Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào

Chương 31: 31: Đêm Mưa​



Thiên địa mênh mông làm một thể, vô phương vô hướng, Mục Vân Khanh như con rối bị người dẫn dắt đi ở trong đó, đi đến rất lâu, hộ dân dần dần hiện lên, trước mắt càng là hiện ra hoa đăng muôn hồng nghìn tía, trăng sáng treo giữa trời, đây là tết Nguyên Tiêu?
Thẫn thờ cất bước ở bên trong phố lớn ngõ nhỏ, nghe tiếng rao hàng liên tiếp, trong đầu càng hỗn loạn.

Thời khắc đầu mùa xuân, tết Nguyên Tiêu từ lâu qua đi, đây lại là nơi nào, nàng lại vì sao xuất hiện ở đây..
Coong một tiếng vang thật lớn, cắt ra trời xanh, đánh về phía nơi sâu xa tâm linh của nàng, nàng bỗng dưng quay đầu nhìn lại, hàn quang đại thịnh, trong mờ mịt đâm nàng không cách nào mở mắt.

Nàng lấy tay che khuất con mắt, hòa hoãn giây lát, nhưng khi mở mắt ra, nàng sững sờ tại chỗ.
Một thân sam tím, trường kiếm ở trong tay tung bay, mấy đạo ánh bạc khúc xạ mà ra, bước chân liên tục sinh gió, kiếm lướt gió, vài sợi tóc đen bị người cắt đứt.

Lấy một địch mười, bên người cô lại không người bảo vệ.
Mười tên hắc y nhân đằng đằng sát khí, dường như sớm có dự tính, binh khí trong tay xuyên thủng bóng tối, mang theo hàn khí lạnh lẽo ép về phía cô.
Dưới đao quang kiếm ảnh, cô chỉ đành nghiêng trái nhẹ tránh, lấy trường kiếm bên trong tay chặn lại lưỡi kiếm thế tới hung hăng, một tiếng vang chói tai, đồ sắt kim loại chạm ra tia lửa kịch liệt, cô thể lực không chống đỡ nổi bị đao mạnh mẽ bức bách đến lùi về sau vài bước.
Cô nắm chặt trường kiếm nặng nề thở dốc, tâm thần đã loạn, con ngươi như hàn băng, mặt mày khóa chặt, có lòng vô lực chỉ có thể nhẹ né tránh.

Hắc y nhân thừa dịp người loạn tâm, một đao vung về phía cánh tay của cô, lưỡi đao cắt ra da thịt, trường kiếm lướt xuống từ trong tay.
Trong phút chốc, không thể tránh khỏi, không thể chặn nổi.
Mục Vân Khanh đứng ở nơi đó, ánh mắt khóa ở trên người nữ tữ sam tím, diện mạo cô gái từ lâu tan chảy vào nơi sâu xa tâm linh của nàng, khi ngân đao đâm về nữ tử, nàng hai mắt trợn tròn, chạy về phía trước, nhưng mà lưỡi đao nhanh như sao băng, ở trước mắt nàng đâm vào ngực của nữ tử.
Bốn phía yên tĩnh nàng có thể nghe thấy tiếng nhỏ bé của lưỡi đao vào cơ thể, nàng thân dài đứng ở nơi đó, thấy được người trước mắt ngã xuống, cả người tê dại, quanh thân cứng ngắc, linh hồn dường như cũng theo cô ngã xuống mà thoát ly thân thể.
Mục Vân Khanh nàng càng trơ mắt nhìn mẹ của chính mình bị người giết hại, ngã trong vũng máu.
Nàng làm người đứng xem, hành vi lần này có gì khác cầm thú đâu.
Một giọt lệ lướt xuống khóe mắt, óng ánh long lanh bao hàm tất cả tình cảm của nàng, là đau lòng, là không nỡ, lại không có hận thù.

Thái hậu sinh nàng nuôi nàng, đã từng sủng nàng như chí bảo, trước đây mặc dù dằn vặt nàng, nhưng lúc này lại đã đối với nàng lòng sinh hối hận vô tận.
Thái hậu mảnh khảnh yếu ớt, nàng đau lòng.

Nàng mới nói cho nàng biết, bức họa kia là giả, nhưng sự thực nội dung trên bức họa lại là tám phần chân thực: Nàng hai mắt mù, dung mạo đáng ghét.
Thái hậu nói muốn hồi cung, nàng dưới tình thế cấp bách hỏi cô còn trở về không, nàng sợ thái hậu một đi không trở lại.
Tất cả những thứ này đều là khúc xạ của tâm tình nàng
Tiếng người tản đi, óng ánh của khu phố cũng như ảo ảnh biến mất, thiên địa lại một lần nữa mênh mông một mảnh.

Dòng máu tươi đẹp sền sệt lan tràn đến dưới chân, nàng muốn cúi người ôm lấy thái hậu, kêu một tiếng mẫu thân, nói cho nàng biết chính mình không hận rồi.

Nhưng đầu ngón tay còn chưa đụng tới vạt áo của cô, thái hậu cũng trong nháy mắt biến mất không thấy rồi.
Tất cả những thứ này coi là thật không thể cứu vãn sao?
Nàng hoảng rồi, cắn chặt lấy môi dưới, trong mắt là vắng lặng như tro nguội, dường như đặt mình trong băng cứng mãi không thay đổi.
Tiếng tim đập của nàng thành tiếng vang duy nhất bốn phía.
Vân Khanh bỗng nhiên đứng lên, trước mắt lại một lần nữa một mảnh tối tăm, nàng theo bản năng nhìn về phía bốn phía, trang trí cổ điển, nóc giường màu đỏ sậm, màn tơ màu trắng, bên trong góc một chiếc đèn cô.
Xuống tay cầm lấy áo ngủ bằng gấm của mình, xúc cảm mềm mại, bên tai tiếng mưa rơi tí tách, nàng còn ở biệt uyển, nàng chỉ là bị ác mộng đánh thức mà thôi.

An ủi mình như vậy, Vân Khanh lau đi mồ hôi trên trán, hất chăn đứng dậy đi tới trước bàn, rót cốc nước một hơi cạn sạch, mới miễn cưỡng ngăn chặn khủng hoảng trong lòng.
Trong mộng chắc là chuyện hai năm trước tết Nguyên Tiêu thái hậu bị tập kích, lần kia nàng cứu được thái hậu, lại phái người đưa tin cho Mục Tịnh Huyên, nàng là trốn ở một bên thấy tận mắt thái hậu bình an được người đón đi, tình huống như trong mộng khác nhau một trời một vực.
Mộng cảnh không thể là thật, nhưng nó lại là khúc xạ trong lòng người..

Ngẩng đầu nhìn phía ngoài cửa sổ, mưa rơi càng lớn hơn, giống như dòng sông vỡ tung.
Thái hậu sáng nay nói: Không có gì bất ngờ xảy ra, trước khi trời tối ta sẽ trở lại biệt uyển.

Trời đã đen thui rồi, vừa ngủ đã đến giờ tý, cô có trở về không?
Nếu chưa trở về, là có phải thật sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn không?
Suy nghĩ đến đây, trong giấc mộng thái hậu ngã trong vũng máu lại xuất hiện tại trước mắt, tay Mục Vân Khanh cầm chén trà bỗng dưng trắng bệch, tâm thần khuấy động bất an.

Đau thương như giấy Tuyên Thành mỏng manh xuyên thấu qua nước mực mà vẽ, chậm rãi kéo dài đến tứ chi.
“Bốp” tách rơi xuống đất, rơi tan xương nát thịt, nàng không rảnh bận tâm, hai tay đẩy cửa ra lao ra hành lang, không để ý tiếng kinh hô của hầu gái một bên, xuyên qua từng tầng màn mưa.
Đêm đó, mưa gió mịt mù, cây cỏ phá vụn.
Đẩy cửa ra, đen kịt như mực, trong phòng cũng không một người.

Nàng càng hoảng loạn, thái hậu vẫn chưa trở về.

Nàng không dám nghĩ thêm nữa, nàng bỏ lỡ rồi thì coi như thật sự không cách nào cứu vãn sao? Vội vả lui về phía sau lại đụng trúng người sau lưng, nàng hăng hái quay người, nhìn A Lục bước nhanh nghênh đón, gắt gao nắm lấy cánh tay của nàng, khẩn cấp hỏi: “Thái hậu đâu, thái hậu người ở đâu?”
A Lục đêm khuya bị hầu gái kêu thức, vội vàng mặc quần áo thì ra ngoài, nàng thân ở trong mây mù, cũng không biết phát sinh chuyện gì.

Nhưng thần thái giờ khắc này của Vân Khanh vẫn là hù dọa nàng, sắc mặt trắng bệch, hai mắt ửng hồng, sợi tóc bị nước mưa ướt nhẹp, dính vào giữa trán, cả người càng là ướt đẫm, cả người nhìn qua vô cùng chật vật.
Ngạc nhiên qua đi, A Lục trả lời: “Thái hậu hồi cung, còn chưa trở về.”
Hầu gái vào đến, từng cái chân nến điểm sáng trong phòng, trong lúc nhất thời trong phòng sáng như ban ngày.
Còn chưa trở về, còn chưa trở về..

Mục Vân Khanh thấp giọng tự nói, mỗi một chữ này như lợi kiếm xuyên phá lồng ngực của nàng, phá huỷ hy vọng cuối cùng của nàng.

Mục Vân Khanh đột nhiên vung ra bàn tay vừa rồi nàng chăm chú nắm chặt, lạnh lùng hỏi: “Ngươi vì sao không theo nàng trở lại.

Vì sao?”
“Cô nương yên tâm, thái hậu bên người có người hộ vệ, vả lại thái hậu không có tin tức trở về, nói rõ nàng tối nay nghỉ ở trong cung,” A Lục không biết Mục Vân Khanh vì sao phản ứng lớn như vậy, chỉ có thể nói ra ý nghĩ trong lòng, làm cho nàng an tâm.
Mục Vân Khanh nghe được mấy chữ hộ vệ, không có cảm thấy an tâm, bên tai vẫn là thái hậu sáng sớm nói với nàng, ngoài ý muốn..

Cái gì gọi là ngoài ý muốn..

Sắc mặt trái lại càng khó coi, nhìn A Lục không nhịn được quanh thân phát run, cặp con mắt lạnh giá kia cơ hồ tương đồng với thái hậu.
Ngoài phòng tiếng gió nghẹn ngào không ngừng, cửa bị gió thổi mở a, nước mưa rót vào, thổi tắt chân nến vừa đốt.

Gặp gió thuận mưa, khi nào có thể dừng.
Hai tay trong tay áo nắm chặt thành nắm đấm, Mục Vân Khanh từng bước áp sát A Lục nhiều tiếng chất vấn: “Có người hộ vệ? Hai năm trước khi tết Nguyên Tiêu nàng bị tập kích, hộ vệ các ngươi người ở nơi nào? Năm trước, nàng ẩn sâu Ninh An cung, tại sao lại trúng độc, hộ vệ các ngươi lại ở nơi nào? Ngươi nói cho ta biết.”
Mấy câu nói hỏi A Lục sợ hãi cả kinh, sắc mặt trắng bệch, Mục Vân Khanh biết được càng nhiều so với nàng, bị tập kích nàng biết, thái hậu trúng độc nàng từng không biết, nàng không nói gì trả lời người cơ hồ phát điên trước mắt.
Trong lúc đối lập, ngoài phòng đi vào một người, bước vào giữa hai người.

Đêm khuya bị quấy nhiễu bộ tóc đẹp tản trên vai không kịp chải, ánh mắt xẹt qua A Lục, nhìn về phía Vân Khanh, mặt mày nhu hòa mấy phần, khuyên giải nói: “Vân Khanh, ngươi bình tĩnh đi, bên người thái hậu cao thủ như mây, sẽ không có chuyện gì.

Người ăn ngũ cốc hoa màu, đều sẽ sinh bệnh, Ninh An cung thủ vệ nghiêm ngặt, thái hậu làm sao trúng độc, ngươi đừng hoảng hốt sẽ bị loạn.”
“Cô cô..” Ánh đèn đâm chói mắt nàng không mở mắt nổi, hơi híp mắt, chán nản nói: “Cô cô, không phải lòng ta tâm hoảng tắc loạn, là thật, ta bắt mạch làm sao sẽ giả.”
Thái hậu nếu không phải trúng độc, Thái Y Viện sao bó tay toàn tập, nàng sao tiến cung..
Trăm loại u sầu không chỗ ra, hồn mộng dần chán nản.
Nguyễn Nguyệt nghi hoặc nhìn về phía Vân Khanh, không tin chắc nói: “Đúng là trúng độc? Không phải nhiễm bệnh?”
Mục Vân Khanh thân ở trong hoảng loạn, chưa từng lưu ý ý trong lời nói Nguyễn Nguyệt chỉ là thẫn thờ gật gù, Nguyễn Nguyệt tròng mắt nghi hoặc lại thâm sâu một chút, thấy dáng dấp càng ngày càng bất an của Vân Khanh, quay người dặn dò A Lục: “Ngươi phái người vào trong cung hỏi một chút, thái hậu có phải ở trong cung hay không; Lại phái người dọc theo đường đi trong cung về biệt uyển thăm dò thử xem.”
Xử trí lần này không thể nghi ngờ là hợp lý nhất, an lòng người, lại có thể điều tra hướng đi của thái hậu, A Lục đáp ứng vội phái người đi tra tìm.
Nguyễn Nguyệt tiếp nhận áo khoác trong tay Hồng Cừ khoác lên trên người Vân Khanh, đem người ấn ngồi ở trên ghế, xúc cảm nơi tay lạnh giá, gọi người bưng đến trà nóng đặt trong tay nàng, thấy nàng ánh mắt lơ lửng không cố định, thử dò xét nói: “Ngươi đây là đang lo lắng nàng sao?”
Thân thể Mục Vân Khanh chấn động, nàng không thể không thừa nhận, Nguyễn Nguyệt nói là đúng sự thật.

Gió mưa ban đêm, cô không về, tin tức cũng không từng truyền về, nàng sợ hãi, mộng cảnh cơ hồ cùng hiện thực hóa thành một thể.

Hoa nở có thể bẻ thì nên bẻ ngay, chớ chờ cành rỗng không hoa, sư phụ trước khi đi nói như vậy, các loại như vậy, cùng nhau đè đến phía nàng, đau đớn của lo lắng lan tràn ở đáy lòng, tay nắm chặt tách trà hơi run.
Nàng luôn miệng nói hận cô, nhưng giờ khắc này lo lắng lại nên làm gì giải thích?
Trong tròng mắt trầm tĩnh của Nguyễn Nguyệt phản chiếu ra dáng vẻ tay chân luống cuống của Vân Khanh, nàng nhìn Hồng Cừ một cái, hai người hiểu ý nở nụ cười.

Hồng Cừ tiến lên tiếp nhận đem đi chén trà trong tay nàng, nắm lấy tay hơi nóng mấy phần của nàng: “Cô nương, mấy tháng qua nô tỳ nhìn rõ, thái hậu là thật tâm thực lòng tốt với ngươi, ta chưa từng thấy nàng ở trước mặt người nào ăn nói khép nép như vậy.

Năm đó tiên đế còn sống, nàng đều chưa từng như vậy.

Ngài không nhận nàng, nàng đều chưa từng ép ngươi, nô tỳ nghĩ, có lẽ ngươi bình an, nàng cũng đã thỏa mãn.

Nhưng mà ngài coi là thật cả đời không nhận thái hậu sao?”
Cho đến ngày nay, lòng của Mục Vân Khanh bắt đầu gợn sóng, con mắt tan rã không rõ dần dần trong suốt, cảnh giấc mộng kia cho nàng chấn động quá to lớn, kinh động đến nàng không cách nào khống chế tâm thần của chính mình, nếu cô thật sự liền như vậy từ trần..

Không, Sẽ không..

Mục Vân Khanh bỗng nhiên thu hồi tâm tư phiêu diêu ở trên chín tầng mây, mi mắt run rẩy, giữa hai lông mày nhàn nhạt ưu sầu dường như vĩnh viễn cũng không cách nào xóa đi, nhìn Hồng Cừ không khỏi nói: “Ta không hận nàng, nhưng ta cũng không có thể nhận nàng.”
Hồng Cừ sững sờ, buông lỏng ra tay của Mục Vân Khanh, lui về phía sau, lông mày véo, không hiểu nói: “Ngươi vì sao không thể nhận thái hậu, nàng khổ sở thống khổ, lẽ nào ngươi sẽ hài lòng sao?”
Vân Khanh vùi ở trong trầm mặc, hai tay vắt lấy góc áo, một mực lắc đầu, không nói.
Nguyễn Nguyệt thật lâu không nói nhìn người giãy dụa ở trên vách đá cheo leo, cũng lắc lắc đầu, ánh đèn tối sầm mấy phần, nàng cầm kéo lên cắt đi tim đèn một chút, trong khoảnh khắc ánh nến sáng rất nhiều.

Nàng cầm lấy chân nến đặt ở trên bàn bên cạnh Vân Khanh, ngữ khí đen tối không rõ: “Ngươi không nhận thái hậu, đơn giản bởi vì Tần Vũ chết ở trong tay nàng.”
Đùng đùng một tiếng, ngọn đèn trên chân nến trên bàn nổ tung, âm thanh đánh thẳng tới đáy lòng ba người..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Hoa Lê Rơi Rụng, Hội Tụ Nơi Nào

Chương 31: Trở về.​



A Vũ? Một cây gai chôn ở trong lòng Vân Khanh, nhổ sẽ rất đau, nhưng mà không nhổ cũng sẽ đau, chỉ có đem nó kẹt ở nơi đó, không đau cũng không nhứt, lâu dần, nó thì hòa vào máu thịt.

Bầu không khí ngột ngạt trầm thấp bao phủ toàn bộ biệt uyển.

Nguyễn Nguyệt nhẹ nhàng vỗ vỗ bờ vai Vân Khanh, vẫn cười, ánh mắt ngậm mấy phần hoảng hốt, chậm rãi nói rằng: “Vân Khanh, giờ khắc này an bình của biệt uyển là nàng phí hết tâm tư mới làm được, nổi khổ trong lòng ngươi nàng là biết được, mà khổ trong lòng nàng ngươi là có biết được hay không?”

Lời nói này ngươi hiểu ta không hiểu, ánh mắt Mục Vân Khanh ảm đạm đi, ngẩng đầu đón nhận ánh mắt của Nguyễn Nguyệt, nhíu mày nói: “Cô cô, ngươi có phải biết cái gì hay không, có thể nói ta biết hay không.”

Nguyễn Nguyệt cười nói: “Ngươi nhất định muốn biết sao? Cái này cũng là suy đoán của ta, dù sao quá mức làm người nghe kinh hãi.”

Mục Vân Khanh gật gù.

Ngoài phòng mưa sa gió giật, trong phòng Nguyễn Nguyệt cười nhạt một tiếng, nhợt nhạt ấm áp lượn quanh thân nàng, nàng xem hiểu việc người, nhưng không cách nào thấy rõ chuyện của chính mình. Ánh mắt nhu hòa của nàng nhìn về phía chân nến trên bàn, nơi đó hòa tan sông băng, tiếng nói ấm áp nói: “Ngươi vừa rồi nói năm trước thái hậu là trúng độc, mà toàn cung trên dưới đều biết nàng là nhiễm bệnh vì sao chênh lệch lớn như vậy, còn nữa thái hậu trúng độc chuyện lớn cỡ nào, bệ hạ vì sao không truy tra hung thủ. Các loại dấu hiệu nói rõ, thái hậu là tự mình uống thuốc độc, không liên quan chuyện người khác. Còn về vì sao uống thuốc độc, vậy thì phải hỏi thái hậu, là cái gì làm cho nàng tâm ý lạnh tuyệt như vậy, nàng đã là nhất quốc chi mẫu, thế gian còn có chuyện gì làm cho nàng không làm nổi, ta cả gan suy đoán, chắc là việc sinh tử.”

Đưa tay đem sợi tóc ướt nhẹp thái dương của Vân Khanh vuốt thuận, đầu ngón tay lướt qua khuôn mặt hơi lạnh của nàng, than thở: “Vân Khanh, chuyện ra sao làm cho nàng kiên quyết như vậy, ngươi nên rõ trong lòng hơn ta, trong lòng nàng khổ không thể ít hơn ngươi, vừa rồi Hồng Cừ nói rất đúng, ngươi đang đồng thời dằn vặt nàng, trong lòng ngươi chẳng lẽ lại vui vẻ sao, chuyện của Tần Vũ dĩ nhiên oán nàng, nhưng đao kiếm thất thủ nàng cũng là bất đắc dĩ. Vân Khanh, bỏ qua Tần Vũ một bên, hỏi một chút lòng của chính ngươi, ngươi là có tha thứ cho nàng hay không, duyên phận gương vỡ lại lành không phải người nào đều có.”

Ngạc nhiên, ngoại trừ cái này còn có cái gì, là vô tận đau lòng. Hai con mắt Mục Vân Khanh bỗng nhiên trở nên u tối, trong lòng đâm nhói, mi dày buông xuống, rơi xuống bóng râm nhàn nhạt, lúc ngước mắt, giọt nước mắt thuận thế mà xuống.

Cực kỳ lâu trước đây, nàng thì từng nhắc nhở chính mình, khóc không thể giải quyết bất cứ chuyện gì, chỉ có thể mang đến phiền phức. Mà giờ khắc này nàng ngoại trừ nước mắt ra, nàng không biết mình còn có phương pháp khác gì.

Thái hậu nói cô một năm trước đã biết thân phận thực sự của nàng, cô tìm chính mình một năm, không tìm được liền muốn kết thúc quãng đời còn lại của cô.

Thì ra, cô cũng ngốc..

Nguyễn Nguyệt giơ tay lau đi nước mắt ngưng tụ khóe mắt của Vân Khanh, trong lòng an ủi không ít, cười yếu ớt nói: “Lừa mình dối người không phải phong cách của ngươi, mười năm qua ngươi thuận theo tâm mà làm, vì sao không thuận theo tâm một lần nữa.”

Nàng luôn biết được tâm ý của Mục Vân Khanh, trái tim tinh khiết hiếu thuận, ảnh hưởng của thái hậu đối với nàng quá sâu sắc.

“Cô cô, ta mệt mỏi quá,” Một tiếng nói nhỏ, dưới lớp vỏ cứng rắn, Vân Khanh toát ra một mặt cực kỳ yếu ớt. Từ đáy lòng tỏa ra ủ rũ nồng đậm, tràn ngập ở xung quanh Nguyễn Nguyệt, tâm bỗng dưng căng thẳng, đưa tay đem Vân Khanh ôm vào lòng, bất đắc dĩ nói: “Thái hậu sẽ không sao, điểm này ta bảo đảm.”

Vừa dứt lời, A Lục phong trần mệt mỏi đi vào, trên người nước mưa không dứt, trên mặt đất cũng ướt lộc cộc theo, nàng cũng không để ý chút nào, bẩm: “Thái hậu tối hôm qua nghỉ ở trong cung, ngày mai liền có thể trở về.”

Ngày mai? Trời cũng sắp sáng rồi, chắc là hôm nay rồi.

Lời của A Lục để Mục Vân Khanh ở trong bóng tối đốt một cây nến hy vọng, nàng nghiêng mắt nhìn phía nước mưa tràn đầy trời đất ngoài phòng, giọt mưa tí tách tí tách nện ở trong lòng nàng, nhắm mắt lại, trong lòng phức tạp khôn kể, một lúc lâu, lặng yên thở dài một tiếng: A Vũ, thật xin lỗi.

Ninh An cung.

Thái hậu nghe xong lời của Tô Đồng, vừa thức dậy không lâu khuôn mặt trắng nõn nổi lên nụ cười không thể dễ dàng xem xét, trong lòng là không nhẫn nại được mừng rỡ, không tự giác hỏi lần nữa: “Ngươi nói nàng không yên lòng, nửa đêm phái người đến tra hỏi ta có phải ở trong cung hay không?”

“Vâng, đêm qua tới là A Lục, nàng chính miệng nói,” Tô Đồng hồi bẩm, thấy khóe môi hơi cong lên của thái hậu, nụ cười nhợt nhạt, nàng theo hầu thái hậu mười năm, nàng chỉ cảm thấy thái hậu quá mức lạnh lùng. Ở khi đối với Tịnh Huyên quận chúa mới có thỉnh thoảng ôn nhu, giờ khắc này nàng lại thấy được ôn nhu càng sâu hơn, trong lòng kinh ngạc, hỏi: “Thẩm đại phu kia đúng là trưởng công chúa?”

Tô Đồng tới lui trong thâm cung và ám vệ các, vẫn chưa theo thái hậu đi biệt uyển, nguyên do trong đó nàng cảm thấy khó biết được.

Thái hậu hoàn hồn, thấy không thể tin tưởng trong mắt Tô Đồng, liền sáng tỏ tâm tư của nàng. Ngẫm lại trước đây khi gặp Vân Khanh, yên lặng thở dài một hơi, gật gù, không có trả lời.

Tô Đồng nhẹ nhàng phun ra một hơi, từ một năm trước sau khi tra ra Mục Vân Khanh mới là thân phận con gái ruột của thái hậu, nàng không có một ngày không ái náy nữa. Giờ khắc này nàng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái, nhưng mà không mấy chốc, thái hậu làm cho nàng để nàng không có cách nào tiêu tan tiếp nữa.

Thái hậu nhếch miệng lên một vệt nụ cười tự giễu: “Nhưng mà nàng không nhận ta, bất luận ta làm thế nào, nàng đều như đối xử người lạ đối với ta như vậy. Tô Đồng, có lẽ đây cũng là báo ứng của ta.”

Cô thường xuyên căm hận chính mình, căm hận sự thù hận trong lòng mình.

Tô Đồng thấy trong thần sắc thái hậu tất cả đều là hối hận, nàng không cách nào khuyên lơn, chỉ đành đổi chủ đề: “Ngài hôm nay về biệt uyển không?”

Thái hậu nói: “Trở về,” Hôm qua mưa gió quá lớn, vì vậy cô nghỉ ở trong cung, hôm nay bất luận thế nào cũng nên trở về. Nhưng mà tưởng tượng tốt đẹp, sự thực lại có chút cản trở.

Cung nhân đến bẩm Tấn An Hầu cầu kiến.

Thời khắc cuối cùng ở khi cô rời cung, trùng hợp hay là cố ý?

Tiêu Cẩn Nam một thân quan phục màu tím, ngọc quan vấn tóc, lững thững bước vào trong điện, giữa lông mày lộ ra thông minh lanh lợi, chìm nổi quan trường ba mươi năm, bên môi mang theo nụ cười đắc ý, quay về phía thái hậu khiêm tốn hành lễ.

Đi thẳng vào vấn đề, cũng không vòng vo nữa: “Thái hậu có biết Phạm Giai qua đời, chức Hữu Tướng trống chỗ không.”

Thái hậu ngồi trên chủ vị nhìn về phía Tiêu Cẩn Nam, bình tĩnh nói: “Chuyện lớn như vậy, ta tất nhiên là biết được.”

Tiêu Cẩn Nam rất quen tính tình thái hậu, biết nàng luôn luôn lành lạnh như vậy, cũng không nghĩ cái khác, vì vậy lại nói: “Tiên đế băng hà hơn mười năm rồi, Tiêu gia tuy là ngoại thích, nhưng năm gần đây bảo thủ, triều đình trên dưới hoàn toàn cười nhạo, càng là mượn không được ngoại lực. Phụ thân năm đó đưa ngài vào cung, không nằm ngoài dựa thế mà làm. Nhưng ngài lại đang làm cái gì.”

Ngắn gọn sáng tỏ: Vị trí Hữu Tướng, hắn nhất định cần.

Đề cập chuyện năm đó, tâm thần thái hậu rối loạn, ánh mắt xoay một cái, không tiếp tục nhìn về phía Tiêu Cẩn Nam, không thèm để ý nói: “Ta từ lâu không liên quan đến việc triều đình, đại ca hôm nay đến nhầm địa phương, ngươi nên đi Thừa Minh điện mới phải.”

Nghe vậy, Tiêu Cẩn Nam sắc mặt ảm đạm, trầm giọng nói: “Ngài nếu ra lời, bệ hạ nhất định sẽ nghe theo, hoàn toàn vâng theo.”

Vẻ mặt thái hậu như xưa, lạnh nhạt nói: “Tính cách hắn đa nghi, ngươi cả ngày ở chung cùng hắn, nên là biết nhiều hơn ta. Hắn từ lâu thân chính, ta tất nhiên là không nên can thiệp. Gần vua như gần cọp, điểm đạo lý ấy ta còn là hiểu,” Dừng một chút, ánh mắt nhìn về phía Tiêu Cẩn Nam pha thêm một tia lạnh giá, lại nói: “Hắn không phải con ruột ta, điểm này ngươi rõ ràng hơn ai khác, tình cảnh mẹ hiền con hiếu một khi bị xé rách, Tiêu gia có hại không lợi.”

Nhà đế vương, mẹ con thân sinh đều sẽ bởi vì quyền thế mà bất hòa, không có quan hệ máu mủ.

Tam hoàng tử năm đó vốn là trưởng nữ Tiêu gia Tiêu Cẩn Thường sinh, đáng tiếc sau khi sinh băng huyết mà chết. Mới có Tiêu Cẩn Hoa sau đó vào cung, tiếp nhận vị trí của tỷ, tam hoàng tử chuyện đương nhiên quy về dưới gối cô.

Tiêu Cẩn Nam dường như biết thái hậu sẽ từ chối như thế, tiến lên một bước, hai con mắt âm tà chuyển động, lộ ra nụ cười không rõ ý tứ, cất cao giọng nói: “Nghe nói trưởng công chúa trở về rồi.”

Một buổi mưa xuân, liễu rơi vạn sợi, nắng tạnh bên ngói, yến tử nghiêng mà về.

Mưa xuân ngừng lại, không khí trong lành, vạn cỏ ngàn hoa nở như mở tiệc, hoa lê đình viện chưa lộ cành. Mục Vân Khanh ngồi ở dưới hành lang, toàn bộ thân thể nghiêng dựa vào trên cây cột, cầm trong tay quyển sách, con mắt không biết nhìn phía nơi nào, tinh thần tự do ở bên ngoài, ánh mắt rất ngắn cũng không ở lại trên sách.

Thái hậu từ bên ngoài trở về, thì thấy được Mục Vân Khanh ngồi ở chỗ đó, cả người lười nhát rời rạc, điềm tĩnh an hòa, theo ánh mắt của nàng nhìn sang, dừng lại ở trên cây lê. Phong vũ một đêm, vạn vật sinh sôi, cây lê lại không động tĩnh nở hoa, cũng như cành khô ngày đông.

Tiến tới vừa nghĩ chắc là thời gian còn chưa tới. Tháng ba đào yểu, tháng bốn hoa lê, hiện nay còn sớm.

Trong một năm ngày ngày nằm ở trong bóng tối, thính lực ngày càng nhạy cảm, cho dù bây giờ đã có thể nhìn thấy, thính giác vẫn là thắng người bình thường. Cảm giác phía sau có người ở đến gần phía nàng, bỗng nhiên ngừng lại, tiếng hít thở nhỏ không thể nghe được, nụ cười nhàn nhạt trên dung nhan Mục Vân Khanh hơi dừng lại.

Đứng dậy quay lại thân thể, nhìn người đến, cong môi cười nói: “Ngài trở về rồi.”

Nụ cười này quá mức tự nhiên, ánh mắt trong suốt như ngọc bích, độ cong khóe môi hoàn mỹ như ánh trăng non, sợi tóc hơi bị gió thổi lên.

Rất nhiều năm trước, đứa trẻ chiều cao chưa tới bên hông cô ngày ngày chạy trốn ở dưới hành lang Vị Ương Cung, mắt to mang đầy nụ cười chuyển động qua lại, kêu cô nương thân, từng tiếng ngọt mềm, tay ôm lấy cô không hề buông.

Thái hậu gật gật đầu, ôn thanh nói: “Đêm qua mưa gió quá mức, ta thì không có trở lại, cũng quên sai người thông báo ngươi biết, hại ngươi lo lắng rồi.”

Vân Khanh nở nụ cười, sắc mặt đỏ mấy phần, nói: “Đêm qua bị mộng thức tỉnh, quấy nhiễu cô cô cùng A Lục các nàng đều không thể cố gắng ngủ yên, là ta không tốt.”

Chẳng biết vì sao, thái hậu luôn cảm giác người trước mắt so với bình thường có một chút không giống, tính tình nhu hòa rất nhiều, không hề lãnh đạm như trước đây. Cô tiến lên đưa tay ra muốn sờ người trước mắt, bàn tay đến giữa không trung, chợt thấy không đúng, sợ gặp phải chống đối của nàng, trong lúc nhất thời cứng lại ở giữa không trung, có chút băn khoăn, khi cô muốn thu hồi lại, Vân Khanh lại tiến lên một bước, nắm chặt tay của cô.

Cô ngẩng đầu dừng ở người trước mắt, đáy mắt mừng rỡ chảy xuôi không gì sánh kịp, như uống suối ngọt, nắm lòng bàn tay của nàng, ân cần nói: “Đêm qua ngươi dầm mưa rồi? Có đáng ngại không? Kêu đại phu xem không?”

Mi mắt giống như bươm bướm chớp chớp, trong lời nói thái hậu là quan tâm nồng đậm, không biết quan tâm sẽ bị loạn đạo lý, nàng vốn là đại phu, hà tất lại nhờ người khác đến xem. Trong ngước mắt mấy tấc, thấy được vài sợi tóc bạc trên thái dương thái hậu, trong lòng chua xót, nắm tay cô liền không muốn buông nữa.

Trong bất giác, quan hệ hai người đã xảy ra một chút biến hóa tế nhị.

Khi Vân Khanh buông ra tay của thái hậu, lùi về sau vài bước, nhìn ánh mắt kinh ngạc của thái hậu, khóe môi cong lên, uốn gối quỳ xuống, dập đầu chấm đất, lại tiếp tục thẳng người lên, giọng thanh thúy kêu: “Nương thân.”

Thái hậu ngưng trệ ở lập tức, một tiếng kêu này không ngừng lượn vòng ở trong đầu.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.