Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào

Chương 29: 29: Bức Họa Hoàn Toàn Thay Đổi​



Ác mộng, ác mộng vung không đi được, lại không phải ác mộng, đó là chân thực từng tồn tại.

Mục Vân Khanh mờ mịt đứng dậy, trong đầu trống rỗng, ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm bức màu vẽ kia.
Gió xuân qua, hoa lê lung lay đầy đất, tất nhiên là mỹ cảnh như thơ như họa khiến người ta say sưa trong đó.

Nhưng mà dưới tàng cây đứng thẳng một thiếu nữ.

Xa xa nhìn đến, váy dài màu trắng cơ hồ một màu với hoa lê, hơi chút mỏng manh, eo không đủ một nắm, tóc dài đen thui như suối nguồn tản trên vai, khác biệt có một chút hoa lê rơi xuống bả vai của nàng.

Vốn nên là một bức xuân thiếu nữ ngắm nhìn, nhưng thiếu nữ đó hai mắt che bên dưới lụa trắng, lại từng tấc từng tấc nhìn xuống, mặt kia càng khủng bố như Diêm La, nửa mặt tràn đầy vết máu trải rộng, yêu dã lóa mắt, nửa mặt lại như ngọc thạch hoàn mỹ.

Khuôn mặt xấu xí như quỷ kia, khiến người ta sau khi vừa nhìn, liền lòng sinh sợ hãi.
Đau đầu sắp nứt, những hình ảnh tan nát trong đầu kia lần nữa bị ghép lại với nhau, phác hoạ ra một bức cảnh tượng làm cho nàng hoảng sợ mà không cách nào quên, bên tai lại là từng tiếng kêu gào tê tâm liệt phế liên tiếp.

Bức tranh trong tay vô lực lướt xuống lòng bàn tay, Vân Khanh hai tay ôm lấy đầu, nơi đó dường như có lửa đang thiêu đốt, đem nàng thiêu đến hoàn toàn khác hẳn, nữa người nửa quỷ.
Đau đớn như kim châm kéo tới, khiến nàng không đứng thẳng được, nàng quỳ một chân trên đất, những hồi ức không thể tả kia lần nữa như móng vuốt bắt lấy cổ họng của nàng, nỗ lực bóp chết nàng.

Nàng thật sâu thở hổn hển, bức họa kia ngay xa ở trước mắt nàng nửa tấc, nàng muốn đưa tay xé nát, lại không tìm được một tia khí lực dư thừa.

Lại như chén nước kia ban đầu ở trước mặt nàng, làm cho nàng theo không kịp.
Hai mắt nhẹ đóng, lông mày chặt véo chữ xuyên, quanh thân ức chế không được run rẩy, trước mắt bóng đen dần dần tăng thêm, tiếng vang khẽ gọi: “Vân Khanh..”
Đột nhiên ngẩng đầu, Thái hậu đã tỉnh lại, giờ khắc này ngồi xổm ở trước mặt nàng.

Hai con mắt không như gió thu cuốn hết lá vàng không dấu vết nữa, nơi đó là sóng to gió lớn, là khói sóng mênh mông, là kình sóng kình ngư.
“Vân Khanh, thật xin lỗi..”, Năm chữ là nói hối hận bất tận, nói lòng chua xót bất tận, nước mắt như trân châu đứt dây, rì rào hạ xuống, thái hậu không còn dũng khí nhìn thẳng người trước mắt.

Mấy ngày trước, cô gái kia đem hộp gấm giao cho cô liền nghênh ngang rời đi, chỉ một chữ chưa nói.

Mấy ngày qua, nàng chỉ cần nhắm mắt lại, trước mắt chính là mặt bức họa kia.
Cô dù chưa chính mắt thấy được, trong đầu lại hiện ra vô số cảnh tượng, tiếng kêu khàn cả giọng của Vân Khanh mỗi lần đem cô từ trong mộng đánh thức, sau đó mở mắt đến trời sáng.

Lần đầu tiên cô có ý nghĩ muốn tránh Vân Khanh, cô không cách nào làm được ở sau khi nhì qua bức họa kia mà thờ ơ không động lòng.

Mặc kệ người vẽ tranh là ý gì, cô đều vô tâm suy nghĩ nữa.
Mục Vân Khanh ở trong lúc mờ mịt thấy được một tia hi vọng, con ngươi đen nhánh nhiễm phải từng tầng ẩm ướt, đầu ngón tay chỉ vào cuộn tranh trên đất, cơ hồ khóc lóc hỏi: “Ngài mấy ngày nay chính là vì cái này sao?”
Không lời để đáp, bi thương đáy mắt càng dày đặc, khuôn mặt trước mắt quen thuộc lại xa lạ như lợi khí bén nhọn nhất cấm vào đáy lòng của nàng, cô muốn đưa tay nắm lấy người trước mắt, nhưng nàng thẳng tắp lui về phía sau, như trong sương mù mà bắt hụt, cô bỗng thu tay về.
“Ta ở trong mắt ngài thấy được hối hận, còn có thương hại, ngươi có lẽ như nàng đồng tình ta như vậy, có đúng hay không,” Trong mắt dần dần dâng lên ẩm ướt hóa thành giọt nước mắt óng ánh, ánh mắt đồng tình của thái hậu lưu lại ở trên người nàng, cái cảm giác này như cái gì đột nhiên đâm vào da thịt của nàng, từng tấc từng tấc xé ra, đem toàn bộ của nàng lộ ra ngoài.
Mục Vân Khanh lảo đảo nghiêng ngã bò dậy, hai tay chống ở trên mép giường, mượn lực đứng bên giường, trong ánh mắt có ưu thương nói không hết, một tia nụ cười âm u di động trên mặt, yếu ớt mở miệng: “Một năm trước, ta được sư phụ cứu về Dược Vương Cốc, hai con mắt bị mù, diện mạo như Tu La địa ngục, tất cả mọi người đồng tình cảnh ngộ ta gặp phải, thương hại, giống như ngươi vậy, mà ta đã chịu đủ lắm rồi.”
Cụp mắt nhìn về phía thái hậu trên đất, ánh mắt có chút lay động, cuống họng có chút khô khốc, bên trong tiếng nói mang theo một tia khàn khàn: “Mấy tháng qua, ngài đối với ta rốt cuộc là tình cảm gì, có phải giống như họ hay không.”
Trong xương Mục Vân Khanh tỏa ra lạnh lùng xa cách để thái hậu vì đó chấn động, cô nhìn không ra con của chính mình rồi..

Người đối diện từng tiếng từng tiếng nói cho mình biết nàng không cần tình thương hại, trong lòng tuôn ra một luồng tư vị không tên khó có thể dùng lời nói để diễn tả.

Cô đứng dậy, dưới chân dẫm lên bức tranh, cô cúi đầu liếc mắt nhìn, dưới chân quá mức bỏng người, ánh mắt đau xót, cô mím môi không nói, di dời vài bước, dịch ra khỏi bức tranh..
Bức họa kia miễn cưỡng kẹp ở chính giữa hai người, như sông Hồng Câu không cách nào vượt qua.
Trong giây lát, sự trầm mặc của thái hậu trầm trọng hơn tĩnh lặng của bốn phía, gian nhà vốn nên ấm áp tăng thêm mấy phần âm lãnh quỷ dị.
Tâm tư tan rã chậm rãi tụ tập, Mục Vân Khanh nhìn thái hậu sắc mặt càng trắng bệch, trong lòng chẳng biết vì sao thêm một chút khổ sở, nhìn xuống kẻ cầm đầu phía dưới vẫn nằm ở trên mặt đất như vậy.

Nàng vài bước tiến lên khom lưng nhặt lên bức họa kia, lạnh nhạt nói: “Ngài cũng đã làm rồi, còn hối hận cái gì.”
Nàng đứng trước mặt thái hậu, nắm cuộn tranh trong tay, nhẹ nhàng run lên, toàn bộ hình ảnh trong khoảnh khắc cùng nhau hiện ra ở trước mắt thái hậu, thống khổ trong mắt thái hậu sâu sắc khắc vào trong đầu của nàng, âm thanh nói chuyện đã uể oải vô cùng: “Cái này chắc là sư thúc cho ngài, đúng không? Nhưng ngài có từng nghĩ, mùa đông khắc nghiệt ngài đem ta nhốt vào địa lao, dằn vặt sau một tháng, ngài hạ đạo mệnh lệnh khủng bố kia, tiếp theo ngày thứ hai địa lao phát cháy, sư phụ lặng yên không tiếng động đem ta cứu đi.

Hoa lê nở đã là tháng bốn năm sau, dung mạo của ta vẫn như vậy, như vậy Đại La thần tiên cũng không cách nào khôi phục diện mạo của ta.”
“Còn nữa ngài nói ngài một năm chưa bước ra Ninh An cung, ta cũng là một năm chưa từng bước ra cửa phòng một bước.

Hoa nở hoa tàn bên ngoài, mây tụ mây tan đều không có quan hệ gì với ta, thái hậu, sư thúc ta gạt -ngài -rồi.”
Nói xong, không để ý khác thường của thái hậu, đi ra ngoài mở cửa phòng, đem bức tranh ném cho A Lục cạnh cửa, âm thanh trở nên kiên quyết mà tàn nhẫn: “Đem cái này đưa đến nhà bếp đốt đi, ở đây ta không muốn nhìn thấy sự tồn tại của nó nữa,” Quay người rời đi, nhanh như gió lướt qua, thổi bay quần áo màu xanh lục của A Lục tung bay.
Vân Khanh rời đi chưa chú ý tới ngoài cửa còn có một người, quần áo màu trúc, mặt lộ vẻ không rõ, từ trong tay A Lục cầm lấy bức tranh mở ra, quét mắt qua một cái, hai tay run rẩy, nơi cổ họng nghẹn lại, lập tức cầm đồ vật đi vào trong phòng.
Trong phòng, thái hậu nghiêng người dựa vào trên thành giường, cau mày trầm tư, dung mạo lành lạnh pha thêm một tia thư thái.
“Ngài cớ gì vẽ họa tượng hoàn toàn thay đổi, còn có người vẽ phía trên là ai,” Tiêu Cẩn Sam bước nhanh đi vào, vẻ mặt hoang mang, phản ứng vừa rồi của Mục Vân Khanh xác thực dọa phải nàng, bởi vì nàng biết Mục Vân Khanh trước đó là mù, mà người trên bức tranh cũng là không nhìn thấy.

Nàng mơ hồ cảm giác được Mục Vân Khanh chính là người trên bức vẽ.

Nếu như vậy, vậy sẽ là ai phá huỷ dung mạo của nàng, mà thái hậu vì sao lại vẽ ra bức vẽ khiến người ta hoảng sợ này.
Nhìn đỉnh giường điêu khắc màu tối, trong lòng tình cảm phức tạp, tiếng thở dài chậm rãi phun ra, cười khổ lắc đầu: “Tranh này cũng không phải là ta vẽ, người trên tranh như ngươi phỏng đoán, là Vân Khanh.”
Biểu hiện giật mình của Tiêu Cẩn Sam thu hết đáy mắt cô, trái tim kia nhảy lên dường như chìm ở trong đầm nước lạnh ngàn năm, thời gian qua đi một năm, chân tướng vỡ vụn cuối cùng cũng bị cô nói ra khỏi miệng: “Hai năm trước, tây phiên cầu cưới công chúa Đại Hạ, ta không đành lòng đem Tịnh Huyên đưa đi, ta thì phái người bắt Vân Khanh đến.

Nàng cũng không đồng ý đi, ta dùng roi ép buộc nàng đáp ứng việc này.

Sau đó ngươi cũng biết, tây phiên xé bỏ thỏa thuận lần nữa khiêu chiến.

Nàng bị đưa trở về, khi đó ta bị quỷ mê hoặc tâm hồn, không muốn nhìn nàng một cái, liền đem nàng ném vào một góc của Ninh An cung.

Một năm trước, ám lệnh của ám vệ các mất tích, bị ám vệ ở nơi đó của nàng tìm tới, ta dưới lửa giận đem nàng nhốt vào địa lao.”
Tiêu Cẩn Sam không nói, trong tay nắm bức tranh, lẳng lặng mà nghe.

Yên tĩnh không lý do này để nàng hoảng hốt, nhưng mà lời của thái hậu càng để trong lòng nàng run sợ, đáy lòng chấn động, thăm dò hỏi: “Trong địa lao, ngươi làm cái gì.”
Nàng là muốn hỏi, trong địa lao có phải là ngươi phá huỷ dung mạo của Vân Khanh.
Dừng lại giây lát, đau lòng đã chết lặng, thái hậu nhặt lại tâm tình, bàn tay trắng thuần nắm chặt ở bờ vai quần áo của mình, nói: “Trong địa lao, ta hỏi nàng cớ gì sẽ trộm ám lệnh, nàng nói không biết.

Thời khắc đó ta dường như phát điên, sự thù hận vô tận đem ta đẩy vào vực sâu.

Ta hạ lệnh xuyên lấy hai vai của nàng, trơ mắt nhìn nàng đau đến ngất đi.”
“Sau đó thì sao, ngươi phá huỷ dung mạo của nàng, hai con mắt nàng lại tại sao bị mù,” Tiêu Cẩn Sam dưới tình thế cấp bách bật thốt lên, nàng không thể nào tưởng tượng được tỷ tỷ cùng lớn lên trở nên tàn khốc thô bạo như vậy, lạnh lẽo khát máu, lại nhịn xuống kinh hãi nói: “Đó là nữ nhi ruột thịt của ngươi a, ngươi làm sao có thể như vậy..”
“A Sam, bất luận ngươi tin hay không tin, người hủy dung mạo nàng không phải ta, nhưng ta có trách nhiệm không thể trốn tránh,” Một câu nói hết tang thương cùng bất đắc dĩ, Vân Khanh hận cô tận xương, không ngoài chuyện này làm nàng quá thương tâm, nhưng mà thật không phải là cô gây nên..


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Hoa Lê Rơi Rụng, Hội Tụ Nơi Nào

Chương 29: Sự thù hận vỡ vụn.​



“Ngươi vì sao không giải thích, liền để nàng hiểu lầm ngươi như vậy sao,” Tiêu Cẩn Sam dưới tình thế cấp bách không còn chuẩn mực của tôn ti lớn nhỏ, tỷ muội nhiều năm như vậy, nàng chưa từng thấy qua dáng dấp chán nản của thái hậu như vậy, làm cho nàng quá mức đau lòng, tay nắm bức tranh khẽ run, ánh mắt đau lòng mà không hiểu rơi vào trên dung nhan trắng bệch của thái hậu.

“Ta không cách nào giải thích, lại càng không biết mở miệng thế nào mới coi như thỏa đáng, chi bằng liền để nàng cho rằng là ta làm. Hai con mắt nàng bị mù, là bởi vì có người hạ độc nàng, là người phương nào đến nay ta cũng không biết, nói chung ta là mẫu thân thất trách nhất của thế gian này,” Thẩm Kiếm Phong rõ ràng nói cho cô biết, trong địa lao có người hạ độc, mà cô đoán chừng cũng có thể đoán được là ai.

Trong Ninh An cung có thể tự do ra vào trừ cô ra, còn có một người- Chính là Mục Tịnh Huyên, con gái cô nuôi mười năm. Vì nữ nhi này, cô không tiếc vận dụng sức mạnh của ám vệ các bắt Vân Khanh trở về, ép nàng gả đi.

Chân tướng vạch trần, thì ra nàng mới là con gái của Liễu Uyển Dung, tất cả những thứ này làm cho cô hối hận đến không cách nào tự kiềm chế, đau đến luống cuống.

Người không phải cây cỏ, quen thuộc có thể vô tình, đứa trẻ nuôi mười năm, cô đối với Tịnh Huyên trút xuống cảm tình quá nhiều, vô số ban đêm cô tịch đều nàng cùng chính mình chậm rãi gắng vượt qua. Khi đó cô cho rằng Vân Khanh đã mất, cô không muốn sai một lần nữa, chỉ đành đem Tịnh Huyên đưa đi, nhắm mắt làm ngơ.

Tiêu Cẩn Sam đến gần vài bước, nắm hai tay hãy còn run của thái hậu, hai mắt đỏ chót, vội vàng nói: “A tỷ, ngươi là có nỗi khổ tâm trong lòng đúng không? Dựa vào tính tình của ngươi sẽ không tự dưng làm ra chuyện độc ác như vậy.”

Dưới lông mi dày đặc tinh tế là nước mắt trong suốt, động tác lần này của Tiêu Cẩn Sam cho cô một chút yên ổn, như khi nhỏ thân mật như vậy, nàng cho cô sự tin tưởng. Giờ khắc này lại còn có người sẽ an ủi cô, cô nên thỏa mãn.

“Ta đem Vân Khanh coi là con gái của Liễu Uyển Dung,” Thái hậu không biết dùng bao nhiêu khí lực mới nói ra câu nói này, căm hận cùng hối hận đáy mắt tản đi lại ở giờ khắc này lặng lẽ tụ tập.

Câu nói này lừa cô mười năm.

Thời gian mười năm, thế sự xoay vần, sinh tử mịt mờ. Cô dường như đang mơ, sau khi biết được chân tướng, cô vô số lần lấy tay ấn lấy ngực, chất vấn chính mình.. Cô tại sao lại tin tưởng những lời nói hoang đường kia?

Lời vừa nói, hai người đều chìm đắm ở trong yên tĩnh. Tiêu Cẩn Sam dường như hoàn toàn tỉnh ngộ, buông ra tay nắm lấy thái hậu, hai con mắt tràn đầy khiếp sợ, ngữ khí trầm thấp theo: “Ngài là đem hận đối với Liễu Uyển Dung phát tiết vào trên người nàng? Liễu Uyển Dung hại chết đại tỷ, liên lụy ngươi tiến cung, ép ngươi cùng người ngươi yêu không cách nào đến bạc đầu, cho nên ngươi hận nàng, liên quan đến con gái của nàng ngươi cũng hận.. A tỷ, ngươi rất hồ đồ.”

“A Sam, một năm trước khi ta biết được tất cả những thứ này, ta liền biết ta đã là vạn kiếp bất phục rồi.” Giật mình muốn đối với Tiêu Cẩn Sam, thái hậu vẻ mặt nghiêm túc, địa phương bị người đâm trúng trong lòng khó coi nhất, vách ngăn trong lòng, hơn một năm qua cô đem tất cả ép ở trong lòng. Người xung quanh đối với cô mà nói quá mức xa lạ, tiến cung mấy chục năm cô đã không tìm được người thổ lộ.

Tâm sự nặng nề, lăn lộn khó ngủ, bao nhiêu ngày đêm cô từ tối tăm trông đến trời sáng.

Một năm trước? Tiêu Cẩn Sam không biết trong lòng thái hậu đến cùng ẩn giấu bao nhiêu chuyện làm người nghe kinh hãi, từng tấc từng tấc nhìn sang, giữa lông mày giống vậy, nàng đã không tìm được hoàng hậu lành lạnh cô tuyệt từng ở bên trong Vị Ương Cung rồi, cũng là khó có thể tìm được thái hậu dưới cô tịch vẫn là cười yếu ớt không dứt trong An Ninh cung rồi. Khuôn mặt tang thương, tóc bạc thái dương, trái tim trong chớp mắt bị đau đớn đầy tràn.

Một lời đồn khiến người ta nghi hoặc ở trong lòng Tiêu Cẩn Sam sản sinh, làm cho nàng rơi vào mờ mịt thất thố, nàng không muốn rơi vào trong đó, không chút nghĩ ngợi liền hỏi: “Ngươi trúng độc lần kia là chính ngươi uống thuốc độc? Là vì trong lòng ngươi hối hận?”

Thâm cung không người hiểu rõ cô trúng độc, ngoại trừ hoàng đế cùng Mục Thụy Quân, Tiêu Cẩn Sam ở ngoài đều cho rằng thái hậu nhiễm bệnh, thuốc và kim châm cứu không linh, mới bất đắc dĩ đi Dược Vương Cốc mời đại phu.

Nàng rất muốn thái hậu có thể lắc đầu phủ nhận không phải, nhưng người trước mắt trầm mặc giây lát, gật gật đầu. Mờ mịt hoảng sợ vừa đè xuống lại tiếp tục cuồn cuộn đến trong lòng, nuốt mấy lần nước bọt, mới tìm được thanh âm của mình: “Ngài là nhất quốc chi mẫu, tội gì sẽ có loại cách làm hoang đường này.”

Thái hậu ngước mắt liếc mắt nhìn Tiêu Cẩn Sam, màu ngươi khẽ biến, đau khổ nói: “Sở hữu thiên hạ thì lại làm sao, bơ vơ một đời mới là đau xót nhất. Ngươi nên biết, ta chỉ có một đứa con Vân Khanh, nàng là huyết mạch duy nhất của ta, nếu nàng chết trong tay ta, tội ác của ta mới là tội lỗi chồng chất, không thể tha thứ chuộc lỗi.”

Vân Khanh ra đời, gánh chịu trong lòng cô quá nhiều quá nhiều vui mừng, làm cho cô ở thâm cung ngươi lừa ta gạt, trong Tiêu phủ lòng người nham hiểm nhìn thấy được hi vọng, cô không còn một mình nữa, cô có một phần dẫn dắt, một loại ôm ấm tình cảm rất quen, một đầm cảm xúc nước mắt vui mừng.

Gợi tình nghiêng chiếu rãi bên trên bức bình phong, hoa lê dường như rạng ngời rực rỡ, chói lọi mắt người không cách nào nhìn thẳng, lại có vẻ vật bên cạnh vô cùng chật vật. Thái hậu xuống giường đứng ở bên bức bình phong, ánh mắt dính vào phía trên, mặt mũi tái nhợt ở dưới ánh tà hơi yếu dát lên một vệt ôn hòa và một tầng ôn nhu, cô cong môi cười yếu ớt: “Bây giờ như vậy rất tốt, nàng luôn có một ngày sẽ nhận ta.”

Tiêu Cẩn Sam bình tĩnh lại, trên mặt phát hiện một tia hối hận, ngượng ngùng nói: “Vừa rồi khi ta đi tìm nàng, ta đem nàng mắng một trận.”

Đúng như dự đoán, thái hậu xoay người lại nhìn nàng, lại là ánh mắt bình tĩnh không lay động, trong lòng hồi hộp một hồi, để nàng không quá thoải mái. Loại ánh mắt này nàng thấy rõ quá nhiều rồi, mỗi khi thái hậu đối với người bên ngoài không cao hứng, chính là dáng vẻ như vậy.

“Ngươi nói cái gì,” Ngữ khí nhàn nhạt, câu hỏi qua quýt bình bình, thái hậu thu sắc mắt nhìn Tiêu Cẩn Sam

Tiêu Cẩn Sam giơ giơ bức tranh trong tay lên, chân mày cau lại, giọng nói suy yếu: “Không có gì, con gái ngươi nói muốn đem cái này lấy đến nhà bếp đốt đi, ta đưa đi cho A Lục,” Bước ra vài bước, lời nói chột dạ, biểu hiện chột dạ, bước tiến chột dạ.

Thái hậu không nói gì, khe khẽ lắc đầu, tính tình sắc bén này khi nào mới có thể thay đổi lại đây. Nhưng mà sau mấy hơi thở, tiếng bước chân phía sau lại vang lên Tiêu Cẩn Sam lại đi trở lại rồi.

Mắt dừng ở nơi xa mấy bước, cau mày nói rằng: “Ngài ở trong biệt viện này mấy tháng, ngươi cũng biết Hữu Tướng trên triều đình Phạm Cấp qua đời, Hữu Tướng chức trống, đại ca có ý định, ngài cũng biết ngài đè ép hắn mười năm rồi, lần này chỉ sợ hắn nhất định phải..”

Những thứ này thái hậu đã sớm biết, sự tồn tại của ám vệ các không phải trang trí. Hai con mắt bình tĩnh nhìn phía xa xa, nơi đó dường như có cái gì làm cho cô không thể dời đi ánh mắt, trong nháy mắt lại khôi phục như lúc ban đầu, lạnh nhạt nói: “Vì sao hắn không hiểu đạo lý thịnh cực mà suy, đương kim bệ hạ lòng ngờ vực quá nặng, hắn như vậy tiếp sớm muộn sẽ liên lụy toàn bộ Tiêu gia,” Dừng một chút, lại nói: “Ta biết rồi, ta sẽ xem mà làm.”

Tiêu Cẩn Sam lại nhanh chóng biến mất ở trong tầm mắt của thái hậu.

Mưa xuân nghiêng vào, vật trơn không hề có một tiếng động rả rích xuống, cành liễu nhỏ thành đôi.

Ngày chưa sáng choang, Mục Vân Khanh khá là không muốn từ trong chăn chui ra ngoài, mắt buồn ngủ mê ly nhìn một chút không khí mưa phùn mờ mịt bên ngoài, lại quay đầu nhìn thái hậu không hiểu nói: “Bên ngoài mưa xuân rả rích, ngài làm sao chọn hôm nay ra ngoài.”

Thái hậu vốn đứng trước giường, thấy Vân Khanh tỉnh táo thêm một chút, liền ngồi trên giường, cười yếu ớt nhìn nàng, nói: “Hôm nay hồi cung có chuyện quan trọng, kéo dài không được rồi.”

Hồi cung.. Vân Khanh vừa nghe, liền sững sờ: “Ngài còn trở lại không?”

Lại là dáng dấp ngu đần, thái hậu nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu Vân Khanh, ý cười khóe môi chưa giảm đi, cười nói: “Ngươi ở nơi này, ta chắc trở về. Không có gì bất ngờ xảy ra, trước khi trời tối ta sẽ trở lại biệt uyển.”

Giơ tay xoa xoa đầu bị vỗ của mình, lại tiện đường chỉ trỏ, híp mắt nhìn thái hậu trước mắt, bên dưới đồ trang sức trang nhã, khí sắc tốt hơn rất nhiều. Nhớ tới mấy ngày trước đây sắc mặt cô như giấy trắng, trong lòng lo lắng. Đưa tay muốn thăm dò mạch đập của thái hậu, lại bị thái hậu nắm chặt, lại trêu ghẹo nàng nói: “Ta rất tốt, không cần ngươi như vậy. Ngươi mơ mơ màng màng còn chưa tỉnh ngủ đó, thăm dò mạch cái gì.”

Vân Khanh rút về tay của chính mình, trong đôi mắt trắng đen rõ ràng hiện lên một tầng mông lung, nghĩ đến là thật như thái hậu nói còn chưa tỉnh ngủ như vậy, ôm chặt chăn trước người, lòng tốt còn bị trêu ghẹo, chi bằng ngủ tiếp.

Thái hậu cũng không lưu ý những thứ này, thu lại nụ cười, giọng điệu căn dặn: “Sắc trời không còn sớm, ta đi trước, bên ngoài trời mưa, xuân hàn se lạnh, ngươi vẫn là chờ ở bên trong phòng tốt hơn.”

Chẳng biết lúc nào, thái hậu cũng biến thành càm ràm, Vân Khanh kinh ngạc ném đi mấy phần ánh mắt, diện mạo quen thuộc lạnh nhạt như nước bị mày giãn nụ cười nhạt trước mắt thay thế. Trong lúc hoảng hốt, thái hậu đã rời đi.

Suy nghĩ không có kết quả, nằm xuống đem cái chăn che qua đỉnh đầu, đầu ngón tay còn sót lại một chút ý ấm, theo bản năng nắm chặt ngón tay, mặt mày cong lên, kỳ thực như vậy cũng rất tốt.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.