Hoa Hồng Đỏ

Chương 1



Tại buổi dạ hội của tập đoàn Phó Hằng.

Sau khi gặp gỡ một số cổ đông, Trần Tĩnh dẫm lên đôi giày cao gót bước ra ban công. 

Cô vừa liếc mắt đã thấy một người đàn ông mặc áo sơ mi đen đang kẹp thuốc dựa vào tường, anh đưa điếu thuốc lên môi, hít một hơi, lắng nghe giám đốc Hoàng Mạt của bộ phận đầu tư Uy Viễn nói chuyện. 

Hoàng Mạt là một người đẹp nổi tiếng trong giới đầu tư, cô ta có đôi mắt long lanh, giọng nói đĩnh đạc, thỉnh thoảng lại nghịch mái tóc dài để đuôi tóc chạm vào môi.

Tối hôm nay cô ta mặc một chiếc váy dài có khoét eo, làn da trắng nõn nà hiện ra trông rất bắt mắt. 

“Tin đồn giữa tổng giám đốc Phó và Hoàng Mạt là thật sao?” Bên cạnh bỗng truyền đến giọng nói của Tưởng Hòa, Trần Tĩnh giật mình hồi thần, cô thu tầm mắt lại, đặt ly rượu lên môi, nhấp một ngụm, nói: “Không biết nữa.”

Tưởng Hòa nhìn cô chăm chú. 

“Cậu là thư ký của anh ấy mà không biết à?”

Ngụm rượu chảy vào khiến cổ họng Trần Tĩnh trở nên mát lạnh, cô nói: “Tớ là thư ký, chứ có phải con giun trong bụng anh ấy đâu.”

Tưởng Hòa tặc lưỡi, nói: “Cũng đúng.” 

Một giây sau, cô ấy khẽ kêu lên, Trần Tĩnh quay đầu, ngay lập tức nhìn thấy Hoàng Mạt đang tiến đến như muốn nói gì đó với anh, mà người đàn ông hơi cúi đầu xuống, để mặc cô ta kiễng chân thì thầm vào tai mình. 

“Mẹ nó, trông thật xứng đôi.” Tưởng Hòa không nhịn được mà thốt lên. 

Hoàng Mạt có dáng người mảnh mai, vòng eo nhỏ nhắn, sau lưng lộ ra một khoảng rộng, ở tư thế này, anh có thể dùng một tay để ôm lấy toàn bộ vòng eo nhỏ nhắn của cô ta. 

Anh kẹp điếu thuốc vào giữa những đầu ngón tay, khói thuốc bay lượn lờ, như hòa tan vào eo của người phụ nữ ấy. 

Dường như Hoàng Mạt có rất nhiều điều để nói, Phó Lâm Viễn nghiêng đầu lắng nghe được một lúc, anh giữ nguyên tư thế đó khá lâu, Trần Tĩnh lặng lẽ nhìn anh một hồi lâu, sau đó thu hồi ánh mắt, cúi đầu xuống uống một ngụm rượu. 

Tưởng Hòa lại tặc lưỡi ‘chậc chậc’, lấy điện thoại từ trong chiếc túi nhỏ ra để chụp vài bức ảnh, cô ấy nói: “Trần Tĩnh, để xem sau này ai có thể trở thành phu nhân của tổng giám đốc tập đoàn Phó Hằng.” 

Trần Tĩnh nhỏ giọng đáp: “Được.”

Đột nhiên, có gió thổi đến từ bên ngoài cửa sổ, dự báo thời tiết nói đêm nay gió Tây Bắc sẽ thổi về, Trần Tĩnh quay đầu lại để nhìn ra ban công, váy của Hàng Mạt đã bị gió thổi tung, theo phản xạ, cô ta tự ôm lấy cánh tay mình, giống như rất lạnh. 

Cô ta ngước nhìn Phó Lâm Viễn, dáng vẻ hơi yếu ớt.

Phó Lâm Viễn cùng nhận ra cô ta bị gió thổi lạnh, anh nhướng mi mắt, nhìn về phía này, giọng nói trầm thấp vang lên: “Trần Tĩnh.” 

Trần Tĩnh sốc lại tinh thần, vẻ mặt tự nhiên: “Tổng giám đốc Phó.” 

“Đến phòng nghỉ lấy một chiếc khăn choàng ra đây.”

“Được.” Trần Tĩnh trả lời xong liền đặt ly rượu xuống, đi đến phòng nghỉ, tối nay cô mặc một chiếc váy dài màu đen tương đối kín đáo, tóc búi cao để lộ chiếc cổ trắng ngần, mảnh khảnh. 

Hoàng Mạt nhìn theo bóng lưng cô rời đi, thầm nghĩ, thư ký Trần thật xinh đẹp.

Cô ta lại nhìn về Phó Lâm Viễn đang dựa vào tường chậm rãi hút thuốc, cô ta mỉm cười rồi tiến gần đến anh thêm một bước, hai người gần nhau đến mức cô ta có thể nhìn thấy một chút xương quai xanh của anh.

Phó Lâm Viễn nhìn Hoàng Mạt bằng ánh mắt thâm sâu. 

Sau khi đã lấy khăn choàng, Trần Tĩnh quay lại ban công, hô hấp của cô như ngừng lại khi thấy một màn trước mắt này, cô xoay người nhấc chân định rời đi trước. 

Bên kia liền truyền tới giọng nói dễ nghe của Hoàng Mạt. 

“Ây da, lạnh quá.” 

Trần Tĩnh khựng người. 

Phó Lâm Viễn ngẩng đầu lên, Trần Tĩnh chạm vào ánh mắt anh, ngay lập tức hiểu ý anh, anh đang thúc giục cô. 

Trần Tĩnh bước nhanh đến, đưa khăn choàng cho Hoàng Mạt: “Giám đốc Hoàng, khoác lên đi, đêm nay trời trở lạnh, cẩn thận đừng để bị cảm.” 

Hoàng Mạt nghiêng đầu cười khẽ, chân mày cô ta cong lên, đưa tay nhận lấy khăn choàng: “Cám ơn thư ký Trần.” 

Cô ta đưa khăn choàng cho Phó Lâm Viễn, anh nhìn thấy thì nheo mắt lại vài giây, khẽ ngậm điếu thuốc, anh cầm lấy chiếc khăn choàng, vung ra khoác lên vai Hoàng Mạt. 

Đôi gò má của Hoàng Mạt đỏ bừng, ánh mắt dịu dàng đong đầy tình cảm. 

Trần Tĩnh đứng lại vài giây rồi lặng lẽ xoay người rời khỏi ban công, không làm phiền bọn họ nữa.

Tưởng Hòa thò người kéo cô ra bên ngoài: “Tổng giám đốc Phó chu đáo ghê.” 

Trần Tĩnh nhận lấy ly rượu, nhấp vài ngụm. 

Cô ậm ừ không rõ. 

Một lúc sau, Hoàng Mạt khoác khăn choàng đi theo Phó Lâm Viễn rời khỏi ban công, Trần Tĩnh đang đứng cùng vài người đồng nghiệp, Phó Lâm Viễn xắn tay áo lên, nhìn về phía cô: “Trần Tĩnh, đưa giám đốc Hoàng về đi.” 

Trần Tĩnh đáp: “Được.” 

Cô lại đặt ly rượu xuống, cầm điện thoại di động lên gọi tài xế lái xe đến, trước khi Hoàng Mạt rời đi, cô ta đã ghé vào tai Phó Lâm Viễn, anh hơi cúi đầu lắng nghe, hàng chân mày khẽ nhướng lên. 

Trần Tĩnh đứng cách đó không xa, cô buông điện thoại xuống, nhìn về phía họ và chờ đợi. Hoàng Mạt đứng đó, cô ta nở một nụ cười, nói: “Bye bye, hẹn gặp lại.” 

Phó Lâm Viễn: “Hẹn gặp lại.” 

Hoàng Mạt tiến về phía Trần Tĩnh. 

Trần Tĩnh dẫn đường, hai người bước ra khỏi cổng, gió bên ngoài đang rất mạnh, Trần Tĩnh bị gió thổi nổi cả da gà, may mà Hoàng Mạt có một chiếc khăn choàng, cô ta giữ chặt khăn, Trần Tĩnh giúp Hoàng Mạt mở cửa xe để cô ta lên xe trước.

Trần Tĩnh ngồi vào ghế phụ, cô hỏi: “Giám đốc Hoàng sống ở đâu?”

Máy điều hòa trong xe khiến không khí dần ấm lên, Hoàng Mạt cảm thấy dễ chịu hơn hẳn, cô ta mỉm cười, vén vài sợi tóc rồi nói: “Thịnh Thế Hoa Đình.”

“Thư ký Trần, tối nay làm phiền cô quá rồi.” 

Trần Tĩnh nói cho tài xế địa chỉ xong, ngồi thẳng người: “Có gì đâu, giám đốc Hoàng khách sáo rồi.” 

Chiếc xe lăn bánh. 

Trần Tĩnh nhìn nhìn con đường phía trước.

Bầu không khí trong xe yên tĩnh, hồi sau Hoàng Mạt nghiêng người về phía trước gọi: “Thư ký Trần.” 

Trần Tĩnh nghe thấy giọng nói của cô ta, nghiêng người hỏi: “Giám đốc Hoàng, sao vậy?”

Hoàng Mạt nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô, mỉm cười nói: “Ngày thường ông chủ của cô có chơi trò giải trí nào không?” 

Trần Tĩnh khẽ khựng người. 

Đây là chuyện riêng tư của Phó Lâm Viễn, cô có thể nói không? Người đàn ông đó rất chú trọng những chuyện riêng tư, cô nghĩ một lúc rồi đáp: “Giám đốc Hoàng, tôi nghĩ cô nên tự hỏi tổng giám đốc Phó thì hơn.” 

Nghe vậy, chân mày Hoàng Mạt hơi nhướng lên: “Được thôi.” 

Cô ta dựa lưng vào ghế, nắm chặt chiếc khăn choàng của mình.

“Chiếc khăn này ấm thật đó, thay tôi cảm ơn ông chủ của cô nhé.” 

Trần Tĩnh cũng ngồi thẳng người, đáp: “Được.” 

Cô đưa tay tự vuốt ve cánh tay lộ ra ngoài của mình, vươn tay tắt cửa quạt gió trước ghế ngồi. 

Sau khi đưa Hoàng Mạt về xong, chiếc xe quay trở lại bữa tiệc, lúc này bữa tiệc đã kết thúc được nửa tiếng rồi nhưng Phó Lâm Viễn vẫn chưa rời đi, anh đang chơi bài với một vài cổ đông ở tầng sáu, ngay khi Trần Tĩnh vừa mở cửa bước vào, mùi thuốc lá lẫn mùi đàn hương nồng nặc bốc lên, mấy vị cổ đông nhìn về phía cửa, có lẽ là vì làn khói lượn lờ nên chẳng thể nhìn rõ. 

Mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía Trần Tĩnh, không lập tức thu hồi ánh mắt.

Trần Tĩnh gật đầu với họ, xem đó như một lời chào rồi đi đến bên Phó Lâm Viễn, cô đặt tay lên ngực, cúi thấp xuống gần anh nói: “Tổng giám đốc Phó, đã đưa giám đốc Hoàng về nhà an toàn rồi.” 

Phó Lâm Viễn cắn điếu thuốc, thản nhiên đáp: “Ừm.” 

Anh cầm ly rượu lên lắc nhẹ, nhấp một ngụm, nghiêm mặt nói: “Cô đi rửa tay đi, rồi bắt đầu ván mới.” 

Trần Tĩnh liếc nhìn hai cổ đông khác đang ngồi xem bài nhưng không chơi, cô trả lời: “Được.” 

Cô xoay người đi vào phòng vệ sinh để rửa tay. 

Cổ đông trẻ tuổi tên Lục Thần nhìn theo bóng lưng của cô, vừa cười vừa dụi điếu thuốc: “Thư ký của anh xinh thật đấy.”

Phó Lâm Viễn khẽ ngước mắt lên nhìn anh ta. 

Lục Thần nghiêng người về phía trước, đánh một con bài: “Cô ấy có bạn trai chưa?” 

Phó Lâm Viễn ngả người ra sau, đặt tay lên tay vịn rồi sắp xếp các lá bài, trầm giọng nói: “Có rồi.” 

Lục Thần nghĩ, thật đáng tiếc. 

Rửa tay xong, cô lau khô các ngón tay, vì tối nay đã uống khá nhiều, nên nhân tiện Trần Tĩnh rửa mặt luôn, sau đó cô mới bước ra khỏi phòng vệ sinh và ngồi xuống bên cạnh anh. 

Anh đang tập trung đánh bài. 

Trần Tĩnh mỉm cười chào hai cổ đông nọ, khi Lục Thần thấy cô đến, anh ta đã đổi chỗ với một trong những người còn lại để ngồi trước mặt cô: “Thư ký Trần, tôi muốn đánh với cô.” 

Trần Tĩnh xào bài, cười nói: “Được thôi.” 

Thấy thế, hai cổ đông còn lại đều cười ẩn ý. 

Phó Lâm Viễn dựa vào ghế, cổ áo sơ mi hơi mở ra, anh đang xáo bài cũng liếc nhìn sang bên này, anh dùng đầu ngón tay đưa điếu thuốc vào miệng rồi cụp mắt tiếp tục xáo bài. 

Trần Tĩnh xào bài xong, nghiêng người bắt đầu chia. 

Ngoài tôn dáng ra thì chiếc váy này của cô hơi bảo thủ, kín đáo, nhưng những đầu ngón tay của cô rất đẹp, động tác xào bài và chia bài cũng đều trở nên rất hấp dẫn, Lục Thần không thể rời mắt.

Anh ta vừa cắn điếu thuốc vừa cười, chăm chú nhìn cô chia bài. 

Ván đầu tiên. 

Trần Tĩnh là địa chủ, bài của cô không được tốt lắm, cô chăm chú nhìn các lá bài một lúc, sau đó đánh đôi ba trước. 

Lục Thần thấy vậy đánh một đôi, một cổ đông khác đánh một đôi nữa, đôi bảy của Trần Tĩnh bị nhảy qua, chỉ có thể đánh đôi át, Lục Thần mỉm cười đánh một đôi hai. 

Trần Tĩnh: “…”

Cô nói: “Không theo.” 

Lục Thần nhìn chằm chằm vào mặt cô rồi nói: “Thế thì tôi tiếp tục.” 

Trần Tĩnh nhìn anh ta, gật đầu. 

Lục Thần mỉm cười, bắt đầu thu lưới, mỗi lá bài đánh xuống đều như muốn nghiền nát Trần Tĩnh, khiến những lá bài còn lại trong tay cô chỉ có thể bỏ không, cho đến cuối cùng, Lục Thần kết thúc ván bài với tỷ số ba hai.

Cổ đông bên cạnh cười nói: “Lục Thần, đừng bắt nạt thư ký Trần.”

Lục Thần nhìn Trần Tĩnh, cười nói: “Nào dám chứ, may mắn mà thôi.”

Trần Tĩnh bất lực, cô lại bắt đầu xào bài, ai ngờ đến vòng này cô vẫn là địa chủ, vòng này vẫn bị Lục Thần đàn áp, sau nhiều ván, Trần Tĩnh đều không thắng nổi, bất kể là địa chủ hay thường dân, hai cổ đông bên cạnh đều ngừng đánh để xem kịch, một người trong số họ không khỏi gõ bàn, nói chuyện với Phó Lâm Viễn: “Thư ký Trần sẽ không khóc chứ?” 

Phó Lâm Viễn uống một ngụm rượu, quay đầu nhìn.

Trần Tĩnh đang nghiêm túc xào bài, vì người thua phải xào bài, cô đã làm xào bài không biết bao nhiêu lần, khuôn mặt trắng trẻo không biểu lộ chút cảm xúc nào, Phó Lâm Viễn hơi nhướng mày.

Trần Tĩnh thật sự muốn thắng một ván. 

Dù là tượng đất cũng sẽ tức giận, cô có thể nhìn ra được là Lục Thần cố ý làm vậy, nhưng anh ta là cổ đông, nên cô không thể bộc lộ cảm xúc ra. 

Cô xào bài, trong lòng thầm cầu cho mình nhận được một lá bài tốt trong ván này, sau khi chia xong, lúc cầm bài lên cô vẫn đang cầu nguyện, cô định chơi từ một đôi ba. 

Một bài tay thon dài vươn ra, lấy đi ba con J và một đôi ba của cô rồi đánh chúng xuống, giọng nói trầm thấp lãnh đạm của Phó Lâm Viễn vang lên bên tai.

“Anh ta sẽ không có con bài lớn hơn.” 

Trên người anh có mùi gỗ đàn hương, mùi thuốc lá quyện cùng một ít nước hoa, mùi nước hoa đó là từ cơ thể của Hoàng Mạt, cũng đúng, vừa rồi hai người họ đứng gần như thế, chắc chắn đã lưu hương lại cho nhau. 

Trần Tĩnh ngẩng đầu nhìn Lục Thần. 

Lục Thần mỉm cười, buông tay: “Không theo được.” 

Các cổ đông khác cũng không theo, Trần Tĩnh mở to mắt, lướt ngón tay trên các lá bài, do dự không biết nên đánh lá nào, giọng nói của Phó Lâm Viễn lại vang lên lần nữa. 

“Đôi át.”

Đều là bài lớn. 

Trần Tĩnh không quyết định được, cô quay đầu lại, Phó Lâm Viễn đang kẹp điếu thuốc giữa những ngón tay, anh nhìn chằm chằm vào cô, nhướng mày: “Đánh đi.” 

Ánh sáng mờ mờ.

Người đàn ông rất tuấn tú. 

Trần Tĩnh mím môi gật đầu, cô nhìn đi chỗ khác, nghe theo ý của anh, đánh đôi át xuống. 

Lục Thần tặc lưỡi vài cái, chỉ vào Phó Lâm Viễn nói: “Không theo.” 

Một cổ đông khác cũng nói: “Không theo.” 

Trần Tĩnh cuối cùng cũng thắng một ván, cô thấy Phó Lâm Viễn và các cổ đông khác vẫn chưa bắt đầu chơi, khi cô nhận được những lá bài mới vô thức liếc nhìn anh, Phó Lâm Viên dụi thuốc, đi tới bên cạnh cô, ánh mắt tùy ý nhìn bài.

Mùi thuốc lá trên người anh lại bay tới.

Trần Tĩnh đợi vài giây. 

Anh để cô đánh từ cao xuống thấp, lát sau, trong tay cô đã không còn lá bài nào nữa rồi. 

Quả nhiên bọn họ vẫn không theo được. 

Trần Tĩnh đang chuẩn bị chơi ván tiếp theo thì điện thoại của Phó Lâm Viễn vang lên, anh cầm lên xem xong thì nhận máy, người dựa vào lưng ghế sô pha. 

Trần Tĩnh hết cách, chỉ có thể tự đánh.

Phía sau cô, Phó Lâm Viễn đút tay vào túi quần, Hoàng Mạt ở đầu dây bên kia điện thoại nói cô ta đã tắm xong rồi. 

Hỏi rằng anh có đang bận gì không. 


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Hoa Hồng Đỏ

Chương 1: Hình xăm hoa hồng



Đêm khuya tiếng chuông quanh quẩn ở đường phố Tuyên An, quán bar Rose tiến vào cuộc sống về đêm, đua rượu, chơi xúc xắc, ca sĩ diễn tấu, mọi người đều có thú vui riêng. Lầu hai mở ra gian ghế lô, mấy người đàn ông đang ở chơi hành tửu lệnh, vì dỗ cho Lăng Thương Bắc vui vẻ, bọn họ dốc hết sức lực cười làm lành, bồi uống.

Nhưng anh trước sau luôn thiếu hứng thú, tâm tình cũng không tốt hơn chút nào, ghế lô một mặt kính vừa lúc quan sát quầy bar dưới lầu, anh nhìn thấy một nữ nhân đang sang chảnh pha chế rượu, xung quanh có một đám người, tựa như tinh linh lóa mắt trong bóng đêm, bình lắc pha chế cùng chai rượu ở giữa hai tay nàng tự do bay múa, không một giọt đổ ra ngoài, nghênh đón từng trận reo hò.

“Hồng tỷ! Hồng tỷ! Hồng tỷ!” Không khí quán bar theo sự xuất hiện của nàng mà trở nên sôi nổi, Lăng Thương Bắc nhớ rõ lúc anh vào còn không có nhìn thấy vị bartender này, điều này làm cảm xúc của mọi người tăng vọt.

“Đại thiếu gia, đó chính là nữ chủ nhân của quán bar, nhân xưng là Hồng tỷ, mỗi tuần không mấy khi xuất hiện, không ít người tới đây đều là vì chiêm ngưỡng phong thái của nàng, cửa hàng này sở dĩ trở thành cửa hàng nổi tiếng, cũng là vì vị Hồng tỷ này.” Trợ lý Hồng Nguyên biết làm việc, có nhãn lực kính, nhìn đến đôi mắt Lăng Thương Bắc lộ ra vẻ tò mò, lập tức get đến hứng thú của sếp.

Quán bar Hoa Hồng Đỏ, những người thích cuộc sống về đêm của Tuyên An đều không mấy xa lạ với vị chủ nhân này, điều rượu, nhạc cụ thậm chí là khiêu vũ, không gì là làm không được. Giá trị con người cùng tài hoa kiêm cụ, lại cô độc một mình, được vô số phú nhị đại theo đuổi, nhưng không một ai có kết quả.

Cho tới nay mới thôi, quán bar từng gặp qua những phiền toái lớn nhỏ, đều sẽ nhẹ nhàng hóa giải, không ít người cũng tò mò phía sau nàng là ai? Cũng từng có người phỏng đoán nàng là được bao dưỡng, sau lưng có một kim chủ lợi hại.

Cả đêm không cách nào có hứng thú, quả nhiên chỉ có đặc biệt mỹ nữ mới có thể khiến cho anh chú ý. Nghĩ đến đây, Hồng Nguyên đi đến phía cô gái ở quầy bar.

Phong thái pha chế rượu, là đêm tối trong nháy mắt phong hoa. Ba ly “Đêm chi hoa hồng”, hồng đến trong sáng, như lấy máu hoa hồng, Liễu Tư Dực sai người đem ba ly rượu đưa cho khách hàng may mắn tối nay.

Số lần nàng xuất hiện ở quán bar không nhiều lắm, tới hay không toàn phải dựa vào tâm trạng, pha chế rượu cũng được, đàn tấu cũng thế, tất cả đều tùy tâm.

Nhưng hôm nay, nàng cố ý ở quầy bar một hồi lâu.

“Hồng tỷ, người của Lăng đại thiếu gia xuống rồi.” Quản lý quán bar Trương Tiểu Võ nói vào tai, Liễu Tư Dực gật đầu, nhấp miệng uống một ngụm rượu, bấm thời gian đốt ngón tay, từ quầy bar đứng dậy.

“Hồng tỷ!” Gương mặt Hồng Nguyên tươi cười doanh doanh đi tới, “Hồng tỷ, đại thiếu gia của chúng tôi muốn mời ngài uống ly rượu.”

“Ngại quá, tôi tan tầm rồi.” Liễu Tư Dực từ chối, Hồng Nguyên sửng sốt một lát, sau đó tiến lên nói: “Hồng tỷ còn không biết đại thiếu gia của chúng tôi là ai liền từ chối, không khỏi có chút thất lễ.”

Khoé môi Liễu Tư Dực xẹt qua một nụ cười nhạt, đồng tử u lãnh sâu không thấy đáy, mặc dù cười cũng lộ ra lạnh lẽo đầu đông: “Đại thiếu gia của nhà anh là ai thì có liên quan gì tới tôi sao? Đây là địa bàn của tôi, tôi đi đâu không cần nói với anh.”

“Cô…” Hồng Nguyên đang muốn tự báo gia môn, thì bị người khác đè lại bả vai, Lăng Thương Bắc rất có hứng thú mà nói: “Đồng sự của tôi không biết nói chuyện, vẫn mong Hồng tỷ thứ lỗi, tôi thật lòng muốn được mời Hồng tỷ cùng uống một ly, chẳng biết có được nể mặt hay không?”

Ánh đèn lờ mờ, ngoại trừ tấm lưng mảnh khảnh Liễu Tư Dực, anh không thể nhìn rõ thứ gì, chỉ là khi nàng xoay người lại, ánh mắt Lăng Thương Bắc sững sờ, nữ nhân trước mặt đẹp như họa, mắt hình thon dài thanh tú, hình dáng đan phượng rõ ràng, mắt trong veo như thu thủy,rõ ràng là ở nơi ăn chơi như quán bar, lại có loại khí chất thanh lãnh thoát tục độc đáo.

“Lăng đại thiếu gia, mong chờ đã lâu.” Liễu Tư Dực vươn tay, Lăng Thương Bắc thất thần mà nhìn nàng chưa phản ứng gì, thẳng đến khi Hồng Nguyên ho nhẹ một tiếng, anh mới hoàn hồn, cùng nàng bắt tay.

Ngón tay nàng tinh tế, nắm ở trong tay lại là mềm mại mang theo một tia lạnh lẽo, còn không có tinh tế cảm thụ, Liễu Tư Dực liền thu tay về.

“Thật là thất lễ, không bằng tôi mời Hồng tỷ một ly chuộc lỗi, thế nào?” Lăng Thương Bắc đã 32 tuổi, là con trai đại phòng của gia tộc Lăng thị, không chỉ có cao lớn soái khí, mà còn có khả năng thừa kế tài sản hàng trăm tỷ, đến nay vẫn chưa lập gia đình, không có scandal tình ái, không có bạn gái, là truyền kỳ trong giới kinh doanh, càng là chàng trai đáng mơ ước được đông đảo thiên kim nhà giàu muốn gả cho.

Ngoại giới tung tin vịt anh có khả năng sẽ trở thành người thừa kế tài chính tập đoàn Lăng thị nhất, khống chế cổ phần tập đoàn Lăng Duệ, một công ty nằm trong danh sách top 500 trên thế giới.

“Được.” Liễu Tư Dực lời ít mà ý nhiều, không buồn không vui hờ hững, có loại người sống chớ lại gần khoảng cách “Bên này mời ~” Lăng Thương Bắc làm cử chỉ mời một cách lịch sự, Liễu Tư Dực theo anh đến ghế lô lầu hai.

Gian ghế lô này từ trên lầu có thể nhìn xuống dưới, Lăng Thương Bắc vẫn luôn nhìn chăm chú vào Liễu Tư Dực, nhìn thấy nàng từ chối mới tự mình xuống lầu, với những thứ dễ dàng như vậy, anh chưa bao giờ cảm thấy hứng thú.

“Quán bar nổi tiếng của Hồng tỷ quả là danh bất hư truyền, hôm nay đi vào nơi này quả thực cùng nơi khác không giống nhau.” Lăng Thương Bắc gọi đến đều là rượu ngon cao cấp, loại khách hàng lớn tiêu hoang phung phí này, Liễu Tư Dực vốn nên cung phụng, nhưng nàng cố tình là người dầu muối không ăn, cho dù biết thân phận của người trước mặt, nàng cũng không kiêu ngạo không siểm nịnh, trước sau bình tĩnh tự nhiên.

“Chỉ là lời khen của khách nhân mà thôi, hỗn khẩu cơm ăn.” Liễu Tư Dực nâng một ly rượu, coi như kính trước.

“Hồng tỷ thật là người sảng khoái.” Lăng Thương Bắc cười uống xong ly rượu, ánh mắt lại chưa từng rời khỏi nàng, nữ nhân này đối bản thân không khỏi quá lãnh đạm, anh gặp qua vô số nữ nhân, cho dù là khách sáo, tổng hội cùng bản thân nhiều lắm là hàn huyên vài câu, nhưng nàng lại mãn nhãn kiêu ngạo, kỳ quái chính là, nàng càng không đem Lăng Thương Bắc để vào mắt, anh liền càng cảm thấy hứng thú.

Hồng Nguyên ở bên tai anh nói thầm một hồi, ánh mắt Lăng Thương Bắc khẽ biến, dựa ở trên sô pha, nói: “Nghe nói Hồng tỷ có thể nghe xúc xắc để phân biệt điểm, không biết hôm nay có cơ hội được diện kiến hay không?”

“Rượu nên uống cũng đã uống, tôi cần phải trở về, chơi xúc xắc vẫn là để ngày khác đi.” Liễu Tư Dực không cần nghĩ ngợi mà từ chối, Hồng Nguyên bị kinh hãi, Lăng gia có địa vị gì, đừng nói là một quán bar nhỏ, thu mua một xí nghiệp lớn đều nhẹ nhàng tự nhiên, nàng cũng dám trực tiếp từ chối đại thiếu gia.

“Cô đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!”

“Câm miệng!” Lăng Thương Bắc tức giận trừng Hồng Nguyên, “Về sau ta cùng Hồng tỷ nói chuyện, không có xen mồm phân người vào!”

“Vâng, thiếu gia…” Hồng Nguyên lui về phía sau vài bước, súc ở một bên, không dám hé răng.

“Vậy hôm khác đi, quấy rầy rồi.” Lăng Thương Bắc đứng lên, nhìn theo Liễu Tư Dực rời đi.

“Tạm biệt.”

Đi ra khỏi cửa ghế lô, Liễu Tư Dực cố ý thả chậm bước chân, chỉ làm quen mặt thôi thì chưa đủ, chiêu lạt mềm buộc chặt này của nàng, không biết có hiệu quả không. Lăng Thương Bắc đề phòng rất chặt, song thương tại tuyến, mặc dù đối một nữ nhân sinh ra hứng thú, cũng sẽ không dễ dàng ra tay.

Nhưng Liễu Tư Dực thì khác.

“Hồng tỷ!” Quả nhiên có người gọi nàng lại.

Nàng quay đầu lại, Hồng Nguyên cầm một tấm danh thiếp, đưa tới, “Đây là danh thiếp đại thiếu gia cho cô, nhận lấy, người bình thường muốn đều không được.”

Cho danh thiếp là có ý nghĩa gì, thành công bước đầu tiên. Một tấm danh thiếp của Lăng Thương Bắc đáng giá bao nhiêu, người trong lĩnh vực kinh doanh đều biết, vì có thể cùng anh hợp tác hoặc là xin được phương thức liên hệ, buộc phải thông qua tầng tầng quan hệ, mới có thể định ngày hẹn.

Khi ra ngoài chơi, quần áo Lăng Thương Bắc mặc rất đơn giản, rất kín đáo, cũng không dễ dàng để lộ thân phận, nhưng hôm nay anh thế mà lại nguyện ý cho một tấm danh thiếp biểu hiện thành ý, Liễu Tư Dực liền biết, đối phó với người này, cần thiết thu phóng tự nhiên. Nên tiếp thu thì tiếp thu, nên từ chối thì từ chối, điểm đến thì dừng, mới có thể làm người ta muốn ngừng mà không được.

“Cảm ơn.” Liễu Tư Dực vẫn như cũ bình tĩnh thong dong, càng thêm không có kinh ngạc, làm Hồng Nguyên đem phản ứng nàng nói cho Lăng Thương Bắc, anh không tức giận ngược lại cười đến ý vị thâm trường, nữ nhân như vậy mới thú vị, cũng đáng để anh đưa ra tấm danh thiếp này.

“Đại thiếu gia, muốn điều tra chi tiết về cô ta không ạ?”

“Không cần thiết.” Nếu khiến cho Lăng Thương Bắc chú ý đến, điều tra chi tiết là nhất định phải đi qua phân đoạn, nhưng anh cố tình ngăn chặn việc điều tra Liễu Tư Dực xúc động, bởi vì hắn không thể bởi vì một lần hợp nhãn duyên liền đối một nữ nhân xa lạ mà thay đổi tâm tư, đó không phải phong cách của anh.

Tuy nhiên, nữ nhân này trông kiệt ngạo khó thuần, xác thật có chút thú vị.

Chuẩn bị lâu như vậy mới chờ đến cơ hội lần này, Liễu Tư Dực toàn bộ hành trình đều căng chặt thần kinh, trong lúc nàng ứng đối, nàng mỗi câu nói ngay cả mỗi cái biểu cảm đều là trải qua đáy lòng tính toán cùng ấp ủ, bước cờ này, buộc phải thật cẩn thận.

Ra khỏi quán bar, ngửi hơi thở màn đêm, không khí mát lạnh xông vào mũi, Trương Tiểu Võ đuổi tới, nói bên tai nàng: “Nhị tiểu thư tới rồi.”

Liễu Tư Dực ánh mắt sáng lên, không chút lạnh lẽo nói, “Biết rồi.”

Rose là một tòa nhà với kiến trúc biệt lập, liền kề chính là một quán bar, ban ngày Liễu Tư Dực ở chỗ này đọc sách, nấu trà pha cà phê, buổi tối thỉnh thoảng sẽ xuất hiện ở quán bar, lầu hai quán bar đó là nơi nàng ở.

Nơi này bố cục ưu nhã, ghế dài không nhiều lắm, vì không phải để mở rộng cửa kinh doanh, chỉ vì bản thân thư thái, ngẫu nhiên thả chậm bước chân thể nghiệm một chút cuộc sống. Ban đêm, nơi này một mảnh yên lặng, trên lầu bài trí giống như một ngôi nhà, có hai phòng ngủ và hai phòng khách, Liễu Tư Dực mở cửa, đèn ngủ trong phòng ngủ bật sáng, tối tăm lại vũ mị.

Nàng đứng một lát, thật sâu thở ra một hơi, tay không tự giác mà sửa sang lại đầu tóc, kéo góc áo sau, trước sau dương ý cười, có thể đi đến cửa phòng ngủ, cảm giác vui sướng này đã bị nàng cưỡng chế đi.

Cửa phòng ngủ không đóng chặt, để lại một khe hở, giống như đang đợi người. Liễu Tư Dực rón ra rón rén, sợ đánh thức người bên trong nghỉ ngơi, nhưng mà người nọ cũng không có ngủ.

“Có lấy được danh thiếp không?” Trên giường truyền đến giọng nữ lười biếng, một cánh tay cô chống thân thể, mái tóc dài buông xõa tự nhiên buông xuống, trong mắt hiện lên một tia sáng, khuôn mặt thanh tú không kém và rõ ràng như một tác phẩm điêu khắc, có lăng có giác. Thủy thủy môi đỏ gợi cảm mà yêu mị, chiếc váy ngủ màu đỏ xẻ tà làm lộ rõ ​​làn da không tì vết không có gì nghi ngờ của cô.

Cô ngồi ở trên giường, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc, sương khói quấn quanh căn phòng, ánh mắt vũ mị dừng ở trên mặt Liễu Tư Dực.

“Lấy được rồi.” Liễu Tư Dực tránh đối mặt với cô, rất tự nhiên mà cởi áo khoác, bất luận nội tâm có bao nhiêu dao động, nàng cũng không dám biểu lộ ra biểu tình quá mức vui sướng, cường đại tự khống chế lực làm nàng hết thảy thoạt nhìn vào bàn, nội tâm sớm đã sóng gió gợn sóng.

“Không tồi ~ không hổ là người tôi lựa chọn, cũng sẽ không làm tôi thất vọng.” Lăng Thiên Dục mị nhãn mỉm cười, tuyệt thế mỹ nhân kia, như là yêu nghiệt từ trong phim bước ra, giơ tay nhấc chân gian tản ra lệnh người vô pháp kháng cự.

Cô là nhị phòng tiểu thư của gia tộc Lăng thị, nhân xưng Lăng nhị tiểu thư, cha mẹ đều đã mất, là tôn bối không được sủng ái nhất. So với Lăng Thương Bắc đích trưởng tôn chi vị, xuất thân của cô chẳng khác gì một phi tần trong lãnh cung, từ nhỏ không được coi trọng, cũng chịu nhiều đau khổ và nhục nhã.

Ánh mắt Liễu Tư Dực dừng ở trên người cô một lát, bất đắc dĩ thu hồi. Nàng hiểu được, nên làm đến trình độ gì. Lăng Thiên Dục nghĩ cái gì, nàng rất rõ ràng, đại chiến Lăng gia “đoạt vị” sắp bắt đầu, hươu chết về tay ai, ai cũng đều không biết.

Cũng không có ai biết, vị nhị tiểu thư này nỗ lực tám năm, từ hai bàn tay trắng đến bây giờ có được một công ty giải trí, cô cũng là hao tốn hết tâm huyết, mà đó đối với tài sản trăm tỷ của cổ phần Lăng Duệ khống chế mà nói, chỉ là một góc của núi băng.

Cô muốn, là toàn bộ tập đoàn.

“Hôm nay muốn ngủ ở đây sao?” Liễu Tư Dực cởi áo ngoài, nhìn như một câu thăm hỏi bình đạm, lại cất giấu nàng nhiều ít chờ mong cùng khát vọng.

“Ừm ~ ngày mai cuối tuần, muốn ngủ ở cái giường này của em~” Lăng Thiên Dục dập tắt tàn thuốc, hệ thống thông gió trong phòng nhanh chóng khử mùi khói, chỉ còn lại có phòng đầy mùi hoa, Liễu Tư Dực đang định thay quần áo tắm rửa, trên eo một khối thấy được hình xăm, ánh vào Lăng Thiên Dục trong mắt.

“Đợi đã ~” Cô rời giường đi đến bên Liễu Tư Dực, đường cong hoàn hảo của vùng bụng được phản chiếu trong tấm gương soi toàn thân trong phòng, một hình xăm đóa hoa hồng màu đỏ, bên trái đường cong sườn bụng nở rộ.

Cánh hoa màu đỏ sinh động như thật, giống như phát triển trong thân thể, kiều diễm ướt át.

Đầu ngón tay Lăng Thiên Dục dừng ở trên cánh hoa, “Xăm khi nào thế?”

Cơ bắp Liễu Tư Dực căng thẳng, trái tim bang bang thẳng nhảy, “Lần trước.”

“Rất đẹp đó~” Lăng Thiên Dục dường như đang thưởng thức, luyến tiếc dừng tay, Liễu Tư Dực không tự giác mà nắm chặt nắm tay, Lăng Thiên Dục lại nhích lại gần, treo ở nàng đầu vai, nhìn vào chiếc gương soi toàn thân, khơi mào cằm Liễu Tư Dực, nói: “Em cố ý?”

“Chị cảm thấy phải thì là phải.”

Lăng Thiên Dục nhìn nàng trong gương, cao ngạo quật cường, không giận không bực, ý cười càng sâu. Cô nhấc váy ngủ lên, eo nhỏ lộ ra, một tay có thể ôm hết, trên bụng là một hình xăm đóa hoa hồng giống nhau như đúc.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.