Hồ Vương Đón Dâu

Chương 23



Tô Tứ cảm giác như về nhà sau một chuyến đi xa, có một loại an tâm khi quay về, liền ngủ thẳng hai ngày hai đêm mới thấy tinh thần sảng khoái, thay một bộ quần áo sạch sẽ cùng Mễ Trùng đến đình viện ở hồ sen sau núi tìm Thương Ương chơi.

Hồ Vương vốn định là sau khi trở về lập tức đến Nữ Nhi quốc, nhưng nghe nói quốc Vương Nữ Nhi quốc gần đây lên Thiên giới tham gia hội bàn đào của Vương Mẫu nương nương, lền trì hoãn lại vài ngày.

Sau khi Tô Tứ đánh vỡ cái lọ nước sông Mẫu Tử duy nhất, trong lòng Hồ Vương liền nghĩ kế sách thu thập bảo bối đồ cổ bốn phương, ngẫu nhiên có được một bức họa chân dùng Huyền Trang, không phải chỉ là vẽ bình thường, cũng không phải là nghĩ ra mà vẽ, đây là do dựa vào chân thân mà vẽ ra đấy, rất khó có được. (Huyền Trang: Đường Tăng đó!)

Mọi người đều biết, quốc vương Nữ Nhi quốc ái mộ Huyền Trang nhưng không được đáp lại. Sau khi Huyền Trang rời khỏi Nữ Nhi quốc đi Tây Thiên thỉnh khinh, không ít người đoán tâm tư nàng mà dâng tặng không ít tranh vẽ Huyền Trang để nàng thỏa mãn, nhưng người ở Đại Đô đâu phải muốn thấy hắn là thấy. Bức tranh Hồ Vương có được này là vẽ nhiều mặt, trông rất sống động, nghe đồn bức tranh này chính là do bản thân Huyển Trang tự vẽ mình. Đã có pháp bảo này, nước sông Mẫu Tử có hy vọng rồi.

Lúc Tô Tứ nhìn thấy Thương Ương liền hoảng sợ, hắn vốn đã gầy, vài ngày không gặp lại càng gầy, tinh thần hình như còn sa sút, yếu ớt, chán nản, tuy thế nhưng bả vai hắn vẫn còn khiêng cái đại đao rộng đến hai thốn kia(thốn: đơn vị đo. Bạn nào học y cổ truyền chắc sẽ rõ), uy phòng lừng lẫy.

Hắn nhìn thấy Tô Tứ liền cười rạng rỡ, cả người như sống lại lần nữa, đến gần Tô Tứ nói: “Hai ngày nay ngươi đi đâu? Đều không gặp ngươi. Mấy ngày trước ta tạm thời có chút việc, muốn nói với ngươi một tiếng, nhưng không đợi ngươi được, thành ra không báo được với ngươi một tiếng.”

Mễ Trùng đứng ở một bên, cảm giác có đôi mắt đang nhìn hắn, chắc chắn không sai. Nhìn xung quanh liền thấy Hỏa Hoàng đập cánh bay trên đầu, liền hung hăng trợn mắt nhìn lại nó.

Mễ Trùng giận dỗi nhìn Thương Ương cùng Tô Tứ nói chuyện vui vẻ, rất giết phhong cảnh nói: “Tử La quả, ta muốn ăn Tử La quả. Thương Ương ngươi thần thông quảng đại như vậy, ngươi cùng Quyển Mao mang bọn ta đi, coi như là bữa sáng.”

Toàn bộ sự chú ý của Thương Ương đều để lên trên người Tô Tứ, nghe được Mễ Trùng nói, hắn nhìn Tô Tứ chằm chằm hỏi: “Tiểu Tứ có muốn ăn không? Ta mang bọn ngươi đi.”

Mễ Trùng nghe thấy lập tức nhảy vào: ” Hắn thích, tất nhiên là hắn thích.”

Thương Ương cùng Tô Tứ đứng lên trên Cân Đẩu Vân, bay giữa không trung, Mễ Trùng cố hết sức bám lấy, hai chân đã bay lên trên rồi, lớn tiếng la hét: “Ta cũng muốn đi, ta cũng muốn đi.”

Thương Ương khó xử nói: “Cân Đẩu Vân rất khó tính, hai người đứng đã khiến nó mất hứng rồi, nếu thêm một người nhất định sẽ phát hỏa mà ném ngươi xuống. Ngươi ngồi lên Hỏa Hoàng, không thì ngươi chờ chúng ta trở lại cho ngươi ăn.”

“Ta không cần biết, ta không cần biết, ta cũng muốn đi.” Hai chân Mễ Trùng đạp loạn, hai tay một mực bám lấy.

Tô Tứ nhìn không nỡ, xoay người muốn kéo hắn lên, không ngờ Cân Đẩu Vân đột nhiên xoay tròn, càng xoay càng nhanh, “vèo” một tiếng đem Mễ Trùng bắn đi thật xa, chờ hắn hồi lại tinh thần, đã không còn thấy bóng dáng Cân Đẩu Vân.

Mễ Trùng liền ngồi dậy, trên mặt đất lăn qua lắn lại, nằm cạnh bờ hồ mắng: “Phân chó, phân thối, Quyển Mao phân thối.”

Chờ hắn lăn mệt mỏi, ngồi dậy, nước mắt nước mũi hòa vào một chỗ dính hết lên mặt, cổ áo cũng lỏng lẻo nhìn rất chật vật. Hắn hé mắt liếc Hỏa Hoàng thu cánh ngồi cách đó không xa, lông đuôi xinh đẹp trong gió lay động, nó cũng dùng đôi mắt đen sẫm liếc xéo Mễ Trùng.

Mễ Trùng ngẩn người, bốc một nắm bùn, nhắm đầu nhỏ Hỏa Hoàng mà ném: “Phân chó, phân thối, ngươi nhìn cái gì? Nhìn cái gì hả? Còn nhìn ta đem ngươi ăn sống!”

Hỏa Hoàng không kịp trốn, bị một kích ném trúng, nhắm tịt hai mắt lại, lúc sau nó lại dùng đôi mắt đen mà “nồng hậu” nhìn Mễ Trùng, im lặng và kiên nhẫn, thật là một bộ dạng biết điều.

Mễ Trùng kéo lại cổ áo, con mắt đảo quanh, nói một câu: “Ta xem ra tên tiểu tử Thương Ương này là động xuân rồi.”

Tô Tứ đang ngồi yên trên một cành cây vẫn đang choáng váng, Câu Đẩu Vân bay quá nhanh, khiến người ta không kịp nếm trải niềm vui cưỡi mây ngắm cảnh.

Tô Tứ đang ở sâu trong một ngôi rừng, như ở trong biển, không thấy mặt trời, một mảnh thâm trầm, xanh biếc, thật sự có chút ớn lạnh.

Tô Tứ đang ngồi trên cây Tử La, cây rất cao, cành lá rậm rạp, phiến lá to và dày, như bàn tay quái thú. Mỗi một phiến lá điều bao quanh một quả Tử La, rất sai quả, quả Tử La này không tròn, nhìn như một cái bánh, lá có màu tím ở đầu, cành cây thô dài buông thõng xuống.

Tô Tứ thuận tay hái một quả đặt trong túi được buộc từ vạt áo, xoay đầu hướng Thương Ương cười nói: “Mau hái a, Mễ Trúng có thể sẽ không tới, không hái nhanh trở về hắn sẽ ầm ĩ.”

Nhìn Tô Tứ lộ ra biểu tình bất đắc dĩ, nhưng ánh mắt cưng chiều, trong nội tâm Thương Ương có chút chua xót. Hắn tiến sát gần mặt Tô Tứ, thanh âm cũng trầm xuống: “Tiểu Tứ, ta, ta có lời muốn nói với ngươi.”

Lá cây tuy xen kẽ chi chít, nhưng vẫn lộ ra chút ánh sáng mặt trời, rơi trên mặt Thương Ương, như dệt ra một cái mạng nhiện tinh vi.

Tô Tứ không thấy rõ nét mặt hắn, nhưng mà tư thế quá mập mờ, y liền lùi về sau, dùng giọng điệu trưởng bối nói: “Có gì cứ nói,  Tiểu Tứ ca ca đang nghe đây.”

“Ta muốn…”Thương Ương muốn nói lại thôi, bóng của lá cây nặng nề lọt vào tầm mắt hắn, khiến ánh mắt hắn càng sâu sắc, phảng phất như đang cất giấu rất nhiều bí mật.

“Ta muốn…”Đột nhiên hắn cảm thấy má hơi mát lạnh, hắn hé mắt nhìn Tô Tứ, Tô Tứ cũng giật mình nhìn hắn, hai người đều không nhúc nhíc.

Dán trên má Thương Ương, ngăn cách giữa hai người chính là một Đại Mãng(con trăn). Da trên đầu Đại Mãng như một cái chén hoa to để ăn cơm, trên đầu mọc ra một đôi búi tóc màn thầu của nha hoàn.

Nó dường như rất thích Tô Tứ, nồng nhiệt tiến từ từ về Tô Tứ, mà nhe răng cười với y, nhưng nụ cười kia không giống với nụ cười thân thiện của loài người.

Tô Tứ sợ đến mức chân tay bủn rủn.

Cái con Đại Mãng kia cho rằng Tô Tứ thích nó, giống như một tượng gỗ tùy ý nó liếm láp, không có một điểm bài xích, liền cười hì hì đem cái đuôi cuốn cuốn lấy Tô Tứ, nhanh chóng từ cành cây trượt xuống, uốn éo đi tời lui xung quanh.

“Buông hắn ra.” Lúc nãy khoảng cách quá gần, Thương Ương không dám tùy tiện công kích, sợ làm Tô Tứ bị thương.

Đại Mãng hoàn toàn không để mắt tới Thương Ương, bây giờ nghe thấy có người gọi nó, liền đem đầu quay lại, con mắt chớp chớp nhìn Thương Ương, trong nội tâm lầu bầu: “Tiều công tử này lớn lên thật đẹp mắt, nhưng hắn định cùng ta đoạt cái tiểu bảo bối này sao?”

Nó cảm thấy có nguy cơ liền thắt chặt cái đuôi, lại không biết Tô Tứ bị nó bịt kín khó khắn hô hấp.

Thương Ương đột nhiên nhảy lên trên không, đại đao rộng hai thốn trong tay hắn vung lên, từng đạo kiếm xoẹt qua, những nơi đi qua cổ thụ ầm ầm đổ xuống, vang lên từng tiếng: “C-H-Í-T…T…T…K-Í-T…” Dọa Đại Mãng run lên, tuy nó nhìn bề ngoài tà ác nhưng chưa từng chịu khổ mà cũng chưng từng làm việc gì ác độc.

Nó rất sợ hãi, cắn chặt răng không chịu yếu thế, lén lút uốn éo tiến về phía trước. Hai cái màn thầy trên đầu nó một méo một đổ, cũng không biết là đang khóc hay tức giận.

Thương Ương vốn cũng chỉ dọa nó mà thôi, hắn sớm nhìn ra Đại Mãng này là tiểu sủng “Mị Sà” của Xuân thần trong Tứ Quý thần, có thể thừa dịp Xuân thần đang ở trong hội bàn đào không thể phân thân mà quản nó, chính mình lặng lẽ hạ phàm đi chơi. Nhưng mà nó hình như cũng quyết tâm không buông tha Tô Tứ, như cũ nơm nớp lo sợ kéo y đi về phía trước.

Tô Tứ bị nghẹn thở, mắt bắt đầu trợ trắng.

Thương Ương rốt cuộc bất chấp tất cả, vung đao hướng Mị Sà mà chém tới, một đạo bóng trắng xuất hiện, trên bụng Mị Sà xuất hiện một lỗ hổng lớn, đau đớn khiến nó quặn mình, nhưng vẫn quấn quýt không chịu thả Tô Tứ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.