Không khí ở bệnh viện luôn là thứ khiến gai ốc người khác phải nổi cả lên. Chẳng riêng gì mùi thuốc khử trùng mà còn nhiều viễn cảnh dễ ám ảnh khác nhau.
Jin là người ghét bệnh viện sau Hoắc Kình.
Trước đây cô bé không quá mức bài xích với nó đâu, nhưng vì cô thường theo Chu Sa vào đây để chăm sóc cho Hoắc Kình nên càng ngày càng bị ám ảnh.
Nói đến đây, có lẽ mọi người cũng đã hình dung ra được thân phận thật sự của Jin rồi. Jin không đơn thuần là một người làm công của Hoắc Kình, mà cô bé là một người thân cận nhất với anh, được Chu Sa giao phó trách nhiệm bên cạnh mà trông nom anh.
Nếu có gì ảnh hưởng xấu đến anh thì Jin phải lập tức báo với Chu Sa.
Ấy thế mà từ ngày Jin biết Hoắc Kình dính phải mùi vị tình yêu mà Tề Lãng mang đến, cô bé dường như quên luôn nhiệm vụ mà Chu Sa giao cho mình.
Mỗi một chuyện nhỏ hay lớn, Jin đều che giấu giúp Hoắc Kình.
Cho nên vào cái ngày anh ngất đi vì bệnh tim tái phát đã khiến cho Chu Sa rất tức giận. Bà ấy là một con người vô cùng lãnh khốc và tàn nhẫn.
Chỉ cần một cái liếc mắt cũng đủ nhìn thấu tâm tư người khác, nhất là với Jin. Trước phòng cấp cứu hôm đó, Chu Sa cứ mãi nhìn Jin để thăm dò biểu tình của cô, nhưng lúc đó bà ấy chưa hỏi han gì cả.
Giống như Chu Sa đang cho Jin thời gian tự thú nhận tội lỗi của mình vậy.
Từ ngoài đi vào phòng bệnh, Jin thấy Hoắc Kình đã tỉnh dậy lâu rồi. Trên tay anh còn là quyển truyện mà cô bé đem đến.
Nghe thấy tiếng động, Hoắc Kình quay đầu nhìn một cái rồi mỉm cười:
” Đến sớm như vậy sao?”
Jin hôm nay mang đồ ăn yêu thích của anh đến phòng bệnh. Đặt đồ ăn xuống bàn, Jin cười tươi:
” Hì hì, nhớ chú nên cháu đến sớm đó!!”
” Chỉ giỏi nịnh thôi.”
Tâm trạng Hoắc Kình có vẻ đã tốt hơn nhiều rồi. Kể từ ngày hôm đó, một chữ Lãng cũng chưa từng thoát ra khỏi miệng của anh.
Jin không rõ Hoắc Kình có nghĩ đến người đó trong đầu không nhưng ngoài miệng anh thì hoàn toàn chẳng nhắc đến.
Giống như kẻ kia đã tựa như một làn gió nhẹ thổi qua rồi đi luôn vậy. Chẳng để lại một chút ấn tượng ký ức nào.
Thấy Jin đứng im lặng, Hoắc Kình ngẩng mặt khó hiểu nhìn:
” Sao thế Jin?”
Jin nghe hỏi liền tỉnh lại, lắc đầu nguầy nguậy.
” Dạ không có gì. Cháu chỉ đang thấy thắc mắc một chút.”
” Thắc mắc?” Hoắc Kình nhìn chăm chú vào Jin, ” Là chuyện hôm bữa chú nhờ cháu sao?”
Đúng thế, chuyện mà Hoắc Kình nhờ Jin chính là chuyện khiến Tề Lãng như muốn điên loạn trong tiệm hoa đêm ấy.
Phải công nhận rằng lúc đấy Jin diễn nhập tâm quá, còn cả suýt khóc sưng mắt nữa cơ. Nghĩ lại, cô bé tự thấy dằn vặt quá nhiều vì đã lừa dối một người thế kia.
Không phải lúc đó, Tề Lãng đã van xin mình rất nhiều sao? Nhìn cậu ta giống như muốn khóc nhưng lại không thể nào rơi nước mắt.
Có lẽ tự tôn của đàn ông chẳng cho phép cậu ta nhỏ giọt nước mắt nào nhưng nếu cố gắng kìm nén đau đớn thì sẽ càng đau hơn thôi.
Jin nhớ lại rồi khẽ thở dài.
Hoắc Kình sau khi tỉnh dậy còn có chút mơ hồ nói loạn, sau đó anh bỗng nhờ Jin làm việc đó.
Thoạt đầu cô bé cũng ngỡ ngàng lắm, nhưng rồi nghĩ đến những gì mà anh đã chịu đựng, đau đớn, hy vọng sụp đổ, tình cảm bị trêu đùa, mọi thứ đó đã thôi thúc Jin diễn kịch.
Dù sao cũng đã kết thúc.
Tề Lãng đã tin rằng Hoắc Kình không còn trên thế gian này nữa, coi như duyên phận hai người đến đây cũng đã chấm dứt rồi.
” Cháu nhiều lúc vẫn bị ám ảnh bởi hình ảnh đau đớn của cậu ta. Cậu ta có lẽ quá sốc nên…Mà, dù gì chuyện đã cũ rồi, cháu sẽ không nhắc lại nữa đâu.”
Hoắc Kình nghe Jin nói, anh im lặng không nói gì. Cúi mặt, anh điềm nhiên lật sách sang một trang khác, hồi lâu mới mỉm cười nói.
” Từ bây giờ, coi như chú sẽ không biết người nào tên là Tề Lãng. Cho dù có người trùng tên, chú cũng sẽ không màng đến. Giống như người đó nghĩ rằng chú đã chết, trong lòng chú, người đó cũng đã chết.”
Jin kỳ thực rất ngỡ ngàng trước lời lẽ lạnh nhạt hờ hững mà tuyệt tình kia.
Cô bé không nghĩ rằng có ngày, Hoắc Kình sẽ nói như thế về một Tề Lãng mà anh rất yêu. Ít ra thì đã từng rất yêu.
#
Như Jin đã dự trước, thế nào Chu Sa cũng sẽ mời cô bé đến tận phòng của bà ấy để mà giáo huấn một trận.
Kỳ trước bệnh của Hoắc Kình chuyển nặng lắm nên làm cho Chu Sa lo lắng suốt mấy ngày mấy đêm. Hôm nay nhìn anh khỏe rồi, bà mới có tâm trí nhớ đến Jin.
Vừa thấy Jin kính cẩn bước vào, Chu Sa đã lạnh lùng đi thẳng vô vấn đề:
” Cách đây khoảng vài tuần trước, Hoắc Kình đã qua lại cùng ai? Làm những gì? Sau đó đã xảy ra những gì? Thành thật khai báo, còn không thì cháu chuẩn bị đồ đạc về quê đi.”
“…”
Người ta vừa mới bước vào phòng thôi, còn chưa kịp ngồi đã bị cho một tràng thế rồi. Jin đáng thương nén tiếng thở dài, không dám ngồi mà đứng nốt buổi.
” Thật ra chú Walton chỉ vừa kết thân với một người bạn lâu năm không gặp thôi ạ. Hai người những ngày qua đi chơi với nhau rất nhiều, tình cảm rất thắm thiết. Cháu thấy chú Walton cũng rất vui nữa….”
” Câm miệng!” Chu Sa bỗng quát lớn, ” Còn dám nói là người bạn lâu năm sao?”
Chu Sa xoay người, tức giận nhìn Jin:
” Cháu biết rõ ta không muốn Hoắc Kình phải yêu ai cả, chỉ vì căn bệnh kia chỉ cần một chút xúc động mạnh sẽ tái phát ngay. Sinh mệnh mỏng manh như thế, cháu nghĩ ta sẽ an tâm để một người khác nói yêu đương với Hoắc Kình sao?”
Dừng lại một chút, Chu Sa dường như rất bất mãn về việc gì đó.
” Huống chi…Hoắc Kình nó lại bảo rằng, bản thân chỉ có thể thích người cùng giới. Cái thế giới ngoài kia ghê gớm đến cỡ nào, lừa gạt không thể đếm xuể, lừa tiền không đủ còn đến lừa tình. Bây giờ còn cái chuyện yêu người đồng giới, cháu nghĩ ta sẽ an tâm sao? Hoắc Kình còn là một đứa con thuộc tập đoàn lớn, tài sản kia sẽ thu hút bao nhiêu thành phần dối trá chứ?”
“…” Jin cúi mặt im lặng, chẳng dám hé môi nửa câu.
Vì những lời mà Chu Sa nói đều rất đúng mà.
Thế giới bây giờ rất đáng sợ. Chỉ cần một chút sơ hở bạn sẽ ngay lập tức bị nó nuốt chửng mà thôi.
Yêu người khác giới đã là không thể tin tưởng. Yêu người cùng giới, liệu rằng sẽ đi đến đâu cơ chứ? Thân phận anh lại là một thiếu gia nhà giàu, làm sao biết được người ta là yêu anh hay yêu khối tài sản kia?!
” Nói tên người mà Hoắc Kình đã qua lại cho ta nghe.”
“…” Jin ngước mắt nhìn Chu Sa, cảm thấy sống lưng lạnh toát.
Không xong rồi, nếu như mình khai tên người đó ra, chắc chắn là…
” Mau nói!” Chu Sa lại quát lên.
Jin giật bắn mình, vội mở miệng, ” Tề Lãng.”
” Tề Lãng?” Chu Sa nhướn mi, ” Họ Tề sao? Cái họ thối tha đó!”
Jin biết Chu Sa trước giờ không ưa họ Tề. Bất kể ai họ Tề, bà ấy cũng không thích. Lý do vì sao thì chưa rõ lắm nhưng nói chung là, Tề Lãng mất điểm nặng trong mắt bà rồi.
Xong chuyện, Jin được cho lui ra ngoài. Chu Sa đứng bên cửa sổ, cúi nhìn xuống dưới, tâm trạng một lúc một tệ đi.
#
Thời gian trôi đi nhanh lắm, nó trôi một cách hờ hững chẳng chờ ai. Nhắm mắt lại, mở mắt ra, ấy thế mà đã hơn ba năm rồi.
Ba năm trời không phải là khoảng thời gian quá dài, nhưng nếu nói nó ít thì đúng là ngu ngốc.
Ba năm, có thể quên đi được một khuôn mặt mà mình nhìn lướt qua một lần nhưng chẳng thể quên nổi một giọng nói mà mình đã thường xuyên nghe thấy.
Trong phòng ngủ, Tề Lãng đang sắp xếp tập vở. Tề Ôn bên ngoài bước vào, cô âm thầm đứng phía sau quan sát.
Ba năm qua, Tề Lãng lại cao hơn một chút rồi. Dáng dấp quả là không tệ tí nào. Giọng nói cũng trầm hơn, cả tính cách cũng như thế nữa.
Không còn cái kiểu bốc đồng, trẻ con ương bướng hay lấy nụ cười che giấu cảm xúc thật nữa. Bây giờ nhìn vào Tề Lãng, mặc dù không cười cũng chẳng thể đoán nổi nó đang nghĩ cái gì.
Tính cách đột nhiên thay đổi như thế cũng là vì có lý do cả.
Cái đêm hôm đó, Tề Ôn chẳng thể quên nổi.
Tề Lãng nửa đêm trở về nhà, hệt như một tên tâm thần lao vào phòng, đóng chặt cửa. Mặc kệ ban đêm âm thanh vang dội, cậu cứ thế hét lên một cách khủng hoảng.
Tề Ôn sợ đến mức tay chân đều run cả. Bước vào đó, cô thấy Tề Lãng đang ngồi ôm lấy đầu mình, khóc lớn một trận.
Chưa bao giờ Tề Ôn thấy Tề Lãng khóc cả. Cho dù lúc nhỏ bị đánh đòn khá nhiều nhưng cũng chưa từng khóc nhè.
Ngồi xuống bên cạnh cậu, Tề Ôn cố gắng trấn tĩnh em trai mình nhưng cậu cứ gào lên thê lương. Sau đó còn bảo, mình đã giết người, giết một người rất yêu thương cậu.
Cứ mãi nói những lời khó hiểu đó đến gần rạng sáng. Tề Ôn mệt vì mất ngủ, mà Tề Lãng cũng cạn kiệt sức lực.
Những ngày sau đó, cậu rơi vào trạng thái trầm lặng.
Thời gian thế mà trôi qua nhanh thật. Bây giờ Tề Ôn cũng không tin ngày hôm ấy, Tề Lãng lại bị khủng hoảng tinh thần như thế.
Cảm giác như có người phía sau lưng mình, Tề Lãng quay lại.
” Chị?”
Tề Ôn khẽ cười một tiếng, đi đến ngó nghiêng, ” Đang chuẩn bị đi học hả?”
” Vâng. Hôm nay trên trường em có tiết sinh hoạt.”
” Sinh viên sắp ra trường rồi mà nhỉ? Lớn quá đi!” Tề Ôn cảm thấy rất vui khi nhìn thấy em trai mình trưởng thành như thế.
Nhưng mỗi khi nhìn vào mắt cậu, cô lại cảm nhận được gì đó không vui vẻ mà ngược lại rất dằn vặt.
Bỗng nhớ ra chuyện gì đó, Tề Ôn a một tiếng:
” Tối nay chị tổ chức tiệc ở nhà mình. Em về sớm cùng tham gia nha~~~”
” Tối nay sao?” Tề Lãng nhìn cô, ” Không được rồi. Tối nay em còn đi làm thêm ở quán ăn nhanh.”
“…Gì chứ? Nghỉ một ngày đi mà~ Chị muốn giới thiệu cho em một người bạn của chị. Con trai đó.”
Dạo gần đây Tề Ôn hay cố gắng bày ra nhiều trò để gán ghép cậu thành đôi với mấy người bạn của cô. Ngặt nỗi, toàn bộ đều bị Tề Lãng từ chối hết.
Hôm nay cô lại mặt dày giới thiệu.
” Người này dễ thương lắm nha, lớn hơn em một tuổi, tính tình vui vẻ, tên là Hòa Cảnh đó.”
Chiếc bút bi trên tay Tề Lãng đột nhiên rơi xuống đất, lăn dài đến cạnh ghế.
Tề Ôn cũng ngừng lại không nói nữa. Cô nhìn biểu tình bất ngờ của Tề Lãng, lát sau mới hiểu ra vấn đề liền nói:
” Xin lỗi, cái đó…chỉ là đồng âm thôi.”
Tề Lãng nhận ra bản thân phản ứng thái quá, cậu quay đầu, cười gượng:
” Không sao, em nghe nhầm một chút thôi. Ý chị là…Hòa Cảnh đúng không?”
Tề Ôn nghe giọng điệu trầm thấp buồn buồn kia mà chịu không được. Cô biết mình vừa nói một điều cấm kỵ lắm.
Kể từ buổi tối hôm đó, cái tên Hoắc Kình trở nên cấm kỵ đối với Tề Lãng. Mỗi lần nghe thấy, cậu đều kinh ngạc rồi lại bối rối thấy rõ, sau đó thì buồn hiu.
Cô không cố ý nói ra, chỉ là Hòa Cảnh và Hoắc Kình đồng âm với nhau nên…mới như thế.
” Thôi thì gọi là Canne đi.” Tề Ôn hít sâu một hơi.
Tề Lãng lúc này soạn xong cặp rồi, cậu đeo lên vai, quay lại nhìn chị mình, cười nhẹ nhàng:
” Tề Ôn, chị đừng giới thiệu thêm ai với em nữa, được không? Chị hiểu em sẽ không bao giờ yêu thêm một ai nữa mà?”
” Chỉ gặp mặt trò chuyện thôi, cũng không phải buộc yêu…”
” Không đâu Tề Ôn.” Tề Lãng khẽ thở dài, ” Em tự nói với lòng mình rằng, sẽ không thân thiết với ai quá mức nữa. Em đang yêu một người mà.”
Nói rồi cậu len qua người cô muốn đi khỏi phòng thì bị kéo lại.
Tề Ôn đột nhiên cảm thấy tức giận mà nói lớn:
” Em có bị thần kinh không? Em bảo đang yêu một người, một người chết hay sao chứ!!”
” Tề Ôn!!”
Mỗi lần ai đó nhắc đến hai chữ người chết, Tề Lãng đều như thế. Mắt cậu trừng lớn đầy giận dữ.
” Em đã bảo đừng bao giờ dùng hai từ người chết, chị không nhớ sao? Người em yêu vẫn còn sống! Ít nhất, người đó vẫn sống trong tim em, được rồi chứ?”
” Wayne, em làm ơn tỉnh táo lại đi. Chị xin em, người đó đã không còn trên đời nữa, tại sao em phải tự giày vò mình như thế?”
Tại sao phải giày vò ư?
Tề Lãng bật cười, ” Vì chính em đã giết chết người đó. Lúc đó em thật ngu ngốc khi không nhận ra mình rốt cục là yêu ai, cho nên mới vừa hành hạ bản thân, vừa giày vò người khác. Chị hãy hiểu cho em, được không?”
” Nói ra có vẻ khoa trương quá, nhưng em thật sự rất yêu người đó. Vừa yêu lại vừa dằn vặt cho nên có những đêm em đã không thể ngủ được. Em biết mình như vậy thật thảm hại nhưng làm sao đây chứ? Em đã lỡ yêu người đó thật rồi.”
Tề Ôn bao lần khuyên nhủ là bao lần thất bại. Cô không đấu lại được cái tên cứng đầu kia.
Chẳng trách Tề Lãng một khi yêu rồi sẽ rất kiên nhẫn theo đuổi, một lòng giữ mãi hình bóng người đó trong tâm trí.
” Được rồi.” Tề Ôn hạ giọng, ” Đi học đi, kẻo muộn.”
Cuối cùng Tề Ôn cũng buông tha cho cậu. Tề Lãng hơi mỉm cười rồi xoay người đi khỏi đó.
Trong phòng cậu lúc này còn bừa bộn đồ đạc quá nhiều. Tề Ôn liếc nhìn một chút thì phát hiện dưới gối cậu đang có cái gì đó. Giở gối lên, Tề Ôn thấy một tấm ảnh kẹp bên dưới.
Cầm lên nhìn qua, trong đó có hai người. Một đương nhiên là em trai cô, người còn lại không thể lầm được thì là Hoắc Kình.
Khung cảnh là bên cạnh một bờ hồ, xung quanh cây cối um tùm.
Tề Lãng cười rất tươi, Hoắc Kình lại như gượng gạo trước ống kính.
Lật qua mặt sau, cô phát hiện mấy dòng chữ.
| Little do you know? How I”m breaking while you fall asleep. Little do you know? I”m still haunted by the memories… |
—————
| Có lẽ em không biết, tôi vẫn luôn đau khổ trong khi em chìm sâu vào giấc ngủ. Có lẽ em không biết, tôi vẫn luôn bị giày vò bởi những ký ức xưa…|