Hồ Ly Và Thợ Săn

Chương 21: Giây phút vĩnh hằng



Editor: Phong Tâm

Đường Quả mất nửa ngày mới tiêu hóa được mấy từ này, không lộ thanh sắc? Chỉ là đứa trẻ ba tuổi ngây thơ, lại còn không lộ thanh sắc?

Đường mỹ nữ lúc này mới cảm thấy không đúng, “Con thế nào lại hỏi về hắn?”

“À, anh ấy với thầy bọn con là bạn bè, thầy của con bận việc, anh ấy tạm thời dạy thay, cảm thấy tiết học của anh ấy không tồi.” Đương nhiên càng không tồi chính là anh.

“Ừ, sau này cách người như vậy xa một chút! Nghe tiết học của hắn là được rồi.” Giữ lại cái tinh hoa bỏ đi cái cặn bã vẫn là có thể.

Buổi tối về nhà, bị Đường mỹ nữ ép ăn bảy tám miếng các loại vị bánh kem, đều chưa kịp có bất kì cảm giác bị bánh kem làm béo lên nào, cô đã no thiếu chút nữa không đứng dậy được.

Với việc mùi vị như thế nào, cô không nhớ rồi, tế bào não đã bị no chết.

Cô đi giống như bà bầu vậy, ưỡn bụng, tay đỡ lưng, bước chân giống chữ bát.

Đương nhiên không có khoa trương như vậy, cô chính là để Đường mỹ nữ biết, bà ấy có bao nhiêu tàn ác vô nhân đạo.

Sau đó phúc lợi đến rồi, Đường mỹ nữ chuẩn bị nước tắm, chà lưng cho cô, còn mặc quần áo cho cô nữa.

Đường mỹ nữ sau khi tắm xong trở về phòng ngủ nghỉ ngơi, mà lão Lục cùng Lục độc miệng đã đi công tác rồi.

Cô một mình ngồi ở phòng khách xem chương trình giải trí, bụng vẫn có chút không thoải mái, liền đem chuyện Đường mỹ nữ bức cô ăn bánh kem than trên vòng bạn bè một phen.

Nhưng không có ai trả lời cô, nhìn thời gian đã sắp một giờ sáng rồi.

Càng cảm thấy chán, lại trở lại phòng ngủ trên tầng hai, nằm ở trên giường trằn trọc, giống như mỗi lỗ chân lông đều tỏa ra vị kem bơ.

Cô khoác áo khoác, đến sân phơi hít thở không khí, không khí buổi tối hôm nay không tệ, sao thưa trăng sáng, cô bò lên lan can, đặt cằm lên cánh tay, hít thở không khí thanh mới đêm khuya.

Đêm khuya tĩnh mịch, phảng phất như có âm thanh gió xuân thổi qua, Đường Quả nhàm chán ánh mắt ngó loạn khắp nơi, đột nhiên nhìn thấy sân phơi nhà hàng xóm có điểm đỏ đỏ, hình như còn có bóng người cao lớn.

Lông tơ của cô đều dựng lên, từ ngày nhà cô chuyển đến đây, nhà hàng xóm bên cạnh vẫn luôn trống không, tuần trước về nhà, cũng không thấy bên đó có người ở.

Hơn nữa biệt thự đen như mực, không có chút ánh sáng nào, không lẽ là trộm?

Cô giật mình ngồi xuống, ôm ngực, thở sâu, sợ bị đối phương phát hiện.

Trở về phòng bò trên cửa sổ, góc này không được, nhìn không thấy.

Tò mò hại chết mèo, đạo lý này cô hiểu, nhưng không biết rõ ràng lòng cô không yên, không biết là trộm cắp, hay là chủ nhà cách vách trở lại rồi.

Vạn nhất là trộm, cô phải báo cảnh sát, lỡ như tên trộm kia trộm xong nhà hàng xóm lại đến trộm nhà cô…

Trong nhà chỉ có cô và Đường mỹ nữ, còn có hai vị bảo mẫu, đều là tay trói gà cũng không được chặt.

Tuy rằng bảo an tiểu khu vẫn luôn ở đó, nhưng nhỡ đâu?

Cô lại lấy kính cận từ ngăn kéo đeo lên, lần nữa mò đến sân phơi, lần theo lan can, chỉ lộ ra nửa cái đầu, không ngờ người kia vẫn ở đó.

Nhưng cái kính này như không dùng được, khoảng cách hơn hai mươi mét, lại không có ánh đèn, cô vẫn không nhìn rõ diện mạo người kia.

Người kia chống khuỷu tay lên lan can, nghiêng nửa người trên, còn đang hút thuốc, tay còn lại đặt ở bên tai, có lẽ là đang gọi điện thoại.

Cô lấy lại bình tĩnh, giỏng tai lên, âm thanh rất nhỏ, cô ngẫu nhiên mới có thể nghe thấy vài từ đơn tiếng Anh, lại cảm thấy âm thanh lại rất quen thuộc?

Lúc cô đang nghi hoặc âm thanh này, đột nhiên điện thoại trong túi vang lên, cô sợ tới mức hồn bay phách tán, vốn dĩ là điện thoại muốn dùng để báo cảnh sát, không ngờ lại hỏng chuyện lớn.

Cô luống cuống tay chân lấy điện thoại ra, là ông chú già, đúng là biết kiếm chuyện!

Lập tức nhấn yên lặng, sợ hãi ồn đến người đàn ông ở sân phơi nhà hàng xóm kia.

Sau đó lại nghe thấy tiếng gọi, “Nữ nhân não tàn phía đối diện kia, nghe điện thoại của anh!”

Không sai, là âm thanh của Thẩm Lăng, đã rõ ràng, cô thoắt đứng dậy, nhìn phía sân phơi đối diện, ông chú già đang vẫy tay về phía cô, “Nhận điện thoại!”

Sau đó chuông điện thoại lại vang lên, cô nheo nheo mắt, thật là không nhịn được nữa, anh thế nào lại bò đến ở bên cạnh nhà cô?

Nhưng tiếng chuông điện thoại sắc nét trong màn đêm tĩnh mịch bỗng trở nên chói tai lạ thượng, cô sợ khiến cho Đường mỹ nữ chú ý, lập tức nhấn nghe.

“Đường Quả, nhìn anh có thể quang minh mà nhìn, lén lén lút lút không thú vị gì cả!”

“…” Đường Quả điều chỉnh hơi thở, “Anh thế nào lại trở thành hàng xóm nhà em?”

“Có duyên phận.”

“Thẩm Lăng, anh nói chuyện đứng đắn!”

“Cuối tuần trước anh mới dọn tới đến, nào nghĩ đến lại làm hàng xóm với em.”

Hai ngày trước lúc nhìn thấy chiếc xe đỗ ở sân nhà bên, thực muốn chuyển đi rồi, anh không muốn làm hàng xóm với Lục Thời Thiêm, nào biết còn chưa kịp chuyển, tối nay lại biết thực ra lại là nhà của nữ nhân não tàn.

Vì vậy, anh quyết định tạm thời không chuyển.

“Sao anh lại biết người ở sân phơi là em?”

“Chỉ cần là người có chút đầu óc đều có thể đoán được.”

“…”

“Đường Quả, gọi điện thoại quá lãng phí tiền, chúng ta đổi phương pháp nói chuyện bảo vệ môi trường đi, đợi anh.”

Vài phút sau, anh mặc áo khoác, đặt thang gấp về phía sân phơi nhà cô, a, ông chú già này cũng rất có tình thú nha.

Thẩm Lăng đặt thang gấp trong sân nhà chắc chắn, lúc anh ngồi lên trên đỉnh thang, chỉ cách cô không đến một mét.

Cô bò lên lan can, mà anh thì ngẩng đầu nhẹ cười nhìn cô.

Dưới ánh trăng, anh như đón nhìn tín ngưỡng, thái độ thành kính, anh cười như lúc này, ánh mắt chuyên chú âm trầm, giây phút vĩnh hằng này, cô cảm thấy cả đời này cũng không thể quên.

“Đưa tay ra đây.”

Đường Quả nghe lời đưa tay ra trước mặt anh, còn rất lưu manh xoa má anh, anh liếc một cái, cô cười thắng thế.

Thẩm Lăng từ túi quần cầm ra một vật rất giống viên thuốc, lấy một viên đặt vào lòng bàn tay cô, lại từ một cái túi lớn lấy ra một bình nước, vặn nắp chai rồi đưa cho cô, “Uống thuốc đi.”

Cô hoang mang, “Thuốc gì vậy?”

“Thuốc tránh thai!”

Thật là sấm trời cuồn cuộn, f***, cô thầm mắng một câu, đang muốn ném viên thuốc đi, anh lại nói, “Thuốc tiêu hóa.”

Anh sao lại biết cô no đến ngủ không được?

Có lẽ là anh nhìn thấy cô kêu ca trên vòng bạn bè.

Cô đặt viên thuốc vào miệng, uống một ngụm nước ấm trong chiếc bình của anh, ừm, ngòn ngọt, còn bỏ đường vào trong nước, đúng là đem cô biến thành đứa trẻ ba tuổi…

Anh lại nói, “Cơ thể dán vào lan can gần chút.”

Cô không biết ý nghĩ của anh, nhưng vẫn làm theo.

Sau đó cánh tay dài của anh vươn tới, tay trái bám lấy thanh ngang, tay phải xuyên qua thanh ngang, sờ đến đúng bụng của cô.

Cô theo bản năng lùi về phía sau vài bước, đợi đến lúc nhận thức được anh muốn làm gì, lại rất không tự giác đứng về phía trước.

Vẻ mặt anh buồn bực, tim gan phèo phổi đều đau mà nhìn cô, chỉ số thông minh này, trừ anh có thể nhìn trúng, sợ là không có lấy vài người nghiêm túc nhìn một cái.

Sân sau, sân phơi, yên lặng như chỉ có âm thanh hơi thở quyện vào nhau.

May mà sân sau chỉ có ánh trăng, anh không nhìn thấy hốc mắt cô đã đỏ.

Thẩm Lăng nhẹ xoa bụng cô theo chiều kim đồng hồ, “Đường Quả, em bị căng chết cũng xứng đáng.

“…” Nếu cô mà chết, chẳng phải anh sẽ sống độc thân sao?

“Dạ dày không thoải mái còn không biết tìm thuốc uống? Còn không thoải mái mà không biết lấy tay xoa một chút, đừng có nói với anh, em không chỉ não tàn, tay cũng hỏng rồi à?”

“Anh nói đúng rồi đó, em đặc biệt chính là tàn phế cấp độ một. Vì thế anh chính là rất may mắn, gặp được người tàn phế.”

Sau đó sau lưng truyền đến âm thanh, “Đường nhi, nửa đêm rồi con không ngủ, chạy đến sân phơi phát điên cái gì thế?”

Đường Quả sau gáy bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, f***, Đường mỹ nữ, mẹ hơn nửa đêm không ngủ lại đến sân phơi dọa người?

Cô không có thời gian tiếp tục suy nghĩ, lập tức xoay người, đi vài bước đến bên cạnh Đường mỹ nữ.

“Mẹ, sân phơi lạnh, mẹ nhanh về phòng ngủ đi, con vì buổi tối ăn nhiều bánh kem quá, đi ra cho tiêu dạ dày, đúng lúc nghĩ đến vừa mới đọc câu thoại trong tiểu thuyết, tràn đầy tinh thần, liền không kiềm được mà nói ra.”

Hai tay Thẩm Lăng lập tức bám xuống dưới lan can, nhảy vọt từ thang xuống, dán chặt người vào bức tường dưới lan can, buông nhẹ tay sau lưng đi đến bãi cỏ sân sau.

Lập tức hạ thang đặt xuống bãi cỏ, bản thân trốn ở vườn hoa phía sau.

Nghe cuộc đối thoại của hai người càng lúc càng xa, anh mới thả lỏng, đem thang đi cất, chuẩn bị trở về phòng, đột nhiên điện thoại vang lên, có tin nhắn đến, [Đợi em mười phút.]

Anh nhìn màn hình điện thoại, còn bật cười ra,

Đã nói là mười phút, hai mươi phút sau cô vẫn chưa trở ra, anh cũng không thúc giục, ngây ngốc đứng ở sân sau đợi lệnh triệu tập từ sân phơi.

Sau đó âm thanh nhỏ như muỗi truyền đến, “Hi!”

Anh ngẩng đầu, hạ thấp âm thanh, “Mau đi ngủ đi.”

Cô từ sân phơi ném một hộp đồ xuống.

Anh khom lưng nhặt lên, dùng khăn lông bọc lại, trong đó có vài chiếc bánh kem xấu xí, cùng cô không khác mấy.

Điện thoại của anh lại kêu lên, [Mẹ em tự tay làm đó, không có chút chất phụ gia nào, tuy không đẹp mắt nhưng mùi vị cũng không tệ.]

Anh nhìn cô cười, trong giọng không khỏi có sự sủng nịnh, “Trở về liền ăn, bây giờ em mau về ngủ đi, nếu ngủ không được gửi tin nhắn cho anh.”

Cô làm cái động tác ‘OK’.

Hôm sau.

Đường Quả ngủ thẳng đến trưa mới tỉnh, duỗi cái eo mỏi, sau khi ngồi dậy mới phát hiện tủ đầu giường có tờ giấy nhớ.

[Bảo bối, mẹ với cô của con đi cùng spa, buổi chiều còn muốn dạo phố, buổi tối phải đi chơi bài, chắc rất muộn mới trở về, con ở nhà tùy ý đi, nếu nhàm chán quá thì đi quấy rầy Tử Mặc.]

Nội tâm Đường Quả kêu la một trận, lại nằm trên giường như xác chết, đây đúng là mẹ kế mà!

Điện thoại trên đầu giường vang lên, cô nhấn mở, là tin nhắn của ông chú già, [Dậy chưa? Sau khi tỉnh thì qua đây ăn cơm trưa.]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.