Hoa Lê Rơi Rụng Hội Tụ Nơi Nào

Chương 2: 2: Ta Là Thẩm Thanh Hàn​



Bầu trời, càng là xanh thẳm như vậy, mênh mông vô bờ, trong suốt rõ ràng, mùa đông ít có không khí sáng sủa như vậy.
Thâm cung, Ninh An cung, trong tẩm điện truyền đến tiếng ho khan trầm thấp.
Trang sức chạm trổ hoa văn tinh xảo, trên giường gỗ tử đàn, trên thân một người che kín một áo ngủ bằng gấm, ngồi dựa ở trên giường, lấy tay che môi thoáng ho khan, sắc mặt tái nhợt bởi vì ho khan nhiễm phải một chút đỏ ửng, nghĩ rằng vừa tỉnh, búi tóc tản ở trên vai, ánh mắt nhìn người đều có chút mê man.
Trên cổ tay truyền đến từng tia lạnh lẽo, thái hậu ngước mắt nhìn đại phu trước mắt, đây không phải thái y trong cung.

Trên người mặc trường bào màu xanh nhạt, tóc dài dùng tơ tằm đơn giản buộc lấy, mái tóc linh tinh trên trán hạ xuống, che phủ cái trán trơn bóng, một đôi lông mi dày đặc mà nhỏ dài, sống mũi xinh đẹp tuyệt trần, trên mặt thanh tú có loại trắng bệch của bệnh trạng, hai con mắt u ám.
Đây chắc là nữ cải nam trang.

Nhưng mà tướng mạo quá mức thanh tú, bị người vừa nhìn thì nhìn thấu rồi.

Chỉ là đôi mắt kia như ao tù nước đọng nơi hoang vu, trầm tĩnh vô thần, khiến người ta không thể không nhìn thêm vài lần.
“Ngươi là ai, ngươi không phải thái y trong cung”, mi tâm thái hậu nhíu chặt.
Đầu ngón tay nhỏ dài hơi ngưng lại, lông mày đại phu hơi nhíu, trong nháy mắt giãn ra, nhẹ nhàng nở nụ cười, hồi đáp “Ta là Thẩm Thanh Hàn, đệ tử Dược Vương Cốc, Cung thân vương gia mời ta xuất cốc chữa bệnh cho ngài.”
Dược Vương Cốc, tương truyền hoàn toàn tách biệt với thế gian, bất luận hoàng thất quý tộc hay là bình dân bách tính, chữa bệnh cho người đều cần lấy điều kiện trao đổi, mà người trước mắt này lại lấy điều kiện gì trao đổi?
Môi tái nhợt hơi cong lên, thái hậu lạnh nhạt nói “Thẩm đại phu, truyền thuyết Dược Vương Cốc chữa bệnh là nói điều kiện, không biết Thẩm đại phu trao đổi điều kiện gì?”
Tay tìm mạch từ lâu thu hồi, hai tay đan xen nắm trong tay áo, hai con mắt vô thần chớp chớp, nói rằng “Vấn đề này thái hậu nên đi hỏi Cung thân vương mới đúng.”
Thái hậu không ngờ tới đứa bé trước mắt này sẽ cự tuyệt trực tiếp như vậy, trong lòng hiếu kỳ, hỏi tới “Nhưng mà Thẩm đại phu gần ngay trước mắt, chi bằng giúp ai gia giải nghi vấn này.”
Thẩm đại phu? Danh xưng này không tệ, Thẩm Thanh Hàn giơ tay vuốt vuốt tóc rối trên trán, thuận thế cúi đầu cụp mắt, làm bộ khổ sở nói “Quy tắc bên trong Dược Vương Cốc, Thanh Hàn không muốn phá vỡ, mong rằng thái hậu thứ lỗi.”

Nụ cười nhàn nhạt ở khóe miệng thái hậu đọng lại, dáng dấp cúi đầu như vậy, chỉ cảm thấy giống như đã từng quen biết, trong lòng xúc động, phiền muộn khó giải, lông mày nhíu chặt, trầm thấp ho lên, bắt đầu là ho khan, ho vài tiếng chưa dừng, càng mãnh liệt ho lên.

Gò má tái nhợt vừa rồi nhiễm phải màu đỏ càng sâu, cung nhân một bên cuống quít tiến lên vuốt lưng cho cô.
Thẩm Thanh Hàn ngồi ở trên xe lăn trầm ngâm lắng nghe, hai tay nắm thật chặc tay vịn của xe lăn, khớp xương năm ngón tay rõ ràng, lòng bàn tay mồ hôi lạnh liên tục.
Thái hậu tỉnh táo lại, ngẩng đầu đúng lúc thấy cảnh này, thấy trên trán nàng có chút mồ hôi dày đặc, bên trong điện này không ít ấm áp hơn bên ngoài, nhưng cũng không đến nỗi nóng như vậy, hai con mắt thoáng kinh ngạc, không rõ hỏi “Thẩm đại phu đây là thế nào?”
Thẩm Thanh Hàn cảm thấy một ánh mắt nóng rực, mạnh mẽ ức chế hoảng hốt không ngừng, lẳng lặng đáp “Tẩm điện thái hậu hơi nóng một chút, Thanh Hàn không quá quen thuộc, nếu không có chuyện gì, cho Thanh Hàn xin được cáo lui trước, ngày mai lúc này Thanh Hàn trở lại bắt mạch cho ngài.”
Thái hậu nhìn Thẩm Thanh Hàn càng đi càng xa, hạt giống nghi hoặc nẩy mầm ở trong lòng, cử động vừa rồi của nàng không thể nghi ngờ làm cho hạt mầm gặp được gió xuân lớn lên nhanh chóng.
“Khụ khụ..” Ho khan vài tiếng, thái hậu cầm lấy ngọc bội bên giường, thiếu nữ vừa rồi trẻ tuổi như thế, long lanh như vậy, còn trẻ thế kia, Vân Khanh nếu còn sống, chắc là cùng tuổi với nàng.
Thái hậu quay đầu nhìn ánh mặt trời xán lạn ngoài phòng, hai con mắt lượn sóng hiện ra, hai năm trước khi gặp được nàng một lần nữa, nàng cũng là như ánh mặt trời rực rỡ lóa mắt y như vậy.

Thù hận đầy bụng cuối cùng phá huỷ tình thân giữa chính mình và nàng.
“Ngươi là Mục Vân Khanh?” Âm thanh lạnh lẽo vang vọng ở trong địa lao yên tĩnh âm u, có vẻ đặc biệt chói tai.
Mục Vân Khanh quỳ trên mặt đất đột nhiên ngẩng đầu không thể tin nhìn bề trên, cô mặc một bộ váy dài màu đỏ tía, một đầu tóc dài màu mực được đong đưa vén lên, hào hoa phú quý cực kỳ, năm tháng tựa hồ không có từng dừng lại ở trên người cô, đoan trang mỹ lệ như chính mình lúc nhỏ, mẹ đẻ của mình, thái hậu hiện nay Tiêu Cẩn Hoa.

Vân Khanh nhìn cô ngây ngẩn cả người, hiểu ra câu nói kia, trong giọng khàn khàn có chứa từng tia vui sướng “Ngài làm sao mà biết được?”
Thái hậu đến gần Mục Vân Khanh, một cái thô bạo kéo xuống quần áo vai trái, trên da thịt của bả vai nõn nà xuất hiện một cái bớt tựa như đám mây, trào phúng nói “Tất cả mọi người đều không phải ai cũng biết vết bớt này, còn nữa đừng quên tên của ngươi từ nơi này mà đến, Mục Vân Khanh.”
Trong con ngươi Mục Vân Khanh lóe qua một tia sáng, nụ cười đáng yêu, thận trọng mà hỏi “Vậy ngài..” Rõ ràng tâm ý chính là hỏi cô làm sao đối xử nàng như vậy, có phải thừa nhận chính mình không, năm đó chính mình cũng không chết, ngài có phải cũng rất vui vẻ không.
Tiêu Cẩn Hoa bỗng quay người, một cái tát quất tới, Mục Vân Khanh theo tiếng ngã xuống đất, Tiêu Cẩn Hoa thuở nhỏ tập võ, khí lực to lớn biết bao, Mục Vân Khanh bị đánh trở tay không kịp, huyết dịch đỏ tươi theo khóe miệng chảy xuống, lạch bạch lạch bạch nhỏ xuống trên mặt đất.
“Tại sao vậy?” Mục Vân Khanh bị một tát này triệt để đánh cho hồ đồ, theo bản năng hỏi một câu, chính mình năm đó bị ép rời cung, nửa đường bị người đuổi giết, trở về từ cõi chết, bây giờ trở về rồi, thân là mẫu thân không phải nên rất vui vẻ sao, hiện tại lại là tại sao, tại sao vậy..
Tiêu Cẩn Hoa trước sau lạnh như băng, khóe miệng kéo lên sự cân nhắc mà nhìn người trên đất nói rằng “Vậy hôm nay thì dạy cho ngươi cái gì gọi là tại sao vậy,” Vô cùng nhanh, tay cầy roi da từng roi vung về phía Mục Vân Khanh.
“Bốp” Roi da xuyên qua toàn bộ phía sau lưng, từ vai đến eo, nghiêng mà xuống, quần áo màu xanh phá rách, lộ ra vết thương dọa người bên trong, tinh tường nhìn thấy, máu tươi theo vết roi chảy xuống, da thịt gần vết roi lật ra ngoài.

Mục Vân Khanh chỉ cảm thấy trên lưng đau đớn như sấm nổ tung, roi da kia từng tấc từng tấc, từng phần từng phần cắn xé chính mình, chính mình từ nhỏ đến lớn chưa từng chịu qua trọng hình như thế, một roi lúc này đánh tới chính mình thân hình bất ổn, nằm sấp về phía trước, chính mình nhịn một chút, bò lên, roi da theo nhau mà tới, không có một chút nào ngừng lại, Mục Vân Khanh nỗ lực né tránh, nhưng mà bất luận làm sao tránh, roi da luôn có thể chuẩn xác rơi xuống trên người.
Người phía trên vẫn cứ không ngừng vung roi da ác liệt, roi da vung xuống hình thành từng đạo từng đạo tiếng gió vỡ vụng, dẫn tới ánh nến lay động, lúc tối lúc sáng, cả địa lao có vẻ đặc biệt yêu dã.
Đau, đau, đau, rất đau, trong phòng giam tối đen, Mục Vân Khanh giẫy giụa, lăn lộn, quần áo trên người nát hết, trên lưng, trên mông, trên đùi máu me đầm đìa, vết máu môi cắn đến loang lổ, trong con ngươi tràn đầy cầu xin bất lực, vết máu trên đất lẫn vào mồ hôi chảy xuống ở trên nền đá có vẻ đặc biệt yêu diễm, cũng đang nói rõ sự tuyệt vọng của chủ nhân.
Mục Vân Khanh cảm thấy phía sau chết lặng rồi, ý thức bắt đầu tan rã, trong miệng nỉ non “Nương, mẫu thân..” Từng tiếng kêu gọi, giống như lúc nhỏ dưới hành lang giọng trẻ con kêu mẹ, giống như trong mộng khi vương vấn từng tiếng gọi mẹ trở về, từng tiếng nương thân vang vọng ở cả trong lao.
Tiêu Cẩn Hoa nghe được nhiều tiếng nương thân kia, tay cầm roi ngừng lại, hai con mắt gắt gao nhìn chằm chằm người trên đất, hai mắt phun lửa, ác liệt bức người, giọng căm hận nói “Ngươi không xứng, ngươi không có tư cách gọi.”
Lại tiếp tục giơ lên roi da của tay phải, nhưng lại thật lâu vung không xuống.
Mục Vân Khanh đau đến chết lặng rồi, cả roi da sau lưng ngừng rồi cũng không biết, đần độn nghe được âm thành tuyệt tình “Ném vào trong lao, không cần đưa cơm, đừng chết thì được.”
Vân Khanh, ở bên đó, giờ khắc này ngươi nhất định sống rất tốt, rất tốt.
Hết chương 1.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Hoa Lê Rơi Rụng, Hội Tụ Nơi Nào

Chương 2: Điều tra lãnh cung.​



Lãnh cung từ xưa đều là địa phương âm lãnh nhất trong hoàng cung, ai oán thê thảm, huống hồ là mùa đông lạnh nhất trong một năm bốn mùa.

Thẩm Thanh Hàn đứng trước cửa chỉ cảm thấy gió lạnh thấu xương truyền đến, thời khắc tiến vào trong xương, không nhịn được rùng mình một cái. Không cần phải nói toàn là đổ nát thê lương, trong đêm tối hoàn toàn không nhìn thấy, nhưng mà Thẩm Thanh Hàn lại xe nhẹ chạy đường quen tìm được địa phương, người mù cũng chỉ có ưu thế ở trong bóng tối.

“Ai.” Đột nhiên một tiếng, dọa đến A Vũ một bên suýt chút nữa kêu lên, Thẩm Thanh Hàn vỗ vỗ tay nàng không hề có một tiếng động an ủi nàng.

Thẩm Thanh Hàn đưa tay ra sức đẩy ra cửa điện rách nát, chậm rãi đi vào, hai mắt trong bóng tối hơi lấp lóe, giọng nói làm như giải thích “Cố nhân.”

Một chiếc đèn trong bóng tối, vậy không thể xưng là đèn, chỉ có từng điểm ánh sao mà thôi, A Vũ thấy rõ người phụ nữ kia, một thân áo tang vải thô, sắc mặt ố vàng, dưới ánh đèn dường như âm hồn, A Vũ trong dự liệu lại bị sợ hết hồn, chặt chẽ trốn ở phía sau Thẩm Thanh Hàn.

Người phụ nữ kia đối với phản ứng của A Vũ khịt mũi con thường, nói “Nhát gan sợ phiền phức còn đến nơi này làm gì, sao không trở lại ngủ.”

Thẩm Thanh Hàn đẩy A Vũ bên cạnh một cái, nhẹ giọng nói rằng “A Vũ đi ra ngoài chờ ta,” Thẩm Thanh Hàn ngẫm lại vẫn là đuổi đi nàng, nàng biết quá nhiều cũng không tiện.

A Vũ đi rồi, người kia quay người muốn rời khỏi, Thẩm Thanh Hàn nghe được tiếng bước chân nhỏ bé vội vã gọi lại “Ngươi tình nguyện cả đời ở chỗ này sao, mười năm ngươi còn không có ở đủ?”

Nữ nhân nhất thời dừng bước, ánh mắt mê ly, nhạt không nghe thấy được ngữ điệu “Không muốn, không muốn thì thế nào, không phải là không ra được.”

Thẩm Thanh Hàn nắm lấy tiếng nói, hơi liếc mắt, đàm phán nói “Nếu như ta có thể để ngươi ra ngoài thì sao?”

Nữ nhân đột nhiên quay đầu lại, có ý tứ khác mà nhìn Thẩm Thanh Hàn, không như tin tưởng, rồi lại không chịu buông tha một tia cơ hội, nói rằng “Chỉ dựa vào ngươi? Ngươi tự thân cũng khó giữ, một người mù cái gì cũng không nhìn thấy, có thể đến giúp ta? Ngươi không cảm thấy buồn cười sao?”

Nữ nhân trào phúng, Thẩm Thanh Hàn không không để ý chút nào, nói “Mắt ta mù, tâm không mù, không giống mấy người mắt chưa mù, tâm đã mù, ta chỗ này có khoản giao dịch, nếu ngươi muốn làm, ta liền đưa ngươi ra ngoài, chân trời góc biển tùy ngươi đi.”

“Giao dịch gì, ta vì sao phải tin tưởng ngươi?” Nữ nhân động lòng rồi.

“Ngươi không tin ngươi, cũng nên tin tưởng Mục Vân Khanh, nhưng mà nàng để cho ta tới tìm ngươi.” Khóe miệng Thẩm Thanh Hàn cong lên, Mục Vân Khanh năm đó ma xui quỷ khiến cứu người này một mạng, lời của ân nhân cứu mạng dù sao cũng nên tin mấy phần rồi.

Người kia nghe được tên của Mục Vân Khanh, tựa hồ rất kích động, càng tiến lên mấy bước, bỗng trấn định lại, ánh mắt mang theo cảnh giác nhìn về phía Thẩm Thanh Hàn, nói “Nàng ở đâu, vì sao nàng không đến?”

Người đâu? Thẩm Thanh Hàn trong lòng cay đắng, một người chết rồi làm sao để nàng tới gặp người, vì vậy kéo lời hoảng sợ nói “Nàng không tiện như trước, nàng để cho ta tới tìm ngươi, nói chỉ cần báo tên của nàng, ngươi liền tin tưởng ta.”

Nữ nhân bình tĩnh lại, tìm cái ghế tựa ngồi xuống, nói rằng “Được, ta có thể tin tưởng ngươi, nói đi, giao dịch gì.”

Thẩm Thanh Hàn quanh thân buông lỏng, phun ra một hơi, liếm liếm môi khô khốc bị gió thổi, nói rằng “Ta yêu cầu không nhiều, ta chỉ muốn biết Tương phi tiền triều là ai, vì sao trong cung không có đôi câu vài lời của nàng,” Thẩm Thanh Hàn cuối cùng hỏi nội dung chính, thanh âm nàng lại có tí run rẩy, lại sâu sắc hít vào một hơi, hai tay nắm chặt ống tay áo, hỏi tiếp “Năm đó con của nàng rốt cuộc là thai chết trong bụng hay là bị người trao đổi.”

Nữ nhân bỗng đứng lên, hai mắt tràn đầy kinh ngạc, nói quanh co “Ngươi.. Ngươi hỏi cái này làm cái gì, làm sao ngươi biết ta sẽ biết cái này.”

Phi tần tiên đế đa số mất đi, chỉ có vị trước mắt này còn sống, nàng nhất định là biết bí mật gì không muốn người biết mới có thể sống tới ngày nay.

Nghe ngữ điệu hoảng loạn, hô hấp hỗn loạn, Thẩm Thanh Hàn càng nở nụ cười, người trước mắt này là biết, chính mình thắng cược rồi.

Trong lúc nhất thời, trong điện chỉ còn lại âm thanh thật nhỏ, Thẩm Thanh Hàn không ngừng cau mày, đến mức nhíu chặt thành chữ xuyên, nàng nuốt nuốt cổ họng, đau thương nở nụ cười, nói rằng “Ngươi lẳng lặng đợi mấy ngày, tìm được cơ hội thích hợp, ta sẽ đưa ngươi đi ra ngoài.”

Thẩm Thanh Hàn nhấc lên hai chân rót chì đi ra ngoài, A Vũ ngoài điện chờ đợi từ lâu, thấy nàng một mặt thất hồn, hai con mắt lờ mờ vô thần, khiến người ta lo lắng, tiến lên nắm chặt tay nàng, càng lạnh như băng tuyết, bất an nói “Cô nương, ngươi làm sao vậy.”

Thẩm Thanh Hàn đưa tay khoát lên trên cánh tay của nàng, miễn cưỡng ổn định thân hình, ngoài điện một cây hoa mai thấp bé ở trong gió rét nở rộ, hương thơm của hoa mai nhàn nhạt kéo tới.

Thẩm Thanh Hàn đối với gió lạnh mai hàn ổn định một lúc lâu, mới tìm được thanh âm khàn khàn của mình “A Vũ, lấy lệnh bài của ta, liên hệ người trong cốc, thả nàng xuất cung.”

“Vâng.” A Vũ nhẹ giọng đáp lời.

Hai tay trắng nõn của Thẩm Thanh Hàn đẩy A Vũ ra, chính mình đi về phía trước. Mục Vân Khanh, Mục Vân Khanh, ngươi sống nhiều năm như vậy, cũng không biết mẹ đẻ của mình là ai. Thì ra, thì ra, thì ra, tất cả đều là thật, mười mấy năm qua dường như sống trong giấc mộng, như vậy, ngươi, Mục Vân Khanh, cũng không trách, không hận, không oán.

Đi mấy bước, Thẩm Thanh Hàn bỗng cúi người ngồi xuống, mồ hôi lạnh trên trán làm ướt mi mắt khô khốc, ngón tay tay phải gắt gao đặt ở bên hông, tay trái chống đỡ trên đất, thân thể gầy yếu đã là khó có thể ức chế run rẩy.

A Vũ cuống quít tiến lên, kinh ngạc thốt lên tiếng “Cô nương, ngươi làm sao vậy.”

Thẩm Thanh Hàn dựa vào khí lực của A Vũ đứng lên, cắn môi nói “Trở về, nếu không có người sinh nghi rồi.”

Sáng sớm hôm sau, thái hậu từ trên giường thức dậy, lảo đảo hai bước mới đứng ổn lại, mấy ngày trước uống xong thuốc, vốn tưởng rằng liền như vậy kết thúc quãng đời còn lại, ai ngờ Cung thân vương Mục Thụy Quân mời tới người trong Dược Vương Cốc, miễn cưỡng mà đem chính mình từ Quỷ Môn quan kéo trở lại. Thẩm Thanh Hàn, trong đầu thái hậu hiện ra thiếu nữ cụp mắt cười nhạt ngày hôm qua kia, càng đứng ở nơi đó hoảng hốt lên.

Tô Đồng thấy thái hậu thức dậy, liền đi qua, thấp giọng nói “Thái hậu, đêm hôm qua có người đi tới lãnh cung.”

Thái hậu ném đi ánh mắt mấy tấc về phía Tô Đồng, nhàn nhạt, không để ý lắm hỏi “Ai”, Liễu gia sống yên ổn không chuyện gì mười năm còn sẽ có người nào đến thăm nàng.

“Thẩm Thanh Hàn,” Tô Đồng đáp.

Thái hậu liếc mắt nhìn chăm chăm Tô Đồng, coi chính mình nghe nhầm, lại lặp lại lời nói hỏi “Thẩm Thanh Hàn? Đại phu hôm qua.”

“Phải,” Tô Đồng trả lời vô cùng khẳng định.

Thái hậu hơi sững sờ, lại đi trở về đến trên giường, nhìn nơi vừa rồi đứng kia, nhìn hồi lâu, trên cổ tay còn tựa như có lưu lại cảm giác mát mẻ của hôm qua.

Thẩm Thanh Hàn, thực sự quái dị.

Thái hậu lại nghĩ không ra quái dị chỗ nào, trong tròng mắt chứa đầy không rõ, tiếng nói trong trẻo nói “Đi thăm dò, xem nàng ngoại trừ Dược Vương Cốc ra còn có thân phận như thế nào.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.