Hồ Sơ Bí Mật Về Chủ Nghĩa Duy Vật Không Khoa Học

Chương 17: 18.02.2027 - Trừ tịch (4)



Sáng sớm 30 Tết, Tư Đồ Trương lái xe đến dưới lầu nhà Tiêu Nam Chúc. Y hôm nay tới mục đích chỉ có một, chính là lấy danh nghĩa người bạn tốt nhất lại duy nhất đến đưa chút ấm áp cho thanh niên mẹ góa con côi kia.

Trước đó y đương nhiên cũng đã nhiều lần mời Tiêu Nam Chúc đến nhà mình ăn Tết, thế nhưng cái người này một mực ra sức khước từ, số lần nhiều như vậy Tư Đồ Trương hiển nhiên cũng thức thời không nói nữa. Bất quá muốn y bỏ mặt Tiêu Nam Chúc ngồi ngốc một mình qua Tết y nhất định là không yên lòng, nên buổi sáng hôm nay y liền mang theo chân giò kho do mẹ y tự tay hầm, còn có gà nấu hạt dẻ cùng cá mặn chưng đến gõ cửa.

Y đã lường trước một người lười biếng như Tiêu Nam Chúc ở nhà sẽ không tự chuẩn bị cơm nước gì để ăn Tết, nên chuẩn bị sẵn cho anh chút đồ ngon cũng là để anh còn sức sống qua hết năm. Tuy rằng tay nghề của Tiêu Nam Chúc không tồi, nhưng từ nhỏ anh đã thích ăn món thịt này do mẹ y làm, Tư Đồ Trương đến giờ vẫn luôn nhớ kỹ. Mặc dù gần đây y thường xuyên nghe nói Tiêu Nam Chúc cùng nhóm Lý Mậu, Tào Béo uống rượu ăn cơm với nhau, từ tay đám người này kiếm lời không ít bla bla, nhưng xuất phát từ sự tín nhiệm nhân phẩm của bạn thân, y ngược lại không cảm thấy Tiêu Nam Chúc sẽ làm chuyện gì khác người. Dù sao Tiêu Nam Chúc người này nhìn qua thì không chính hình, kỳ thực vẫn luôn có nguyên tắc đối nhân xử thế riêng, đi lính nhiều năm như vậy sau đó lại càng một thân nội liễm chính khí, rất là thâm tàng bất lộ. Điều này làm cho Tư Đồ Trương dù thế nào cũng sẽ không tin Tiêu Nam Chúc sẽ theo người khác phạm phải chuyện gì hồ đồ. Nhưng y không ngờ tới chính là, chờ đến trước cửa nhà Tiêu Nam Chúc, Tư Đồ Trương gõ cửa, sau đó trước tiên không phải nhìn thấy bộ dáng ngáy ngủ của người này, mà ngược lại là một loại khí tức quái dị Tư Đồ Trương không thể nói rõ cũng không thể tả rõ ngập tràn trên người anh.

“Ây yo vãi nồi cậu làm sao a? Đây, đây sao giống như…”

Bị hấp diêm.

Trừng lớn mắt đứng ở ngoài cửa, Tư Đồ Trương mang theo hộp giữ ấm lắp bắp nhìn Tiêu Nam Chúc, nửa ngày cũng không dám đem ý nghĩ chân thật trong lòng mình nói ra. Trong tầm mắt, nam nhân thần sắc chán chường lúc này tựa nửa người vào khung cửa, đôi môi mỏng tước khẽ mím những cũng không thể che giấu vết thương màu đỏ bị thô lỗ cắn phá bên trên. Điều này làm cho Tiêu Nam Chúc vốn khí chất thiên về cứng rắn có vẻ hơi yếu đuối, tơ máu vằn vện che kín đôi mắt cùng đuôi mắt đỏ bừng bất ngờ có vài phần điềm đạm đáng yêu. Loại từ ngữ quỷ dị này trước đây có đánh chết Tư Đồ Trương cũng không nghĩ tới sẽ có một ngày dùng trên người Tiêu Nam Chúc. Mà cho dù Tiêu Nam Chúc đã dùng áo khoác lông bọc mình lại kín kín đáo đáo thì từ góc độ này của Tư Đồ Trương vẫn có thể nhìn thấy một vòng xanh tím loang lổ trên cổ tay cùng cạnh cổ của anh…

Phát hiện khiến người ta sởn cả tóc gáy này trong lúc nhất thời khiến Tư Đồ Trương không biết nên nói cái gì mới phải. Nhưng là Tiêu Nam Chúc này đều đã là người trưởng thành rồi, có chút phương diện sinh hoạt kia y cũng không tiện nói gì. Mà xuất phát từ góc độ bạn bè, y chung quy vẫn cảm thấy mình nên khuyên nhủ anh chú ý thân thể một chút. Cho nên sau khi lúng túng mà ho khan một tiếng, Tư Đồ Trương vẻ mặt rối rắm ngước mắt nhìn Tiêu Nam Chúc một cái, tiếp theo ngữ trọng tâm trường (lời nói thành khẩn) nói.

“Tôi nói Tiêu Nam Chúc a, năm hết Tết đến rồi cậu không thể tiết chế chút sao a, đây là chơi cái trò gì mới thành như vậy a, cậu tuy thân thể rắn chắc cũng không thể… Aiz, tôi không tiện nói, cậu xem xem đây…”

“…”

Lời này của Tư Đồ Trương làm Tiêu Nam Chúc cứng đờ bĩu môi, trước kia anh còn có thể ngoài miệng đáp trả Tư Đồ Trương hai câu, lần này lại thật sự là trăm miệng khó cãi. Dù sao tình huống tối qua hiện tại anh nhớ tới hai mắt đều biến thành màu đen, bản thân là đại lão gia một mét tám lại bị nam nhân khác ấn trên sàn phòng tắm vừa hôn vừa sờ, ngoại trừ chưa thao ra thì mấy tiện nghi khác cũng bị chiếm không sai biệt lắm. Tuy nói anh vốn đã cong, khẩu vị cũng là nam nhân, nhưng trong tình huống bị cưỡng ép chế trụ cánh tay không còn chỗ phản kháng thì cảm giác bị một con quỷ không biết tên làm nhục vẫn như cũ khiến anh buồn nôn suýt chút nữa phun ra.

Nghĩ như vậy, Tiêu Nam Chúc vuốt khóe môi rách nát của mình, buồn bực mà chậc một tiếng, Tư Đồ Trương vốn còn đang luyên thuyên bỗng sững sờ, lập tức không dám nói tiếp. Tiêu Nam Chúc thấy thế biết mình giận chó đánh mèo nên sau khi khàn giọng nói: ngày mai tôi sang nhà cậu chúc Tết cô chú xong liền đoạt lấy hộp thức ăn trong tay Tư Đồ Trương. Tư Đồ Trương vốn cũng không hy vọng vào nhà, vừa nhìn đã lường trước cô nàng mà Tiêu Nam Chúc tìm vẫn còn ở trong phòng nên anh mới không vui vẻ mà nghênh đón y như vậy. Chờ sau khi y dứt khoát phất tay rời đi, Tiêu Nam Chúc mang đồ vào nhà cũng không đi tìm cô gái ngành gì đó, mà lại một mặt âm trầm đi tới phòng khách, tiếp theo thần sắc phức tạp liếc nhìn cuốn hoàng lịch giờ khắc này đang được treo trên tường.

Trong đầu anh đến giờ vẫn nhớ như in chuyện phát sinh đêm qua: Trừ Tịch không hiểu sao tính tình đại biến cùng trận triền đấu hỗn loạn mà hoang đường kia. Đôi môi Trừ Tịch âm lãnh như loài bò sát mà mơn trớn làn da anh, bàn tay bóp cổ anh lại càng thô bạo không nói đạo lý. Vừa mới bắt đầu anh bị vây trong trạng thái mờ mịt cực độ, chờ mấy giây sau phản ứng lại thì đã mất cơ hội phản kháng tốt nhất. Cũng may Tiêu Nam Chúc không phải kẻ yếu không đủ năng lực tự vệ, ngày trước trong binh doanh tân binh có phổ cập hai bước của thuật phòng sói anh cũng đã làm mẫu qua mấy tiết, cho nên trong nháy mắt bị bức ép quỳ gối giữa hai chân Trừ Tịch, Tiêu Nam Chúc cả người ướt đẫm bắt lấy cơ hội, dùng cánh tay còn đang chảy máu của mình đẩy ngã cả người Trừ Tịch, tiếp theo cắn răng túm chặt mái tóc dài của hắn, ấn hắn xuống đất hung hăng tát một cái.

Một cái tát kia khiến cho mặt Trừ Tịch đều lệch qua, tóc đen kiều diễm ẩm ướt phủ bên hai má trắng bệch thon gầy, đôi mắt hẹp dài vốn thần trí mơ hồ cũng bắt đầu khôi phục thanh minh. Bởi vì sắc dục nhân loại vốn không tính là vật chất gì cường đại nên sau khi bị Tiêu Nam Chúc xuống tay đánh nặng như vậy cũng liền lập tức hiện hình. Chờ sau khi tai họa màu đen kèm theo một trận thở dốc buồn nôn tự nam tự nữ xuất hiện trong không khí phòng tắm, Trừ Tịch đầu tiên là cả người run lên tiếp đến nhanh chóng thức tỉnh. Mà Tiêu Nam Chúc rốt cuộc hiểu rõ lý do mình lại bị hắn làm thành như vậy cũng sững sờ, sau đó mắt thấy Trừ Tịch thần sắc âm trầm đưa tay ra, tàn nhẫn bóp nát cái thứ bẩn thối đang không ngừng rên rỉ kia.

“Đây là ý niệm dơ bẩn của đám công nhân vừa nãy lưu lại trong công trường kia, xin lỗi, ta luôn như thế… nên mới bị người khác chán ghét rời xa…”

Nói còn chưa dứt lời đã mệt mỏi nhắm mắt lại, bởi vì cưỡng ép đuổi tai họa ra khỏi cơ thể, trên mặt Trừ Tịch đều lộ sắc trắng không bình thường, lại thêm dấu tay khi nãy của Tiêu Nam Chúc, hồng đỏ trắng bạch đan xen vào nhau rất là thê thảm hương diễm. Rõ ràng người đem Tiêu Nam Chúc làm thành như vậy trước là hắn, bây giờ tình huống này lại giống như người đi khi dễ là Tiêu Nam Chúc. Giờ khắc này hắn mím môi nằm thẳng trên mặt đất, Tiêu Nam Chúc ngồi khóa trên người hắn thì đang chật vật thở hổn hển. Trong lúc nhất thời hai người lúng túng nhìn chằm chằm lẫn nhau, thời điểm đôi tay quang lõa quấn lấy nhau, cái gì mà bầu không khí lại đều không có. Thân thể Trừ Tịch lạnh như khối băng, Tiêu Nam Chúc lại bởi vì hắn khi nãy trêu chọc thi bạo mà nóng muốn chết, loại tương phản khó hiểu này khiến người khác khó tránh khỏi có chút tâm viên ý mã. Mà ngay lúc Tiêu Nam Chúc đầu óc trống rỗng nghĩ rằng: mẹ nó đây đến cùng là chuyện gì thì lại chợt nghe một trận chó sủa gâu gâu gâu truyền đến từ cửa phòng tắm.

Niên thú ở ngoài không ngừng đâm vào cửa, nghe tiếng sủa hoang mang kia hiển nhiên là đang lo lắng Trừ Tịch có phải ở bên trong xảy ra chuyện gì rồi không. Tiêu Nam Chúc trong lòng âm thầm mắng một tiếng mẹ rồi thuận tay buông Trừ Tịch vẫn không nhúc nhích ra, dùng tay vịn bồn rửa tay đứng lên. Chờ sau khi anh thật vất vả mới đứng vững thì mắt lại thấy bộ dáng quỷ thất thân thê thảm trong gương, cuối cùng vẫn không cách nào ức chế hỏa khí mà văng tục.

Trừ Tịch anh căm tức tất cả đều ở trong mắt, nhưng lời ra đến miệng lại không nói ra được. Anh không giỏi ăn nói, vả lại cũng chưa bao giờ cúi đầu trước người khác, nên cho dù Tiêu Nam Chúc trong lòng có chút hổ thẹn thì ngay cả một câu một chữ cũng nói không được. Mà Trừ Tịch có lẽ do mới khôi phục thần trí nên cả người đều lộ ra một loại cảm giác rất mờ mịt suy yếu, vẻ mắt vô tội này làm Tiêu Nam Chúc càng thêm sinh khí, trực tiếp ném hắn lại trong phòng tắm tự mình khập khiễng đi ra ngoài. Nhưng chờ anh tỉnh lại sau giấc ngủ mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần thì Trừ Tịch cùng niên thú bảo bối của hắn lại không thấy bóng dáng.

Hỏa khí trong lòng tức khắc bùng cháy, Tiêu Nam Chúc lê thân thể nửa tàn phế bị Trừ Tịch cùng tai họa dằn vặt, mở bếp gas muốn thẳng thắn đem hoàng lịch xui xẻo này tiêu hủy sạch sẽ. Nhưng khi anh chuẩn bị dứt khoát xé một tờ thuộc về đêm 30 thì lại phát hiện tờ đó trống không, Trừ Tịch cùng niên thú rõ ràng không trở về trong niên lịch. Mà đối với Tiêu Nam Chúc tối qua mệt muốn chết nên ngủ cũng như chết căn bản là không biết lúc mình đang ngủ thì hai cái thứ xui xẻo kia đã chạy đi nơi nào.

“Tôi con mẹ nó thật sự là năm hạn bất lợi.”

Bực bội ngậm điếu thuốc trong miệng, Tiêu Nam Chúc đối với sự tình liên tiếp không thể giải thích thực sự là không lời nào để nói. Anh bỗng nhiên có chút bội phục bà nội nhà mình đã hành nghề mấy thập niên, dù sao loại công việc rõ ràng giảm thọ này thật đúng là không phải người bình thường có thể chịu nổi. May mà nghĩ đến 10 vạn đồng vừa mới lấy được, Tiêu Nam Chúc trong lòng miễn cưỡng dễ chịu một chút, cũng lười đi tính toán rất rất nhiều chuyện đã bị phá hỏng của ngày hôm qua hôm kia, thậm chí là của cả trước đây. Dù sao Trừ Tịch đi nơi nào cũng chẳng liên quan đến anh, sau khi qua hôm nay bọn họ nếu không cần thiết thì đến năm sau mới phải gặp lại, công việc hoàng lịch sư này cho đến bây giờ xem ra đúng là cái nghề rất thích hợp với anh. So với đi làm bảo an bảo vệ hay làm mấy công việc anh căn bản không đời nào làm thì như vậy cũng tính là tàm tạm.

Trong lòng nghĩ vậy, Tiêu Nam Chúc tâm luôn rất lớn liền quyết định vứt bỏ chuyện tối qua, hôm nay là 30 Tết, toàn Trung Quốc đều đang chúc mừng tân niên, không lý nào anh liền bởi vì chút chuyện như thế mà dằn vặt chính mình. Cho nên anh liền tranh thủ thời gian chỉnh đốn thu dọn nhà cửa, hai câu đối Tết cùng chữ Phúc chưa dán xong anh cũng dán lên lại lần nữa, lúc dán xong còn thuận miệng cảm thán: vẫn là Nhập Cửu ở đây tốt hơn, cái gì cũng tiện. Anh nương theo tiếng pháo hoa pháo ném nghênh đón đêm xuân dưới lầu mà hâm nóng thức ăn Tư Đồ Trương mang đến, sau đó chuẩn bị mở TV xem CCTV Xuân Vãn hai năm qua càng ngày càng tẻ nhạt nhưng lại thủy chung sừng sững không ngã thì chợt phát hiện Trừ Tịch đang ngồi trên sô pha phòng khách đã khôi phục một thân hồng y thiêu cháy mắt cùng niên thú ở đối diện vẻ mặt thèm nhỏ dãi cơm tối của anh.

“Yo, còn biết về đi làm a?”

Cố ý mang theo đâm chọc mà mở miệng, Tiêu Nam Chúc nói vậy mặt không thay đổi liếc nhìn Trừ Tịch biến mất cả ngày, Trừ Tịch cũng một bộ dáng không định giải thích cứ ngồi như vậy, tay thì thu trong tay áo không biết đang suy nghĩ gì. Tiêu Nam Chúc không khỏi cảm thấy có chút giận, nghĩ thầm nếu hắn mà là binh lúc trước anh dẫn dắt thì anh đã ngay lập tức trực tiếp cho hắn hai cước khiến hắn cút đi. Nhưng là anh còn chưa kịp phát hỏa thì Trừ Tịch lại chợt ngẩng đầu lên, nhíu chặt lông mày hướng Tiêu Nam Chúc chậm rãi mở miệng.

“Lịch sư, ta, muốn nói chút lời với ngài.”

“A?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.