.
Thu Giang Lãng lúc này mới mở mắt ra nhìn hắn. Cô uể oải nói:
“Thực sự muốn chết mà, làm sao lại không có ai phù hợp với Tây Song Chúc cơ chứ?”
“Bởi vì tiêu chuẩn của bà quá cao chứ sao.” Trần Thương cười nói.
Cửa phòng mở ra, một người cầm tài liệu đi vào đưa cho Trần Thương.
Thu Giang Lãnh không để ý cho đến khi khuôn mặt của người đó xuất hiện trong tầm mắt của cô.
Ánh mắt hai người chạm vào nhau, người đó nhìn cô và lễ phép gật nhẹ đầu chào hỏi.
“Chúng ta từng gặp nhau sao? ” Thu Giang Lãnh đột ngột hỏi.
Người đó lắc đầu, nói:
“Chưa từng gặp qua.”
Người đó chào cô và Trần Thương xong liền rời đi. Đợi đến lúc đó Thu Giang Lãnh mới bừng tỉnh.
Tại sao cô lại cảm thấy nét cười đó quen thuộc? Đây chính là Tây Song Chúc cô muốn tìm a!
Trần Thương khó hiểu nhìn Thu Giang Lãnh kích động đến mức chạy ra ngoài.
Đây là làm sao a?
“Đợi đã!” Người đó dừng bước, quay lại nhìn cô.
“Em tên là gì?” Thu Giang Lãnh hỏi.
“Hoa Lạc Giản.”
Thu Giang Lãnh đưa tay về phía cô, nói:
“Chị là Thu Giang Lãnh, rất vui được gặp em.”
Hoa Lạc Giản không hỏi vì sao cô lại chạy theo mình giới thiệu bản thân. Chỉ thực sự lễ phép đưa tay bắt lấy tay cô, nói:
“Rất vui được gặp tiền bối.”
“Um…Có lẽ điều này sẽ hơi đột ngột, nhưng em có thể cho chị wechat không?”
Hoa Lạc Giản có chút bất ngờ, nhưng cũng không từ chối. Cô lấy điện thoại trong túi ra, mở wechat và đưa cho cô ấy mã kết bạn của mình.
“Xong rồi.” Thu Giang Lãnh quét mã xong, cười nói.
Không ai biết, đây là lần đầu tiên trong hai tháng qua cô vui vẻ đến mức cười ra tiếng.
Hoa Lạc Giản thấy cô cười vui như vậy cũng khẽ cười.
Có một số chuyện đôi khi không cần phải nghĩ quá nhiều, đối phương vui là được.
“Tiền bối, nếu không còn chuyện gì nữa thì em xin phép đi trước. Em có chút việc bận. ”
Thu Giang Lãnh xin lỗi nói:
“Vậy em đi đi. Xin lỗi đã làm chậm trễ.”
Hoa Lạc Giản lắc đầu:
“Rất vui được gặp chị.”
Thu Giang Lãnh quay chờ lại phòng thu âm, hứng thú bừng bừng kể với Trần Thương nghe:
“Tôi tìm được Tây Song Chúc rồi!”
Trần Thương à lên một tiếng, như hiểu ra một loạt động tác của Thu Giang Lãnh là từ đâu mà đến, nói:
“Bà nói Hoa Lạc Giản ấy à?”
“Ánh mắt, cử chỉ, ngũ quan đều quá hợp với hình tượng mà tôi muốn! ”
Nói đến đây cô che mặt, vung vẩy chân.
Trần Thương nhìn cô mê muội như vậy lắc đầu nói:
“Tôi sợ bà sẽ thất vọng đấy.”