Hòa Li Được Chưa

Chương 50: 50: Nửa Đêm Bò Lên Giường



Từ Tướng Quốc Tự trở về dọc theo đường đi, Lộ Dĩ Khanh đều là bộ dạng ủ rủ, dựa vào vách thùng xe cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Thẩm Vọng Thư quan sát nàng một trận, rốt cuộc chủ động tiến lên nắm lấy tay nàng, mềm mại nói: “A Khanh chính là vì ta mới vừa rồi bỏ mặc nàng nên mới dỗi sao? Nàng đừng để ý, ta cùng với A Ninh chỉ là bạn tốt, 5 năm trước cô ấy gả chồng thì đã tùy theo nhà chồng rời đi Trường An, chúng ta đã lâu không thấy lúc này mới nói chuyện hơi lâu một chút thôi.

Hơn nữa hôm nay từ biệt, nàng và ta rời đi Trường An, lại muốn gặp lại cô ấy cũng không biết là bao lâu.”
Lộ Dĩ Khanh ghen rồi, ngược lại cũng nhìn ra được Tưởng thiếu phu nhân kia cũng không phải là người xấu, cô ấy đối với Thẩm Vọng Thư cũng là một tấm lòng lúc ban đầu.

Nhưng trên đời này có người có thể thiệt tình đối đãi, nhưng càng nhiều kẻ vẫn là nâng trên đạp dưới, Thẩm gia là bọn người như thế, Tưởng gia nhũ mẫu kia cũng giống nhau.
Lúc này Lộ Dĩ Khanh trong lòng đã không phải ghen tị, nàng trong lòng khó chịu đều là vì thay Thẩm Vọng Thư cảm thấy không đáng giá, hoặc là càng trắng ra nói là vì bản thân mình vô năng cảm thấy hổ thẹn —— từ Tương Vương không chỗ nào cố kỵ xuống tay, lại cho tới hiện thực bây giờ mỗi người khinh thường mình, nàng lần đầu như thế khắc sâu ý thức được, sống ở thời đại này không phải có tiền thì liền có thể.
Mà Thẩm Vọng Thư hiển nhiên không ý thức được nàng đã bị kích thích đến tàn nhẫn, thấy nàng lung tung sau đó gật đầu như cũ buồn bã ỉu xìu, còn chỉ nghĩ rằng nàng ấy trong lòng vẫn như cũ chú ý.

Lại bởi vì chuyện Lộ Dĩ Khanh vẫn luôn mất trí nhớ, Thẩm Vọng Thư trong thâm tâm còn đem nàng coi như cô gái năm ấy mười lăm tuổi ngây ngô mới vừa thành thân, vì thế suy nghĩ, đơn giản hiểu rõ đi lên, nhẹ nhàng một nụ hôn dừng ở gương mặt Lộ Dĩ Khanh: “A Khanh, không tức giận nữa được không?”
Nụ hôn mềm mại như bông dừng ở trên má, làm lòng người đều đi mềm nhũn theo, cũng xác thật là làm Lộ Dĩ Khanh trong lòng tràn đầy hạ xuống giờ lại nhanh chóng đánh lên tinh thần.

Nàng duỗi tay trực tiếp ôm lấy Thẩm Vọng Thư, bỗng nhiên ngữ khí chắc chắn nói: “Ta cùng Vọng Thư an ổn như vậy, cũng đáng đến vô cùng rồi.”
Thẩm Vọng Thư bị nàng một câu không đầu không đuôi nói đến làm cho sửng sốt, chợt thản nhiên cười nói: “A Khanh chính là tốt nhất.”
Lộ Dĩ Khanh bị nàng nói được trong lòng càng thêm lửa nóng, trong lòng thương tiếc cùng áy náy giao nhau, dần dần đem đáy lòng về điểm an nhàn này diệt trừ hầu như không còn —— ở góc độ Thẩm Vọng Thư nhìn không thấy, nàng trong mắt toàn là kiên định cùng quyết tuyệt.
***************************************
Vó ngựa đạp tung trời, lại mất hơn một canh giờ đem hai người lại trở về Trường An, mang về Lộ gia.
Lộ Dĩ Khanh về đến nhà cũng không trở lại Đông viện, trực tiếp nắm tay Thẩm Vọng Thư đi đến chủ viện.

Sau đó nàng tìm được Lộ gia chủ mới vừa rảnh rỗi xong, một hơi liền đem chuyện hôm nay gặp Minh Ngộ Đại Sư kia nói cho Lộ gia chủ nghe, cuối cùng tranh gia chủ nói: “Minh Ngộ Đại Sư nói rằng, ta cơ duyên ở Tây Bắc, cho nên Tây Bắc chuyến này ta tất nhiên là phải đi, cha chớ có lại cùng con tranh giành nữa.”
Lộ gia chủ nghe xong tiêu hóa một trận, lại quay đầu nhìn Thẩm Vọng Thư, thấy nàng gật đầu mới vừa rồi chịu tin.

Nhưng tuy là như thế, hắn cũng không có một ngụm đáp ứng, vuốt râu trầm ngâm bộ dáng không cho ý kiến.
Lộ Dĩ Khanh hôm nay cũng là khó được có kiên nhẫn, ánh mắt sáng quắc bộ dáng phảng phất Lộ gia chủ không đáp ứng, nàng dường như sẽ không đi.
Thẩm Vọng Thư cùng đợi trong chốc lát, liền cảm thấy Lộ gia chủ suy xét vẫn là cần thời gian, các nàng thân là vãn bối không thể bức bách.

Vì thế nàng kéo kéo ống tay áo Lộ Dĩ Khanh, nhỏ giọng cùng nàng nói: “A Khanh, chúng ta đi về trước đi, lúc này cha còn cần cân nhắc.”
Lộ Dĩ Khanh ngày thường đối nàng nói gì nghe nấy, cha nói không nghe, cũng phải nghe tức phụ nói.

Nhưng hôm nay nàng lại là khó có được quật cường một hôm, nghe vậy suy nghĩ lại là đối với Thẩm Vọng Thư nói: “Vọng Thư, hôm nay ra cửa chạy một chuyến này nàng cũng đã mệt mỏi rồi, hãy cứ về phòng trước nghỉ ngơi đi.

Ta ở chỗ này chờ, cha khi nào đáp ứng, ta liền khi đó sẽ trở về.”
Thẩm Vọng Thư thấy nàng quật cường, còn muốn nói thêm cái gì nữa, kết quả Lộ Dĩ Khanh đứng lên liền đẩy nàng ra về hướng ngoài cửa.
Đều nói Lộ Dĩ Khanh sủng thê tử, luôn là đối với nàng nói gì thì nghe nấy, mà khi hai người vị trí đổi, Thẩm Vọng Thư làm sao từng có thể cự tuyệt được Lộ Dĩ Khanh? Nàng bị Lộ Dĩ Khanh đẩy ra cửa phòng sau đó vận dụng ngôn từ khuyên vài câu, cuối cùng cũng chỉ có thể bất đắc dĩ một mình đi về Đông viện.
Thẩm Vọng Thư vừa đi, Lộ Dĩ Khanh liền đi trở về phòng lại.

Nàng ngồi ở đối diện với Lộ gia chủ, sống lưng đĩnh đến thẳng tắp, khó có được lộ ra tư thái cùng ngày xưa tản mạn hoàn toàn bất đồng, đi thẳng vào vấn đề cùng Lộ gia chủ nói: “Cha còn đang băn khoăn cái gì, không ngại thì cứ trực tiếp nói với con.

Người và ta cha con công bằng nói chuyện, tổng có thể tìm được một kết quả hai bên đều vừa lòng.”
Lộ gia chủ nghe vậy nhìn về phía nàng, đối với Lộ Dĩ Khanh bỗng nhiên lộ ra mũi nhọn có chút kinh ngạc —— chính ông một tay nuôi con gái chính mình biết rõ nhất, nếu là lúc trước mất trí nhớ có vài phần kiên quyết tiến thủ, như vậy sau khi mất trí nhớ lúc sau liền chỉ có thể dùng từ vừa lòng với hiện trạng để hình dung.

Thời gian ba năm, Lộ Dĩ Khanh lặp đi lặp lại mất trí nhớ, cũng lặp lại dây dưa với nhi nữ tình trường.

Cho đến ngày nay Lộ gia chủ cơ hồ đều phải đã quên mình đã từng bồi dưỡng người thừa kế đến tột cùng là dáng vẻ gì, thẳng đến lúc này gặp lại một Lộ Dĩ Khanh mặt mày toát ra mũi nhọn, ông cũng không biết là vui sướng đến bao nhiêu, hay là phức tạp bao nhiêu, bật thốt lên hỏi: “Hôm nay các con ra ngoài, rốt cuộc đã xảy ra cái gì?”
Lộ Dĩ Khanh không nghĩ tới Lộ gia chủ liếc mắt một cái đã nhìn thấu chuyện này rất nhiều, cũng có trong nháy mắt hoảng hốt.

Nhưng nàng cũng không nguyện ý nhiều lời, liền chỉ rũ mắt nói: “Gặp được một ít người, gặp được một ít việc, bỗng nhiên chỉ cảm thấy chính con mà cứ như vậy đi xuống thì sẽ không được.”
Lộ gia chủ còn tưởng rằng hai người ra ngoài lại gặp nạn, ánh mắt khẩn trương ở trên người Lộ Dĩ Khanh qua lại quét một vòng nhỏ, cũng may trừ bỏ ra ngoài một chuyến nhiễm chút phong trần, trên người Lộ Dĩ Khanh cũng không có cái gì không ổn.

Ông thoáng nhẹ nhàng thở ra, rốt cuộc vì con gái mà trở nên cao hứng lên, thậm chí cười nói: “Vậy xem ra, con hôm nay gặp chuyện hẳn là cũng không phải chuyện xấu.”
Không phải chuyện xấu sao? Lộ Dĩ Khanh suy nghĩ, thế nhưng cảm thấy có lý.
Hai cha con đầu tiên là nói chuyện một phen tâm sự, rồi sau đó mới nhắc tới chính sự, Lộ gia chủ rốt cuộc nói ra lo lắng của chính mình: “Tây Bắc không thể so sánh với Trường An, hiện giờ chiến loạn cũng không đề cập tới đi, bên kia khí hậu cũng cùng Trường An rất là bất đồng.

Bên kia hàng năm gió cát, thiếu nước khô hạn, người xứ khác đi qua rất nhiều người không khoẻ nổi.

Khí hậu tốt một chút không phục thì quá lắm chỉ uống chút chén thuốc, kém một chút thì trực tiếp vứt bỏ mạng nhỏ cũng không phải không có.”
Lộ gia chủ nói lên mấy lời nói thấm thía: “A Khanh, con nên biết, ta đời này cũng chỉ con một đứa con gái này.

Ta tình nguyện chính mình đi Tây Bắc, hoặc là chúng ta tìm một cái biện pháp thoả đáng khác, cũng không muốn con đến đó mạo hiểm.”
Lộ Dĩ Khanh nghiêm túc nghe ông nói xong, lúc này mới nói: “Khí hậu không tốt, con có thể mang theo đại phu cùng đi.

Hoàn cảnh không tốt, con cũng có thể nhẫn nại thích ứng.

Con nghĩ cha lúc trước gầy dựng gia nghiệp như thế, ăn qua đau khổ cũng sẽ là không ít.

Đó là Tây Bắc nơi noi gió cát, ngài quen thuộc như thế, nghĩ đến cũng đã từng cũng không thiếu đi đến đó đã rất nhiều.

Ngài đều có thể nhẫn nại những việc này, ta lại vì cái gì mà sẽ không được đâu?”
Lộ gia chủ nghe vậy không chút suy nghĩ liền nói: “Nhưng con là con gái, ta không muốn con đi chịu khổ, ta gây dựng gia nghiệp như thế chẳng lẽ chính là vì để con gái của ta lại đi ăn qua đau khổ của ta ngày đó nữa sao? A Khanh, con nghe cha nói, nếu tính là đi tìm cơ duyên, cũng không cần ở lâu nơi Tây Bắc.”
Lộ Dĩ Khanh nghe đến đó lại là nhíu mày, làm như bất mãn nói: “Thì ra cha là xem nhẹ con gái.”
Lộ gia chủ nhất thời nói lỡ có chút ảo não, vội xua tay nói: “Không thể nào, ta chỉ là không muốn con chịu khổ mà thôi.” Nói xong câu này còn sợ Lộ Dĩ Khanh nắm không buông, vì thế lại bổ sung thêm một câu: “Còn có A Khanh, con có nghĩ tới hay không, con là không sợ đi Tây Bắc chịu khổ, vậy còn Vọng Thư đâu? Người ta tiểu thư quan gia đang êm đẹp lại chịu gả thấp cho con, con không chỉ có không thể cho người ta được sinh hoạt an nhàn, còn muốn mang nó đi Tây Bắc chịu khổ?!”
Lời này như lưỡi dao sắc bén, thật mạnh cắm ở trong lòng Lộ Dĩ Khanh, làm nàng nhất thời không lời nào để nói —— không trải qua lúc trước cùng nhau, mình là có lòng muốn mang theo Thẩm Vọng Thư cùng đi Tây Bắc, nàng cảm thấy nếu hai người là phu thê, như vậy vô luận vinh nhục đều sẽ nên không rời không bỏ.

Nhưng việc làm hôm nay làm mình hiểu rằng, mình đã để Thẩm Vọng Thư thua thiệt rất nhiều, lúc này lại muốn mang nàng ấy đi Tây Bắc chịu khổ, nàng rồi lại luyến tiếc.
Cũng đã sau một lúc lâu, Lộ Dĩ Khanh cắn răng nghẹn ra một câu: “Thế, con đây liền chính mình đi Tây Bắc, nàng ấy ở Giang Nam chờ con.”
Nàng nói như vậy, nhưng rõ ràng chính là luyến tiếc, Lộ gia chủ xem đến chỉ biết lắc đầu.

Phe phẩy phe phẩy ông lại cười: “Con ha, lời này con cứ cầm đi cùng Vọng Thư nói, con xem người ta phản ứng ra sao đi?”
Lộ Dĩ Khanh nghe ông nói như vậy, không hiểu sao liền chột dạ một chút, lại vẫn là mạnh miệng nói: “Này, đây là chuyện của con cùng Vọng Thư, con sẽ tự cùng nàng thương lượng, cũng không nhọc cha lo lắng.” Nói xong đơn giản lười đến đi phản bác Lộ gia chủ lo lắng trước đó, trực tiếp cắn răng định nói: “Tây Bắc hành trình, nên là con đi, thì chính là con đi.

Ta sẽ chiếu cố tốt bản thân, cha không cần quá mức lo lắng.”
Lộ gia chủ thấy được nàng trong mắt kiên định, bỗng nhiên nghĩ đến con gái mình cũng đủ mười tám, cũng đã không còn là đứa bé.

Ông nhìn không nỡ được con gái chịu khổ chịu tội, cũng không muốn thấy con gái tầm thường vô vi, chung quy vẫn là trầm mặc xuống.
Cha con hai người giằng co một lát, Lộ gia chủ trước hết thỏa hiệp: “Nói đi, con còn nghĩ muốn cái gì?”

Lộ Dĩ Khanh mắt sáng rực lên, không chút khách khí: “Con muốn thủ hạ một nửa nhân thủ của cha, còn muốn trong tay ngài có thể lấy ra một nửa hiện bạc.

Sau này những người này ở nơi nào, làm cái gì, đều cùng cửa hàng Lộ gia không liên quan.”
Lộ gia chủ nghe vậy cười, ở trên đầu con gái vỗ nhẹ một chút: “Con thật đúng là công phu sư tử ngoạm.”
***************************************
Khi Lộ Dĩ Khanh trở lại Đông viện, sắc trời đã không còn sớm, nàng mới từ chủ viện trở về, bữa tối tự nhiên cũng không cần lại đi ăn.
Thẩm Vọng Thư thấy nàng muộn như vậy mới trở về, khi ra đón không khỏi hỏi một câu: “Muộn như vậy mới trở về, nàng thật sự là cùng phụ thân liều mạng đi?” Hỏi xong lại chớp chớp mắt: “Kia không biết A Khanh là thắng, hay là thua đấy?”
Lộ Dĩ Khanh từ Lộ gia chủ trong tay muốn người, cũng muốn cả tiền luôn, cha con hai người thuận tiện còn đem nhân thủ tính toán —— kỳ thật tâm phúc người cũng liền những cái đó, còn lại nhân thủ cũng là xấp xỉ, đều không cần chọn lựa kỹ càng.

Trước một đám đã hướng đến Kim Lăng đi, người đã ở nửa đoạn đường, kêu trở về khó tránh khỏi phiền toái.

Vì thế hiện giờ còn lưu tại Trường An thành những người đó, liền đều bị Lộ gia chủ đem cho Lộ Dĩ Khanh điều khiển.
Lúc này Lộ Dĩ Khanh rốt cuộc lộ ra bước đầu tiên của chính mình, đúng là thỏa thuê đắc ý, nghe được Thẩm Vọng Thư hỏi chuyện liền hơi hiển đắc ý nâng cằm lên, đáp: “Tự nhiên là ta thắng.

Cha đã hứa để ta tiến đến Tây Bắc, chính ông sẽ đi Kim Lăng tu dưỡng.”
Cái đáp án này không tính ngoài ý muốn, Thẩm Vọng Thư thấy nàng khôi phục bộ dáng lẫn thần khí cũng không khỏi cười: “Vậy khá tốt.

Cũng đã nhiều ngày rảnh rỗi, nàng và ta đều sẽ có nhiều thời gian ngắm nhìn Tây Bắc, lại hướng qua cha thỉnh giáo nhiều một chút, cũng phải thật sớm chuẩn bị.”
Lộ Dĩ Khanh nghe nàng nói được nghiêm túc, tròng mắt lại bắt đầu loạn chuyển, lời nói đến bên miệng vài lần lại như cũ không có thể nói ra.
Thẩm Vọng Thư phát hiện có điểm kỳ lạ, không khỏi hỏi: “A Khanh, nàng làm sao vậy, chính là có chuyện muốn nói?”
Lộ Dĩ Khanh nghĩ Lộ gia chủ trước đó đã nói, trong lòng cũng là mâu thuẫn thật mạnh, cuối cùng căng da đầu hỏi ra miệng: “Nàng, Tây Bắc là nơi hoang vắng, gió cát khô hạn……!Vọng Thư nàng thật sự muốn theo ta đi Tây Bắc sao?”
Thẩm Vọng Thư nghe vậy, biểu tình lập tức liền lạnh xuống dưới: “Nói như vậy, nàng là muốn ném ta xuống, chỉ một người đi?!”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Hòa Li Được Chưa?

Chương 50: Nửa đêm bò lên giường



Thẩm Vọng Thư giận rồi, rất khó để dỗ dành kiểu này, đêm đó đành phải bị đuổi đi vào thư phòng ngủ.

Lộ Dĩ Khanh một tay ôm gối đầu, một tay vịn khung cửa, đáng thương vô cùng đứng yên đó mà không chịu đi: “Vọng Thư, nàng nghe ta nói, ta thật không có ý khác mà, cũng không phải không muốn mang nàng cùng nhau đi. Chỉ là cha từng nói cùng ta rằng hoàn cảnh ở Tây Bắc không tốt, ta không muốn để nàng đến đó chịu khổ……”

Thẩm Vọng Thư mặt không hề có biểu tình gì, một tay một tay gỡ ra ngón tay nàng vịn khung cửa, tựa như lãnh khốc vô tình nói: “Ừ, nàng đã giải thích qua, ta cũng nghe tới rồi, cho nên hiện tại không phải để cho nàng trước tiên thích ứng hay sao? Nàng đi Tây Bắc lần này cũng không biết phải đi mấy tháng thậm chí mấy năm nữa, ta đều không ở bên cạnh nàng, thì nàng phải tự nên có thói quen ngủ một mình đi. Hiện tại trước tiên thích ứng, cũng miễn cho tương lai cô độc khó ngủ không phải sao?”

Khi nói chuyện, Lộ Dĩ Khanh cuối cùng một ngón tay bị gỡ ra, nàng còn không kịp đem chân chen đi vào, trước mắt cửa phòng liền “Ầm” một tiếng đóng lại. Sau đó mặc mìnhnhư thế nào gõ cửa, xin tha như thế nào, Thẩm Vọng Thư cũng khôngđể ý tới.

Lộ Dĩ Khanh ủ rũ héo úa dựa ở trên cánh cửa, cảm giác chính mình đáng thương cực kỳ.

Ngoài cửa phòng vốn đang thủ mấy cái nha hoàn, thấy đôi vợ chồng son giận dỗi nhau, từ sớm đều đã thối lui. Chẳng qua bọn họ nhưng thật ra cũng chưa đi xa, tránh ở gấp khúc hành lang bên kia nhìn xem chuyện náo nhiệt, mắt thấy lang quân đáng thương bị đuổi ra, đều che miệng ở một bên cười trộm.

Sau một lúc lâu qua đi, thấy Lộ Dĩ Khanh còn canh giữ ở cửa không muốn rời đi, Với Tiền cũng đồng dạng đang trốn ở rất xa rốt cuộc cũng nhìn không chịu được nữa. Hắn rón ra rón rén đi đến phía sau Lộ Dĩ Khanh, nhỏ giọng nói với nàng: “Lang quân, thiếu phu nhân mà giận rồi thì tốt nhất không nên dỗ nữa đâu, ngài nếu không đêm nay vẫn là dời bước đến thư phòng nghỉ ngơi đi. Nếu vẫn luôn ở chỗ này thủ, người khác nhìn là sẽ chê cười đó.”

Lộ Dĩ Khanh nhấc lên mí mắt nhìn hắn liếc một cái, cũng không có cảm kích, bĩu môi nói: “Ta đêm nay nếu là đi rồi, ngày mai khẳng định còn sẽ phải đi ngủ thư phòng ngủ dài dài, không, không chỉ ngày mai, mà sau này đều sẽ đến thư phòng mà ngủ. Chế giễu thì tính cái gì, ta mới không đi đâu.”

Với Tiền cũng không có thành thân, đối với lời này vô pháp phản bác, làm trung phó thì cũng đành phải bồi Lộ Dĩ Khanh chờ.

Lộ Dĩ Khanh còn ghét bỏ hắn, đem người đẩy ra xa: “Ngươi tránh ra chút đi, đừng vướng chân ta thủ ở đây, phu nhân nếu thấysẽ không vui.”

Với Tiền bị một tay đẩy ra ngoài, nhìn xem lang quân ôm gối, cảm thấy đối phương đại để là thê nô không cứu nổi rồi. Chẳng qua hắn đối với việc này ngược lại cũng không hiểu nổi đâu, rốt cuộc chỉ có thể ván giặt đồ tổ truyền của Lộ gia, Lộ gia chủ đã từng cũng không so với Lộ Dĩ Khanh kém bao nhiêu —— Với Tiền xem như người hầu của Lộ gia, cha hắn năm đó đã đi theo bên người Lộ gia chủ, loại sự tình này ngay từ nhỏ thật là nghe được nhiều.

Chủ tớ hai người đồng loạt canh giữ ở ngoài cửa, chờ lâu rồi cũng có chút mệt, Lộ Dĩ Khanh dứt khoát ôm gối đầu ngồi ở trên bậc cửa. Nàng một tay ôm gối đầu, một tay chống cằm, suy  nghĩ đơn giản cùng Với Tiền nói đến chuyện đi Tây Bắc.

Với Tiền đã đi theo bên người Lộ Dĩ Khanh cũng đã rất nhiều năm, nàng từng hỏi qua Thẩm Vọng Thư cũng hỏi qua Lộ gia chủ, hai người đều cùng nói với nàng rằng Với Tiền có thể tin. Lộ Dĩ Khanh chính mình cũng cảm thấy Với Tiền rất có khả năng, sau khi chuyện chưng rượu giao cho hắn, chuyện nàng hỏi đến đến càng ngày càng ít, nhưng Với Tiền vẫn là đem sự tình làm được thoả đáng. Cho nên hành trình Tây Bắc, nàng là hỏi từ Lộ gia chủ muốn không ít người, nhưng trước mắt tín nhiệm lẫn nể trọng nhất vẫn là Với Tiền.

Lộ Dĩ Khanh ngược lại cũng sẽ không nói với hắn quá rõ ràng, mở đầu chỉ nói: “Với Tiền, ngươi biết ta thường xuyên mất trí nhớ, đại phu đều trị không hết bệnh này. Chẳng qua hôm nay ta cùng với phu nhân đi Tướng Quốc Tự, gặp được Minh Ngộ Đại Sư, hắn nói ta đi Tây Bắc thì sẽ có cơ duyên chữa khỏi chứng mất trí nhớ này.”

Với Tiền vừa nghe, đôi mắt liền sáng lên: “Thật vậy chăng? Kia nếu thật sự là quá tốt rồi, chúc mừng lang quân.”

Lộ Dĩ Khanh nghe hắn kích động thanh âm không nhỏ, vội hướng hắn vẫy vẫy tay, mới lại nói: “Minh Ngộ Đại Sư là cao tăng đắc đạo, hắn nói đương nhiên là thật sự, cho nên ta tính toán rằng đi Tây Bắc một chuyến, ngươi cũng đi cùng ta cùng đi. Chúng ta làm những mẻ rượu trắng đó vừa lúc có thể bán đi Tây Bắc, bên kia lạnh lẽo vô cùng, vào đông nếu uống chút rượu mạnh mới qua cơn rét……”

Nàng đĩnh đạc mà nói, Với Tiền cũng nghe đến liên tục gật đầu, vô luận Lộ Dĩ Khanh phân phó hắn làm cái gì hắn đều đáp ứng mà làm theo.

Hai người đang nói được đến náo nhiệt, Lộ Dĩ Khanh bỗng nhiên cảm giác sau lưng chưng hửng, đồng thời bên tai truyền đến âm thanh “Kẽo kẹt” mở cửa, nàng cũng không chịu khống chế ngã về phía sau. Sau đó trời đất quay cuồng, nàng đầu đụng vào một đôi chân thẳng tắp.

Lộ Dĩ Khanh nằm ngã xuống trên mặt đất, trợn mắt ngẩng đầu nhìn Thẩm Vọng Thư đã mở cửa, theo bản năng lộ ra nụ cười lấy lòng: “Vọng Thư……”

Thẩm Vọng Thư vẫn như cũ một bộ dáng vẻ lạnh như băng, mở miệng trước nói một câu: “Nửa đêm canh giữ ở cửa nói cái gì vậy, ồn muốn chết.” Nói xong thấy Lộ Dĩ Khanh ủ rũ héo úa, lại mím môi tức giận nói: “Còn không đi vào.”

Lộ Dĩ Khanh nghe vậy tinh thần lập tức tinh thần, toàn bộ xoay người bò dậy đã gấp không chờ nổi đi vào nhà, cuối cùng còn không có quên hướng qua Với Tiền đứng ngoài cửa lộ ra cái biểu tình đắc ý…… Sau đó nàng vẫn ôm biểu tình đắc ý này vừa lúc lơ đãng liền lọt vào trong mắt Thẩm Vọng Thư, Với Tiền cuối cùng từ kẹt cửa nhìn được, chính là hình ảnh lang quân nhà hắn bị nhéo lỗ tai mang vào phòng.

Ha ha, đều nói thiếu phu nhân ôn nhu dễ gần, nhưng khi nổi nóng lên cũng là chọc không được nha!

****************************************************************************

Thẩm Vọng Thư vốn là tức giận, nàng giận Lộ Dĩ Khanh muốn đi Tây Bắc mà không chịu mang nàng theo. Còn nói cái gì Tây Bắc hoàn cảnh hiểm ác không muốn nàng chịu khổ, liền phảng phất như mình chỉ có thể cùng nàng cùng cam, không thể cùng nàng cộng khổ vậy —— người ta đều nói “Phu thê vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi từng người tản đi”, cũng đừng nói cái này tai vạ còn chưa tới đến nơi, nếu tính thật sự tới lúc đó, Lộ Dĩ Khanh chẳng lẽ sẽ cho rằng mình sẽ vì yên vui cùng nàng chia lìa?!

Quá tức giận nên Thẩm Vọng Thư muốn lạnh lùng ra một chút, để cho nàng ấy chính mình tự đi vào ở trong thư phòng suy nghĩ cho kỹ. Ai dè kết quả người này tử thủ ở ngoài cửa không muốn đi thì cũng liền thôi đi, đằng này lại cùng cái gã sai vặt còn nói chuyện đến vui sướng như vậy, nơi nào có nửa điểm ngẫm nghĩ lại đây?

Thẩm Vọng Thư nằm ở trên giường, bên tai loáng thoáng có thể nghe được âm thanh nói chuyện từ gian bên ngoài, muốn nghe cũng nghe không rõ. Nàng lăn qua lộn lại ngủ không được, chung quy vẫn là đứng dậy đem cái gia hỏa không bớt lo kia xách trở về.

Lộ Dĩ Khanh che lại lỗ tai, cũng biết chính mình chọc đến đối phương rồi, dứt khoát lưu loát nhận sai: “Vọng Thư, là ta sai rồi, nàng đừng nóng giận có được không? Đều nói nóng giận sẽ tổn thương thân thể, nàng đừng tổn thương chính mình nữa mà.”

Thẩm Vọng Thư ngồi ở trên giường, tay khoanh ôm ngực nhìn nàng ấy, cằm lạnh lùng vừa nhấc lên: “Vậy nàng nói đi, nàng sai chỗ nào rồi?”

Lộ Dĩ Khanh kỳ thật hiểu rõ, hơn nữa nàng cũng luyến tiếc Thẩm Vọng Thư rất nhiều, lúc này sửa miệng ngược lại cũng lưu loát trơn tru: “Ta sai ở chỗ không nên không hỏi qua nàng, thì liền muốn cho nàng đi Giang Nam. Giang Nam tuy là địa phương tốt, nhưng nàng và ta là phu thê, nàng nguyện cùng ta đồng cam cộng khổ, ta tự nhiên cũng là vui mừng.”

Thẩm Vọng Thư nghe nàng như vậy nói, sắc mặt cũng đã khá hơn. Nhưng phát sinh qua chuyện như vậy nếu cứ như thế mà dễ dàng bỏ qua, nàng cũng sợ Lộ Dĩ Khanh trí nhớ kém, bởi vậy như cũ lạnh mặt: “Đi qua cách gian thay bộ khác một chút đi. Còn ngồi ở bậc cửa, còn ngồi trên mặt đất lăn qua như vậy, không biết dơ à?”

Lộ Dĩ Khanh vừa nghe, cho rằng việc này đã được đi qua, tức khắc vui mừng lên tiếng. Nàng trước đem gối đầu thả lại trên giường, sau đó lại đi đến trong ngăn tủ lấy ra quần áo sạch sẽ, lúc này mới lon ton chạy tới cách gian rửa mặt thay quần áo. Chỉ là chờ nàng chuẩn bị xong lại trở về, lại phát hiện sự tình cũng không có nàng tưởng tượng lạc quan như vậy —— lúc nàng đi qua thay đồ, thì gối đầu của mình lại từ trên giường dịch chuyển đến trên mặt đất.

Thẩm Vọng Thư ngược lại sẽ không phải người làm ra chuyện ném gối nằm, nhưng qua sau một chuyện này, lại cũng đủ để nàng từ trong tủ quần áo dọn ra mấy chăn bông dự phòng, sau đó để cho Lộ Dĩ Khanh ngủ dưới đất.

Nói cách khác, Lộ Dĩ Khanh đêm nay đã định sẵn không có tức phụ thơm tho mềm mại có thể ôm rồi.

Nhưng nàng không phải đều đã nhận sai rồi hay sao, tức phụ vì cái gì còn muốn dỗi nữa vậy?!

Lộ Dĩ Khanh ấm ức hu hu, tránh đi qua một bên mà cọ đến mép giường, nhìn trộm nhìn lên phát hiện Thẩm Vọng Thư đã nhắm mắt nằm ngủ, hô hấp vững vàng bộ dáng phảng phất tựa như đã ngủ rồi. Nàng tức khắc phóng nhẹ động tác, lại đem gối nằm nhặt trở về, rón ra rón rén chuẩn bị bò lên giường.

Thẩm Vọng Thư đương nhiên không có ngủ, híp lại mắt nhìn xem Lộ Dĩ Khanh động tác nhìn đến rõ ràng, sâu kín mở miệng: “Trên mặt đất đã chuẩn bị xong cho nàng.”

Lộ Dĩ Khanh đang bò lên giường bò được đến một nửa, nghe vậy tức khắc động tác cứng đờ. Thẩm Vọng Thư còn tưởng rằng nàng sẽ giãy giụa một chút, hoặc là chơi xấu trực tiếp nằm trên giường, kết quả nàng khen ngược, túng lộc cộc “Nga” một tiếng, chính mình liền ôm gối nằm về lại trên mặt đất nằm.

Thẩm Vọng Thư trở mình nằm nghiêng, nhìn bên mép giường Lộ Dĩ Khanh ngoan ngoãn trải trên mặt đất nằm ngoan ngoãn, chỉ cảm thấy vừa bực mình vừa buồn cười —— lúc này đã không chịu được, trước đó nhưng thật ra biết rõ mình sẽ giận, còn dám đối với mình nói lời như vậy.

Ở trong lòng oán trách một phen, nhưng nhìn Lộ Dĩ Khanh đã tại bên người, Thẩm Vọng Thư trước đó trằn trọc nhưng lúc này nhưng thật ra rất nhanh liền đã ngủ rồi. Nhưng khổ cho Lộ Dĩ Khanh, nàng một chút cũng không muốn hôm nay ngủ ở chỗ cứng ngắc này mà còn không có tức phụ có thể ôm mà đi ôm sàn nhà, cho nên vẫn luôn nhớ thương việc lén lút bò lên giường. Chỉ là Thẩm Vọng Thư trước đó giả bộ ngủ qua một hồi, ai biết được lúc này nàng ấy là ngủ hay là tỉnh đâu?

Vừa thấy tức phụ thì trong lòng Lộ Dĩ Khanh không dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ chính mình lại chọc giận đối phương. Vì thế thẳng tắp trên sàn nhà nằm đến nửa đêm, xác định Thẩm Vọng Thư khẳng định nhịn không được lâu như vậy, lúc này mới khẽ meo meo lại hướng trên giường bò lên.

Lúc này Thẩm Vọng Thư xác thật là ngủ rất trầm, bên người nhiều thêm một người cũng không phát hiện. Thậm chí cảm giác được bên cạnh có hơi thở quen thuộc, còn rất tự giác duỗi tay đem người ôm vào trong lòng ngực. Vì thế không cần thiết một lát, ngao đến nửa đêm Lộ Dĩ Khanh liền lại lần nữa ngã vào cái ôm ấp của tức phụ thơm tho mềm mại, nàng cảm thấy mỹ mãn vì hơi thở trên người của tức phụ quen thuộc nhàn nhạt u hương, nhanh chóng lâm vào mộng đẹp.

Sáng sớm hôm sau, Lộ Dĩ Khanh mang theo hai cái quầng thâm mắt bị Thẩm Vọng Thư gọi dậy, cả người uể oải không phấn chấn.

Thẩm Vọng Thư cố nén cười, cũng không truy cứu chuyện nàng nửa đêm bò lên giường, chỉ đem người từ ấm áp trong ổ chăn đào ra tới: “A Khanh, dậy đi, nàng hôm qua không phải mới từ phụ thân nhân thủ ử nơi đó sao? Chúng ta ở Trường An đợi không lâu, những người đó còn có tiền tài đều còn chờ nàng tiếp nhận rồi an bài đây, hiện tại người đều tới nàng lại còn đang ngủ……”

Quen thuộc luận điệu, phương thức gọi dậy quen thuộc, nháy mắt để nàng nghĩ tới mẹ mình trước khi xuyên qua. Nhưng mà mẹ kêu thì còn có thể ngủ nướng, nhưng tức phụ làm như vậy liền hoàn toàn không có đường sống để phản kháng.

Lộ Dĩ Khanh ôm lấy chăn ngồi dậy, mí mắt lại nặng nề đến phảng phất như bị keo nước dính. Nàng thật vất vả đem đôi mắt mở một cái, nhìn đối diện Thẩm Vọng Thư nhịn cười, đột nhiên thấy ủy khuất: “Vọng Thư, nànglà cố ý!”

Thẩm Vọng Thư không phản bác, lại nhéo nhéo trên má nàng mềm mại: “Rời giường.”

Lộ Dĩ Khanh cuối cùng bất đắc dĩ đứng dậy, trong lòng lại lén lút ra quyết định, sau này tuyệt đối không cần chọc tức phụ mình giận nữa —— rốt cuộc vô luận là cô độc khó ngủ, hay là nửa đêm lén lút bò lên giường, đều không phải là cái thể nghiệm gì tốt đâu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.