“Ping poong”
Tiếng chuông cửa réo rắt vang lên, căn biệt thự to lớn vẫn im lìm không tiếng động.
Khoảng một lúc lâu sau, Chu Hồng mới đi ra mở cửa, hiển nhiên là vừa mới ngủ dậy.
Cô ta mặc chiếc váy ngủ ren lụa dài đến đầu gối, nhẹ nhàng ôm sát đường cong cơ thể. Bộ ngực như có như không thoắt ẩn thoắt hiện. Mái tóc dài xõa ngang vai, tăng thêm vài phần mị hoặc.
Sau khi nhìn thấy người đứng ở cửa là ai thì cũng không ngạc nhiên lắm, như mọi chuyện đã nằm trong dự liệu của cô.
“Ha, cơn gió nào đưa Thiên Vỹ của em đến đây thế này?”
Trịnh Thiên Vỹ không biểu lộ thái độ gì, chỉ là khóe môi kéo lên
“Sao vậy? Đây cũng đâu phải lần đầu tôi đến đây?”
Nhìn thấy Chu Hồng mở cửa, liền đặt chân đi vào.
Cô ta như con rắn quấn lấy người anh, khẽ cười duyên
“Không phải là anh rất lạnh nhạt với người ta hay sao? Hôm nay lại đến đây dĩ nhiên khiến người ta bất ngờ rồi”
Trịnh Thiên Vỹ cười lớn, anh ngả ngớn ôm chặt cô ta vào lòng. Ánh mắt sắc bén lướt qua khuôn mặt đầy son phấn, bàn tay vươn lên siết chặt cằm nhỏ , giọng nói mờ ám đầy từ tính vang lên
“Tôi còn tưởng là cô đã biết tôi sẽ tới rồi chứ”
Chu Hồng cũng không lúng túng, thẳng thắn đem con ngươi yêu mị đối diện với anh
“Anh nói gì vậy? Biết gì chứ?”
Trịnh Thiên Vỹ cười trào phúng
“Phải không?”
“Dĩ nhiên rồi”
Chu Hồng rất lịch sự mời Trịnh Thiên Vỹ ngồi trên sofa, sau đó đi vào bếp lấy một ít thức uống.
“Anh nếu đã đến đây thì cũng nên ở lại với em một đêm chứ nhỉ?”
Vừa nói, bàn tay mềm mại vừa sờ soạng vòm ngực rắn chắc.
Trịnh Thiên Vỹ không ngăn cản, mà lần này anh nhẹ nhàng vuốt tóc cô
“Phải làm sao đây? Chiều nay tôi rất bận…”
Chưa nói xong, đã trực tiếp dùng bàn tay to lớn nắm tóc của cô ả, khóe môi khẽ nhếch
“Chu Hồng, có phải là tôi đã nhân nhượng cô quá hay không? Cô không sợ chết? Muốn đối đầu với tôi sao?”
Bị bàn tay to lớn bao trọn, mớ tóc của cô như bị dứt khỏi da đầu. Đau rát không chịu nổi. Chu Hồng làm bộ đau đớn, hoảng sợ nhìn anh
“Thiên Vỹ, anh đang làm đau em, buông em ra. Em hoàn toàn không biết anh đang nói gì”
Trịnh Thiên Vỹ gia tăng sức lực, khuôn mặt âm trầm đến đáng sợ
“Không hiểu? Cô giả vờ ngây thơ với tôi sao? Chu Hồng, cô biết cô diễn rất dở tệ hay không? Ở đây ai mà không biết cô là loại đàn bà gì, có diễn thì diễn cho ai xem?”
Trên mắt cô ta bắt đầu đọng nước, từng giọt tách tách rơi xuống
“Thiên Vỹ, anh sao có thể nói lời cay độc như vậy với em? Em…”
“ĐỦ RỒI”
Bị tiếng quát của anh làm cô ta giận bắn mình, không dám lên tiếng.
Chu Hồng thừa nhận, bản thân mình đang đi một ván ờ nguy hiểm. Có người từng nhắc nhở cô, người đàn ông như Trịnh Thiên Vỹ không nên chọc vào.
Tại sao ư?
Vì loại đàn ông như anh ta rất khó nắm bắt. Anh ta không ham mê sắc đẹp. Có thể là nhu cầu, thì cũng chỉ là công cụ, chơi xong có thể vứt. Không hề luyến tiếc.
Thêm một điều, Trịnh Thiên Vỹ rất giỏi che đậy cảm xúc. Cho nên…không ai đoán được suy nghĩ của anh ta. Những yếu điểm của người đàn ông bình thường, anh ta đều không hề có.
Trịnh Thiên Vỹ bóp lấy cổ trắng ngần của cô
“Nói đi. Cô đã cho Nhiên Nhiên xem cái gì?”
Chu Hồng dĩ nhiên biết được anh đến đây vì chuyện đó. Nhưng cô chỉ là không ngờ lại nhanh đến như vậy. Khuôn mặt bị bóp đến trắng bệch, nhưng vẫn cười ha hả
“Thiên Vỹ, anh sợ rồi sao? Anh sợ tâm can bảo bối của anh phát hiện ra mấy loại chuyện ghê tởm mà anh làm sao? Đúng đó, là tôi cho nó xem mấy cái tài liệu, chứng cứ anh hại VNK, sao hả?”
Nói xong, còn trưng ra ánh mắt khiêu khích.
Trịnh Thiên Vỹ ngược lại không giận, anh vỗ vỗ khuôn mặt cô ả. Cười như không cười
“A, vậy sao? Chu Hồng ơi Chu Hồng, cô thành công rồi. Cô đã bắt đầu khiêu chiến với tôi rồi, nhưng mà cô nghĩ…cô có thể thắng nổi tôi sao?”
Chu Hồng ngửa cổ cười lớn
“Haha, Thiên Vỹ. Tôi không đấu lại anh, nhưng mà…tôi có thể khiến anh mất đi con nhỏ đó mãi mãi. Không phải bây giờ nó đã bỏ đi rồi sao? Nếu không sao anh lại đến tìm tôi?”
Chu Hồng cô là loại đàn bà gì? Chính là loại xảo quyệt và cố chấp. Cái gì cô đã muốn, thì phải có cho bằng được. Dù không được cũng không để kẻ khác đụng vào. Dù dùng mọi thủ đoạn…cũng phải bất chấp.
Giống như Trịnh Thiên Vỹ…anh ta là người đàn ông khiến cô điên cuồng.
“Kỳ thực, tôi biết bây giờ cô chẳng còn chỗ nào để dựa dẫm. Gia đình? Hay La Diệp Thành? A, tôi quên nói cho cô biết rồi. La Diệp Thành hiện đang ngồi tù bóc lịch, cô dựa được sao? Còn nữa, gia đình của cô…đang phá sản đến nơi rồi. Xem ra…Chu gia vô phước có đứa con là cô rồi”
Chu Hồng giây trước còn cười, giây sau liền cứng ngắc. Cô không tin vào tai mình. Cái gì mà gia đình phá sản? Cái gì mà La Diệp Thành ngồi tù?
Dường như nhận ra nghi vấn trong lòng cô, Trịnh Thiên Vỹ hảo tâm nói tiếp
“Món quà bất ngờ tôi dành cho cô. Thấy sao?”
~ Hết~