Part 22_Ken mày bình tĩnh nói cho tau nghe chuyện gì đã xảy ra, đừng yếu đuối như vậy_Bin lo lắng đây là lần thứ hai anh thấy hắn khóc, lúc trước là vì nó mất, quá đau lòng nên hắn mới yếu đuối như vậy, còn lần này anh thật sự không thể hiểu nổi tại sao hắn lại như vậy
_Bin có một chuyện tau vừa mới biết, và bây giờ tao muốn nói cho mày biết tất cả, nếu khi nghe xong mày muốn giết tao, tao sẽ không cự tuyệt_Sau khi lấy lại bình tĩnh hắn nói
_Ưk mày nói đi tao đang nghe_Sau một giây sững sờ Bin mới bình tĩnh lên tiếng nói
_Thực ra bố tao chính là người giết bố mẹ mày,Hàn Vũ chính là anh trai của tao, mày biết không người mà Bi đang sống cùng và luôn miệng gọi là bố mẹ không ai khác chính là bố mẹ tao_Hắn khó khăn nói, sự thật này khi hắn biết nó quá khó khăn đối với hắn nhưng hắn biết nổi đau của hắn đang chịu đựng không bằng một phần nổi đau của Bin và nó đã phải gánh chịu bởi những tội lỗi mà bố hắn đã gây ra
_Mày..mày nói thật sao_Bin không nói lên lời trong đầu anh bây giờ rất rối
_Mày hãy giết tao đi, hay giết tao để trả thù cho bố mẹ mày đi_Hắn quỳ xuống trước mặt Bin chân thành nói
_Mày nghe này tao sẽ không giết mày, thật sự mà nói tao không ngờ mày chính là con của kẻ đã giết chết bố mẹ tao, nhưng nghe này, tao không giết mày không có nghĩa là tao đã tha thứ mọi tội lỗi mà gia đình mày đã gây ra cho tao và bé Bi_Bin cố bình tĩnh nói, còn hắn chỉ biết lặng thin người
_Nhưng bù vào đó mày phải cố sống thật tốt, phải hết mực yêu thương bé Bi, để đền bù những tội lỗi mà bố mày đã làm cho gia đình tao_Bin thở dài, thành thật mà nói, đối với anh những việc đã qua bây giờ cậu không muốn nhắc đến nữa, anh bây giờ muốn có một cuộc sống yên bình bên nó là đủ rồi, thù hận, anh thật sự muốn khép lại, không muốn nó tái diễn nữa
_Vậy mày không định trả thù sao_Hắn ngạc nhiên
_Không ken à, trước đây đúng là tao đã từng có ý định trả thù, nhưng khi gặp lại bé Bi thì ý định đó đã không còn. Giờ đây khi biết được bố mẹ mày yêu thương con bé như vậy thì tao đã hoàn toàn không muốn trả thù nữa rồi, nếu cứ trả thù mãi như vậy thì liệu đến lúc nào mới chấm dứt được hận thù đây_Bin thành thật nói
_Bin à tao cám ơn mày nhiều lắm, mày đúng là thằng bạn thân của tao_Hắn ôm chầm lấy bin
_Thả tao ra thằng hâm, mày lại bắt đầu biến thái rồi đó_Bin bật cười nói
_Nhưng Bin nếu như Bi biết chuyện, liệu cô ấy sẽ có những suy nghĩ như mày không_Hắn lại buồn rầu nói
_Ken này, tao nghĩ mày cũng nên dần đối mặt với chuyện này đi đừng cố lãng tránh bé bi nữa, hãy dùng tất cả tình yêu của mày để chứng minh cho bé Bi biết được mày yêu bé Bi như thế nào_Bin bước đến vỗ vai hắn an ủi
_Tao hiểu rồi, cám ơn mày tao đi đây_Nói rồi hắn lao đi chạy đi tìm nó, phải hắn sẽ dùng tất cả tình yêu của bản thân hắn để khiến nó thay đổi mặc dù biết điều đó rất khó.
_Anh làm em khó thở quá đó_Nó khó khăn nói, khi hắn từ khi mới gặp nó đã ôm nó chặt mà im lặng không nói một lời nào cả
_Anh xin lỗi đã làm em lo lắng_hắn nhẹ nhàng đẩy nó ra, nhìn nó âu yếm
_Cái này phải còn xem lại thái độ của anh như thế nào đã_Nó tinh nghịch nói
_Chúng ta hãy cùng nhau bỏ trốn ,đi khỏi nơi này có được không, anh không muốn sống ở đây nữa, anh muốn đến một nơi chỉ có anh và em, ở nơi đó không ai quen biết chúng ta và chúng ta sã bắt đầu một cuộc sống mới ở đó_Hắn lại ôm lấy nó dịu dàng thì thầm bên tai
_Đã có chuyện gì xảy ra với anh sao_Nó khẽ đẩy hắn ra lo lắng
_Anh không có chuyện gì cả, chỉ là muốn như vậy thôi, có được không_Hắn nói, còn nó lúc đầu cũng không muốn đi nhưng sau một hồi thuyết phục của hắn thì nó cũng đồng ý, và thế là cả hai lên đường đi về một vùng quê hẻo lánh ở ven biển
_Em chưa lấy đồ dùng cá nhân ,áo quần gì cả thì làm sao đây_Nó nhăn nhó nói
_Không sao đâu đến đó chúng ta sẽ mua_Hắn mỉm cười hiền *Vài hôm sau* ở nhà nó thì đang loạn lên vì không thấy nó đâu
_Thưa ông chủ cô chủ…cô chủ_Người vệ sĩ ấp úng
_Cô chủ làm sao_Ông Khang lạnh giọng
_Cô chủ đã cùng cậu chủ bỏ đi về vùng biển rồi ạ_Hít một hơi thật sâu người vệ sĩ nói, còn ông Khang không nói gì cả khẽ ra hiệu cho người vệ sĩ ra ngoài để lại ông ngồi suy nghĩ một thứ gì đó *Sáng hôm sau*
_Sao em không ngủ ,lạ chỗ nên em ngủ không được sao_Hắn đến bên ôm lấy nó từ phía sau dịu dàng , khi thấy nó đang lặng người đứng ở bờ biển, ánh mắt nó thì hướng nhìn xa xăm về phía biển khơi
_Hìhì không đâu, chỉ là em không muốn ngủ thôi.Vậy anh thì sao, sao anh biết em ở đây_Nó mỉm cười
_Anh tìm không thấy em nên mới ra đây_Hắn vùi vào mái tóc của nó
_Thôi nào em đi làm đồ ăn sáng, còn anh đi làm vệ sinh cá nhân đi, hôm nay chúng ta cần đi làm quen với mọi người đó_Nó quay lại nhéo vào má hắn rồi nói, hắn chỉ mỉm cười gật đầu, rồi cả hai tay trong tay đi vào nhà *Tại bệnh viện* Hàn Vũ đang cố gắng nhấc cánh tay phải lên nhưng hoàn toàn là vô vọng *Rầm…Rầm ..Xoảng..Xoảng* cậu tức giận đập phá đồ đạc trong phòng
_Alo bác sĩ nói sao, Hàn Vũ nó ……..được rồi tôi sẽ tới ngay_Ông Khang cúp máy vội vả đến bệnh viện
_Cậu Vũ có dấu hiệu bị liệt nữa người hình như là do di chứng của của tai nạn 2 năm trước_Vị bác sĩ nhẹ giọng nói
_Vậy có cách nào để chữa trị cho nó không_Sau một giây bàng hoàng ,cuối cùng ông khang cũng bình tĩnh lên tiếng
_Tôi nghĩ còn phải phụ thuộc vào cậu ấy_Vị bác sĩ nói rồi rời đi, còn ông Khang thở dài mệt mỏi *Liệu đây có phải là báo ứng mà mình đã gây ra vào mười mấy năm về trước không * đó là suy nghĩ của ông Khang, ông thấy hận bản thân mình chính vì ông mà mọi chuyện mới như vậy, nhưng bây giờ ân hận thì liệu có còn kịp hay không, đây chính là câu hỏi mà ông đã tự hỏi bản thân bấy lâu nay.