Edit: Nhân
Lục Cảnh Hành đi mở cửa, lúc đứng dậy vẫn nhắc nhở Kiều Gia Thuần: “Ăn cơm.”
Kiều Gia Thuần bỗng thấy mất hứng, gắp một miếng khoai tây xào thịt bò, bỏ vào miệng.
Ô, thật không ngờ, mùi vị cũng không tệ lắm.
Kiều Gia Thuần ăn một miếng cơm, nghe được âm thanh giọng nói nhỏ nhẹ của một người phụ nữ.
Cô dừng lại, do dự vài giây, vòng qua phòng khách, đến gần chỗ Lục Cảnh Hành.
Cô thấy Viên Mộng đứng ngoài cửa, Lục Cảnh Hành đứng cạnh cửa, không biết hai người họ đang nói chuyện gì.
Viên Mộng nhạy bén phát hiện ra Kiều Gia Thuần.
Lục Cảnh Hành quay đầu, theo ánh mắt Viên Mộng nhìn lại, thấy Kiều Gia Thuần đứng ở sau anh.
Lục Cảnh Hành cùng Kiều Gia Thuần đối mặt, Kiều Gia Thuần trên mặt không lộ vẻ gì, không phải cao hứng, cũng không phải mất hứng. Cô xoay người vào phòng.
Rất nhanh, cô nghe được âm thanh cửa khép lại, Lục Cảnh Hành đi vào.
Lục Cảnh Hành thấy kiều Gia Thuần cầm cái bọc nhỏ, hỏi: “Làm sao vậy?”
“Em muốn về nhà.” Kiều Gia Thuần nói xong liền đi ra ngoài.
Cô đi qua bên người Lục Cảnh Hành, anh cũng không giữ cô lại.
Cô cảm thấy trong lòng thất vọng.
Cô đi qua phòng khách, đến cửa, mang giày, nắm cánh cửa.
Kiều Gia Tuần bị người phía sau ôm lấy.
Lục Cảnh Hành vùi đầu vào mái tóc dài ở cổ Kiều Gia Thuần, hít một hơi thật sâu.
“Gia Thuần, đừng đi.” Anh nói.
Có một luồng khí theo yết hầu lên tới xoang mũi cùng hốc mắt, Kiều Gia Thuần nhắm mắt.
Như thế nào lại không ủy khuất?
Như thế nào lại không ngại?
Chính là tự lừa dối mình để không muốn nghĩ nữa thôi.
Chỉ cần suy nghĩ một chút liền rất đau đớn.
Lục Cảnh Hành đi đến trước mắt Kiều Gia Thuần, cúi người nhìn vào mắt cô: “Anh nên giải thích như thế nào với em?”
Kiều Gia Thuần bỏ qua.
Ai muốn nghe anh giải thích.
Trước khi Viên Mộng đã từng gửi tin nhắn cho Lục Cảnh Hành, Lục Cảnh Hành sẽ không trả lời, hoặc là biểu hiện hai người đã kết thúc. Hôm nay anh cũng không biết Viên Mộng làm sao tìm được đến đây. Vừa mở cửa, Viên Mộng đã nói là tới cùng anh giải thích.
Dù sao cũng là người từng thích, cho dù bây giờ không còn, Lục Cảnh Hành vẫn không muốn làm ngơ mọi chuyện, sắp xếp xong thì tốt rồi, cũng không muốn nói lời làm tổn thương người khác.
Người trưởng thành, chắc chắn phải hiểu ý của đối phương.
Người không lưu tâm, nhưng vẫn khiến cho tâm tình anh dao động.
Nhưng bây giờ thoạt nhìn, Kiều Gia Thuần giống như rất để ý.
Lục Cảnh Hành quay đầu Kiều Gia Thuần lại, khiến cho cô đối diện với ánh mắt của anh.
“Gia Thuần, anh yêu em.” Nói xong, Lục Cảnh Hành cúi xuống hôn Kiều Gia Thuần, anh cùng cô hôn sâu, đầu lưỡi nhanh chóng tiến vào miệng Kiều Gia Thuần.
Kiều Gia Thuần gần như chìm đắm vào nụ hôn bất ngờ, cô lại bị Lục Cảnh Hành chiếm giữ.
Nụ hôn vừa chấm dứt, Kiều Gia Thuần có chút thiếu không khí, cả mặt đều nghẹn đỏ.
Lục Cảnh Hành cảm thấy mặt cô có chút hồng hồng đặc biệt đáng yêu, không kìm được lại hôn cô một chút.
“Em có việc phải nói cho anh.” Kiều Gia Thuần đẩy Lục Cảnh Hành ra.
“Ừ?” Lục Cảnh Hành bỗng chốc lại hôn cô một cái.
“Em muốn nói, thật ra anh là ba của bảo bối.”
Kiều Gia Thuần nhìn vào ánh mắt của Lục Cảnh Hành, chỉ thấy ánh mắt anh không có gì ngạc nhiên, Kiều Gia Thuần cảm thấy thật kỳ quái.
Khóe môi Lục Cảnh Hành nhếch lên cười: “Thật ra anh đã sớm biết.”
“Anh biết từ khi nào?” Kiều Gia Thuần kinh ngạc.
Anh không phải là vì muốn cùng đứa nhỏ và cô ở một chỗ?
Kiều Gia Thuần trong đầu hiện lên ý nghĩ này.
Nhưng lại cảm thấy sẽ không, anh không phải kiểu người vì có thể chấp nhận đứa nhỏ.
“Lúc đầu anh nghĩ không phải, bởi vì em nói như vậy.”
Lúc ở sự kiện kia nghe được Quan San nói chuyện sau vách tường trong quán rượu, Lục
Cảnh Hành không có nói ra.
“Sau này có chút nghi ngờ, ngày đó lúc mượn em điện thoại, nhìn thấy ứng dụng kia mới chắc chắn.”
“Anh thật có tâm cơ.” Kiều Gia Thuần cảm thán.
“Tình cờ thấy thôi.” Lục Cảnh Hành hỏi: “Cho nên em cho anh cơ hội đáp lại?”
“Cái gì?” Kiều Gia Thuần khó hiểu.
“Lãnh chứng.”
“Không.” Kiều Gia Thuần cự tuyệt.
Lục Cảnh Hành nhìn cô.
Kiều Gia Thuần cười gian: “Anh theo đuổi em đi.”
“Được.”
“Cái gì?” Kiều Gia Thuần không kịp phản ứng.
“Anh sẽ theo đuổi em.” Lục Cảnh Hành nói: “Nhưng phải lãnh chứng trước.”
“Không đúng, anh theo trình tự này không đúng.” Kiều Gia Thuần cảm thấy cô đang bị Lục
Cảnh Hành gài bẫy.
Sau khi Kiều mẹ trở về, Kiều Gia Thuần cũng đã về nhà.
Lục Cảnh Hành mỗi ngày đều ân cần hỏi thăm nhiệt độ cơ thể cô đến ba lần, qua hai ngày cuối cùng cũng hết sốt.
Đến chủ nhật, Lục Cảnh Hành nhắn tin cho Kiều Gia Thuần: Ra ngoài không?
Kiều Gia Thuần: Để làm gì?
Lục Cảnh Hành: Xem phim.
Kiều Gia thuần: Xem phim để làm gì?
Lục Cảnh Hành: Theo đuổi em
Kiều Gia Thuần: Theo đuổi em thì phải xếp hàng
Lục Cảnh Hành: Anh chen ngang
Kiều Gia Thuần: Dựa vào cái gì?
Lục Cảnh Hành: Dựa vào anh là ba của con em
Kiều Gia Thuần: Cút đi!
Lục Cảnh Hành nhướng mày, nhìn tin nhắn cười.
Đây là lần đầu Kiều Gia Thuần thấy Lục Cảnh Hành nhắn tin, hơn nữa còn tưởng tưởng một chút vẻ mặt nghiêm túc của anh khi nhắn tin, như thế nào cảm thấy vừa buồn cười vừa rung động a.
Kiều Gia Thuần cười đến ngã trên ghế sa lon.
Sau nửa giờ, hai người nhanh chóng gặp nhau, lúc nhìn thấy Kiều Gia Thuần, Lục Cảnh
Hành có chút xấu hổ, sờ sờ mũi.
Bởi vì trong tin nhắn nói chuyện phiếm rất thoải mái, làm cho anh hiện tại có chút ngại ngùng.
Cũng may rất nhanh vào rạp chiếu phim.
Phim ảnh là như vậy, không thể nói là hay, không thể nói là quá khó xem.
Từ rạp chiếu phim đi ra, Kiều Gia Thuần chú ý tới quầy gắp thú nhồi bông, theo quầy đi vào, bên trong là chỗ vui chơi của trẻ em.
Một cặp ba mẹ đang cầm tay đứa trẻ từ chỗ vui chơi đi ra, đứa trẻ thì lại ồn ào muốn gắp thú nhồi bông.
Kiều Gia Thuần chợt nghĩ tới điều gì đấy, cô cười, giữ chặt tay Lục Cảnh Hành: “Anh cho em gắp một con thú nhồi bông đi.”
Lục Cảnh Hành vốn không nhìn đến quầy gắp thú kia, quay qua nhìn theo tầm mắt của
Kiều Gia Thuần, nhìn thấy một loạt thú nhồi bông đủ màu sắc, được trưng bày trong tủ kính.
Có trời mới biết Lục Cảnh Hành chưa từng chạm vào thứ đồ vật này.
Anh sẽ không.
“Em bao nhiều tuổi rồi?” Lục Cảnh Hành liếc mắt qua đứa trẻ đứng bên cạnh quầy, lại nhìn cô một cái, ý trong mắt là em lớn như vậy rồi sao lại không biết xấu hổ mà đòi những thứ trẻ con thích?
Kiều Gia Thuần chớp chớp mắt, tay xoa bụng: “Không phải là em muốn, là bảo bối a.”
Lục Cảnh Hành thật muốn vỗ trán: “Đi mua một thứ, so với cái này đẹp hơn.”
KIều Gia Thuần đứng lại bất động: “Chính là muốn cái này.”
Lục Cảnh Hành hai tay để trong túi, không hề cử động.
Kiều Gia Thuần chu miệng, cúi xuống bụng nói: “Bảo bối, ba không thương con a, ngay cả thú nhồi bông cũng không chịu cho chúng ta gắp một con.”
Lục Cảnh Hành:……
Lục Cảnh Hành cuối cùng vẫn là đi đổi tiền xu, đứng trước bậc gắp thú.
Không sao, không cần sợ mất mặt, bên cạnh không phải cũng có người lớn đang vui chơi sao?
Lục Cảnh Hành tự an ủi mình.
Sau đó, anh nhìn hướng dẫn bên cạnh một chút.
Kiều Gia Thuần chỉ huy Lục Cảnh Hành: “Gắp con khỉ bông kia.”
Lục Cảnh Hành điều khiển cần gắp đưa đến phia trên con khỉ bông.
“Đổi con gấu trúc kia.” Kiều Gia Thuần lên tiếng.
Lục Cảnh Hành Điều khiền cần gắp phía trên con gấu trúc.
“Còn có hình như kia là con ngựa đáng yêu a?” Kiều Gia Thuần do dự nói.
“Rốt cuộc em muốn cái nào?” Lục Cảnh Hành ngẩng đầu lên, hết sức kiên nhẫn.
“Con ngựa.” Kiều Gia Thuần đưa ra quyết định.
Lục Cảnh Hành điều khiển cần gắp đến phía trên con ngựa bông.
Anh nhấn nút, cần gắp hạ xuống, đụng tới tấm cửa, đưa lên, thất bại rồi.
Lục Cảnh Hành thoáng cái điều khiển cần gắp di chuyển một chút, lại nhấn nút.
Lần này cái kẹp gắp lấy con ngựa, nhưng là vừa gắp lên một chút, liền lập tức rơi xuống.
Cái kẹp này như thế nào lỏng như vậy?
Thật sự là lừa tiền.
Lục Cảnh Hành quay đầu nhìn về người nam ở quầy gắp khác.
Người nam vừa gắp được một con thú nhồi bông, rất nhanh gọn.
Trên tay người nam kia đầy những con thú, bên cạnh có đứa bé cũng đang ôm một con thú nhồi bông, đang chỉ huy ba của nó: “Ba, con muốn cái kia.”
Không có đối lập thì cũng không có thương tổn……
“Lộc cộc, lộc cộc, lộc cộc,…”
Trong tiếng nhạc ở khu vui chơi, Lục Cảnh Hành nhìn kiều Gia Thuần.
Kiều Gia Thuần nghiêng đầu nhìn anh, ánh mắt tỏ ra vô tội, bộ dạng giống như đang không biết chuyện gì.
Thở dài, Lục Cảnh Hành quay đầu, tiếp tục đối phó với con ngựa bông kia.
Vừa rồi anh thấy người nam kia xoay tròn cần trụ, chính là cần trụ có thể xoay tròn. Anh thử xoay tròn cần trụ, phát hiện cần gắp theo cần trụ xoay tròn đong đưa.
Rất tốt.
Sau đó, vừa rồi thất bại, con ngựa bông rơi xuống, nguyên nhân là bởi vì cái cần gắp rất lỏng, còn có một nguyên nhân là trọng tâm không vững.
Con ngựa bông này hai đầu thân, trọng tâm không phải ở đầu, phải là ở phía dưới.
Di chuyển cần gắp, điều khiển cần gắp ở giữa di chuyển qua trọng tâm ở phía trên con ngựa, xoay tròn cần gắp.
Lục Cảnh Hành hít một hơi, nhấn xuống cái nút.
Cần gắp theo hướng, gặp lấy ngựa bông, rung lắc di chuyển.
Lục Cảnh Hành thật sợ đồ vật đang gắp bỗng rơi xuống.
May mắn, cần gắp di chuyển đến nơi mới buông ra, ngựa bông rơi xuống dưới.
Lục Cảnh Hành thở một hơi, trong lồng ngực dâng lên một chút hưng phấn, cảm giác vui sướng như vừa hoàn thành một hạng mục lớn
Tiếp tục, Lục Cảnh Hành lại liên tiếp gắp vài con thú nhồi bông, thu về.
Rất dễ.
Lục Cảnh Hành một tay bỏ vào túi, một tay gắp thú bông.
Lúc anh đang chuẩn bị gắp một con thú hoàn hảo, Kiều Gia Thuần bỗng nói: “Em muốn cái kia.”
Lục Cảnh Hành theo âm thanh nhìn lại, phía bên góc, bên trong có mấy con thú nhồi bông, so với bên này lớn hơn nhiều, chỉ là dùng dây thừng treo, phía trên có một thứ tương tự như cái kẹp.
Sau đó, Lục Cảnh Hành lại đi tiếp tục chiếm đóng cái kẹp dây của con thú.
Kẹp dây so với cần gắp còn khó hơn, mỗi lần cây kéo chạm vào sợi dây đều liền tách ra.
Đem vài xu còn lại để gắp, cuối cùng đã gắp được một con thỏ.
Hô, vừa lúc dùng hết xu, Lục Cảnh Hành như trút được gánh nặng.
Kiều Gia Thuần ôm lấy con thỏ lớn kia, cằm để trên đầu con thỏ, nhìn Lục Cảnh Hành nói:
“Anh rất lợi hại a.”
Lục Cảnh Hành: ha ha.