Trời mùa thu mát mẻ, từng cơn gió lướt qua từng thớ đất mang theo hơi thở ngọt ngào.
Trạch Nhiên Nhiên hôm nay không ngủ được, cả người cứ nôn nao khó chịu. Rất đơn giản, vì ngày mai là hôn lễ của cô và Trịnh Thiên Vỹ.
Cha mẹ nói, theo truyền thống thì trước hôn lễ cô dâu chú rễ không được gặp mặt nhau.
Chuyện này làm Trịnh Thiên Vỹ nháo lên một hồi. Mỗi lần cô nghĩ đến vẻ mặt anh lúc đó liền không nhịn được bật cười.
Anh nhất quyết nắm tay cô không buông, nói với cha mẹ
– Cha, mẹ. Hôn lễ cũng chỉ là lễ nghi, tụi con cũng đã sống với nhau rồi. Còn có một ngày tại sao lại phải bắt con không được gặp Nhiên Nhiên? Con, không, đi !!!
Trạch Đông liếc anh một cái
– Vậy là cậu không muốn lấy con gái tôi đúng không?
Trịnh Thiên Vỹ méo mặt, liền im bặt không dám hó hé.
Kể từ khi hai người làm hòa, tính tình của anh rất trẻ con. Cũng không còn là người đàn ông nguy hiểm mà cô từng gặp.
– Nè, xúc động đến động kinh luôn rồi à? Sao mà cười suốt vậy?
Viên Viên từ trong nhà tắm đi ra, đang lau lại mái tóc ướt nhẹp. Trạch Nhiên Nhiên muốn giả vờ tức giận, nhưng lại không nén nổi nụ cười trên mặt, ném thẳng chiếc gối bông mềm mại vào người Viên Viên.
– Động kinh cái đầu cậu ấy. Người ta chỉ đang suy nghĩ…
Viên Viên ồ một tiếng. Sau đó ngồi xuống mép giường.
– Có phải là đang lưu luyến tớ hay không? Haiza, tớ biết mà. Tớ xinh đẹp, nhưng mà cậu cũng đâu có cần như vậy. Trời ơi, nhìn tớ như vậy làm gì? Này này, da mặt tớ mỏng lắm nha, người ta ngại lắm đó.
Khóe môi Trạch Nhiên Nhiên giật giật. Cô không biết là bạn của mình lại xàm đến cỡ này cơ đó.
Đúng lúc này, điện thoại trên đầu bàn vang lên. Trạch Nhiên Nhiên nhìn màn hình điện thoại, sau đó ấn nút nghe.
– Bà xã
Viên Viên ngồi bên cạnh nghe rõ ràng, cô cười ẩn ý nhìn Trạch Nhiên Nhiên. Trịnh Thiên Vỹ không nghe tiếng trả lời, liền nhíu mi
– Bà xã, em không nghe anh nói gì sao?
Trạch Nhiên Nhiên đẩy Viên Viên ra cửa, tủm tỉm cười ngồi trên giường.
– Không có. Em nghe mà.
Đầu dây bên kia khẽ cười, hình như có chút ồn ào. Cô nghe tiếng bước chân, sau đó không khí liền im lặng lại, cô càng nghe rõ câu nói của anh hơn.
– Thật là, anh muốn được đến bên em ngay bây giờ.
Ở phía này, Phương Tử Mặc, Phương Tử Kỳ, và Lưu Chấn đang uống rượu, cũng xém tí phun ra.
– Tôi nói, đàn ông khi yêu có phải đều sến súa như vậy không?
Lưu Chấn sờ mũi
– Xém tí tôi còn không nhận ra cậu ấy nữa mà. Thể loại gì mà thay đổi 180° thế không biết.
Phương Tử Mặc cười cười không nói. Vì anh biết rõ, mình cũng đang trong tình trạng như Trịnh Thiên Vỹ.
Nghĩ đến, khóe môi bất giác mỉm cười.