Chu Hồng lạnh lùng nằm trên nền đất, khóe môi đầy máu, có mảng còn rách ra.
– Anh biết có phải quá trễ rồi hay không?
Trịnh Thiên Vỹ cũng không giận, anh cười cười
– Cô nên cảm ơn ông trời vì đã để cho tôi đến giờ này mới biết. Nếu không thì gia đình cô đã ra đường ở từ sớm rồi.
Chu Hồng mơ hồ không hiểu lời nói trong miệng anh, cô ngây người
– Ý anh…ý anh là gì?
Trịnh Thiên Vỹ nhìn người bên cạnh. Hắn ta gật đầu, bước đến máy chiếu gần đó.
Khoảng một phút sau, tất cả ánh đèn đều bị tắt xuống. Trên tường bắt đầu hiện lên hình ảnh. Là một gia đình!?! Họ bị trói chặt thành vòng, gồm một người phụ nữ trung niên, một người con gái..và một người đàn ông.
Trên người họ bê bết máu, vết thương tím tím bầm bầm.
Chu Hồng không ngờ sẽ thấy hình ảnh này. Cô ta lê lết trên nền đất, hướng màn ảnh hét lên
– CHA, MẸ, EM
Bên kia dĩ nhiên không hề nghe thấy cô, họ đau đớn cố gắng thoát khỏi vòng trói.
Một người đàn ông mặc vest đen bước đến. Trên tay hắn là kim tiêm nhọn hoắc. Hắn chậm rãi bước đến phía họ, mặc cho tiếng kêu la của cô ta ở phía này.
Chu Hồng không biết phải làm sao, cô ta hướng phía Trịnh Thiên Vỹ lết đến, ôm lấy chân anh.
– Xin anh, xin anh tha cho họ. Anh bắt tôi làm gì tôi cũng làm, xin anh. !!?
Trịnh Thiên Vỹ nheo mắt
– Cô chắc là làm gì cô cũng làm?
Cô ta cắn răng, gật đầu.
Trịnh Thiên Vỹ cười lớn, anh nhìn người kế bên mình. Hắn ta lập tức hiểu ý, gật đầu bấm một nút bấm đang cầm trên tay. Quả nhiên…bên kia dừng lại.
Chu Hồng thở phào nhẹ nhõm. Cô ta nhìn anh
– Anh nói đi, muốn tôi làm gì?
Trịnh Thiên Vỹ bỗng dưng rất ôn hòa, trên mặt không còn lạnh lùng như trước, quả là khiến cô có chút bất ngờ. Anh nói
– Chu Hồng, cô hãy làm lại cuộc đời đi.
Chu Hồng ngây người. Sau đó như nghe thấy chuyện lạ, cười to
– Làm lại? Trịnh Thiên Vỹ, anh đang nói sảng hay sao? Làm lại cuộc đời? Haha.
Ngoài dự đoán của cô, Trịnh Thiên Vỹ ngược lại không giận, chỉ nói
– Tôi không sảng. Tôi nói cô hãy làm lại đi, quên đi quá khứ.
Nụ cười trên mặt Chu Hồng khựng lại, sau đó như ngọn lửa tắt ngấm. Cô ta mỉm cười, có chút giễu cợt
– Anh thương hại tôi? Anh hành hạ tôi xong lại thương hại tôi?
Anh không nói gì, lẳng lặng nhìn vào tay mình.
Bàn tay này…nhuốm nhiều tội ác lắm rồi.
Anh không muốn càng ngày càng sa lầy vào lầm lỡ nữa.
Có lẽ…là do cô…
Anh mỉm cười
– Đó chỉ là hình phạt cho việc cô làm hại Nhiên Nhiên. Cô nên thấy may mắn vì cô ấy đang không sao, nếu không…tôi giết cô rồi.
Chu Hồng nhíu mi, cô ta đứng dậy
– Không phải là cô ta đang hôn mê sao? Anh không phải là nên giết tôi mới đúng chứ?
– Không. Vì nếu cô ấy tỉnh dậy, cô ấy sẽ giận tôi. Cô cũng biết đó, cô bé thiện lương lắm, sẽ không muốn tôi làm hại người khác nữa. Tôi…nghe lời cô ấy.
Đúng, anh nghe lời cô.
Cô nói “Anh hãy rút khỏi hắc đạo đi”
Bây giờ, anh đồng ý.
Tất cả…là vì cô.
Lát sau, anh tiếp lời
– Chu Hồng, con người đều có sinh mệnh. Sinh mệnh của tôi, chính là Trạch Nhiên Nhiên. Tôi sống là người của cô ấy, chết cũng là người của cô ấy. Giống như cô, sinh mệnh của cô chính là gia đình.
– Tôi bây giờ mới hiểu rõ, bản thân tôi cần cô ấy tới nhường nào. Giống như gia đình cô cần cô vậy.
Chu Hồng im lặng. Cô nhìn người đàn ông trước mặt mình.
Con người, quả thật không khó để thay đổi. Quan trọng là người đó có đáng để bản thân mình thay đổi hay không.
Cô ta cũng không phải người quá cố chấp. Chỉ là do bản tính sinh ra có tính chiếm hữu cao.
Khẽ cười khổ, cô ta nhìn anh một cái
– Tạm biệt.
Nhìn bóng lưng Chu Hồng rời đi, Trịnh Thiên Vỹ thở dài.
Cuộc sống, lắm lúc quá khó khăn…
____
Hôm nay, Viên Viên gặp được một người…từng là nhức nhối của đời mình.
Phương Tử Kỳ.
Người mà cô từng yêu.
Anh mỉm cười đứng đó, nhìn cô
– Thật lâu rồi mới gặp lại em.
Viên Viên cười một tiếng, cũng chậm chạp bước lại gần
– Sao đây? Cũng lâu rồi không gặp anh. Không phải là vì thương nhớ em quá đó chứ?
Sau tất cả…họ đã trở thành bạn.
Quá khứ, cũng đã từng trải qua.
Quan trọng là tương lai hiện tại, bản thân phải biết trân trọng.
Thời gian qua, cô đã học được rất nhiều điều. Cũng đã…trưởng thành hơn.
Năm năm qua, thật là như một giấc mộng..
Cô bây giờ đã thành một nhà kiến trúc có danh trong nghề, được đặc biệt nhiều người yêu mến. Nhưng mà, bản thân lại chẳng ưng ai.
– Là do em quá kén chọn.
Viên Viên bĩu môi
– Là do họ không hợp em
Phương Tử Kỳ cười cười. Chợt nghĩ tới điều gì, anh lại nói
– Thời gian qua, đau khổ nhất vẫn là anh Vỹ…
Hai người trầm lặng trong giây lát. Viên Viên nhìn con phố đông đúc nhộn nhịp bên ngoài, khẽ thở dài.
– Thành phố đã thay đổi, đáng tiếc…Nhiên Nhiên không thấy được…
Năm năm rồi…đã năm năm trôi qua…
~ Hết~