“Thật xin lỗi, quấy rầy các người, tôi nghe nói…… có người đến.” Cô cười lễ phép nhìn hắn.
Hạ Vũ Thần không tự chủ hai gò má đỏ bừng.Mặc dù trong lúc nằm viện cô được Tiêu lão tiên sinh đưa không ít hình chụp Tiêu Tử Uý, cũng từng nghe qua không ít chuyện liên quan đến hắn, nhưng đến khi bản thân chính mắt thấy, càng cảm thấy hắn thật anh tuấn, trong lòng cô nổi lên rung động không nhỏ.
“Vũ Thần, đấy là con trai của ta_Tử Uý.” Tiêu lão tiên sinh đẩy xe lăn đi tới giữa bọn họ.
“Chào anh, ngưỡng mộ đại danh đã lâu, tôi là Hạ Vũ Thần.” Đây cũng không phải tâng bốc, Tiêu bá bá nằm viện, ông mỗi khi rãnh rỗi đều nói chuyện của hắn cho cô nghe, “Tiêu Tử Uý” cái tên này đã như sấm bên tai cô.
“Cô là ai?” Tiêu Tử Uý hỏi.Nhìn thế nào cũng thấy cô không giống người giúp việc.
“Tôi là ——”
“Vợ tương lai của ba.” Tiêu lão tiên sinh thuận thế tiếp lời.
“Là cô?Người phụ nữ ba tôi muốn lấy là cô?” Tiêu Tử Uý quả thực không thể tin được.Cô bé này còn trẻ thế lại muốn trở thành mẹ kế của hắn?
Hạ Vũ Thần chỉ đứng lẳng lặng bên cạnh, không thừa nhận cũng không phủ nhận.
Tiêu Tử Uý cơn giận trong lòng hoàn toàn bộc phát.
“Ông lại muốn cưới một cô gái có thể làm con ông về làm vợ?Ông không thấy trái lương tâm sao?” Tuổi cô bé này nhất định còn nhỏ hơn hắn.
Mặc dù nói ba hắn hiện tại vừa già vừa bệnh, thậm chí không có thể lực đến phải ngồi xe lăn, nhưng ông ấy dù sao cũng là đàn ông! Nghĩ đến đây, Tiêu Tử Úy tức giận muốn điên.Tại sao như vậy?.
“Vũ Thần đã trưởng thành, cô ấy có quyền gả cho bất kỳ một người nào cô ấy muốn gả.” Tiêu lão tiên sinh nói.
“Tôi sẽ không để ông đạt được ý nguyện!” Tiêu Tử Uý trong cơn tức giận, không có suy nghĩ nhiều dưới tình thế cấp bách bật thốt, “Tôi muốn dọn về đây ở.” Lời vừa ra khỏi miệng, hắn cũng không kịp hối hận.
Trên mặt Tiêu lão tiên sinh hiện lên nụ cười không dễ phát hiện.”Phòng của con ba đã tặng cho Vũ Thần, muốn trở về thì ngủ phòng khách đi.”
“Cái gì?!”
Vừa nghĩ tới cô tối mỗi ngày đều nằm ngủ trên giường hắn…… hình ảnh kiều diễm trong tưởng tượng khiến cho phía dưới bụng hắn có phản ứng. Tiêu Tử Uý giận mình vô dụng.
“Buổi tối tôi sẽ tới!” Hắn giận đến đóng cửa thật mạnh.
“Tiêu bá bá……” Hạ Vũ Thần có chút lo lắng.
“Đừng để ý đến nó, cứ để nó đi.”
Nó đã nói trở về không phải sao? Vậy thì không chuyện gì cần lo lắng, tiếp theo để cho trời cao an bài.
Đêm đó, Tiêu Tử Uý đem một túi quần áo lớn cùng cameras hắn yêu nhất trở về”Di viên”.
Vừa mới giúp Tiêu lão tiên sinh đo huyết áp, nhìn ông uống thuốc xong, Hạ Vũ Thần đang muốn lên lầu trở về phòng mình, đi ngang qua cửa sổ, cô nhìn thấy Tiêu Tử Uý một nhìn ngồi trong vườn hút thuốc lá, dáng vẻ u sầu, cô không suy nghĩ nhiều đẩy cửa đi tới chổ hắn.
“Này!” Cô đến gần hắn, chủ động lên tiếng chào hỏi.
Hắn chẳng qua ngẩng đầu, dùng ánh mắt lạnh lùng rất khinh thường nhìn cô, một câu cũng không nói.
“Tôi có thể ngồi xuống không?” Cô không bị thái độ của hắn hù dọa bỏ chạy.
Rũ xuống tàn thuốc, hắn đứng lên dập tắt nó, tựa vào chiếc cột đèn không có ý muốn ngồi.Cô không quan tâm cẩn thận ngồi xuống.