Đang định xoay người, phía sau có bàn tay ôm lấy. Thân thể nhỏ nhắn rơi vào vòm ngực trần rắc chắc, hơi thở nóng ấm phủ lấy gò má trái của cô
“Nhớ anh, hửm?”
Trạch Nhiên Nhiên mỉm cười, cô xoay người lại đối diện với anh. Gương mặt nhỏ nhắn khẽ ửng hồng, cô chui tọt vào lòng anh mè nheo
“Nhớ”
Nhìn thấy vẻ dễ thương của cô, Trịnh Thiên Vỹ dở khóc dở cười. Anh siết chặt bàn tay, như muốn hòa cô vào cơ thể của mình
“Mới mấy tuần mà em ốm hơn rồi”
Sau đó lại thở dài
“Mai mốt ăn uống đàng hoàng cho anh. Mất cân nào là anh đánh nát mông em”
Cô bĩu môi, yên lặng lắng nghe tiếng trái tim anh đang đập. Lúc định buông ra nhưng lại bị anh ôm chặt, hoàn toàn rút ngắn khoảng cách của hai người.
“Anh…anh buông ra. Em đói bụng”
Trịnh Thiên Vỹ cúi người, tì trán mình lên trán cô. Bờ môi mỏng như có như không chạm vào môi cô, khiến cô bối rối
“Anh cũng đói nè em”
“A…vậy thì đi ăn chung đi”
Trịnh Thiên Vỹ nhếch mép, anh bỗng bế cô lên, hướng phòng ngủ đi đến.
Đến giờ phút này, Trạch Nhiên Nhiên mới hiểu rõ “đói” trong lời nói của anh nghĩa gì. Sau khi nhận ra xong thì đã trần trụi nằm trên giường.
Hôm nay Thiên Vỹ rất lạ. Bắt cô gọi tên anh, bắt cô hứa với anh đủ điều…nói đến cổ họng khản đặc.
Sau khi mưa gió qua đi, Trạch Nhiên Nhiên như con cá thoi thóp nằm trên thớt, mặc ai xử thế nào thì xử.
Trịnh Thiên Vỹ ôm cô vào lòng, một tay gối đầu cho cô, còn một tay vòng qua eo cô. Xúc cảm từ da thịt mềm mại khiến anh như bị nghiện, không nhịn được tiếp xúc nhiều hơn một chút.
Nhìn cô gái nhỏ yên bình ở trong lòng, Trịnh Thiên Vỹ cảm thấy thật hạnh phúc. Anh có cô bên mình, có cô trong đời…đây là điều mà anh không thể mất nhất.
Khẽ thở dài, lại nhớ về lời của Lưu Chấn
“Cậu nghĩ cậu giấu được cô ấy cả đời sao? Nếu như có một ngày cô ấy biết được, khẳng định là cô ấy sẽ hận cậu suốt đời”
Hận…suốt đời
“Không đúng! Trạch Nhiên Nhiên là cô gái có lòng vị tha, cô ấy sẽ không như vậy” _ Anh đã tự nhủ với bản thân mình.
Nhưng chỉ có anh mới biết được, thật ra là anh đang tự lừa dối bản thân mình. Anh biết…nếu cô biết tất cả sự thật…chắc chắc sẽ hận anh.
Trịnh Thiên Vỹ đã suy nghĩ rất nhiều về việc này. Cuộc đời con người kỳ thực rất ngắn, sẽ chẳng có bao nhiêu năm tháng để yêu thương…nên đã yêu, thì hãy yêu hết mình. Anh vốn yêu cô, nên không thể để cô biết, anh muốn cô mãi mãi ở bên mình.
Đang suy nghĩ thì người trong lòng ngọ nguậy tỉnh giấc. Cô khẽ “ưm” một tiếng, sau đó nhẹ nhàng nhích vào lòng anh hơn.
“Ngủ thêm chút nữa đi”
Cô ngẩng đầu nhìn anh, khẽ mỉm cười
“Không muốn. Em muốn ăn cơm”
Trịnh Thiên Vỹ nắm lấy bàn tay mảnh khảnh của cô, thích thú vân vê.
“Được, chúng ta đi ăn”
____
Tại một con đường sầm uất, phía bên trong nhà hàng Trung Âu mang phong cách đổ điển. Một người đàn ông dáng người tuấn tú và một cô gái thanh tú vui vẻ cười đùa.
“Anh ơi, em muốn về thăm cha mẹ”
Trịnh Thiên Vỹ khựng người, nhưng chốc sau liền thu hồi. Anh đứng dậy đi về phía cô, xoay người cô đối diện với mình
“Anh cũng vừa về, hơi mệt mỏi”
Trạch Nhiên Nhiên cắn răng, cô mím môi nhìn anh
“Em…hay là anh về chung đi, cũng rất lâu rồi chưa về thăm”
Trong lòng anh một mảng âm u, xem ra là không thể cản cô được. Nhẹ nhàng mỉm cười, anh nói
“Được. Anh sẽ thu xếp”
Nhận thấy sự đồng ý của anh, cô như đứa trẻ, xà vào lòng anh nũng nịu. Trịnh Thiên Vỹ ôm cô vào lòng, cố gắng trấn định bản thân. Chưa bao giờ…anh thấy sợ hãi như lúc này….
“E hèm…”
Một tiếng ho vang lên, phá tan không khí lãng mạn của hai người. Trịnh Thiên Vỹ nhíu mi, quay người nhìn người mới đến.
Phương Tử Kỳ run người tiếp nhận ánh mắt của Trịnh Thiên Vỹ. Suýt thì quên, anh đang phà vỡ chuyện tốt của anh ấy.
Phương Tử Kỳ cười hì hì, kéo ghế ngồi xuống đối diện hai người
“Đại ca, không ngờ gặp được anh ở đây”
Trạch Nhiên Nhiên vốn không có cảm tình với hắc bang, nghe Phương Tử Kỳ nói vậy thì càng thêm khó chịu. Chưa kịp mở miệng, thì Trịnh Thiên Vỹ đã chậm rãi lên tiếng
“Cậu là ai?”
A!?! Hóa ra không quen sao?
Phương Tử Kỳ cứng đờ người, xoa xoa mũi. Xem ra là ông anh đã giận thật rồi. Anh lại quay sang Trạch Nhiên Nhiên
“Hì hì, chị dâu. Em là cấp dưới của anh Vỹ đây”
Bị giọng nói hài hước của Phương Tử Kỳ chọc cười, Nhiên Nhiên nhịn không được muốn trêu chọc cậu ấy. Thế là cô làm bộ nghiêm túc, nhíu mi
“Anh Vỹ? Từ khi nào người đàn ông của tôi bị anh gọi thân mật như vậy?”
Hai người đàn ông nghe xong mỗi người một sắc thái. Phương Tử Kỳ câm nín không biết nói gì. Còn Trịnh Thiên Vỹ thì dở khóc dở cười. Cô bé này….
Tử Kỳ mếu máo nhìn Trịnh Thiên Vỹ
“Anh…à không, Trịnh tổng, anh giải thích với chị dâu đi. Em biết em đẹp, nhưng em không có dễ dãi, với lại em cũng không muốn thành tiểu tam đâu mà”
… …
Trịnh Thiên Vỹ thật thà nhìn cô
“Anh thề với em, anh không quen thằng nhóc này”
~ Hết~