Trời về đêm, trăng thanh gió mát, từng vì sao trên cao lấp lánh, ánh trăng vàng soi rõ màn đêm. Với tính cách thường ngày của Diệp Khanh những lúc thế này nàng phải trốn nhà dạo chơi khắp phố xá, hoà vào không khí giao thương nhộn nhịp của người dân Thanh Khâu. Hay chí ít nàng cũng sẽ lén đi thưởng rượu nghe kịch hát. Tuy đã ba vạn tuổi nhưng trong mắt các trưởng bối nàng cũng chỉ là một tiểu hồ bé nhỏ, tuổi của nàng vẫn chưa thể uống rượu. Vậy mà nàng cứ lén mọi người đi uống rượu vào mỗi đêm.
Lạ thay! Ngày đã dần trôi về canh tý, khuê phòng của tiểu điện hạ vẫn sáng đèn, Thanh Điểu bộ dáng ngủ gật đứng trông phía trước không khỏi khiến cho người ta tò mò. Ngũ thúc của nàng đi qua, thấy sự lạ thì nhớ ra hôm nay Diệp Khanh phá phách bị trưởng tỷ của chàng phạt chép kinh văn nhưng tiểu nữ trả giá xin chép sử học. Thoáng chút bất ngờ không hiểu vì sao tiểu nữ lại muốn làm vậy nhưng cũng chỉ là cách phạt nàng tịnh tâm, luyện chữ thì chép gì chẳng được. Thế nên đại tỷ của chàng cũng không từ chối.
Mọi lần bị phạt diệp Khanh cũng chỉ nguệch ngoạc vài chữ cho có lệ xong đâu sẽ vào đó, nàng ma mãnh bắt Thanh Điểu chép hộ hoặc là mè nheo khóc lóc với ngoại tổ xin tha giúp, chẳng bao giờ nghiêm túc chịu phạt. Nhưng hôm nay, nhìn dáng vẻ nghiêm túc của nàng chép sử học thật khiến người khác bất ngờ.
Đi tới chỗ Thanh Điểu, phất cây quạt nan trong tay khoe khẩy, ngũ thúc tằng hắng lên tiếng: “Không phải giờ này ngươi nên ở trong phụ chủ tử của mình chép phạt sao lại ở đây?”
Thanh Điểu ảo não trả lời: “Tiểu điện hạ nói sẽ tự mình làm. Điện hạ đã ở trong đó cả ngày hôm nay rồi đến điểm tâm tối cũng ăn qua loa lấy lệ.” – Người Thanh Khâu không quá coi trọng tiểu tiết, họ chỉ bái kiến trước thượng thần, còn người trong tộc thường đối với nhau rất là hoà nhã, bình đẳng.
“Có chuyện này sao? Đại tỷ ta có biết không?”
“Có đó. Khi chiều Đế cơ cô cô có sang thăm điện hạ nhưng chỉ đứng ngoài chứ không vào trong. Có lẽ lần này tiểu điện hạ đã hối hận thật sự.”
Gật gù tán đồng, đôi mắt hướng vào trong thư phòng thiếu nữ, ngũ thúc lại nói: “Hoặc là con bé đã bị dọa sợ.”
“Không thể nào. Lúc Thanh Điểu đến điện hạ vẫn còn rất tốt, một vết cào nhỏ ở tay có thể hù dọa được điện hạ nhà ta thì không phải là chuyện nực cười sao?”
Đáy mắt ngũ thúc hiện vẻ lo lắng: “Khanh nhi bị thương sao?”
“Chỉ là một vết thương nhỏ ngoài da, có thể do lúc ác thú vồ tới điện hạ không kịp tránh né.” – Thanh Điểu thành thật trả lời.
“Được để ta vào trong xem Khanh nhi thế nào? Vết thương ngoài da không trị tốt cũng có thể bị nhiễm trùng để lại thẹo.”
Hiểu rõ sự lo lắng của chủ tử, Thanh Điểu trấn an: “Ngũ Vương không cần lo lắng, vết thương đã được y phu cẩn thận bôi thuốc qua rồi. Chắc chắn sẽ không để lại thẹo.”
Gật đầu ngỏ ý đã hiểu nhưng ngũ thúc vẫn muốn vào trong xem đứa cháu yêu quý của mình, nhân tiện nhắc nàng đi ngủ sớm ngày mai còn đến lớp. Vừa vào trong, ngũ thúc càng bất ngờ hơn khi thấy dáng vẻ chuyên chú của nàng với từng đoạn kinh văn. Thấy có người vào, nàng ngước đôi mắt to tròn của mình lên nhìn, thấy người đến là ngũ thúc nàng liền gọi: “Ngũ thúc người đến sáo mau đến đây, con có chuyện muốn thỉnh giáo người.”
Đi đến bên cạnh Diệp Khanh, Ngũ thúc nhìn nàng chỉ vào một đoạn kinh sử, trong đó viết: “Đế quân Duệ Minh sau khi về ở ẩn thì thực hành pháp tu Phật mẫu Tara đạt đến cảnh giới phi thường.” Hỏi: “Tại sao người phải làm như vậy?”
Ngũ thúc mỉm cười, giải thích: “Có gì đâu mà khó hiểu, Đế quân từng nắm cả chúng sinh tam giới trong tay, trách nhiệm vô cùng nặng nề, ngài đã xuất thế tịnh tâm tu đạo đổi lấy Phật quả để mong có thể tịnh hoá tà tâm của chúng sinh trong thiên hạ. Có như vậy mới giữ vững được thái bình thịnh trị bao nhiêu năm qua cho tứ hải bát hoang này.”
“Thật là cao siêu!” – Đôi mắt nàng long lên long lanh, tay chống cằm, trong đầu toàn là hình bóng uy nghiêm, tiêu sái của vị tôn thần áo trắng đã cứu mình. Tự lúc này nàng đã đem lòng sùng bái đế quân, quyết noi theo gương ngài, học tập thật tốt để sau có thể cao siêu như người.
Lần đầu thấy tiểu bảo bối nhà mình chuyên tâm học hỏi như vậy, ngũ thúc không khỏi thắc mắc: “Con thích Đế quân sao?”
Diệp Khanh ngây ngô đáp: “Phải. Con rất thích ngài ấy, ngài ấy không chỉ là ân nhân cứu mạng của con mà còn là người cao quý đáng để học hỏi nữa.”
Nghe đến đây, lẽ ra ngũ thúc nên cảm thấy vui mừng vì khi tiểu nữ có một người làm thần tượng, có ý học theo thì nàng sẽ thăng tiến bản thân không còn thói bốc đồng ham chơi nữa. Chuyện này thật đáng vui mừng! Nhưng… sao ngũ thúc không thể vui nổi, trong lòng trào dâng một dự cảm chẳng lành không thể nói rõ là gì.
Nhìn tiểu nữ vẫn ngồi chuyên chú đọc sách ghi ghi chép chép ngũ thúc chỉ có thể thở dài. Nhắc nhở nàng vài câu sau đó cũng không tiện nán lại lâu chỉ có thể rời đi.
***
Cung Vân Hoà.
Nơi này bốn mùa hoa nở khoe sắc thắm, cảnh vật sông nước hữu tình, đúng là chốn bồng lai tiên cảnh. Một vị tôn thần khoác xiêm y trắng, mái tóc dài đen bóng, được búi nửa phi nửa buộc (Búi cao một nửa còn một nửa xoã sau lưng), dáng vẻ vô cùng thanh tao. Chàng ngồi trên đình cạnh một hồ sen thưởng trà câu cá phong thái vô cùng nhàn hạ. Từ phía xa, một nam tử thanh y đi đến, miệng đon đả: “Duệ huynh nhàn hạ thế sao?”
Hơi ngước mắt nhìn người vừa đến, rồi lại chuyên tâm làm việc của mình, Duệ Minh nhàn nhạt đáp: “Ta có thể bận rộn chuyện gì?”
“Chẳng phải nói ma tộc bắt đầu dấy binh tạo phản đích thân huynh đi thị sát còn cứu được một tiểu mỹ nhân sao?” – Người đến là Mặc Liên đệ đệ của thiên đế đương nhiệm.