Mã Linh đang xử lý chiếc xe bên phải, mỗi phát súng nổ cô lại rụt đầu lại bên trong, nã phát một.
“Các anh, không ăn thua, không có ai mang lựu đạn à?”
“Để hết trong cốp xe rồi!”
“Vậy giờ làm sau hạ được chúng?”
Triệu Thanh vẫn cho xe tăng tốc chạy, lúc thì va trái, lúc thì va phải. Anh nhắc:
“Hải Tâm, đừng có lề mề nữa, mau bắn vào đèn xe bên phải của chiếc Col36 đi!”
“Bắn vào đấy làm gì, tôi còn muốn bắn mù mắt mấy thằng con hoang!”
“Col26 có hệ thống động cơ megatron, đèn xe bên phải chứa hệ thống dẫn ga, bắn trúng, xe sẽ nổ.”
“Ôi đệch! Các con, bố tới rồi đây!” Hải Tâm cúi thấp người tránh loạt đạn rồi chồm lên, nhằm vào đèn xe nhả nguyên cả băng đạn.
“Bùm!”
Chiếc xe phát nổ, đâm sầm vào vách núi, một cột lửa bốc lên cao.
Hải Tâm vỗ đùi đánh tét:
“Mẹ nó, có biết ông đây cầm dao mổ cũng chính xác như bắn súng không?”
Triệu Thanh cười bảo anh:
“Chỉ được cái chém gió. Mau giúp Mã Linh xử lý nốt chiếc còn lại kia đi!”
Triệu Thanh vừa dứt lời đã thấy Hải Tâm kêu “a” một tiếng. Anh ôm lấy đầu, máu chảy ra từ kẽ ngón tay. Mã Linh vừa bắn xong một loạt đạn về phía sau, quay xuống thấy Hải Tâm trúng đạn, hoảng hồn.
“Hải Tâm, có sao không?”
“Hình như viên đạn xuyên qua sọ rồi!”
“Trời ạ, xuyên sọ mà vẫn còn nói được. Mau nằm xuống, để em xử lý!”
Hải Tâm nằm bẹp xuống ghế sau, máu chảy ngày càng nhiều. Anh liền cởi áo thun bên trong làm băng, trên người còn cái áo ba lỗ. Làm xong mấy việc đó, anh cảm thấy choáng váng liền nhắm mắt lại.
Mã Linh bật xuống chỗ của Hải Tâm, gác nòng súng lên phía sau xe, nhả đạn xối xả khiến chiếc Col35 không thể vượt lên trên, cứ thế đánh vòng chữ S để tránh đạn. Đường đang xuống dốc, Triệu Thanh đạp ga phóng như bay, chẳng mấy chốc đã tạo được một khoảng cách khá xa. Phía trước thấp thoáng bóng nhà dân. Triệu Thanh hét về phía sau:
“Mã Linh, sắp đến khu dân cư, cô phải xử lý nhanh kẻo bắn vào dân thường!”
“Ok!”
Mã Linh bật nắp trên trần xe, ném khẩu súng lên trên trước rồi mới thò người lên, nhằm vào chiếc xe phía sau, ngắm chuẩn xác vào đèn xe.
“Triệu Thanh, cho xe chậm lại một chút!”
“Ok, cẩn thận không ăn đạn!”
Mã Linh ở tư thế này, nếu không phải là người ra tay trước và ra tay chuẩn xác thì cô lập tức sẽ trở thành bia tập bắn cho chiếc xe phía sau. Vì thế, khi khoảng cách ngày càng thu hẹp, bàn tay của Mã Linh đã rớm mồ hôi. Phát đạn này bắt buộc phải trúng, nếu không cô coi như đã chết. Cô ước gì lúc này cầm trong tay khẩu Corner Shot (súng bắn qua góc).
Mã Linh đợi đúng điểm rơi, bóp cò.
“Bùm!”
Chiếc Col36 nổ tung, đâm vào tả ly bên phải đường, bốc lên một ngọn khói. Ngay lập tức cô thu súng, ngồi vào trong xe. Hải Tâm đã ngất đi từ khi nào, miếng băng vải trên đầu thấm ướt một bên.
Mã Linh đỡ Hải Tâm lên đùi mình, kiểm tra hơi thở của anh.
“Triệu Thanh, Hải Tâm bị thương rồi, mau đưa anh ấy đến bệnh viện!”
“Được, còn năm mươi kilomet nữa là tới Bạch Thành!”
“Nhanh lên!”
“Mã Linh, gọi về Cục, báo với Lâm Nhược Hàn!”
“Được!”
Mã Linh bấm máy gọi Lâm Nhược Hàn, anh ta lập tức bốc máy.
“Sếp Lâm, chúng tôi đang trên đường tra án, đến Bạch Thành, chúng tôi bị truy sát? Có thể gọi tiếp viện giúp chúng tôi không. Hải Tâm bị thương rồi!”
“Các cô cậu đang ở đâu?”
“Cách Bạch Thành năm mươi kilomet, trên quốc lộ 2A.”
“Được, tôi sẽ gọi cảnh sát Bạch Thành ứng cứu ngay!”
“Cảm ơn sếp Lâm!”
Mười phút sau, tiếng hụ còi ở phía sau, Mã Linh nghĩ chắc có tiếp ứng. Cô liền bảo Triệu Thanh:
“Hình như sếp Lâm gọi tiếp ứng, anh đi chậm lại chút!”
“Được!”
Triệu Thanh cho xe đi chậm lại. Một lúc sau đã thấy chiếc xe cảnh sát cùng một xe cứu thương chạy phía sau, anh liền cho xe dừng lại. Bỗng Mã Linh hỏi Triệu Thanh:
“Từ nãy trên đường, chúng ta có thấy đồn cảnh sát hay bệnh viện nào không?”
“Không!”
“Vậy hai chiếc xe này từ đâu ra?”
“Mã Linh, cẩn thận!”
Triệu Thanh hô lớn rồi nhấn ga phóng vọt lên đường. Phía sau một loạt đạn bắn về phía hai người. Mã Linh bắn về phía sau vài phát đạn rồi cúi rạp xuống. Cô chửi thề:
“Mẹ kiếp, Lâm Nhược Hàn!”
“Tên khốn, tôi biết ngay mà!”
Triệu Thanh nghiến răng cho xe lao về phía trước, cắt đuôi bọn chúng.
Chạy đến Bạch Thành, Triệu Thanh định cho xe vào bệnh viện thì Mã Linh ngăn lại:
“Không được, chúng sẽ cho người đến ngay. Tôi sẽ tìm Nhạc Ly, chắc chắn Tống Nguy và Diệp Minh cũng ở đó.”
“Cô điên à? Hải Tâm nhỡ bị trúng đạn sâu thì sao? Đưa về khách sạn ai cứu anh ấy?”
“Diệp Minh sẽ cứu được anh ấy. Hơn nữa, vết đạn chỉ sượt qua thôi!”
“Được rồi, cô là chỉ huy!”
Mã Linh liền nhanh chóng kiểm tra dấu vết của Nhạc Ly, hiện đã mất dấu truy vết IP, ngoài ra cô còn bị tường lửa chặn khiến cho điện thoại bị nhiễu loạn, màn hình tắt ngóm.
Mã Linh thở dài bất lực:
“Mẹ kiếp, thôi vào bệnh viện đi, tôi sẽ gác!”
Vừa nói xong, Mã Linh chợt nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang xách túi đồ ăn đi lên một con dốc. Cô liền bảo Triệu Thanh dừng xe.
“Đợi tôi một lát!” Cô co giò nhảy xuống, đuổi theo người kia.
Diệp Minh vừa mua được mấy suất bánh khúc hoa đào, đang quay về khách sạn thì Mã Linh đột ngột xuất hiện trước mặt anh. Trên má, trên tay cô đều có máu của Hải Tâm.
“Diệp Minh, chúng tôi có người bị thương, nhờ anh cứu giúp!”
“Ở đâu?” Diệp Minh không chần chừ, liền hỏi ngay.
Mã Linh kéo anh lại chiếc xe đang đỗ dưới chân dốc. Tình trạng của chiếc xe cho thấy họ vừa trải qua một trận tranh hùng như trong phim khủng bố. Diệp Minh nhảy vào trong xe, kiểm tra vết thương của Hải Tâm. Viên đạn bắn sượt qua đầu nhưng vết thương khá sâu, cày bay miếng da và mảng tóc của Hải Tâm thành một đường đỏ lựng toàn máu.
Diệp Minh áp tay lên vết thương một lúc, thấy đã cầm máu, anh bảo Mã Linh lấy nước lọc lau rửa quanh vết thương cho Hải Tâm rồi kiếm vải sạch băng lại.
“Không chảy máu nữa đâu. Nhưng vẫn phải trị liệu thêm mới có thể phục hồi. Mau đưa cậu ấy về khách sạn.” Diệp Minh nói.
Mã Linh nhìn anh, trong lòng ngập tràn cảm xúc khó nói bằng lời. Cô nháy mắt với Triệu Thanh:
“Cầm theo cái gì cần thiết, bỏ xe lại thôi!”
Triệu Thanh cõng Hải Tâm, Mã Linh khoác mấy chiếc ba lô gồm súng, đạn và vật dụng cá nhân, theo Diệp Minh về khách sạn.
Qua sảnh, không ai hay biết có bốn người vừa lọt qua vòng an ninh, đi thẳng lên tầng trên.
Tống Nguy trong lúc mơ màng ngủ bỗng giật mình thức giấc, hắn liền bật dậy, hỏi Nhạc Ly:
“Thầy của cậu đâu? Đã đi mua đồ về chưa?”
“Chưa thấy!” Nhạc Ly vẫn thái độ phát xít với Tống Nguy. Tống Nguy xem đồng hồ, kêu lên:
“Đã đi gần một tiếng rồi! Liệu có chuyện gì không? Mau gọi điện…”
“Thầy dặn khi nào có bất trắc mới gọi thầy!”
“Bộ cậu điên à, nhỡ anh ta có chuyện gì…” Tống Nguy cảm thấy bồn chồn, rảo quanh phòng mấy vòng. Không biết từ khi nào hắn bỗng trở nên lo lắng cho anh ta đến thế, ngay bản thân hắn cũng không nhận ra.
“Giờ cũng biết lo cho thầy cơ đấy!” Nhạc Ly vừa gặm máy tính vừa nói mỉa. Tống Nguy không thèm chấp với cậu, lục ba lô tìm ra hai khẩu SW250 nhét vào túi quần, mở cửa.
Nhạc Ly nhảy ra, ngăn cậu lại:
“Này, anh đừng có ra ngoài, không chừng người gặp chuyện lại là anh, thầy lại mất công đi tìm. Tôi thì mặc xác anh, nhưng không muốn nhìn thầy lao tâm khổ tứ vì anh nữa. Biết chưa đồ con lừa!”
Tống Nguy bị Nhạc Ly chặn lại, trong lúc sốt ruột liền ra tay nhanh như chớp, bóp lấy cổ cậu ta, nhấc lên khỏi mặt sàn. Hai chân Nhạc Ly khua loạn xạ trong không khí, mặt cậu đỏ lên, hơi thở gấp gáp.
“Cậu là ai mà dám cản đường tôi. Chẳng phải các người đã tra ra tôi là sát thủ cấp AAA rồi đó sao? Lâu rồi ông đây chưa được giết người. Khôn hồn tránh qua một bên!”
Nói xong, Tống Nguy ném cậu ta sang một bên. Tiểu Hà vẫn ngồi yên trên ghế, quay lưng lại phía hai tên sinh viên trẻ trâu, gắn tai nghe, nhịp chân theo điệu nhạc.
Nhạc Ly ho sặc sụa trước cú bóp sát thủ của Tống Nguy, hoảng sợ nhìn hắn. Người này còn trẻ tuổi mà sát ý đến kinh người. Nhưng không vì thế mà Nhạc Ly không cản Tống Nguy. Cậu lảo đảo tiến đến cái cửa, đứng dựa lưng vào cố thủ:
“Tôi đã nói, anh không được đi, đợi thầy về. Thầy nhất định sẽ an toàn trở về!”
Tống Nguy nóng nảy gào lên:
“Mẹ kiếp, cậu tránh ra cho tôi, Diệp Minh mà có chuyện gì tôi sẽ xẻ thịt cậu…”
Đúng lúc hai người đang giằng co thì nghe thấy tiếng động bên ngoài.
“Nhạc Ly, thầy về rồi, mau mở cửa!”
Tống Nguy thở ra một hơi, tim đập loạn.
Diệp Minh đứng trước cửa, Nhạc Ly đã mồm năm miệng mười tố giác Tống Nguy.
“Thầy, anh ta đó, không chịu nghe lời làm loạn, đòi đi tìm thầy. Em cản anh ta còn bị anh ta bóp cổ.”
Diệp Minh liếc nhìn Tống Nguy, thấy mặt hắn đỏ bừng, không nói gì. Tống Nguy như kẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang, vùng vằng bỏ vào trong, nói:
“Ai thèm lo lắng cho anh ta, nói vớ vẩn gì không biết!”
Cửa rộng mở, Diệp Minh bước hẳn vào trong, theo sau là Triệu Thanh cõng Hải Tâm trên lưng, Mã Linh đeo trên người ba chiếc ba lô lớn ngụy trang toàn vũ khí.
Vừa nhìn thấy Mã Linh, Nhạc Ly giật lùi lại phía sau mấy bước, chỉ chỉ:
“Là.. là.. cô…?”
Mã Linh huých vào người cậu, đi vào trong, vứt đống ba lô súng ống xuống giữa nhà, không trả lời Nhạc Ly. Nhìn thấy Tống Nguy đang đứng trong góc nhà, mắt Mã Linh sáng rực, cô lao đến nhảy lên ôm cổ hắn.
“Tống Nguy, tìm được anh rồi, tôi lo quá!”
Tống Nguy đâm ra ngượng ngùng, vỗ vỗ vào lưng Mã Linh:
“Được rồi, không sao rồi. Người của cô bị làm sao?” Tống Nguy chỉ Hải Tâm. Lúc này, Triệu Thanh đã đặt Hải Tâm đang còn choáng váng xuống ghế sofa. Diệp Minh bảo Tiểu Hà lấy hộp y tế mang ra, không quên liếc nhìn Tống Nguy và Mã Linh đang ôm nhau, trong lòng nổi sóng.