<!– 1 –>
Nghe giọng nói của Du Liệt, Hạ Diên Điệp như ngẩn ra.
Cô chớp mắt, dưới lông mi có sương mù.
Một lúc lâu sau Du Liệt vẫn không nghe thấy thiếu nữ trong lòng mình nói gì, anh cảm thấy hơi kỳ lạ, kéo cô vào trong phòng, vừa mở chốt cửa vừa hỏi: “Sao không nói gì?”
Ánh sáng chói lóa. <!– 1 –>
Hạ Diên Điệp bướng bỉnh nhìn anh chằm chằm, không hề bỏ sót vẻ mệt mỏi thoáng qua trong mắt anh và quầng thâm mắt, rồi cô hỏi: “Anh còn nhớ hôm nay là ngày gì không?” <!– 1 –>
Lần này đến lượt Du Liệt giật mình.
Đại thiếu gia luôn tự hào về tài năng của mình cũng là có lý do. Mặc dù hôm nay anh đã vất vả cả ngày, tuy sự mệt mỏi khiến tư duy của anh hơi chậm chạp, nhưng chỉ trong hai ba giây anh đã tìm được câu trả lời chính xác.
Sau đó Du Liệt hoàn hồn lại, cười khàn khàn: “À, sinh nhật anh.”
Anh thở dài tiếc nuối: “Tối nay anh nên đón em ở cổng trường từ sớm rồi chúng ta đi chơi…”
Lời còn chưa nói xong.
Bụp.
Hồ Ly rất liều lĩnh nhào vào vòng tay anh.
Hành động này khiến Du Liệt cũng phải sửng sốt.
Hạ Diên Điệp rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài, chẳng hạn như lúc này, cô luồn tay vào trong áo khoác không cài khuy của anh, ôm chặt lấy vòng eo cách lớp áo len của anh, vùi cả gương mặt vào lồ ng ngực anh, mái tóc dài rủ xuống bờ vai đang run rẩy.
Dù không phát giác ra nhưng trước ngực dần ướt đẫm cũng đủ khiến Du Liệt phát hiện ra có vấn đề.
Anh có hơi hoảng hốt.
“Hồ ly…? Sao tự nhiên em lại khóc? Hôm nay ở trường xảy ra chuyện gì à? Anh và em…”
Lời còn chưa nói xong.
Cách lớp áo len mỏng, Hồ Ly đã khóc tới sắp ngất đi không hề lên tiếng lại véo mạnh vào bên eo anh.
Tiếng xuýt xoa của Du Liệt làm đứt quãng lời anh.
Ý định không cho Du Liệt nói của Hạ Diên Điệp đã quá rõ ràng. Anh chỉ có thể kìm nén sự lo lắng của mình. Anh bế bổng thiếu nữ trước mặt lên, đưa thẳng vào phòng, cuối cùng đặt cô lên ghế sofa.
Đặt người xuống xong, Du Liệt khẽ lùi lại.
Hồ Ly trước mặt đã khóc đỏ hoe mắt nhưng vẫn giả vờ không khóc, anh không khỏi vừa đau lòng vừa muốn cười: “Có chuyện gì vậy? Nói cho bạn trai em biết đi.”
Du Liệt khuỵu gối quỳ xuống trước chân Hạ Diên Điệp, để mình có thể ngước lên nhìn cô, còn cô có thể thấy anh ngay khi vừa cụp mắt xuống.
Hạ Diên Điệp hít sâu.
“Không sao, em giận anh quên mất sinh nhật của bản thân thôi.”
Khi lấy món quà sinh nhật ra đưa cho Du Liệt, Hạ Diên Điệp càng cảm thấy buồn trước ánh mắt vừa ngạc nhiên vừa phấn khích của anh, cô cố chịu đựng cảm giác cay cay nơi sống mũi, bình tĩnh lại nói: “Em còn sợ anh không hài lòng với bất ngờ và quà mà em chuẩn bị cho anh đấy.”
“Anh điên à? Đây là lần đầu tiên em tặng quà cho anh mà.” Du Liệt không khỏi nhướng mày, nụ cười kiêu ngạo quen thuộc của đại thiếu gia khiến người ta khó dời mắt nổi.
Anh đè Hạ Diên Điệp vào ghế sofa, hạnh phúc hôn cô rất lâu, hưng phấn đến mức không nghĩ được gì, chiếc khăn quàng luôn đặt giữa hai người, cuối cùng anh còn dỗ dành Hạ Diên Điệp đeo nó lên cho mình trong chính căn phòng ấm áp đang bật máy sưởi này.
Sau đó Du Liệt phát hiện, sau khi quàng khăn vào mắt Hồ Ly càng đỏ hơn.
Anh chậm rãi thu lại nụ cười: “Có chuyện gì vậy?”
“Anh thuê căn hộ đắt như vậy chỉ vì lo lắng cho sự an toàn của em khi tan học về sao?” Hạ Diên Điệp cố gắng kiềm chế giọng nói, không cho anh nghe thấy cảm xúc của mình.
“Có ai nói với em chuyện gì à?”
Du Liệt dừng lại giây lát, cảm thấy bất đắc dĩ: “Còn nữa, cái gì mà chỉ vì, an toàn của em chính là vấn đề quan trọng nhất.”
Hạ Diên Điệp nhìn anh.
Du Liệt bình tĩnh lại, ngồi xuống ghế sofa bên cạnh, bế Hồ Ly lên: “Đừng suy nghĩ nhiều, em là vì anh nên mới tới đây, đương nhiên anh phải lo cho em một cuộc sống tốt đẹp rồi.”
“Nhưng như thế này anh sẽ mệt lắm.” Hạ Diên Điệp c ắn môi dưới, hít một hơi thật sâu để đè nén cảm xúc chua chát lại dâng lên: “Em còn sợ khi anh thấy điều bất ngờ mà em chuẩn bị sẽ không đủ ngạc nhiên, nhưng ngay cả sinh nhật mình mà anh cũng quên mất…”
Rõ ràng là anh từng có mọi thứ tốt nhất khi ở trong nước.
“Hồ Ly.”
Hạ Diên Điệp nghe Du Liệt nhẹ giọng cảnh cáo.
Cô ngẩng đầu lên.
Sau đó cô bị Du Liệt cắn vào môi dưới, hơi đau, nhưng do anh đã khống chế lực một cách cẩn thận nên không bị rách môi.
Du Liệt nói: “Đừng nghĩ lung tung.”
“Em không hề.”
“Em lại định nói dối trước mặt anh à?”
“…”
Hạ Diên Điệp im lặng một lúc, ngồi dậy rời khỏi vòng tay anh, quay người lại đối diện với Du Liệt: “Chúng ta đổi căn hộ khác đi.”
Du Liệt thậm chí không ngước mắt lên: “Được.”
Không đợi Hạ Diên Điệp lên tiếng, Du Liệt lười biếng nói tiếp: “Mẹ có để lại cho anh một khoản quỹ tín thác, đợi anh lấy được bằng tốt nghiệp đại học là có thể dùng tới. Nếu em không đợi được thì anh về nước bán căn nhà mà ông ngoại mua cho anh để quay lại đây mua một căn mới.”
Hạ Diên Điệp bị anh làm cảm động, nghẹn ngào nói không lên lời.
Một lúc sau, cô khẽ thở dài: “Chỉ là đổi sang căn một phòng ngủ thôi, vẫn ở chỗ này, tính an toàn cũng không thay đổi gì.”
“Đừng nghĩ tới chuyện đó nữa.”
Du Liệt chớp chớp mắt, trong mắt hiện lên một cảm xúc nguy hiểm: “Hồ Ly, gần đây em càng ngày càng yên tâm về anh thì phải?”
Anh vịn ghế sofa tiến đến gần cô, cố ý mê hoặc và cũng để dọa cô: “Không sợ ở chung phòng, nửa đêm bị lôi ra khỏi chăn, bị nhổ lông hồ ly rồi cho vào nồi à?”
“Không sợ.”
Hạ Diên Điệp ngước mặt lên nhìn thẳng vào mắt anh, cô không hề lùi lại mà tiến lên.
Đôi chân thon dài trắng nõn đi một đôi tất len có viền màu cà phê nhạt, mũi chân thiếu nữ chạm vào đôi chân dài của anh, gần như cảm giác được các bó cơ dưới lớp quần dài kia lập tức căng cứng.
Thiếu nữ đang tựa lưng vào ghế sofa nghiêng đầu, đôi mắt vừa vô hại vừa xảo quyệt.
Đôi mắt vẫn đỏ hoe của Hồ Ly khẽ chớp.
Lần này, cô đáp lại anh bằng khẩu hình.
“Có giỏi thì anh thịt em đi.”
“…”
Hồ Ly đã phải trả giá cho sự khiêu khích của mình.
Chiếc khăn quàng quanh cổ Du Liệt thay đổi vị trí, di chuyển đến cổ tay thiếu nữ và chân bàn trà sát ghế sofa, nút thắt chặt đến nỗi sau này khi Hạ Diên Điệp nhìn thấy Du Liệt đeo chiếc khăn này, cô lại cảm thấy cả người không khoẻ.
Ánh sáng và âm thanh trong khắp căn khòng giao thoa nhau, Du Liệt vừa trừng phạt cô vừa dùng giọng khàn khàn hỏi: “Mèo con nhà ai mà gào cả đêm, có ngừng lại được không vậy?”
Hạ Diên Điệp sắp phát điên đến nơi.
Điều khiến cô phát điên nhất là dù đã làm thế này thế nọ nhưng vào giây phút cuối cùng Du Liệt vẫn kéo phanh lại.
Kết quả vẫn là khổ cho đôi chân của cô.
Khi mọi việc xong xuôi, Hạ Diên Điệp kiên quyết từ chối sự ‘trợ giúp nhân đạo’ của ai đó, nằm trong phòng tắm nửa tiếng r3n rỉ, cuối cùng lúc bước ra gần như phải vịn vào tường mới đi được.
Hồ Ly đỏ mặt quay lại bàn ăn.
Du Liệt hơi kinh ngạc, đôi mắt vẫn sáng ngời, đuôi mắt cụp xuống thấp thoáng ý cười nhạt, xem ra d*c vọng của anh đã được thỏa mãn.
“Anh tưởng tới sáng mai em cũng không muốn ra ngoài cơ.”
Hồ Ly vô cảm nhìn anh rồi lại nổi giận trừng mắt, sau đó kéo ghế ngồi xuống.
Bởi vì chân run rẩy không khống chế được nên lúc ngồi xuống khá nặng nề. Hồ Ly thử ngồi xuống, nghiến răng ken két.
Ý cười nơi đuôi mắt Du Liệt càng khó nén hơn: “Chân còn mỏi không?”
“… Không cho hỏi.”
Hạ Diên Điệp dùng đũa gắp đồ ăn đã gần nguội lạnh bỏ vào bát Du Liệt, cô nhỏ giọng lầu bầu: “Anh không biết hâm nóng đồ lên mà ăn à?”
“Không được, đây là đồ mà em làm cho anh ăn, nếu hâm nóng thì coi như bị thiu mất rồi.”
“?”
Ánh mắt Hạ Diên Điệp nhìn Du Liệt như muốn nói, ‘Có phải não anh có vấn đề không?’. Sau đó, cô cầm chai rượu vang bên cạnh lên rót cho mỗi người một ly.
Hạ Diên Điệp đẩy ly rượu tới trước mặt Du Liệt, thừa dịp anh cầm nó lên, cô dùng ly của mình cụng vào ly của anh một cái.
“Chúc mừng sinh nhật, Du Liệt.” Hạ Diên Điệp thì thầm: “Mong anh luôn vui vẻ và hạnh phúc.”
Du Liệt như sững người trước cảm xúc thuần khiết khiến người ta đắm chìm của thiếu nữ.
Anh đè nén d*c vọng của mình, chạm vào cốc của thiếu nữ một cách trịnh trọng và tha thiết: “Chỉ cần em ở bên cạnh anh, anh sẽ luôn vui vẻ và hạnh phúc.”
“Được.” Hạ Diên Điệp cụp mắt xuống.
Cô ngây thơ đưa tay lên rồi duỗi ngón út ra: “Vậy chúng ta móc ngoéo nhé.”
Thực ra ngày hôm đó là lần đầu tiên Hạ Diên Điệp uống rượu.
Lần đầu tiên cô uống rượu tới mức say chuếnh choáng.
Du Liệt đưa Hạ Diên Điệp đến cửa phòng, hỏi cô có thể tự mình vào không, Hạ Diên Điệp cố bấm ngón cái ra hiệu “ok”, nhưng tìm thế nào cũng không thấy “o” đâu, thế là cứ bần thần ở cửa phòng hồi lâu.
Du Liệt bị cô chọc cười, đành bế thiếu nữ đang mặc váy ngủ vào phòng, đặt lên giường: “Sáng mai gặp lại nhé Hồ Ly, ngủ ngon.”
“Du Liệt.” Anh vừa đứng dậy quay người ra cửa thì nghe thấy thiếu nữ đang say khướt phía sau gọi tên mình.
Giọng nói khiến trái tim anh cảm thấy mềm mại.
Du Liệt dừng lại: “Hửm?”
“Tối nay.” Hạ Diên Điệp nhổm người dậy, ngẩng mặt lên, khóe mắt cong cong như hình lưỡi liềm: “Anh có muốn ở lại đây ngủ với em không?”
“…”
Du Liệt khựng lại.
Trên mép váy ngủ của cô đêm nay vẫn còn dấu vết của hành vi tội ác mà anh làm ra. Vậy mà Hạ Diên Điệp vẫn khiêu khích Du Liệt một cách ngốc nghếch, cô chắc chắn là một con hồ ly chuyên đi hút tinh khí của con người.
“Không, được.” Du Liệt giơ tay ấn lên trán thiếu nữ, đẩy cô vào chiếc chăn bông mềm mại phía sau.
Anh quay người rời đi.
“Vì sao?” Hồ Ly nằm ở trên giường, duỗi thẳng hai tay, đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên trần nhà rồi hỏi anh.
Câu hỏi rất bình thản.
Du Liệt không biết mình say hay tỉnh.
Sau khi im lặng một hồi lâu, ánh đèn trong phòng làm bóng của Du Liệt đổ xuống bên cạnh Hạ Diên Điệp, giống như anh đang nằm sóng vai với cô vậy.
Tiếp đó, Du Liệt dừng lại.
Anh khẽ thở dài, quỳ một gối xuống giường, hơi nghiêng người chạm vào đầu Hạ Diên Điệp rồi cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
“Em còn nhỏ, Tiểu Hồ Điệp. Anh sợ làm tổn thương em, càng sợ có một số biện pháp bảo vệ…. không tốt, sẽ xảy ra chuyện.”
Lần đầu tiên Hạ Diên Điệp nghe anh gọi mình là ‘Tiểu Hồ Điệp’. <!– 1 –>
Hình như khi có chút men vào người cô lại càng nhạy cảm hơn, vành tai từ từ đỏ lên.
“Vậy thì em có thể uống tránh…”
Hạ Diên Điệp còn chưa kịp nói xong.
Đã bị Du Liệt cúi đầu hôn lên môi: “Hồ Ly, hôm nay là sinh nhật anh, không được phép làm anh tức giận.”
“Tỷ lệ rất nhỏ.” Hạ Diên Điệp nghiêng người đến gần trái tim anh, ngước đôi mắt say đắm nhìn Du Liệt: “Anh không muốn à?”
“…”
Dưới ánh mắt không khác gì đang quyến rũ người của Hồ Ly, Du Liệt nuốt nước bọt.
Sau đó anh giơ tay lên…
Ngón tay thon dài còn vương chút ánh sáng che trước mắt Hạ Diên Điệp.
“Đương nhiên là anh muốn, anh muốn tới phát điên lên được.” Giọng nói trầm thấp lọt vào tai cô, rồi anh khẽ hôn lên môi cô. Trong bóng tối, rõ ràng giọng của anh đang đè nén d*c vọng khó che giấu.
“Thế thì…”
“Nhưng vẫn không được.”
Du Liệt che mắt cô, hôn lên đôi môi thiếu nữ, giọng nói nhẹ nhàng xen lẫn chút khàn khàn: “Đợi em học xong, đợi chúng ta tốt nghiệp, đợi tới khi anh có thể cho em một gia đình chứ không phải chỉ là một mối tình.”
Hồ Ly bực mình cắn Du Liệt, anh lại cười khẽ cúi xuống nhìn thiếu nữ bị mình che mắt, nụ cười của anh đầy thành kính cầu mong phước lành.
“Hạ Diên Điệp, em đáng giá để anh chờ đợi.”
Đêm đó, Hạ Diên Điệp say khướt.
Tuy không nhìn thấy ánh mắt của anh, nhưng những lời nói với tông giọng và ngữ điệu khi nói của Du Liệt lại như đao khắc rìu đục in sâu vào trong não cô.
Sau này, mỗi khi Hạ Diên Điệp uống rượu say ở chỗ làm, cô đều sẽ hoảng hốt tựa như lại nhìn thấy gương mặt, nghe thấy giọng nói của người kia.
Nhẹ nhàng, khàn khàn và thận trọng.
Trên đời này chưa từng có một người nào đối xử với cô như anh, ôm cô trong lòng như một mảnh thủy tinh mỏng manh dễ vỡ.
Du Liệt yêu Hạ Diên Điệp như thế.
Anh nói cô đáng giá với hết thảy.
Và kể từ ngày đó, Hạ Diên Điệp đã chứng kiến mỗi lần anh mệt mỏi, đếm từng lần anh ấn tắt đồng hồ báo thức vang lên, nghe thấy tiếng động cơ cô độc rời đi vào mỗi buổi sáng yên tĩnh vì phải đi cho kịp tới trường cách đó mấy chục cây số.
Cô không nhịn được nhìn vào gương, cắn bàn chải đánh răng hỏi thiếu nữ bên trong.
“Mày có thực sự đáng giá không?”
Hạ Diên Điệp Không tìm thấy câu trả lời.
Là câu trả lời đã tìm được cô.
Hạ Diên Điệp nhớ hôm đó là tháng Tư, một đêm mưa, 2 giờ 13 phút sáng.
Cô chợt tỉnh dậy sau cơn ác mộng.
Hạ Diên Điệp mơ thấy Du Liệt bị tai nạn ô tô khi đang lái xe đến trường, bệnh viện đang gọi cô trong tuyệt vọng, trong lúc cô đang học ở một nơi khá xa.
Tiếng rung làm cô tỉnh giấc.
Nhưng lúc phát hiện mọi chuyện chỉ là một giấc mơ, Hạ Diên Điệp thở phào nhẹ nhõm, cô gần như kiệt sức nằm trên giường, nhìn trần nhà trong bóng tối.
Sau đó cô chợt nhớ ra, chạm vào chiếc điện thoại di động bên cạnh gối. <!– 1 –>
Đôi mắt chưa tỉnh ngủ hẳn vẫn chưa thích ứng được với ánh sáng mạnh phát ra từ điện thoại. Hạ Diên Điệp khẽ híp mắt, ấn mở hòm thư có con số 1.
Một email chưa đọc.
Điều hiếm hoi là tựa đề lại bằng tiếng Trung mà lâu rồi cô không thấy.
Hạ Diên Điệp mơ mơ màng màng ấn vào, email rất ngắn chỉ có mấy dòng, cô quét mắt đọc rồi kinh hãi sững cả người.
Đầu óc Hạ Diên Điệp hoàn toàn trống rỗng, cô ngồi bật dậy, đọc lại một lần nữa.
Email này là của Đới Linh gửi tới.
Cô ấy báo cho cô biết Hạ Vĩnh Tài mới ra tù đầu tháng này, bị chủ nợ cờ bạc tìm được. Đối phương ép trả nợ, vì trả tiền nên tên khốn kia đã lẻn vào nhà người ta lúc nửa đêm để ăn trộm.
Nào ngờ Hạ Vĩnh Tài vô tình đánh thức chủ nhà đang mơ mơ màng màng, sơ ý gi ết chết người ta.
Một gia đình ba người, một người chết và hai người bị thương.
Người chồng của gia đình đó đã chết trên đường đến bệnh viện, còn cậu con trai vừa học xong tiểu học thì mất quá nhiều máu, bị thương nặng nên đã hôn mê, hiện vẫn đang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt.
“…”
Hạ Diên Điệp đọc ba lần, dưới tình huống cảm thấy bản thân sắp không thở nổi, cô cưỡng ép mình nhét từng chữ vào trong đầu.
Cô chết lặng vội vàng bật đèn, xuống giường, ném điện thoại di động rồi vô thức bước ra khỏi phòng.
Cô luôn biết mình chưa từng có người để nương tựa, cho đến khi gặp Du Liệt.
Chính là lời nói “phía sau cậu” và những hành động thực tiễn của anh đã khiến cô vô thức xích lại gần anh.
Vào lúc Hạ Diên Điệp không thể suy nghĩ được, cô đã đi về phía anh.
Nhưng phòng ngủ bên cạnh trống không.
Hạ Diên Điệp chợt tỉnh táo lại, cô tắt hết đèn rồi đi vòng quanh phòng, khi tìm thấy chiếc điện thoại di động anh không mang theo, cô sợ hãi đến mức muốn gọi cảnh sát.
Hạ Diên Điệp còn không buồn mặc áo khoác, cầm điện thoại rồi bước nhanh ra ngoài.
Cửa phòng mở “rầm” một tiếng, Hạ Diên Điệp chạy ra được hai bước thì đứng sững ở hành lang.
Người cô đang tìm đang tựa lưng vào bức tường hành lang.
Ánh trăng lạnh lẽo soi rõ khuôn mặt gầy gò của anh, làn khói xanh lượn lờ trên đôi lông mày thanh tú của Du Liệt.
Người đứng trong bóng đêm khẽ giật mình, quay người lại, vô thức kẹp chặt điếu thuốc vào giữa các ngón tay.
“…!”
Tựa như giọt máu cuối cùng bị ép ra khỏi trái tim.
Cuối cùng, Hạ Diên Điệp cũng nghe thấy câu trả lời.
Hai mươi năm đầu đời, Du Liệt không hề có thói quen xấu nào, không chút tì vết.
Hạ Diên Điệp không bao giờ ngờ rằng lần đầu tiên anh học hút thuốc là ở nước ngoài, vào một đêm như thế hoặc không biết bao nhiêu đêm nhưng cô không thấy được.
Chắc anh sợ làm ảnh hưởng hoặc sợ cô ngửi thấy mùi thuốc lá nên ngay cả khi thuốc đã tắt vẫn còn đứng bên ngoài. Đêm tháng Tư ở Los Angeles chỉ khoảng 10 độ. Trời lạnh như vậy, các ngón tay thon dài của Du Liệt đã lạnh cóng tới đỏ bừng.
Thấy thiếu nữ bất động, Du Liệt bước tới, sau đó chợt dừng lại rồi lùi về phía sau.
“Xin lỗi.” Giọng Du Liệt khàn khàn vì thuốc lá, anh vô thức nhẹ giọng xin lỗi: “Vì hơi mệt nên anh hút một điếu.”
“…”
Không biết là do mùi nicotin quá nồng hay là do cơn gió lạnh buốt tạt vào mặt khiến cô rùng mình, mũi Hạ Diên Điệp cay cay, nước mắt rơi xuống.
Anh là đại thiếu gia được nuông chiều, là con cưng trong mắt nhiều người, từ khi vừa sinh ra đã được sống trong nhung lụa. Sao lại phải chịu khổ thế này?
Con đường leo lên tuy khó khăn vất vả, nhưng đó là sự lựa chọn của chính cô và cô có thể không quan tâm.
Nhưng Hạ Diên Điệp lại quên mất đây là vị thiếu gia có một trái tim vàng vừa mạnh mẽ vừa mềm mại không nhuốm bụi trần, anh chưa bao giờ là một bức tượng lạnh lùng đứng ở cuối nấc thang lên thiên đường.
Khi cô cất bước đi đầu tiên về phía Du Liệt, anh đã liều lĩnh chạy về phía cô.
Hạ Diên Điệp chưa bao giờ cảm thấy những ngày tháng ấy khốn khổ.
Cho đến khi cô nhìn thấy ánh sáng của anh lần đầu tiên bị bao phủ bởi lớp bụi xám bốc lên từ chân cô.
<!– 1 –> <!– AI CONTENT END 1 –>
Nếu không phải cường độ Du Liệt cầm mắt cá chân của Hạ Diên Điệp vừa lúc nằm giữa mức không cho cô trốn thoát lại không khiến cô bị đau thì lúc này, có lẽ Hạ Diên Điệp đã hốt hoảng chật vật trốn về phòng ngủ.
Sau khi gặp lại, Hạ Diên Điệp chỉ cảm thấy Du Liệt lạnh lùng xa cách hơn bảy năm trước. Có lẽ là vì đã trải qua quá trình sát phạt quả quyết trên thương thường nên khí thế của anh lạnh lùng sắc bén hơn một chút, thỉnh thoảng cảm giác áp lực mà anh không che giấu bị tiết ra ngoài, mang theo sự sắc bén của người cầm quyền, khiến cô cũng khó có thể chống cự.
Nhưng bây giờ xem ra…
Hạ Diên Điệp cảm thấy mình vẫn suy nghĩ quá ngây thơ.
Từ bị khiếp sợ đến hoảng hốt, hồ ly thậm chí có cảm giác như nụ hôn phá vỡ lý trí của Du Liệt đêm qua đã hoàn toàn mở cái chốt nào đó của anh, bên trong che giấu mọi thứ bị áp lực trong suốt bảy năm qua, đang dần dần bị Du Liệt vạch trần trước mặt cô.
Tựa như lúc này, động tác anh cầm mắt cá chân của cô dần dần kéo cô lại gần mình…
Dường như sợ dọa đến cô, động tác của Du Liệt không nhanh không chậm, kiên nhẫn ngủ đông, nhẹ nhàng đẩy cánh cửa thế giới tinh thần của mình chưa từng cho bất cứ ai biết đến, mở ra từng tấc một trước mặt cô.
Anh kìm nén bản thân, thả chậm động tác như tự ngược, không có cô cơ hội để né tránh.
Hạ Diên Điệp thấy mình sắp bị Du Liệt kéo vào vực sâu tối đen vừa lạnh nhạt tự kiềm chế lại vừa chôn giấu d.ục vọng bùng nổ dưới đáy mắt anh. Dường như anh đang dùng ánh mắt nói với cô rằng, anh có thể nghiền nát cô từng chút một, khiến cô hoàn toàn tan vỡ, sau đó lại dùng môi ngậm từng tấc một ghép lại hoàn chỉnh.
“Ring… ring ring…”
Tiếng rung của di động chợt vang lên trong một góc nào đó.
“!” Ngón tay cầm mắt cá chân của cô chợt bị kìm hãm.
Hạ Diên Điệp rụt chân lại theo phản xạ: “Của… của tôi.” Bất chấp xem phản ứng của Du Liệt, Hạ Diên Điệp đã vội vã mang dép lê dưới sofa, tùy ý chạy về một hướng nào đó.
Hạ Diên Điệp nhào vào cửa ra, đè lên lồng ng.ực tim đập thình thịch, bình tĩnh lại một chút mới phát hiện hình như tiếng di động rung lên cách mình càng ngày càng xa.
Nhưng cô nhớ rõ tối qua mình đặt túi xách ở đây…
Hạ Diên Điệp còn chưa nghĩ xong thì tiếng rung đằng sau đang đến gần. Cô ngoảnh đầu lại…
Du Liệt cầm di động của cô, đi vòng ra từ đằng sau bình phong: “Đồ của em, tối qua tôi cất trong phòng giữ quần áo.”
“Cảm ơn.”
Hạ Diên Điệp nói lời cảm ơn theo phản xạ, muốn nhận lấy di động nhưng lại có một chút lực cản truyền tới từ trên thân di động. Cô kinh ngạc ngước mắt nhìn anh, khi đối diện với ánh mắt vừa lạnh nhạt vừa đầy ẩn ý của Du Liệt, Hạ Diên Điệp không khỏi cúi đầu né tránh tầm mắt của anh, nhìn thoáng qua cái tên hiển thị trên màn hình di động.
[Lê Hân].
“!” Dường như có hai tiếng sấm không một tiếng động chém xuống. Tiếng sấm bên trái là đêm qua chính vì cái tên này mới khiến lý trí của Du Liệt sụp đổ, dẫn đến quan hệ giữa hai người rơi vào tình trạng như bây giờ. Tiếng sấm bên phải là hình như cô đã hoàn toàn quên mất một người tên là Lê Hân, quên cả lời hứa hôm nay sẽ dẫn cậu ấy ra ngoài đi dạo.
Thế là cuộc gọi của Lê Hân vang lên giữa hai người như tiếng chuông đoạt mạng.
Mà người cầm đầu bên kia điện thoại của cô, vẻ mặt Du Liệt lười biếng, liếc nhìn cô như thể không chút quan tâm, đáy mắt lại giống như một trận mây đen áp thành mưa gió sắp đến.
… Đòi mạng.
Ngón tay cầm di động của Hạ Diên Điệp cứng ngắc, không biết mình nên dùng sức kéo mạnh hay nên buông ra.
Cuối cùng vẫn là Du Liệt buông tay trước. Vẻ mặt giãy dụa khó xử chần chờ bất an của hồ ly thật sự khiến anh không đành lòng, cho dù dưới đáy lòng biển ghen tuông cuồn cuộn nhưng Du Liệt vẫn buông cổ tay xuống, đút vào túi quần, giọng điệu nhàn nhạt kìm nén: “Sáng nay di động của em rung lên mấy lần, chắc đều là do cậu ta gọi đến.”
Hạ Diên Điệp cầm chặt di động. Lưỡng lự một lát, cuối cùng cô vẫn bấm tắt chuông điện thoại, sau đó mới ngẩng đầu nhìn về phía Du Liệt xoay người định rời đi: “Lê Hân… Tôi quen cậu ấy hồi cậu ấy mười hai mười ba tuổi. Với tôi mà nói, cậu ấy thật sự chỉ có thể là em trai mà thôi.”
Có lẽ sống hơn hai mươi năm trời, hồ ly chưa bao giờ có kinh nghiệm giải thích quan hệ nam nữ giữa mình và người khác với ai đó. Giọng điệu của cô chua xót, nghe vừa thẹn thùng vừa ngượng nghịu, có vẻ rất thu hút người khác.
Du Liệt đang định nhấc chân lên thì tạm dừng một lát. Anh dùng đến bảy tám phần tự chủ mới kìm nén được xúc động trong lòng, không xoay người lại kéo Hạ Diên Điệp đè lên tủ thấp bên cạnh làm chuyện gì đó bắt nạt hồ ly quá mức.
“Ừ.”
Bóng lưng Du Liệt đứng trước cửa sổ sát đất có ánh nắng chiếu vào. Anh nghiêng người, ánh mắt xoay chuyển, yết hầu nhô lên từ đường cong trên cổ để lại bóng râm vừa lạnh nhạt vừa khêu gợi.
“Chờ em nói chuyện điện thoại xong, chúng ta ăn bữa sáng.”
“… Ừm.”
Hạ Diên Điệp nhẹ nhàng thở hắt ra, không hiểu sao gò má lại nóng lên. Cô không dám suy nghĩ nhiều, vội vàng xử lý cảm xúc của mình rồi bấm nút nghe máy trên màn hình điện thoại đang im lặng lóe sáng.
“Xin lỗi Lê Hân, tối qua chị có việc…”
“Chị.” Di động tiết lộ giọng nói trong sáng tội nghiệp của thiếu niên, tựa như ánh nắng ban mai rải rác những đốm vàng nhạt trên mặt đất: “Em đứng chờ dưới lầu nhà chị từ lâu, còn tưởng chị không định quan tâm tới em nữa chứ.”
“…”
Ngoài lối ra, bóng lưng của Du Liệt chợt khựng lại. Một hai giây sau, anh ép bản thân tiến về phía quầy bar nấu cơm kiểu Tây như thể không nghe thấy bất cứ âm thanh nào.
… Tất nhiên anh biết Lê Hân là ai.
Hạ Diên Điệp sẽ không rõ, thứ mà Du Liệt để bụng vừa lúc chính là sự quen biết và bầu bạn của cô đối với thiếu niên kia. Cô cùng thiếu niên kia ở bên nhau bảy năm, còn lâu hơn cả thời gian ở bên anh. Những năm cô không ở cạnh anh, thiếu niên này vẫn luôn hưởng thụ toàn bộ sự quan tâm và an ủi của cô. Chỉ riêng điểm này, chỉ cần tưởng tượng dù chỉ một chút cũng đủ để ép anh lâm vào vực sâu bên bờ mất lý trí.
Du Liệt đứng bên quầy bar, ngón tay siết chặt chậm rãi buông ra. Anh nhắm mắt rồi lại mở ra, kìm nén cảm xúc, cầm tai nghe bluetooth được anh đặt lên bàn đá cẩm thạch màu xám, dùng một ngón tay ấn nó vào tai.
“Kết thúc rồi à.”
Giọng Du Liệt có một loại nhịp điệu rất đặc biệt, nhất là khi anh nói chuyện mà không có cảm xúc gì, giọng nói sẽ bị đè nén xuống rất thấp, không cần cố ý cũng tự mang theo cảm giác lạnh lùng xa cách, tuy nhiên sự hờ hững này đặt trên người anh lại có vẻ hấp dẫn vô cùng. Giọng nói này vang lên một lượt trong phòng họp trống trải, ngay cả Quách Tề Đào cũng không thể không thừa nhận rằng: đối với loại tai họa này, thư ký bên cạnh anh chỉ có thể là trai thẳng đáng tin cậy mà thôi.
“Tôi còn tưởng cậu đã vui đến mức quên cả trời đất rồi chứ, không ngờ vẫn còn nhớ đến cuộc họp, không dễ dàng chút nào.” Lão Quách trêu ghẹo: “Chúng tôi chờ cậu được đâu, ai biết bao giờ cậu mới có thể quay lại vị trí chứ.”
Du Liệt chỉ làm như không nghe thấy ẩn ý của anh ấy: “Thế thì tôi off đây. Thứ hai gặp lại.”
“Ấy chờ đã chờ đã…”
Quách Tề Đào lêu anh lại, đưa mắt nhìn lão Nghê ngồi trên bàn đối diện, sau đó mới nói: “Lúc này phòng họp không có người khác, cậu không tiết lộ với chúng tôi chút tin tức nào à? Cậu với cô nàng phiên dịch nhà cậu bây giờ là thế nào?”
Bàn tay trắng nõn đặt lên laptop, mở nắp lên, Du Liệt thản nhiên liếc nhìn màn hình, không nói một lời.
Lão Quách tức khắc nghiêm mặt: “Không phải chúng tôi muốn hóng hớt đâu, chủ yếu là chuẩn bị trước cho vòng gọi vốn series C sang năm.”
Một tiếng cười nhạo trầm thấp vang lên. Du Liệt khẽ nâng cổ tay trái đặt trên góc màn hình, ngón cái đè lên lòng bàn tay, vô thức vuốt ve chiếc nhẫn không có hoa văn trên ngón áp út. Dừng mấy giây, lông mi của anh lạnh nhạt cụp xuống: “… Không cần sốt ruột. Cứ từ từ.”
Anh không sốt ruột, lão Quách lại hơi cuống lên: “Tổng giám đốc Du, cậu đã hai mươi sáu hai mươi bảy rồi, còn định từ từ nữa hả? Vòng Pre-C lần trước, Tài chính Chí Duệ chỉ thiếu điều hỏi nhiều năm qua cậu chưa từng có một đoạn tình yêu nào, rốt cuộc là vì vấn đề nhân phẩm, vấn đề xu hướng tính d.ục hay là do bệnh kín.”
Đuôi mắt Du Liệt nhướn lên, khí thế lạnh lẽo: “Sao tôi không biết từ khi nào Khoa học Kỹ thuật Helena sắp chuyển sang làm nghề môi giới hôn nhân thế nhỉ?”
Lão Quách vừa bực mình vừa buồn cười: “Không phải người ta nhằm vào cậu hay là Helena, mà vì hai năm qua không ít quản lý cấp cao của các công ty trong và ngoài nước bị đưa tin trên trang đầu báo chí vì vấn đề tình yêu hôn nhân, trong đó có không ít người gây ảnh hưởng tới giá cổ phiếu của công ty. Mấy vòng trước đó họ có thể không so đo, nhưng series C là vòng chuẩn bị phát hành cổ phiếu đưa ra thị trường, đây là quy trình cần thiết phải điều tra.”
“Helena còn lâu mới niêm yết cổ phiếu, tôi không có thời gian suy xét chuyện này.” Giọng Du Liệt lạnh lẽo.
Quách Tề Đào còn định nói chuyện, Nghê Hòa Dụ ở đối diện liếc anh ấy một cái, giúp anh ấy kết thúc câu chuyện: “Lão Quách cũng chỉ có ý tốt thôi. Vấn đề riêng tư của cậu, nếu cậu không muốn nói thì chúng tôi nhất định sẽ không can thiệp quá nhiều.”
“…”
Ngón tay Du Liệt khẽ gõ lên mặt bàn. Quách Tề Đào và Nghê Hòa Dụ đều là quản lý cấp cao nòng cốt gia nhập vào đội ngũ trước và sau khi Khoa học Kỹ thuật Helena có chút quy mô, quan hệ cá nhân với anh cũng không tệ. Hai năm qua vận hành công ty, hai người này đã giúp đỡ anh không ít, anh cũng không tiện trách móc hai người này chỉ vì quan điểm khác biệt về vấn đề tình cảm cá nhân. Hơn nữa anh cũng biết rõ, lão Quách lớn tuổi hơn anh nhiều, ngoại trừ lĩnh vực kỹ thuật và vấn đề phương hướng chiến lược của công ty, lão Quách đa phần sẽ nhìn anh bằng ánh mắt như người lớn tuổi quan tâm em út trong nhà, anh không thể khiến trái tim người ta nguội lạnh.
Nghĩ vậy, cảm giác vượt quá giới hạnh mãnh liệt bị Du Liệt đè xuống, cuối cùng anh tiết lộ: “Vẫn đang theo đuổi.”
Quách Tề Đào: “?”
Nghê Hòa Dụ: “?”
“…”
Không biết là vì đồng tình hay vì khiếp sợ, giọng Quách Tề Đào trở nên nhẹ nhàng hơn: “Đã vào nhà rồi mà sao vẫn coi như đang theo đuổi?”
“Tối qua tôi mạnh mẽ giữ cô ấy ở lại nhà mình.” Du Liệt trả lời rất bình tĩnh.
“… Cậu không trói người ta chứ? Hạn chế tự do thân thể của người khác là trái pháp luật đấy nhé tổng giám đốc Du.”
Du Liệt cười khẩy.
Từ nãy đến giờ Nghê Hòa Dụ không lên tiếng nhưng dường như đã nhận thấy điều gì đó, hỏi một câu đầy ẩn ý: “Cô Hạ kia có biết cậu đang theo đuổi cô ấy không?”
Quách Tề Đào bật cười: “Lão Nghê, anh hỏi gì kỳ vậy? Làm gì có chuyện không biết!”
“…”
“…”
“…”
Quách Tề Đào rúng động quay đầu lại: “Thật sự không biết hả? Người ta đã bằng lòng ở lại nhà cậu rồi, cũng không để cậu phải theo đuổi, thế thì cậu còn tán tỉnh làm gì nữa? Đăng ký kết hôn lên xe hoa luôn đi chứ!”
Du Liệt hơi nhíu mày, lạnh lùng liếc anh ấy một cái.
“Cách biệt thế hệ. Off đây.”
“?”
Quách Tề Đào còn chưa kịp chất vấn cho mình mấy câu thì màn hình trước mặt anh ấy đã tối om, bên kia thật sự offline.
Lão Quách tức giận gần chết: “Cái gì gọi là cách biệt thế hệ! Lão Nghê anh nói xem, có phải cậu ta đang tự nâng độ khó cho bản thân mình không? Tranh thủ rèn sắt lúc còn nóng một lần là xong, đạo lý này mà cậu ta cũng không rõ à?”
“Trong lứa tuổi của cậu ấy, anh từng gặp mấy người thông minh hơn cậu ấy?”
Lão Quách hừ lạnh: “Nếu thiên tài đều tầm thường cỡ này thì tôi còn đi theo một đứa có tính nết như cậu ấy làm gì? Chê mình sống lâu quá chắc?”
“Thế là được rồi.”
“Nhưng mà cậu ta biết rõ còn không chịu làm, chẳng phải càng khùng hơn hay sao? Cậu ta làm thế để làm gì? À đúng rồi, hai sáu hai bảy tuổi, cả đời suôn sẻ, chưa từng nếm trải khó khăn cuộc đời, kiểu gì cũng cứ phải gây khó khăn cho mình mới thấy dễ chịu hơn phỏng?”
“Chắc cậu ấy sợ cô gái ấy chịu thiệt thòi.”
“…”
Lão Quách: “?”
Lão Quách như bị thứ gì đó chặn họng: “Thế thì đúng là cách biệt thế hệ thật. Yêu đương các thứ, không muốn khiến bản thân vui vẻ mà lại bắt bản thân chịu thiệt thòi để cung cấp giá trị cảm xúc cho đối phương?”
“Quan điểm của anh có thể gọi là tình d.ục, cũng có thể gọi là thích. Nhưng anh xem Du Liệt đi.” Nghê Hòa Dụ cười khép máy tính lại, đứng dậy từ trên ghế: “Cậu ấy đã chờ nhiều năm rồi, điều mà cậu ấy mong đợi không phải là những thứ nông cạn như vậy.”
Lão Quách cũng hừ lạnh đứng dậy: “Thời đại nào rồi mà còn tin vào tình yêu chứ.”
“Chắc là vì gặp được người khiến cậu ấy tin tưởng.”
Quách Tề Đào đứng tại chỗ suy nghĩ mấy giây, không khỏi hớn hở, đi theo sau Nghê Hòa Dụ: “Thế thì tôi thấy ngành nghề môi giới hôn nhân tình yêu này được đấy, có thể để cô Hạ kia làm.”
“Hửm?”
“Tôi đã nghĩ sẵn quảng cáo tuyên truyền rồi, cứ gọi là [làm thế nào để bồi dưỡng được một kẻ si tình].”
…
Trong nhà Du Liệt.
“… Hắt xì.”
Du Liệt bóp sống mũi, mặt không biểu cảm. Hạ Diên Điệp chần chờ một lát rồi quay đầu hỏi: “Anh bị cảm à? Thế thì anh nghỉ ngơi đi, tôi tự về nhà là được, không cần anh đưa đâu.”
“Tôi vốn định ra ngoài mà.” Sắc mặt Du Liệt không thay đổi, đẩy cửa ra trước mặt cô, giả vờ như tùy ý dắt cổ tay cô: “Đi thôi.”
Hạ Diên Điệp chần chờ trong chốc lát. Cô cúi đầu, thấy chiếc nhẫn đeo trên tay trái mà anh đang nắm tay mình, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm rút tay về, mặc cho Du Liệt kéo mình ra ngoài.
Kế tiếp, xe của họ chạy đến dưới lầu. Đó là chiếc Rolls-Royce mà Khổng Kỳ Duệ tha thiết ước mơ muốn vuốt ve một phen.
Tài xế đeo găng tay trắng cực kỳ chuyên nghiệp, mỉm cười đứng bên cạnh cửa ghế sau, tay đỡ cửa xe. Khi thấy rõ khuôn mặt của đối phương, Hạ Diên Điệp sửng sốt một lát, một hai giây sau cô đã nhớ ra gương mặt quen thuộc này là ai: “Anh là người ở Tinh Đình ngày hôm đó…”
“Chào chị dâu, tôi là Từ Khác, lần trước chúng ta từng gặp nhau một lần trên bàn tiệc của tên Cao Đằng ngu ngốc kia.”
Lời nói của Hạ Diên Điệp thành công bị chặn họng vì tiếng gọi “chị dâu” của anh ta.
“Kêu bậy bạ cái gì.” Du Liệt dừng lại bên cạnh Hạ Diên Điệp, âm thầm cách ly Từ Khác với hồ ly, sau đó mới quay sang nhìn Hạ Diên Điệp: “Em họ nhà dì của tôi.”
Nghe thấy hai chữ “em họ”, vẻ mặt của Hạ Diên Điệp lộ ra một tia sững sờ. Theo phản xạ, cô muốn lùi về sau mấy bước. Đúng lúc này Du Liệt vươn tay đặt lên sau eo của cô một cách vừa tùy ý vừa hết sức tự nhiên, đồng thời nghiêng người cúi xuống kề bên tai cô: “Em chạy cái gì.”
Hạ Diên Điệp khựng lại.
“Mới mấy năm thôi mà con hồ ly do tôi nuôi đã thành gan thỏ đế rồi hả?”
“?”
Hồ ly lúc nào cũng không chịu được phép khích tướng của anh. Cô không biểu cảm ngẩng đầu nhìn anh, thoát ra khỏi vòng tay của anh, đúng lúc này Từ Khác cười tủm tỉm sáp lại gần, cô cũng nở nụ cười dịu dàng khéo léo, vươn tay ra.
“Chào anh, tôi là Hạ Diên Điệp.”
“Chào chị chào chị, nghe danh đã lâu…”
“…”
Du Liệt buông tay xuống, đút vào túi quần, ý cười bị kéo dài thành sương mù lạnh lẽo theo hàng mi dày của anh cụp xuống. Anh biết, anh không thể mong chờ tất cả mọi người trên đời này đều sẽ cẩn thận che chở hồ ly như anh che chở cô, không khiến lòng tự trọng của cô bị chà đạp, lung lay sắp đổ.
Anh biết, ít nhất năm đó Du Hoài Cẩn đã từng cứu cô khỏi nước sôi lửa bỏng nhưng anh vẫn không thể kìm nén được cơn giận trong lòng. Chỉ cần thấy cô cẩn thận từng li từng tí, lồng ng.ực của anh như có một lưỡi kiếm mỏng lạnh lẽo treo lơ lửng, đâm vào trái tim từng tấc một.
Từ Khác nở nụ cười, đang định đóng cửa xe giúp Hạ Diên Điệp thì cửa xe lại bị Du Liệt đè lên.
“Anh họ?” Từ Khác khó hiểu quay đầu.
“Hôm nay cậu nghỉ.” Du Liệt liếc anh ta: “Đưa chìa khóa cho tôi, cậu về trước đi.”
“Hả? Vì sao?” Từ Khác mờ mịt lấy chìa khóa ra, không biết mình đã làm gì mà đột nhiên bị anh trai của mình sa thải ngay tại chỗ.
Du Liệt lạnh nhạt nhận lấy: “Bởi vì cậu hỏi quá nhiều, chỉ xứng lái xe cho tôi.”
“???”
Từ Khác đành phải đứng tại chỗ, trơ mắt nhìn anh trai mình đỡ cửa xe ghế lái phụ, đón người ngồi vào ghế, sau đó chẳng buồn liếc nhìn mình lấy một lần, đi vòng sang ghế lái. Chiếc Rolls-Royce có logo đôi cánh nhỏ trước mui xe hoàn toàn ruồng bỏ tài xế là anh ta, nghênh ngang chạy mất.
Từ Khác: “…”
Đậu má.
Anh ta cứ như bị con chó đi ngang qua đá cho một phát.
…
Xe hơi thân dài chạy vào khu dân cư cũ nơi Hạ Diên Điệp cư trú, lúc tiến vào đi đến đâu cũng thu hút ánh mắt của người khác. Cho dù không nhận ra logo của xe nhưng những đường cong mượt mà sắc bén và lớp sơn phản quang giá cả đắt đỏ trên thân xe cũng đủ để tạo khoảng cách không phù hợp giữa nó và khu dân cư cũ này.
Hạ Diên Điệp hơi siết chặt khớp ngón tay đang cầm dây an toàn.
“Ngay chỗ này, dừng lại một chút.” Trước khi rẽ vào tòa nhà chung cư, Hạ Diên Điệp lên tiếng.
Ngón tay của Du Liệt đỡ vô lăng khựng lại: “Ừ.”
Anh cua bánh xe sang bên trái, dừng lại. Hạ Diên Điệp tháo dây an toàn, vội vàng xuống xe, đang định vòng qua thân xe chào Du Liệt rồi rời đi thì đã thấy cửa bên ghế lái mở ra, Du Liệt cũng bước xuống xe.
Hạ Diên Điệp sững sờ: “Sao anh cũng xuống xe?”
Cô nhìn về phía sau lưng anh theo phản xạ. Trong tòa nhà đằng sau, mấy người già trong khu dân cư đang ngồi trước cửa chung cư hóng mát, lúc này ánh mắt đều liếc sang bên này, không biết đang trò chuyện cái gì. Hạ Diên Điệp hơi bất an: “Đã gần đến nhà rồi, tôi tự về nhà là được.” Cô xoay người, chỉ về phía tòa nhà sau lưng Du Liệt: “Anh về đi.”
Đang định quay lại thì Hạ Diên Điệp bỗng thấy bóng dáng bên cạnh chiếc xe đã đến chỗ mình rất gần, giọng nói của cô cũng im bặt.
“Sợ cái gì.”
Giọng điệu của Du Liệt rất dửng dưng, nghe không rõ ràng.
Hạ Diên Điệp cãi lại theo phản xạ: “Tôi không có.”
“Thế thì sao em không dám nhìn tôi?”
“…”
Hạ Diên Điệp cầm chặt quai đeo túi xách, đang suy nghĩ nếu mình bỏ đi ngay bây giờ thì có khi nào sẽ chọc giận hay không thì bỗng sau eo run lên…
Ngón tay thon dài đặt lên xương sống của cô một cách bình tĩnh ung dung.
Hạ Diên Điệp ngây người. Không chờ cô ngẩng đầu lên, Du Liệt đã vươn tay nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, khiến cho cô ngẩng đầu đối diện với mình.
“Nếu em không sợ…” Cảm xúc chớp nhoáng trong đôi mắt đen như mực của Du Liệt: “Hồ ly của chúng ta xinh đẹp nhường này, hôm nay lại cứ cúi đầu, chẳng lẽ là đang giúp tôi che giấu điều gì đó?”
Hạ Diên Điệp bị anh chặn họng, không khỏi buồn bực. Cô đang định lên tiếng thì bỗng giọng nói trong trẻo của thiếu niên truyền ra từ cửa tòa nhà đằng sau.
“Chị!”
Hạ Diên Điệp bị kìm hãm, xoay người nhìn lại. Lê Hân đứng trong ánh nắng, mỉm cười nhìn về phía cô vẫy tay, đồng thời vừa ra hiệu vừa chạy tới.
Thiếu niên có vóc dáng cao gầy, chỉ mặc áo thun trắng và quần dài thể thao. Cơn gió vén lên vạt áo của cậu ấy trong lúc chạy bộ, từng động tác cử chỉ đều tràn đầy khí chất thanh xuân dạt dào.
“…”
Sau lưng Hạ Diên Điệp, Du Liệt thong thả nhẹ nhàng híp mắt.
“Sao cậu ấy vẫn còn ở đây?” Hạ Diên Điệp nhất thời đau đầu. Cô sợ Lê Hân và Du Liệt đối mặt với nhau sẽ đánh nhau, đến lúc đó Lê Hân nói gì đó khiến Du Liệt phát hiện sự thật, thế là bất chấp cảm giác câu nệ ngượng nghịu, Hạ Diên Điệp xoay người nhẹ giọng thúc giục: “Anh mau lên xe đi.”
Du Liệt khẽ cụp mi mắt, ánh sáng vụn vặt lướt qua trong mống mắt đen láy, hờ hững liếc cô.
“Chẳng lẽ tôi không thể gặp người khác?”
Hạ Diên Điệp hơi cắn môi, khóe mắt hồ ly khẽ nhướn lên: “Tối nay tôi ăn cơm cùng anh, được không?”
“…”
Du Liệt dừng lại, tức giận đến mức bật cười.
“Em cũng biết cách dỗ dành tôi đấy chứ.”
Nghe thấy tiếng bước chân của thiếu niên càng ngày càng gần, hồ ly không khỏi sốt ruột, đôi mắt trong veo giục anh: “Du Liệt.”
Âm cuối vừa kìm nén vừa mềm mại cứ như móc câu, cào lên cổ họng Du Liệt ngứa ngáy. Yết hầu của anh nhúc nhích một chút: “Tha cho cậu ta một lần. Lần sau không được lấy lý do này nữa.”
“…”
Dưới ánh mắt nín thở chăm chú của Hạ Diên Điệp, cuối cùng Du Liệt không nhanh không chậm mở cửa bên ghế lái, ngồi vào trong xe.
Cửa xe khép lại, thân xe khởi động.
“Chị.”
Lê Hân cũng chạy đến bên cạnh Hạ Diên Điệp, ánh mắt cảnh giác liếc qua chiếc xe vừa thấy đã biết giá cả xa xỉ: “Ông chủ của chị đích thân đưa chị về nhà à?”
Hạ Diên Điệp khựng lại. Cô cũng không thể nói rõ lúc này quan hệ giữa mình và Du Liệt là gì. Tuy nhiên trước mặt Lê Hân, cô ích kỷ hy vọng hai người sẽ không bao giờ quen nhau, vậy thì Du Liệt sẽ không bao giờ biết sự tồn tại của họ, không biết nguyên nhân mà cô ràng buộc với họ.
Thế là sau một lát im lặng ngắn ngủi, Hạ Diên Điệp trả lời qua loa: “… Ừ.”
Đúng lúc này, cửa kính xe hơi bóng loáng như gương hạ xuống một khe hở.
“!” Hạ Diên Điệp híp mắt, quay mặt đi như thể có tật giật mình.
Giọng nói lạnh lùng gợi cảm của Du Liệt truyền ra từ trong xe, tựa như dòng suối ngọt mát lạnh trên núi.
“Bữa tối.” Một tay anh cầm vô lăng: “Đừng quên.”
“…”
Ngay sau đó, thân xe mượt mà đã im lặng lăn bánh trước mặt hai người, rời khỏi nơi này.
Hạ Diên Điệp dời ánh mắt, hãy còn không yên lòng. Có phải Du Liệt đang… tức giận không?
“Bữa tối gì?” Lê Hân mặt nhăn mày nhó: “Chị, chẳng lẽ bữa tối hôm nay chị cũng định bỏ mặc em sao?”
“Ai bảo em đến đây mà không báo trước.”
“Thì em chỉ muốn cho chị một bất ngờ thôi mà.”
“Chị chỉ thấy không ngờ thôi.”
“Chị…”
Cuối con đường, trong chiếc xe không biết đỗ lại từ khi nào, Du Liệt im lặng nhìn vào gương chiếu hậu. Cô gái trẻ tuổi và thiếu niên sánh vai bên nhau, chậm rãi rời đi hướng về một con đường khác.
Du Liệt cụp mi mắt, khớp ngón tay trắng nõn cầm vô lăng chậm rãi gập lại, mạch máu sắc bén hơi nhô lên trên mu bàn tay.
…
Không thể sốt ruột.
Cũng không thể dồn ép cô quá gắt gao.
Bảy năm quá dài, dài đến mức để lại quá nhiều thứ giữa anh và cô. Những chiếc nút thắt ấy phải cởi bỏ từng cái một, những hòn đá chặn đường phải đá bay từng hòn một, anh muốn con đường mà cô tiến về phía anh suôn sẻ không bị cản trở, anh muốn trong lòng cô không có tạp niệm, đừng lo trước nghĩ sau như chim sợ cành cong.
Chỉ có như vậy thì con đường của họ mới có thể đi được xa hơn.
“…” Du Liệt kìm nén từng chút cảm xúc dưới đáy lòng, kể cả dụ.c vọng mãnh liệt dâng trào.
Chờ đến khi gợn sóng đã yên ổn, chiếc điện thoại di động cứ sáng lên rồi lại tắt ngúm nhưng vẫn kiên trì gọi điện tới, cuối cùng cũng được anh liếc nhìn một lần.
Anh đeo tai nghe bluetooth, ngón tay nhân tiện chạm nhẹ lên màn hình.
“Cháu đang bận, ông có chuyện gì vậy?” Giọng Du Liệt khàn khàn lộ ra một chút không kiên nhẫn.
Ông cụ Canh ở đầu dây bên kia nhất thời nổi nóng: “Cháu bận á? Bận cái gì? Bận làm tài xế hay là làm ông tơ bà nguyệt cho người ta???”
“…” Du Liệt im lặng, cau mày, nhìn lướt ra ngoài xe.
Nhưng khu dân cư cũ vốn đông người nhiều mắt, xe cộ qua lại nườm nượp, muốn tìm được một đối tượng khả nghi có thể sánh ngang với mò kim đáy bể. Thế là chưa đầy mấy giây sau, Du Liệt đã mất hết kiên nhẫn, lạnh lùng ủ rũ cụp mi mắng.
“Cháu sắp hai mươi bảy rồi mà ông còn chơi trò giám thị, có thấy nhàm chán không?” Du Liệt khựng lại, giọng nói hơi trầm xuống: “Theo dõi cháu thì được, đừng để người của ông theo dõi cô ấy.”
Ông cụ có vẻ tức giận không nhẹ, kìm nén mãi mới hô hấp nặng nề: “Mới về thành phố Bắc, cháu đã lộ rõ bộ mặt thật với ông, bây giờ thậm chí không thèm che giấu luôn hả?”
“Cháu giấu cái gì?”
“Đừng cho rằng ông không biết. Mấy năm nay chỉ cần giục cháu đi xem mắt cưới vợ thì cháu lại xụ mặt với ông, cuối cùng dứt khoát kéo theo cô bé nhà họ Hà kia diễn kịch với ông chứ gì? Sau này…”
“Sau này không cần nữa.”
Du Liệt bình tĩnh ngắt lời ông cụ.
Ông cụ Canh hiếm khi bị người khác ngắt lời kiểu này, không khỏi nghẹn họng, thật lâu sau mới bình tĩnh lại: “Ý cháu là sao?”
“Một ngày nào đó cháu sẽ dẫn cô ấy về nhà.” Du Liệt khẽ nói: “Sau này không cần nữa.”
“…”
Cho dù cách một khoảng cách xa xôi thông qua điện thoại, ông cụ Canh cũng vẫn nghe thấy rõ ràng, giọng nói của đứa cháu ngoại cả mấy năm nay càng ngày càng lạnh nhạt hờ hững, hành sự nhanh nhẹn dứt khoát kia lại có mấy phần ôn hòa cứ như ảo giác.
Chẳng qua mới nhắc đến một câu về tương lai sau này với cô gái kia mà thôi.
“Nói chuyện đừng quá chắc chắn.” Ông cụ cười lạnh: “Lỡ người ta không chịu theo cháu về nhà thì sao?”
Du Liệt tựa lưng vào ghế dựa, ngẩng đầu nhìn lên nóc xe, nở nụ cười trầm thấp.
“Thế thì cháu cũng không về được.”
“…”
Đầu dây bên kia im phăng phắc.
Mấy giây sau.
“… Nhìn lại chí hướng của cháu mà xem. Hồi trước cháu tốt nghiệp đại học khoa chính quý, ngay cả viện nghiên cứu mà cháu ao ước bao lâu nay cũng từ bỏ, chạy ra ngoài bắt chước ba cháu mở công ty, lăn lộn trong chốn thương trường đầy hơi tiền, cháu đừng tưởng rằng ông không biết là vì ai!”
Ông cụ Canh càng nói càng tức giận: “Sao cái này này lại xuất hiện hai kẻ si tình như các cháu cơ chứ?”
Lần này hoàn toàn chọc giận ông cụ. Không chờ Du Liệt nói một lời, đầu dây bên kia đã “bíp” một tiếng cúp máy.
Du Liệt ngồi trong xe, im lặng nhếch môi cười. Trước khi tháo tai nghe bluetooth, anh nhìn thoáng qua logo hai chữ R chồng lên nhau trên vô lăng, chậm rãi nhíu mày.
Thế là ngón tay của anh lại lướt trên màn hình di động, một cuộc điện thoại được gọi đi từ danh bạ điện thoại.
Không lâu sau, người ở đầu dây bên kia nhấc máy.
“Cậu chủ Liệt?” Giọng nam vừa kinh ngạc vừa nịnh nọt: “Người bận rộn như cậu chủ sao lại có thời gian gọi điện cho tôi?”
“Tôi muốn lấy một chiếc xe từ chỗ anh, cần dùng gấp.”
“Cậu chủ ngồi Rolls-Royce Phantom chán rồi hả? OK, không thành vấn đề, xe gì?”
Du Liệt ngẫm nghĩ, ngón tay nhẹ nhàng gõ lên vô lăng: “Hai trăm ngàn tệ trở xuống, xe hơi.”
Đầu dây bên kia sửng sốt ba giây: “Ồ, Helena chuẩn bị phát phúc lợi cho nhân viên phải không? Bao nhiêu chiếc?”
“Một chiếc.” Giọng Du Liệt lạnh nhạt: “Tôi tự lái.”
“…”
“???”