Màu đen đã che kín bầu trời, vô số ngôi sao tránh phá màn đen thò ra, lít nha lít nhít tô điểm ở trong màn đêm.
Căn nhà của đêm khuya trong núi rộng rãi mà yên tĩnh, một tòa nhà gỗ đứng ở đó, mà không giống với người khác.
Ba gian phòng, bên trái là nhà bếp, bên phải chính là chỗ ở Nghiêm Thần, Vân Khanh ngủ ở gian phòng chính giữa, lúc này nàng đầy người mồ hôi lạnh từ trong mộng thức tỉnh, tình cảnh đã từng kia từng cảnh một lại từ trong mộng nhắc nhở lấy sự tồn tại thực sự của chính mình, nhắc nhở lấy vô tình trước đó của người kia, muốn quên đều không thể quên, mộng, đều đang trãi qua, nhớ lại, trằn trọc.
Con mắt trong suốt ở trong bóng tối lóe ánh sáng, Vân Khanh nhìn bóng tối trước mắt sợ lên, muốn đứng dậy thắp sáng chân nến, mới vừa đứng dậy liền phát hiện trong phòng tựa hồ nhiều hơn một người, ẩn ở trong bóng tối.
Vân Khanh không vạch trần, làm dáng lật thân ngủ đi, hàn quang lóe lên, người kia hành động rồi, Vân Khanh nhếch miệng, lật ngồi dậy, một cước đá về phía tia sáng kia.
Người kia cho rằng Vân Khanh đang ngủ say, không ngờ nàng phát hiện từ lâu, dao găm đâm ra thu không trở về, miễn cưỡng đá bay, cánh tay cũng bị chấn động đến đau, một cô nương sức mạnh thật lớn.
“Lá gan không nhỏ, ai phái ngươi tới,” Vân Khanh nhìn người kia một thân y phục đi đêm màu đen, quát khẽ.
Người kia cũng không trả lời, rút ra nhuyễn kiếm bên trong eo, giết tới.
Vân Khanh không cách nào chỉ đành thấy chiêu tiếp chiêu, nhìn cái bàn ngã xuống đất khá là đau lòng, đơn giản không nương tay nữa, tay ra sức, đoạt lại nhuyễn kiếm, một cước đá về phía hắn, người kia lật tới trên mặt đất, Vân Khanh nhanh chóng bóp lấy cái cổ người kia, bình tĩnh tức giận nói: “Nói, ai phái ngươi tới,” Nói xong tăng thêm khí lực trong tay.
Người áo đen hơi thở khó khăn, cực lực phun ra vài chữ: “Thái hậu lệnh ta nhổ cỏ tận gốc.”
Quả nhiên, quả nhiên, vì sao phải hỏi chứ, vì sao phải vạch trần chứ, Vân Khanh cười thảm một tiếng, buông ra ràng buộc người áo đen, lui về phía sau, tựa ở trên cánh cửa, hai mắt trống rỗng nhìn về phía trước.
Khi hung khí lạnh lẽo cấm vào lồng ngực, từ lâu không có tri giác, thân lại đau không bằng lòng đau.
Vân Khanh cúi đầu lẳng lặng mà nhìn ngực bị máu nhuộm, nhìn từng đóa từng đóa hoa hồng tràn ra, dường như nhìn thấy hoa bỉ ngạn kia nở, hoa bỉ ngạn, là hoa nở ở trên đường hoàng tuyền.
Hoa bỉ ngạn khi nở không nhìn thấy lá, có lá là không nhìn thấy hoa, hoa lá hai cái không thấy nhau, miễn cưỡng cùng sai, không thể cộng sinh.
“Vân Khanh,” Mục Vân Khanh ở bên trong tiếng kinh hô của Nghiêm Thần ngã xuống đất, người mặc áo đen kia từ lâu không biết tung tích, Nghiêm Thần bị tiếng đánh nhau bên trong phòng thức tỉnh, vội vàng đi ra tìm tòi hư thực, nhưng vào mắt là bàn ghế ngã xuống đất, tàn tạ khắp nơi, ngực Vân Khanh cắm vào cây chủy thủ, một thân áo trong màu trắng đã sớm bị máu nhuộm đỏ, ánh mắt đờ đẫn mà nhìn trên đất, thân thể tựa ở trên cánh cửa chậm rãi đổ tới trên đất.
Nghiêm Thần ôm lấy Vân Khanh, lúc này không hề quản cái gì nam nữ trở ngại, lẩm bẩm hỏi: “Làm sao vậy, làm sao vậy..”
“Thì ra ngươi từ lâu biết rồi, là ta luôn lừa mình dối người,” Vân Khanh nhìn khuôn mặt ôn hòa kia lúc này mồ hôi lạnh nhanh chóng chảy ròng, cười khổ nói.
“Ta luôn hoài nghi, vừa rồi cũng là dưới tình thế cấp bách nói ra, không nghĩ tới ngươi thật sự phải,” Nghiêm Thần lắc đầu một cái, một giọt lệ rơi đến trên mặt Vân Khanh, gắt gao ôm nàng không buông, hắn sợ nàng như lần trước lại biến mất như vậy, tìm khắp nơi không được.
Vân Khanh đưa tay lau đi giọt lệ kia, ẩm ướt, nóng hổi, vẫn may, vẫn may, còn có người rơi lệ vì ta.
“Ta đi tìm đại phu,” Nghiêm Thần ôm lấy người mình yêu muốn đem nàng để lên giường, Vân Khanh lại cự tuyệt, vẫn cứ tựa ở trong lồng ngực kia, vô lực nói rằng: “Đừng quên, ta cũng là đại phu, cho dù không có một đao kia, ta cũng sống không được bao lâu, độc vào xương tủy, không đủ sức xoay chuyển cả đất trời,” Cùng là một thanh kiếm, Tịnh Huyên trúng độc nàng làm sao bình yên vô sự, chỉ là không người biết thôi.
“Sẽ không, ta đi tìm thuốc giải.” Nghiêm Thần hung hăng lắc đầu, làm như đứa trẻ ăn không được kẹo thì không thôi.
Vân Khanh cách mười năm cuối cùng nói ra đoạn chuyện cũ không muốn người biết, chậm rãi nói: “Mười năm trước tiên hoàng hấp hối, đem ta tuyên đi, nói ta không may mắn, đối với nước đối với nhà đều là tai họa, ta đến nay đều không quên được ánh mắt đáng sợ kia của tiên hoàng, ánh mắt kia cơ hồ đem ta nuốt chửng, liền đem ta trục xuất khỏi cung, ta đều không kịp nói lời từ biệt với nàng.”
“Nửa đường bị người chặn giết, bị ép lên Vực Đoạn Hồn, ta nhìn tận mắt người bên cạnh dần dần chết đi, loại cảm giác cô độc kia bây giờ nghĩ lại đều sợ hãi, sau đó là sư phụ cứu ta, ma xui quỷ khiến làm đồ đệ của hắn, xây dựng nhà gỗ này, sau đó ngươi đều biết rồi, khụ khụ khụ..” Vân Khanh nói xong một đoạn lớn, ngực tựa hồ nóng cháy đau lên, ho kịch liệt lên.
“Ọe.” Phun ra một ngụm máu màu đỏ sậm, không giống đỏ tươi của người thường, độc vào huyết dịch rồi.
Nghiêm Thần nhìn người yêu giẫy giụa sắp chết, nhưng không có biện pháp gì, dường như bước chậm trên vách đá cheo leo, cảm giác ủ rũ vô lực truyền khắp toàn thân, muốn ngăn cản nàng nói tiếp: “Ngươi đừng nói, sau này hãy nói, ngươi nghỉ ngơi trước.”
Vân Khanh cũng không ngừng, nàng sợ nếu không nói sẽ không có cơ hội nói, lông mi rung động, nói rằng: “Các ngươi đều nói nàng lòng dạ ác độc, thân sinh cốt nhục cũng không buông tha, ngươi cũng biết ta cũng không phải con gái ruột của nàng, năm đó có người đem ta đánh tráo đưa đến bên người nàng, nàng coi ta như con gái ruột thương yêu năm năm, năm năm này là thời gian vui vẻ nhất kiếp này của ta,” Nói đến đây, trên dung nhan trắng bệch hiện ra một nụ cười, cười đến sáng sủa như gió xuân ấm áp.
“Làm sao sẽ, cả triều đều biết con gái thái hậu Mục Vân Khanh, làm sao có khả năng không phải,” Nghiêm Thần cơ hồ bật thốt lên, có thể phát hiện lời chưa kịp ra khỏi miệng cũng không đúng rồi, nếu như con gái ruột sao có thể đối xử như vậy.
Vân Khanh không để ý tới, nước mắt trượt xuống bên miệng, cay đắng vạn phần, nói tiếp: “Có người nói mẹ ruột của ta là sủng phi của tiên đế Liễu Uyển Dung, ngươi nên biết Tiêu gia sau lưng Thái hậu cùng Liễu gia bất hòa từ lâu, núi cao làm sao dung được hai hổ, hai nhà đánh đến khó phân cao thấp, hôm nay tuy là hoàng đế của con gái Tiêu gia nắm quyền, nhưng Liễu gia cũng là hoàng đế không dám động, còn có tầng nguyên nhân, năm đó Liễu gia vì vị trí hoàng hậu hại con gái Tiêu gia Tiêu Cẩn Thường, sau đó Liễu gia đuối lý, tiên đế an ủi mới có thứ nữ Tiêu gia, thái hậu hiện nay vào cung làm hoàng hậu, nhưng mà cùng tiên đế cũng là bằng mặt không bằng lòng, thái hậu biết ta là hậu nhân của Liễu gia, làm sao buông tha ta, nàng có thể để ta sống tới hôm nay có lẽ đã là ân điển lớn nhất rồi.”
Một lần nói một đoạn lớn, Vân Khanh đã là thở không ra hơi, trong lòng chặn lại lợi hại, nàng biết chỉ có những thứ này, nàng biết Nghiêm Thần sẽ hận Tiêu Cẩn Hoa, nàng làm chỉ có những thứ này, chỉ có chậm rãi hóa giải, nàng không muốn thế nhân hận cô, cũng không nguyện mang đến bất cứ phiền phức gì cho cô.
“Ta biết tâm ý của ngươi, ngươi không hận sao,” Nghiêm Thần nhìn gương mặt mất máu kia hỏi, huyết dịch từ khe hở ngón tay của hắn chảy ra, máu tươi đầy tay, lòng đã đau đến tan vỡ rồi.
“Không hận, mỗi người vì một chủ mà thôi, khụ khụ..
khụ khụ, ta chết rồi, có lẽ ân oán hai nhà Tiêu Liễu liền hóa giải như vậy,” Nhìn mặt mày thanh tú của Nghiêm Thần, một ngụm máu tươi phun ra ngoài, Vân Khanh nhìn về cảnh vật phía trước chậm rãi mất đi tiêu cự, thiên địa hóa thành một một tia màu đen, bên tai tiếng kêu gào khàn cả giọng biến mất rồi, đau đớn toàn thân cũng đã biến mất, lại có loại ung dung trước nay chưa có.
Ta còn có rất nhiều chuyện chưa làm, rất nhiều lời chưa nói, ta còn muốn đi Tây Hồ ngắm cảnh, nếm mỹ thực, ta còn muốn đi Đại Lý nhìn núi xanh sông biếc, đó là cảnh tượng tuyệt vời bao nhiêu của thế gian, ta còn muốn đi xem thử Ngọc Long Tuyết Sơn, cảnh tuyết nơi đó nhân gian khó cầu đó..
Quan trọng nhất là ta còn muốn cùng cô nhìn mặt trời mọc lặn, tất cả của tất cả, có phải đều đã không còn kịp rồi không.
Đã từng có người vì ta coi số mạng, nói ta sống không quá mười sáu tuổi, lần kia sư phụ suýt chút nữa xốc sạp hàng của ông thầy tướng số kia, nói đồ đệ của Thẩm Kiếm Phong sao đoản mệnh như vậy, bây giờ xem ra lại là sự thực, qua tết ta chính là mười sáu, nhưng ta lại không nhìn thấy ánh đèn của giao thừa, không nhìn thấy hoa mai nở rộ của giao thừa, không nhìn thấy tiệc vui của giao thừa, không nhìn thấy hoa lê nở lần thứ mười sáu bên trong cuộc sống của chúng ta.
Nếu như ngươi biết tin ta chết, lại sẽ vì Mục Vân Khanh ta lưu lại một giọt lệ không, sợ là sẽ không đâu, ngươi chắc là vỗ tay ăn mừng.
Như có kiếp sau, thà rằng ăn mày nghèo khổ một đời hưởng thụ niềm vui chi luân, cũng không muốn đồ ăn của nhà đế vương phú quý vô tình.
Như có kiếp sau, nguyện làm con gái ruột của ngươi, nguyện ngươi không chán ghét ta nữa, không hận ta nữa, giữa ngươi và ta không cách thâm cừu đại hận nữa..
Như có kiếp sau, ta hy vọng có thể ở dưới gối hầu hạ ngươi, có thể cùng ngươi hưởng niềm vui mẹ con..
Sáng sớm ngày đông không có nghênh đón ánh mặt trời, lại nghênh đón mưa lạnh mà đến, bên bầu trời bay lên mưa phùn li ti, kéo dài không ngừng, không có ý ngừng lại, mưa phùn dần dần mà thành mưa to, như tiếng khóc đứa trẻ càng lúc càng lớn, hạt mưa đánh vào trên mặt ý lạnh thấu xương.
Một đêm mưa liên tục, từng tí vào trong lòng. Phong cảnh núi rừng đều bịt kín một tầng màn tơ, gọi người nhìn không chân thực, cũng là lòng người khó có thể phỏng đoán như vậy.
Hai con tuấn mã một trước một sau rong ruổi ở trên sơn đạo, hai người hai ngựa đã bị nước mưa vây quanh, cũng không biết lạnh là thế nào, tốc độ kia càng thêm kinh người. “Phi,” Một tiếng, hai người dừng ở trước nhà gỗ, người trước ném xuống roi ngựa, nhảy xuống lưng ngựa, có thể thấy được tâm tình vội vàng. Người sau thấy được roi ngựa rơi xuống đất, không nói gì lắc đầu một cái, sớm biết như vậy sao lúc trước còn như thế. Nhìn bóng lưng liền nghĩ tới tình cảnh đó đến nay không thể tin được.
Thái hậu một thân tức giận mà nhìn Nguyễn Nguyệt quỳ đối diện, lòng cô như lửa đốt, Nguyễn Nguyệt lại bình thản. Ngoài tức giận, cô đem sổ sách giấy bút trên bàn một mạch nhấc lên đập về phía Nguyễn Nguyệt, phong nghi cái gì đã hoàn toàn không để ý.
Nguyễn Nguyệt cũng không tránh né, tùy ý những thứ đó nện ở trên người, cuối cùng, vuốt bằng nếp nhăn bị đập nhăn trên y phục, giả bộ hồ đồ nói: “Thái hậu, ngài nói cái gì nô tỳ nghe không hiểu, trưởng công chúa từ lâu không ở trong cung, nô tỳ nào biết tung tích của nàng.”
Trong thư phòng tràn ngập thư hương nhàn nhạt, cây đèn lúc tối lúc nhạt, dung nhan như ngọc nhiễm phải mấy phần tiều tụy, lời nói như châu: “Nguyễn Nguyệt, ngươi muốn giả ngốc? Nàng lấy thân phận Thẩm Thanh Hàn vào cung, hai người ngươi từng gặp mặt, ta đều biết được. Giờ khắc này ta chỉ muốn biết nàng ở nơi nào.”
Cúi đầu cụp mắt, Nguyễn Nguyệt quyết định chủ ý giả vờ: “Thái hậu sợ là nhìn nhầm rồi, trưởng công chúa cùng Thẩm Thanh Hàn hai người diện mạo không giống, sao có thể là cùng một người.”
Diện mạo, lại là diện mạo, thái hậu đã không biết nên giải thích như thế nào, giờ khắc này cũng không có thời gian để cô giải thích, cô đứng lên, cổ tay trắng mảnh khảnh kéo Nguyễn Nguyệt lên, ăn nói khép nép: “Nguyễn Nguyệt, nàng dùng mê dược làm hôn mê người của ta, ta biết nàng nhất định sẽ đi tìm ngươi, nàng trọng tình điểm này ngươi rõ hơn ta, lúc trước cả cung trên dưới đều xem thường nàng, là ngươi lần lượt trợ giúp nàng, hết thảy nàng thoát ra ngoài, chắc chắn thông báo ngươi biết chỗ nàng ở.”
Thỏa hiệp của thái hậu để Nguyễn Nguyệt nhất thời nhìn không hiểu thật giả, nhưng nàng biết một điểm, Vân Khanh trở về nơi đó của cô nữa cũng chỉ có sống không bằng chết, nàng lùi về sau vài bước, cúi người hành lễ nói: “Khi nàng là con gái của ngươi, ngươi đối với nàng đều là tuyệt tình như vậy, bây giờ không phải, ngươi còn có thể buông tha nàng sao,” Nguyễn Nguyệt giờ khắc này mới hiểu được nguyên nhân thái hậu đối xử hà khắc với Mục Vân Khanh, không phải cốt nhục làm sao sẽ lưu ý.
“Ngươi chính là cho rằng như vậy?” Trả lời của Nguyễn Nguyệt để thái hậu hoảng sợ, người khác đều là cho rằng như vậy, vậy nàng há chẳng phải càng là cho rằng như thế, không trách sử dụng thủ đoạn thấp hèn kia đào tẩu, thái hậu nhíu nhíu mày, trong lòng bất an lan tràn đến quanh thân, không dám nghĩ tiếp nữa, bây giờ chỉ có mau chóng tìm được nàng.
“Phải, ngài đối với bất kỳ người nào đều bao dung nhân từ, nhưng mà chỉ có đối với nàng hơi một tí là đánh mắng, chưa từng có sắc măc tốt đối với nàng, chẳng lẽ không phải bởi vì nàng không phải con gái của ngươi sao? Không phải là bởi vì nàng mới là con của tương phi sao?”, Nguyễn Nguyệt vẫn là hỏi ra câu nói kia, nàng cũng muốn giúp Vân Khanh hỏi một chút nguyên nhân kia, nguyên nhân nàng dám mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng trở về tìm, chỉ có từ trong miệng thái hậu nói ra, mới có thể làm cho người tin phục.
“Trước kia phải, nhưng bây giờ không phải,” Nói ra lời này, thái hậu phát hiện cái ‘Lý do’ này căn bản cũng không xem như là lý do, nhưng mà chính mình không thể nào cãi lại, tê liệt ngồi lên ghế ngồi, mắt phượng thâm thúy nhìn phía trước xa xôi, làm như nói với Nguyễn Nguyệt, lại dường như nói với mình: “Hổ dữ không ăn thịt con, lần này ta không muốn thương tổn nàng, không có, thật không có.”
Một câu nói nói đến Nguyễn Nguyệt bối rối, cái gì gọi là ‘trước kia phải, bây giờ không phải’, không rõ nhìn về phía thái hậu, mấy ngày không gặp tiều tụy rất nhiều, dung nhan trang điểm nhàn nhạt, bóng mờ màu xanh dưới hai con mắt, Nguyễn Nguyệt nhìn mà hoảng sợ, cô khi nào không chú trọng bề ngoài chính mình như thế.
Hoảng sợ quy về hoảng sợ, không hiểu quy về không hiểu, Nguyễn Nguyệt vẫn là mở miệng hỏi: “Người nhìn ra tầng quan hệ huyết thống này hay là từ bỏ ân oán hai nhà Tiêu Liễu?”
Thái hậu vẫn nằm ở trạng thái rời rạc bị câu nói này thức tỉnh, đột nhiên từ trên cái băng ghế đứng lên, nhìn chằm chằm Nguyễn Nguyệt, vội hỏi: “Không, nàng vốn là con của ta, nàng mới là con gái của Tiêu Cẩn Hoa ta.”
“Làm sao có thể, không phải nói nàng là, không phải nói..” Nguyễn Nguyệt mở to con mắt, nghẹn lời rồi, nàng không biết làm sao đem câu nói kia nói hết, lo lắng trong mắt thái hậu không phải gạt người.
Hai người xuất phát từ lúc ánh trăng nhô lên đầu cành, trải qua vài canh giờ giục ngựa chạy nhanh, khi chân trời trở nên trắng mới vừa tới chỗ cần đến, Nguyễn Nguyệt cũng là ở trong lòng yên lặng cầu khẩn, quyết định của lần này là đúng. Trong lúc thất thần, thái hậu đã đi vào, Nguyễn Nguyệt thu lại tâm tư, sau đó đi vào theo.
Khắp phòng tàn tạ, cái bàn ngã xuống đất, tách trà nát tan, nhìn thái hậu nhíu chặt mày lên, mí mắt càng là nhảy mấy lần, ánh mắt dò xét một vòng cũng không thấy người, khi quay người ra khỏi phòng, ở góc tường thấy được hai người kia.
Nghiêm Thần đầy mắt trống rỗng, ôm thật chặt người trong lòng, tựa như một cái xác chết di động, nếu không phải hai hàng nước mắt uốn lượn mà xuống, đều tưởng là người chết, sách mực nhàn nhạt pha thêm mùi máu tanh đầy rẫy cả phòng, đau thương trong mắt, thê lương trên mặt, thật sâu kích thích cô, cô nhận ra người trong lòng Nghiêm Thần, bạch y nhuốm máu, mặt như màu tuyết, giờ khắc này nàng không cách nào nhìn thẳng người trong lòng kia.
Thái hậu duỗi ra hai tay run rẩy thăm dò hơi thở, đột nhiên thu hồi, cô không thể tin được lại một lần nữa đưa tay thăm dò, vẻ mặt xuất hiện hoảng loạn. Quanh thân cứng ngắc, hô hấp hơi dừng lại, cô nuốt nuốt yết hầu: “Nghiêm Thần, nàng.. Nàng.. Làm sao vậy,” Cô nói không thành câu, cô ảo tưởng Nghiêm Thần đáp lại cô một câu: Ngủ rồi.
Ánh mắt Nghiêm Thần chuyển hướng thái hậu, trong lời nói không giống cung kính như trước, lộ ra tràn đầy mỉa mai đau thương, lạnh lùng nói: “Ngươi thấy được rồi không phải như ngươi muốn sao?”
“Nghiêm Thần, ngươi làm càn, lời này là ngươi nên nói sao?” Nguyễn Nguyệt đứng phía sau thái hậu, cảnh tượng trước mắt làm nàng sợ hãi, Nguyễn Nguyệt theo tình hình này chắc chắn giận chó đánh mèo, nhưng hắn còn ở đây không sợ chết chăm chọc.
Tất cả vẫn là muộn rồi, bắt đầu từ thời khắc Mục Vân Khanh trở về đó, nàng nên biết kết cục này, nhưng tất cả những thứ này đến cùng lỗi của ai, lại nên là nghiệt của ai, tất cả tội lỗi vì sao một đứa trẻ chưa cập kê đến gánh chịu, cái này công bằng sao?
“Chẳng lẽ không đúng sao, nàng đã trúng độc, ngươi thì không thể đợi mấy ngày sao, nhất định phải phái người đến ám sát,” Nghiêm Thần giận thét lên.
Dưới lông mi thon dài nước mắt đầy tràn hai con mắt, ngoại trừ cảm giác vô lực vẫn là vô lực, thái hậu theo bản năng mà giải thích: “Không phải, không phải ta.”
Mà phủ định của bây giờ có phải là quá muộn hay không.
“Chính tai ta nghe được người mặc áo đen kia nói ‘thái hậu lệnh ta nhổ cỏ tận gốc’, cái này còn có giả,” Nghiêm Thần hừ lạnh một câu, không muốn nói nhiều, ôm lấy Vân Khanh đi về phía ngoài, hắn chỉ muốn để nàng có thể yên tĩnh mà đi.
Giờ khắc này thái hậu có thể nghĩ đến phản ứng của Vân Khanh, hối tiếc uổng công giải thích nữa cũng là uổng công, Vân Khanh chắc là hận cô. Thân thể thái hậu đung đưa, bóng người càng gầy gò tiều tụy, cô theo bản năng duỗi ra hai tay, muốn tiếp lấy nhóc con trong lòng Nghiêm Thần. Nghiêm Thần cẩn thận lùi về sau một bước, nhìn thái hậu áo gấm, trâm bạc phượng vàng, bi thương từ lòng dâng lên, đau đớn nói: “Thái hậu, người cũng chết rồi còn không buông tay sao.”
Người ở trước mắt, cô làm sao có khả năng lần nữa buông tay, đau thương trong tròng mắt dần to lớn, nước mắt rơi xuống đầy mặt: “Nàng, nàng là con gái của ta, ta sẽ không làm gì nàng.” Lời nói này bản thân thái hậu cũng chột dạ, từ khi vào nhà đến bây giờ cô đều không dám nhìn Vân Khanh, cô chỉ cần nghĩ đến.
Vân Khanh cho rằng người giết nàng chính là mình, cô thì đau lòng đến không thể thở nổi, bất cứ người nào đều có thể hận cô, không nghĩ ngay cả con của mình cũng ngậm lấy sự thù hận đối với cô mà rời khỏi.
“Nàng là con gái của ai, Nghiêm Thần đã biết, thái hậu không cần dối gạt người nữa,” Nghiêm Thần một bước cũng không nhường.
“Nàng thật là con gái của ta, mười năm trước ta nghe lầm người ta nói; Nói thời gian ta sắp sinh, có người đem con của ta và Liễu Uyển Dung đánh tráo, cho nên,” Thái hậu cơ hồ khóc không thành tiếng, dừng một chút, hít một hơi thật sâu, nói tiếp: “Sau đó phát hiện không phải, giờ khắc này ngươi nên biết rõ thích khách không phải ta phái tới, ta sẽ không hại nàng, ta chỉ muốn bù đắp cho nàng, ta, ta..” Thái hậu muốn sờ sờ nàng, như khi còn bé ôm nàng vào ngực như vậy, đầu ngón tay tiếp xúc lại là lạnh lẽo, hối hận, hổ thẹn, oán giận, đã không có bất kỳ từ ngữ nào có thể hình dung tâm tình của cô.
Hối hận, đã không còn kịp rồi..
Hổ thẹn, đã bù đắp không được..
Oán giận, đã không làm nên chuyện gì..
“Ngươi một câu nói phủ nhận tất cả những thứ này, phủ nhận dằn vặt mười năm qua nàng chịu, mười năm qua, ngươi mấy lần quanh quẩn sống chết đều là nàng dũng cảm quên mình cứu giúp, ngươi làm sao đối với nàng, đối với nàng vĩnh viễn chỉ có vô tình đánh đập dằn vặt, hiện tại tất cả kết thúc rồi, ngươi nói ngươi nghe lầm, hai chữ ‘nghe lầm’ có thể đổi lại tính mạng của nàng sao,” Nghiêm Thần thay người trong lòng cảm thấy không đáng không cam lòng, lại may mắn, tất cả chưa thay đổi, chỉ là người kia không còn, hai hàng nước mắt ‘Lạch bạch “rơi xuống trên mắt Vân Khanh, dường như bản thân Vân Khanh đang gào khóc.
Thái hậu không nói nữa, kéo xuống áo choàng, che ở trên người Vân Khanh, động tác ôn hòa, chậm rãi tiếp nhận nhóc con, ôm thật chặt, từng bước từng bước đi ra ngoài.
” Nàng nói nàng không hận ngươi”Nghiêm Thần nhìn bóng lưng dần dần đi xa quỷ thần xui khiến nói một câu.
Vân Khanh, đây có phải một màn ngươi tha thiết ước mơ không, đây có phải một màn ngươi luân chuyển mơ tới hay không, ngươi nên mở mắt ra nhìn thử, chỉ có ngươi có tư cách nhìn tất cả những thứ này, không phải sao?
Bên ngoài tuyết rơi bay lả tả, hoa tuyết hờ hững trầm bổng xoáy xuống, từng chút từng chút tô điểm nhân gian. Gió tiêu điều se lạnh cuối năm, tuyết rơi liên miên khiến thời tiết u ám. Nghiêng tai lắng nghe lại không có âm thanh, khi nhìn ra ngoài cửa sổ thì có màu trắng.
Gió tuyết vẫn như cũ, cảnh còn người đã mất.