Hồ Ly Và Thợ Săn

Chương 41: Ăn cây táo rào cây sung



Edit: Phong Tâm

Beta: Đá Bào

Động tác của dì Lưu rất nhanh, để vào một bát cơm rồi tiếp theo là hai món mặn, hai món chay, đóng chặt hộp giữ nhiệt, lại lấy một túi đựng rác sạch sẽ bọc ở bên ngoài, “Được rồi, mau đi đi, khoảng hai mươi phút nữa là cá nấu xong, con trở lại là vừa kịp ăn cơm đấy.”

“Cảm ơn dì Lưu.”

Đường Quả nhận lấy túi rác màu đen kia, đi ra khỏi phòng bếp liền bày ra nụ cười tươi, còn cố tỏ ra một chút dáng vẻ không tình nguyện, lúc đi qua phòng khách, hướng về phía Đường Mễ Hân nói một câu, “Mẹ, con đi vứt rác đây.”

“Đường nhi thật ngoan.” Sau đó lập tức quay lại nói chuyện với Chu Bách Tuyên, căn bản không có thời gian quản cô, thật đúng ý cô mà.

Nhưng mà Lục Thời Thiêm, híp mắt nhìn chằm chằm người cầm túi rác đầy hiềm nghi kia, cô lười muốn chết, đến cái chăn còn không gấp, lại chủ động đi vứt rác?

Đường Quả khiêu khích hất cằm, giống như muốn nói ‘Anh quản được chắc?!’ Cùng với Lục Thời Thiêm đấu mắt xong, liền tung tăng nhảy nhót đi ra khỏi biệt thự.

Đi ra khỏi cửa lập tức rẽ trái, từ phía sau biệt thự đảo một vòng, mới đi tới cửa nhà Thẩm Lăng, như thế sẽ không bị người trong nhà phát hiện.

Cô gọi cho Thẩm Lăng, “Mau mở cửa cho em.”

Thẩm Lăng sau khi giật mình mới kịp phản ứng, “Ngay đây.” Tiện tay cầm lấy áo khoác vắt trên sô pha, đến trước sân đã nhìn thấy một bóng dáng nhỏ nhắn đang ngồi xổm trước cửa, lén lút trốn sau bụi hoa, anh không nhịn được bật cười.

Sau khi mở cửa liền đem cô ôm vào lòng, lại đem chiếc áo khoác kia trùm lên đầu cô.

“Thẩm Lăng, em không nhìn thấy.”

“Em không cần nhìn thấy gì cả.” Anh dùng kiểu ôm công chúa ôm cô lên.

Vào trong biệt thự, Đường Quả mới thở phào một hơi, “Anh chưa ăn cơm ư?”

“Vẫn chưa, đợi Chu Bách Tuyên về nấu.”

Đợi hắn trở về? Hắn sớm đã vui chơi quên cả trời đất rồi, vẫn may cô đã dự đoán trước, nhưng sao cô lại có cảm giác mình đang ăn cây táo rào cây sung vậy, không chỉ một mình ăn, còn mượn gió bẻ măng đem cho người đàn ông bên ngoài một chút nữa.

Anh nhìn túi rác màu đen trong tay cô, “Em cầm túi bóng gì vậy?”

“Cho lợn ăn.”

Thẩm Lăng, “…”

Cô lấy cơm và thức ăn ra, “Anh mau ăn đi, vẫn còn nóng đó.”

Anh nhìn cơm vẫn còn bốc hơi nóng, còn có chiếc túi rác màu đen trên bàn, còn có đuôi mắt đầy thỏa mãn của cô, anh cười cười, kéo cô vào lòng, cái gì cũng không nói, chỉ là gắt gao ôm chặt cô.

Cô bị ôm có chút đau, “Ông xã, anh sao vậy?”

“Đừng nói gì cả, để anh ôm một chút.” Vẫn cứ nghĩ rằng cô không tim không phổi không đầu óc.

Anh nhấc cằm cô, hôn lên môi, chầm chậm nhấm nháp, quyến luyến ôn nhu, chỉ là một cái hôn, thiếu chút nữa là khiến cô tan chảy, bọn họ vừa đi vừa hôn, một đường mò đến phòng ngủ tầng hai, hai người đều ngã xuống giường.

Quần áo của cô đã bị anh cởi hết, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo, “Nhỡ đâu Thầy Chu trở lại thì làm sao đây?”

“Cửa nhà anh đã khóa trái rồi.” Anh lại chặn miệng cô.

Cô thực không dễ dàng tách ra, “Em chỉ là ra ngoài vứt rác thôi.”

“Anh biết mà, sẽ không quá lâu đâu.” Hiện tại cung đã lên dây, sao anh có thể để cô chạy được.

Quả thực không lâu lắm, hai mươi phút sau, anh gục vào người cô, ăn no thỏa mãn, tâm tình tốt vô cùng. Mà cô thì mệt gần chết, trái tim vẫn còn đang treo lơ lửng, sợ rằng Lục Thời Thiêm sẽ qua đây.

Cô đẩy anh, “Được rồi, em phải trở về rồi.”

Anh lại cúi đầu hôn lên môi cô, “Ăn cơm xong  em ra bên ngoài  nhé, anh ở cửa khu biệt thự đợi em, đừng để anh đợi lâu quá đấy.”

“Vâng.” Cô mặc xong quần áo rồi đi đến nhà tắm rửa mặt, chải lại đầu, đến khi đi ra Thẩm Lăng đã áo mũ chỉnh tề đứng ở cửa sổ sát đất, rất hưởng thụ mà hút điếu thuốc.

“Em phải về đây, đi lâu sẽ khiến Đường mỹ nữ nảy sinh nghi ngờ mất.”

Thẩm Lăng dập tắt điếu thuốc, “Anh đưa em đến cửa.”

Khi đến dưới sân, cô lơ đãng quét mắt qua sân nhà mình, sau đó người ở trong sân cũng lơ đãng quét mắt nhìn cô một cái.

Bỗng nhiên cô cảm thấy có chút không đúng, mà người ở sân nhà đang nhìn cô cũng cảm thấy có chút không đúng, lại ngẩng đầu nhìn cô một lần nữa, sau đó bốn mắt nhìn nhau.

Xong đời rồi.

Lão Lục cả nửa ngày đều không có phản ứng, còn tưởng mình hoa mắt mà xuất hiện ảo giác.

Thẩm Lăng nhìn Đường Quả đang ở trước mặt, lại nhìn Lục Hữu Minh, bất giác nuốt xuống một ngụm, nhưng vẫn là người đã trải qua sóng to gió lớn, thời khắc quan trọng vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh, cười chào hỏi với Lục Hữu Minh, “Chào Lục tổng.”

Lục Hữu Minh ngẩn người, chất phát gật gật đầu, “Chào Thẩm Tổng.” Ánh mắt vẫn rơi trên người con gái mình, vẫn không hiểu tại sao bọn họ lại từ biệt thự bên cạnh đi ra, hai người còn có vẻ rất…thân mật.

Đường Quả căng da đầu nhỏ giọng nói một tiếng, “Bố.” Dù sao thì cũng chết, chết thì chết thôi, đời người có ai không phải chết chứ?

Thẩm Lăng rất ngạc nhiên nhìn Đường Quả, lại nhìn sang Lục Hữu Minh, “Lục Tổng, em ấy là con gái của ngài ư?”

Không chỉ có Đường Quả kinh ngạc, đầu óc Lục Hữu Minh cũng ngập nước, “Đúng, là con gái nhỏ của tôi.” Sau đó ánh mắt bối rối nhìn Thẩm Lăng, rốt cuộc là có chuyện gì vậy?

Hai tay Thẩm Lăng nhét vào túi quần, bình tĩnh nói, “Nha đầu này vừa rồi còn nói đi nhầm chỗ, nói là ở nhà bên cạnh, ban đầu cháu cũng không tin, còn đang định đưa em ấy về nhà nữa, xem ra là cháu hiểu lầm rồi.”

F***, Thẩm Lăng, trình độ nói dối của anh làm em phục sát đất nha.

Nhất thời Lục Hữu Minh không rõ lời này của anh có mấy phần thật mấy phần giả nữa, ý xin lỗi, “Thật ngại quá, không gây phiền phức gì cho cậu đấy chứ?”

“Không có, chỉ bị dọa một chút thôi ạ, ở cổng đã bắt đầu gọi ‘anh trai’, cháu còn tưởng là người ăn vạ vào nhà cơ.”

Đường Quả muốn cười lại không dám, nghẹn ho vài tiếng, cô vội vàng vẫy tay với Thẩm Lăng, “Chú, tạm biệt, cháu phải về nhà ăn cơm đây, nếu rảnh thì có thể đến nhà cháu chơi.” Nói rồi chạy ngay.

Gọi anh là chú? Mặt Thẩm Lăng đều đã đen rồi.

Đường Quả chạy đến sân nhà mình, ôm lấy cánh tay của lão Lục, “Bố, đang đợi bố về ăn cơm đó, con vừa đi vứt rác xong, chắc là do suy nghĩ nhập tâm quá mà đi vào nhầm nhà thầy Chu, không ngờ rằng bạn thầy ấy lại ở đây.”

Lục Hữu Minh nửa tin nửa ngờ nhìn cô.

“À, đúng rồi, bố, thầy Chu đang ở nhà chúng ta đó, trưa nay thầy ấy ở nhà chúng ta ăn cơm.”

Lục Hữu Minh chỉ nhàn nhạt ừm một tiếng, bởi vì Đường Mễ Hân đã gửi tin nhắn cho ông rồi, nói rằng mời thầy của Đường Quả ăn cơm, nghe giọng điệu của Đường Mễ Hân giống như ngắm trúng Chu Bách Tuyên làm con rể vậy.

Trên bàn ăn, Lục Hữu Minh và Chu Bách Tuyên đều nói về tình hình mấy hạng mục hợp tác gần đây của hai công ty, Đường Quả cũng không nghe hiểu, chỉ yên lặng cúi đầu ăn cơm.

Lục Thời Thiêm lúc lúc lại dùng ánh mắt khinh thường nhìn Chu Bách Tuyên, giống như đang nhìn kẻ thù vậy.

Đường Mễ Hân không muốn nghe những chuyện như vậy, bà nói, “Ăn cơm đừng nói chuyện công việc nữa, nói chuyện ngày thường có phải tốt không.”

Chu Bách Tuyên liền nghe theo, “Được ạ, không nói công việc nữa.” Nhưng mà còn có thể nói gì nữa đây?

“Thầy Chu, cậu có bạn gái chưa?” Đường mỹ nữ vẫn luôn muốn hỏi, tốt xấu đã hỏi rồi, bình thường mà hỏi câu hỏi như vậy, đều sẽ khiến người ta có cảm giác đầy âm mưu.

“Mẹ!”

“Mẹ!”

Lục Thời Thiêm và Đường Quả đồng thanh ngăn chặn bà, ghét nhất là đi hỏi người ta những câu hỏi riêng tư như vậy.

“Ôi trời, bọn con sao lại kích động như vậy chứ, mẹ cũng chỉ là tùy tiện hỏi vậy thôi, bà con xa không bằng láng giềng gần, nếu như thầy Chu chưa con bạn gái, mẹ còn có thể giới thiệu cho cậu ấy nữa, có gì không tốt chứ.”

Lục Thời Thiêm liếc nhìn bà, sớm đã nói qua rồi, đừng tốn công nhắm đến Chu Bách Tuyên, đã cố ý dặn dò bà, Chu Bách Tuyên đã có bạn gái rồi, mà bà vẫn chưa chết tâm!

Chu Bách Tuyên uống một ngụm canh, cười nhẹ trả lời Đường Mễ Hân, “D…” Mỗi lần gọi tiếng dì, hắn đều khó khăn không thôi, “Dì à, cháu đã có bạn gái rồi, cháu và bạn gái đã ở bên nhau gần mười năm rồi.”

Đường Mễ Hân sớm đã nghe nói Chu Bách Tuyên có bạn gái rồi, nhưng nghe từ chính miệng hắn nói ra lại không giống nhau, rất mất mát, “Chuẩn bị kết hôn chưa vậy?” Đã mười năm rồi mà còn chưa kết hôn, chứng minh rằng có thể là vì hắn không muốn.

“Nếu mà thuận lợi thì là cuối năm.” Hắn dừng một chút, “Mẹ cháu vẫn chưa gặp qua cô ấy, cháu muốn nhận được lời chúc phúc từ mẹ.”

“Vậy thì tìm thời gian ra mắt cho mẹ cháu đi, người già thích nhất là được nhìn thấy con dâu, con rể đó.” Dù sao đây cũng là quan điểm của bà, Lục Thời Thiêm thì chẳng có hy vọng gì, cả đường chỉ trêu hoa ghẹo nguyệt, cũng không có nghiêm túc tìm bạn gái, Đường Quả càng chẳng còn gì để nói, đến tận bây giờ rồi, đến tay của bạn trai còn chưa được nắm.

Ôi, nghĩ nghĩ vẫn đều là nước mắt.

Chu Bách Tuyên nhìn Đường Mễ Hân, gượng cười, “Vâng, cháu sẽ ạ. Mẹ cháu bà ấy…bà ấy cũng khá bận.”

Bởi vì Đường Quả đã biết bố mẹ hắn đã ly hôn, vì vậy cố ý nhìn qua phía hắn, có cảm giác đau lòng vô hình. Mẹ hắn sau khi lấy chồng lại không cần hắn ư? Còn có người mẹ nhẫn tâm như vậy ư?

Đường Mễ Hân gật gật đầu, đối với chuyện nhà của hắn, bà cũng không hỏi nhiều, bèn chuyển đề tài, “Tuổi của Thầy Chu cũng xấp xỉ với tiểu Thời nhỉ?”

“Vâng, năm nay cháu hai mươi tám.”

Tay Đường Mễ Hân hơi run, sắc mặt có chút không tự nhiên, “Ồ, vậy là nhỏ hơn tiểu Thời một tuổi.”

Lục Hữu Minh ngẩng mặt lên nhìn vợ, sắc mặt của bà ấy không được tốt lắm, vì vậy liền rời đề tài, “Thầy Chu, Đường Quả trên lớp biểu hiện như thế nào vậy?”

Bọn họ lại nói về Đường Quả, nhưng mà Đường Mễ Hân không có nghe được chữ nào hết. Hai tám tuổi rồi, nếu như…nếu như đứa bé kia của bà còn sống, cũng đã hai tám tuổi rồi, cũng đã đến tuổi đem bạn gái đến cho bà xem mắt rồi.

Đứa bé kia cũng họ Chu, chắc cũng sẽ rất có soái khí.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.