Tác giả: Rùa biết bay
beta: thiên băng
Bây giờ em không yêu anh cũng không sao. Bởi vì chỉ cần anh yêu em là được. Dù cho khó khăn, anh cũng bất chấp để yêu em…
Tầng 35 toà cao ốc Nam Thành…
Chu Hồng lấy trong túi xách bao thuốc lá, cô kẹp điếu thuốc ở giữa ngón trỏ và ngón giữa, nhẹ nhàng đưa lên miệng, lấy bật lửa châm lên đầu điếu.
Người đàn ông gác chéo chân ngồi đối diện, nhìn thấy bộ dạng đó của cô thì cười
“Cô cũng chơi ma tuý sao?”
Chu Hồng thoả mãn thở ra một hơi, làn khói trắng phả ra ngoài không khí. Cô lấy tay vạch ra mảng áo trước ngực, hõm sâu vào, để lộ hình xăm hồ điệp ở ngực trái. Trên nền da trắng tuyết, hình hài điêu luyện nằm nổi bật thu hút. Cô gạt điếu thuốc vào gạt tàn, lười biếng nhìn anh ta
“Anh có ý kiến sao?”
Anh khẽ cười cười, đứng dậy đi đến cạnh cô. Đôi bàn tay siết chặt lấy cái cằm nhỏ nhắn, sắc mặt dần chuyển lạnh
“Cô là ai tôi không quan tâm. Nhưng mà, cô dám động đến Nhiên Nhiên…thì đừng trách tôi vô tình”
Chu Hồng không hề hoảng sợ, cô chỉ nhẹ nhàng cầm lấy nút áo sơ mi của anh, chậm rãi cởi từng cái.
“Thật ra…chỉ cần cô ta không đụng đến Thiên Vỹ là được”
Anh nghe xong thì càng tức giận, trên trán nổi đầy gân xanh. Bàn tay vung lên, một cái tát thật mạnh tán xuống gương mặt xinh đẹp.
Chu Hồng hoảng hồn nhìn anh ta, cô ôm lấy một bên mặt đỏ au, khóe môi run run
“La Diệp Thành, anh…anh dám đánh tôi?”
La Diệp Thành hừ nhẹ, anh bóp lấy cái cổ trắn ngần, dần siết chặt
“Cô nên biết đừng để bản thân mình phạm vào điều đại kỵ của tôi…tôi không biết mình sẽ làm gì cô đâu”
“Khụ…khụ…buông…buông tôi ra”
Chu Hồng khó thở, ho sặc sụa. Bàn tay cầm lấy tay anh ta, khuôn mặt bị huyết sắc dồn tụ đến ửng đỏ.
La Diệp Thành hài lòng, anh bỏ tay ra, chỉnh lại tây trang của bản thân.
“Cô biết mình cần làm gì chứ?”
Chu Hồng run rẩy ngồi trên giường, cô thở hồng hộc, cố gắng hớp từng ngụm khí
“Tôi biết”
Ngày hôm nay tuyết phủ ít dần, nhưng mà không biết sao càng lúc càng lạnh. Dù trong nhà có máy sưởi, nhưng cái rét buốt vẫn len lỏi vào từng thớ thịt. Trạch Nhiên Nhiên ngồi trên sofa, kéo cao chăn trùm đầu, nhìn chằm chằm vào màn hình ti vi
“Một vụ xả súng khủng bố đã xảy ra tại sân bay ở New York, khiến hơn 5 người bị thương, rất may không có thương vong về người…”
Tim cô từng chút đập thình thịch. Cắn rămg, vớ lấy chiếc điện thoại trên bàn, ấn dòng số đã quen thuộc đến nằm lòng, cẩn thận kề vào tai nghe. Theo mỗi tiếng chuông, là mỗi lần Trạch Nhiên Nhiên đè nặng một viên đá. Đến chừng khoảng một phút sau, mới có người bắt máy
“Alo, Nhiên Nhiên?”
Cô thở phào nhẹ nhõm. Mân mê góc chăn đến nát nhàu, mới dựa lưng vào sofa
“Anh đến nơi chưa?”
Sau khi hỏi xong, cô mới biết mình thật ngớ ngẩn. Rõ ràng là phải đến nơi rồi thì mới nghe điện thoại được. Trịnh Thiên Vỹ ngẩng người trong giây lát, sau đó thì bật cười. Giọng cười trầm thấp đầy nam tính rơi vào tai cô. Dù không tận mặt đối diện với anh, nhưng chỉ cần cô tưởng tượng, cũng thấy cảm xúc bị xáo trộn.
“Anh cười gì chứ?”
Trịnh Thiên Vỹ hắng giọng, anh cố mím môi nhịn cười
“Được được được, anh không cười”
Trong lòng Trạch Nhiên Nhiên liền cảm thấy ngọt ngào. Cô nằm xuống tay dựa sofa, lấy chăn che kín mặt, khúc khích bảo với anh
“Anh nghe lời vậy sao?”
Trịnh Thiên Vỹ phía này
nhẹ nhàng gác chéo chân. Anh gõ nhịp tay lên bàn
“Anh đang học hỏi ông bà xưa đây”
Trạch Nhiên Nhiên ngây ngô, cô nhất thời không hiểu cái gì. Sau đó, nhớ đến thông tin trong ti vi, liền nghiêm túc hẳn lại
“Anh cẩn thận chút đi, ở New York đang bị khủng bố đấy”
Trịnh Thiên Vỹ nhướn mi, anh đổi lấy tay cầm điện thoại
“Cô bé của tôi ơi, đó là chuyện của ngày hôm qua rồi”
Trạch Nhiên Nhiên mím môi
“Bộ hôm qua là không cần cẩn thận sao?”
Anh buồn cười nghe cô nói. Lại rất nghiêm túc thẳng giọng an ủi
“Được, anh sẽ cẩn thận mà, có vệ sĩ đi theo anh, em đừng lo”
Trạch Nhiên Nhiên không nói gì. Trịnh Thiên Vỹ cũng im lặng, cả hai cứ như thế, nghe cả được tiếng thở của nhau. Đúng lúc này, tiếng chuông cửa vang lên. Trạch Nhiên Nhiên nhìn đồng hồ
“Lạ thật, trễ vậy rồi”
Tiếng làu bàu của cô, nhưng Trịnh Thiên Vỹ nghe rất rõ. Anh cũng không gác máy, lẳng lặng ngồi im nghe từng tiếng bước chân của cô chạy ra mở cửa
“Anh Diệp Thành”
Trạch Nhiên Nhiên có chút bất ngờ, nhưng sau đó lại là vui mừng cười ha hả
“Tối rồi, sao anh lại đến đây?”
La Diệp Thành nâng hai tay lên, hai hộp thức ăn khuya treo lủng lẳng giữa không trung
“Anh đói bụng, nên mua đồ đến ăn chung đây”
Trịnh Thiên Vỹ nhíu mi. Anh không ngờ là trễ rồi mà anh ta còn đến.
“Anh vào đi”
Trạch Nhiên Nhiên ngồi đối diện La Diệp Thành, cô chợt nhớ tới mình chưa cúp điện thoại, nên hốt hoảng cầm lên
“Alo, anh, em xin lỗi”
Trịnh Thiên Vỹ chỉ ừ 1 tiếng. Sau đó lại dịu dàng nói với cô
“La Diệp Thành đến sao?”
Trạch Nhiên Nhiên cũng không giấu, cô chỉ là có chút tưởng tượng : không biết anh có ghen hay không?
“Vâng, anh Diệp Thành đến chơi”
La Diệp Thành từ trong bếp ra, nghe nhắc đến tên mình bèn mỉm cười trêu chọc
“Em đang nói xấu anh sao?”
Trạch Nhiên Nhiên bĩu môi
“Không dám”
Trịnh Thiên Vỹ im lặng, sau đó bảo với cô
“Đưa điện thoại cho anh ta”
Cô ngạc nhiên
“Để làm gì?”
Anh không trả lời trực tiếp, chỉ nhẹ nhàng hối thúc cô
“Ngoan”
Trạch Nhiên Nhiên mím môi, đưa điện thoại đến trước mặt La Diệp Thành. Dù hoài nghi, nhưng anh ta vẫn nghe
“Alo?”
Trịnh Thiên Vỹ gõ tay lên bàn làm việc. Anh lười biếng ngồi vào chiếc ghế xoay màu đen sẫm
“Dạ dày Nhiên Nhiên không được tốt, đừng để cô ấy ăn nhiều fast food”
~ Hết~