Thái y sau một hồi xem xét, bắt mạch một cách cẩn thận, lại kiểm tra qua bánh Hồng phi đã ăn cung kính nói: “Khởi bẩm bệ hạ, hiện tại vương phi không có bất kỳ nguy hiểm gì, mạch tượng vẫn bình thường. Nhưng trong bánh này có chứa một lượng nhỏ lương dược một trong những thành phần chính của nó ra xạ hương, chất này nếu dùng lâu dài sẽ gây vô sinh.”
Rầm!
Hoàng thượng tức giận đập mạnh tay xuống bàn: “Lệ phi to gan.”
Những người có mặt vội vàng quỳ xuống, Tố Cẩm nhẹ nhàng lên tiếng: “Xin hoàng thượng bớt giận. Xin người dơ cao đánh khẽ chắc là Lệ phi nhất thời suy nghĩ không thông nên mới làm bừa mà thôi.”
Nàng không những không giận Lệ phi mà thay nàng ta nói đỡ trước long nhan, cùng là phận nữ nhi nàng hiểu rõ cảm giác phải chia sẻ phu quân với người khác nó khó chịu như thế nào. Nàng và hoàng thượng chưa thực sự là vợ chồng nhưng mỗi khi hoàng thượng không đến với nàng mà ở lại cung một phi tần khác theo lệ, khiến nàng cũng buồn bực không thôi. Nơi này, không giống như nhà của nàng ở đó chỉ một vợ một chồng. Nàng đến đây nhập gia phải tuỳ tục nhưng lòng vẫn đâu đấu không vui.
Vừa đỡ Tố cẩm đứng lên chàng vừa trách: “Nàng còn nói giúp nàng ta nữa sao? Cũng may chúng ta…” – Lời vừa ra tới miệng lại được hoàng thượng nuốt lại. Ở đây còn có người ngoài chàng không thể tùy tiện mở lời tiết lộ hai người chính là đồng sàn dị mộng. (Tuy ngủ chung giường nhưng hoàng thượng vẫn chưa làm chuyện ân ái với Tố Cẩm)
Ngay ngày hôm đó, hậu cung dậy sóng đích thân hoàng thượng đến cung Lệ phi. Từ xa thái giám bên cạnh thánh thượng đã hô lớn: “Hoàng thượng giá đáo!”
Lệ phi nghe nói hoàng thượng đến vô cùng vui vẻ, vội chỉnh trang lại váy áo, vuốt lại tóc tai, hỏi nha hoàng bên cạnh: “Ta như thế này đã ổn chưa?”
“Người yên tâm, người lúc nào cũng xinh đẹp cả.” – Cung nữ cạnh nàng ta không tiếc lời tâng bốc.
Thấy người vừa đến trước mặt, Lệ phi vui mừng thỉnh an: “Tham kiến hoàng thượng.” – Nàng cứ ngỡ đêm nay hoàng thượng đến để sủng hạnh mình, nghĩ bấy nhiên trong lòng vui vẻ không thôi.
Nào ngờ, câu sau của người làm nàng đứng hình ngay tại chỗ: “Người đâu, mau lục soát kỹ cung Vẫn Hạnh không bỏ sót bất cứ ngốc nghách nào cho ta.”
Lúc này Lệ phi mới để ý đến sắc mặt khó coi của hoàng thượng, người trước nay chưa từng phẫn nộ như vậy bao giờ. Nàng ta lo lắng hỏi: ‘Hoàng thượng rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Người làm như vậy là có ý gì?”
“Ngươi còn dám hỏi ta có ý gì sao?”
Lời vừa dứt, một tên lính trên tay cầm ra một gói bọc màu trắng: “Khởi bẩm hoàng thượng thật sự tìm thấy lương dược ở phòng Lệ phi.”
Lệ phi lúc này hiểu ra mọi chuyện, vội quỳ thụp xuống dưới chân chàng cầu xin: “Xin hoàng thượng khai ân.”
Hất nàng ta ra khỏi chân mình, chàng lạnh lùng ra lệnh: “Người đâu, phạt lệ phi hai mươi trượng đầy vào lãnh cung tước hết mọi bỗng lộc.”
Nói rồi người tính quay đầu đi, phía sau Lệ phi không ngừng kêu khóc: “Hoàng thượng người không thể đối với ta như thế.” – Huhu…
***
Ninh Uyển cung.
Đêm đó, ôm mỹ nữ trong lòng hoàng thượng bắt đầu phân ưu: “Nàng đó, khi nào ta mới phải hết lo lắng cho nàng đây?”
“Bệ hạ, chẳng phải thần thiếp vẫn bình an vô sự sao. Người không nên quá lo lắng.”
“Nàng đó, không biết tự chăm sóc cho bản thân ai cho cái gì cũng ăn, cái tính này của nàng không bỏ trước sau gì cũng gặp hoạ. May lần này phát hiện kịp thời nếu không không biết sẽ thế nào nữa.”
“Được rồi mà thần thiếp về sau nhất định sẽ thật chú ý sẽ không tuỳ tiện dùng thức ăn người khác đưa tới nữa, chàng yên tâm được chưa?” – Khi có hai người cách xúng hô của nàng cũng trở nên thoải mái hơn, dù gì nàng hiện tại hơn chàng cả ngàn tuổi. Chàng hiện tại chỉ là một phàm nhân vài chục tuổi mà thôi. Thân thể thực sự của chàng chàng còn không biết.
Mặc dù có được lời hứa hẹn của nàng nhưng chàng không tài nào an tâm được, hậu cung quá phúc tạp, lòng người quá phức tạp nàng lại ngây thơ, tâm tính hiền lương rất dễ bị bắt nạt. Chàng sắp phải xuất cung vi hành một chuyến không biết khi nào mới trở về hoặc là không còn mạng để trở về, không biết nàng có thể bảo vệ tốt cho mình không.
Chàng rất muốn mang nàng theo cùng nhưng Xương Cuồng kia huyễn hoá khôn lường, giết người hại vật với nó đều rất dễ dàng. Chàng chưa chắc đánh thắng được nó, mang nàng theo sợ sẽ liên lụy đến nàng.
Nói về Xương Cuồng, hắn vốn là Mộc Tinh, sáng nay khi thượng triều một vị đại thần đã bẩm tấu: “Khởi bẩm hoàng thượng ở Phong Châu, vùng đất Bạch Hạc xuất hiện yêu tinh làm hại dân lành. Người ta gọi nó là Xương cuồng cứ đến ba mươi mỗi tháng nó lại gây ra cuồng phong bắt người hút máu, rất dã man, khiến lòng dân hoang mang.”
Ở đất Phong Châu thời thượng cổ, trời đất sinh ra một loại cây cao lớn ngàn trượng, cành lá xum xuê, trải bóng mát lên đến ngàn dặm, người ta gọi đó là cây chiên đàn. Trải qua hàng ngàn năm chứng kiến đất trời đổi thay mấy lần, cây kia biến thành yêu tinh gọi là Xương Cuồng hay là Mộc Tinh chuyên bắt người sống ăn thịt, hung bạo vô cùng, tài phép vô biên.