“Thưa quý vị khán giả.” Giọng trầm ấm của Edward vang lên.
“Trước mắt quý vị là một bức tượng mà tôi chỉ mới tìm thấy từ năm ngoái ở phía Bắc vùng Đông Hạ. Sau một năm tìm tòi và nghiên cứu, chúng tôi đã đưa ra kết luận tạm thời và nóng lòng muốn công bố với công chung, bổ sung cho những lý thuyết còn mơ hồ.”
“Nhưng trước đó, tôi muốn giới thiệu về vùng đất Đông Hạ qua những hiểu biết của tôi. Trước Thời Đại Hòa Bình, phía Đông Bắc Đông Hạ khi ấy có một quốc gia độc lập. Tuy nhiên, khi Thời Đại Hòa Bình diễn ra, phong trào “bài trừ lịch sử” cũng nổ ra, nhiều di tích, tài liệu lịch sử đã bị tàn phá, thiêu đốt và xóa bỏ, ngay cả những dự liệu được cập nhật lên công nghệ tích trữ đám mây cũng bị xóa bỏ. Đây là một tổn thất lớn cho những người yêu thích lịch sử.”
“Những thông tin về quốc gia ấy cũng trở nên mơ hồ, tuy nhiên dựa vào bản đồ cùng các di tích lịch sử và lời kể của các thế hệ sinh ra trước Thời Đại Hòa Bình, chúng tôi đã đưa kệt luận, đây là quốc gia đã có năm tháng hưng trầm, có thể đã đồng hành với các nền văn minh rực rỡ, các đế quốc với lãnh thổ rộng lớn khác. Với vị thế địa lý, quốc gia này là nơi giao thoa của rất nhiều dân tộc đến từ các phương hướng khác nhau, từ đó hình thành những văn hóa, tôn giáo tâm linh cùng các dân tộc đa dạng, phong phú.”
“Cũng như các quốc gia khác, chúng tôi cũng đã tìm hiểu lịch sử và truyền thuyết của các quốc gia này qua những tài liệu và di tích còn sót lại. Chúng tôi tạm thời tìm thấy khởi nguồn của quốc gia này, mà đang bị coi là trí tưởng tượng hay truyền thuyết của người dân thời bấy giờ.”
Nói xong, Edward bỗng dừng lại, hướng đến chỗ bức tượng. Kéo mạnh khăn trùm màu đỏ xuống, một bức tượng được đúc kết một cách thô sơ, vì bị thời gian bào mòn, chôn lấp mà nhiều nơi đã xuất hiện vết nứt, một số bộ phận còn bị rụng vỡ mất, rêu xanh phủ lên những vết nứt ngang dọc như tia sét. Tuy nhiên, vẫn có thể nhìn ra, đây là một người đàn ông vạm vỡ đang cởi trần, bên dưới cuốn một cái khố có đường kẻ ngang, họa tiết ở trên tượng đã không thể nhìn thấy rõ nữa, trên tay tượng còn cầm một chiếc rìu bằng đá, vũ khí của người cổ xưa.
Gương mặt của ông ấy đã bị nứt vỡ một nửa, hoàn toàn không thể nhìn ra.
“Chúng tôi cho rằng đây là bức tượng của Kinh Dương Vương, vua nước Xích Quỷ trong truyền thuyết.” Edward vô cùng chắc chắn nói, không thể nhìn thấy một điểm tự ti do dự từ khuôn mặt ông ấy.
Trái tim của Trần Hạ Nam ngừng trệ.
Cả hội trường rơi vào ồn ào. Tiếng bàn tán ở khắp nơi.
“Xích Quỷ? Đó là gì?”
“Nghe đồn đó là quốc gia cổ đại có lãnh thổ vô cùng rộng lớn, trải dài từ phía Đông Nam Đông Thượng đến miền Đông Bắc Đông Hạ ngày này.”
“Nhưng sự tồn tại của quốc gia này vô cùng mơ hồ, chứ đừng nói đến sự xuất hiện cũng như sự suy tàn, không có tài liệu nào ghi chép, cũng như chứng thực. Nói chung, đây được gọi là quốc gia trong trí tưởng tượng.”
“Có lẽ bức tượng này chỉ là điêu khắc vị tộc trường nào đó thôi.”
Trần Hạ Nam một mực không lên tiếng, cô đã mất tập trung khi giáo sư vừa dứt lời. Sự chú ý của cô không dành cho bức tượng, mà là cái tên “Xích Quỷ”.
Lồng ngực của Trần Hạ Nam quặt đau, tưởng chừng như muốn sẽ rách. Xích Quỷ, lần đầu tiên cô nghe thấy cái tên này, nhưng vì sao lại cảm thấy kích động khó tả. Trái tim đập mạnh khiến dòng máu trong người dường như trở thành dòng nước sôi, đem thiêu đốt lấy Trần Hạ Nam. Cảm giác trên người đều đang ướt đẫm mồ hôi lạnh.
Thế gian hỗn chiến.
Trời đất điên đảo.
Những âm thanh kia không ngừng vang lên bên tai Trần Hạ Nam, như thế có ai đó đang ở bên cạnh nói với cô. Cô mơ màng. Trời đất xoay chuyển.
Hạ Nam.
Ai?
Hạ Nam. Trần Hạ Nam.
Cô không nghe rõ.
“Hạ Nam, Hạ Nam.” Tây Cố Thành lay mạnh Trần Hạ Nam, âm thanh mang theo phần sốt sắng gọi lớn tên cô. Nhìn mặt cô trắng bệch, không có chút khí huyết nào, Tây Cố Thành lo lắng không thôi.
“Em không sao chứ, Hạ Nam.” Thấy đôi mắt của Trần Hạ Nam bắt đầu lấy lại thần sắc, Tây Cố Thành cũng hạ thấp giọng xuống. Trần Hạ Nam cố gắng quay sang hướng âm thanh mà cô nghe không rõ đang phát ra kìa, từ nhìn thấy năm Tây Cố Thành xuống ba, rồi trở về một, cuối cùng cô cũng thể thấy rõ gương mặt đã xuất hiện nết nhăn ở đáy mắt kia lộ ra phần lo lắng.
Tây Cố Thành? Trần Hạ Nam đã lấy lại ý thức.
“Cô Tây.” Trần Hạ Nam nhẹ nhàng nói, thậm chí còn có cảm giác như thều thào.
“Em không sao chứ? Em cảm thấy có chỗ nào không ổn? Nào, để tôi đưa em đến bệnh viện.” Vừa dứt lời, Tây Cố Thành đang chuẩn bị đứng lên liền một cánh tay mảnh khảnh bắt lại, “Em không sao, chỉ là đối với tin tức này hơi bất ngờ.” Trần Hạ Nam cố nở ra một nụ cười, biểu thị không có chuyện gì lớn.
“Thật sao? Nhưng sao em…” Tây Cố Thành do dự không nói tiếp, cô không muốn nói bộ dạng vừa nãy của Trần Hạ Nam có bao nhiêu dọa người.
“Không sao, cô ngồi xuống đi ạ, kẻo mọi người chú ý.” Trần Hạ Nam an ủi cô, lời vừa dứt, đã có âm thanh ồn ào chen ngang.
“Haha, giáo sư Ed già nên lẩm cẩm rồi hay sao. Chỉ dựa vào bức tượng không nguồn gốc mà nhận định đây là từ Xích Quỷ.”
“Có lẽ ông ấy chấp niệm với thành tích quá, cố gắng đột phá tìm ra thứ mới lạ. Haizz, tôi còn đang chờ mong thứ gì đây.”
“Khụ khụ, một chút bằng chứng khoa học cũng không có.”
“Ày, hay là nửa đêm có hồn ma Xích Quỷ hiện nguyên hình báo mộng cho ông ấy, nếu ông ấy nói thế tôi còn thấy hợp lý hơn đấy. Hahaha.”
Trần Hạ Nam nghe những lời chế giễu này, có cảm giác bực tức không thôi. Tuy bọn họ nói có phần chính xác, không thể chỉ dựa vào bức tượng vỡ này mà đưa ra kết luận, nhưng những giọng điệu cười cợt thiếu tôn trọng này khiến cô bức xúc, ai nghe cũng thấy chói tai, đừng nói một người ngưỡng mộ ông ấy bấy lâu như cô.
Một người đứng lên nói lớn, “Giáo sư Perkins, tôi là một người rất yêu thích các nghiên cứu của ông, tôi đã theo dõi những bài luận khoa học của ông hơn mười lăm năm rồi. Nhưng hôm nay giáo sư đến đây chỉ đề công bố một nghiên cứu vô căn cứ này, có phần khiến chúng tôi thất vọng, hy vọng giáo sư sẽ nghĩ lại, trách ảnh hưởng danh dự của mình cùng thời gian của mọi người.” Nói xong, liền đội mũ đi thẳng ra ngoài.
Nhiều người đồng tình với người đàn ông kia, cũng đứng lên nói một câu, “Mong giáo sư suy nghĩ lại.” Tưng người lại từng người rời khỏi hội trường. Đèn lại được bật sáng trưng, chỉ còn Trần Hạ Nam và Tây Cố Thành ở lại.
Nhìn sắc mặt của giáo sư Ed, không có chút bối rối hay ngại ngùng, ngược lại còn thản nhiên nhìn các cô cười một cái, như thể đã lường trước tình huống này. Ông bình tĩnh bên về chỗ các cô, “Để mọi người xem cảnh khó coi rồi.” Sau đó ngồi xuống bên cạnh.
“Không đâu giáo sư.” Trần Hạ Nam khách sáo nói, có chút ngập ngừng, “Nếu cô Trần có thắc mắc xin cứ tự nhiên hỏi.” Như thể nhìn thấu trái tim cô, giáo sư Ed liền chủ động mở lời.
“Nước Xích Quỷ có thực sự tồn tại không ạ?” Trần Hạ Nam nhìn về hướng bức tượng.
“Đó là điều tôi chưa thể trả lời ngay.” Giáo sư Ed mỉm cười nhân từ nhìn Trần Hạ Nam, khiến cô nhớ đến ông ngoại, “Nhưng cũng là điều tôi chuẩn bị nói, có điều tôi không thể khiến mọi người kiên nhẫn để nghe tiếp.”
“Ở phía Đông Bắc Đông Hạ, nơi được cho là lãnh thổ của nước Xích Qủy thời bấy giờ, tôi cùng đoàn khảo cổ của Cố Thành tìm thấy một di tích chưa từng được khai phá.” Ngừng lại một lúc, đợi Trần Hạ Nam tiếp nhận thông tin xong, ông mới nói tiếp, “Bị chôn vùi ở dưới lòng đất, bức tượng cũng được phát hiện ở gần đấy.”
“Mọi người đã khai quật nó, và tìm ra cách bằng chứng chứng minh sự tồn tại của Xích Quỷ?” Trần Hạ Nam nghi hoặc hỏi, nhưng cũng có mấy phần vui vẻ mong đợi.
“Chưa.” Như không nhìn thấy sự kì vọng của Trần Hạ Nam, giáo sư Ed liền đánh đứt gãy lời cô.
“Vậy vì sao?”
Giáo sư Ed ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt nâu trong sáng kia, mỉm cười, “Bởi vì tôi cảm giác chính là nó. Vào mùa hè này, chúng tôi sẽ bắt đầu khai quật.”
Trần Hạ Nam quay đầu nhìn Tây Cố Thành, nhìn thấy gương mặt non nớt đang dò hỏi kia, Tây Cố Thành gật đầu xác nhận.
“Vậy, em có thể đi cùng không?” Trần Hạ Nam do dự hỏi.
“Không.” Hai người vừa nghe thấy câu hỏi của cô liền lập tức từ chối. Nơi đó quá nguy hiểm, làm sao lại để một nữ sinh tương lai xán lạn này đi theo, “Hạ Nam, đây không giống như năm ngoái tôi đưa em đi. Nơi đó đã được khai phá, đường đi cũng đã được mở, nên tôi mới dám đưa em đi.”
Trần Hạ Nam là một cô bé ngoan, dù sao cô đối với chuyện này cũng không có nhiều hy vọng, nên cũng không giằng co, “Vâng ạ.” Cô ủ rũ nói.
Ba người nói chuyện phiếm một hai, Tây Cố Thành xem đồng hồ nói, “Cũng không còn sớm nữa, chúng ta đi ăn nhé.” Sau đó quay lại hỏi ý kiến của hai người còn lại.
“E là không thể. Tôi phải đi ra sân bây bây giờ.” Giáo sư Ed cũng nhìn đồng hồ ở trên tay nói. Xem ra ông ấy rất bận rộn.
“Còn em? Hay là em trở về trường luôn.” Tây Cố Thành nghe thế cũng không níu giữ, cô quay sang hỏi Trần Hạ Nam.
“Em có hẹn với Mạc Viễn rồi ạ…” Trần Hạ Nam ngại ngùng nói, cô không có tâm trạng ăn uống lúc này, mà thực tế là hôm nay cô có hẹn với Mạc Viễn thật.
Tây Cố Thành ẩn ý nhìn cô, cười cười nói, “Vậy tôi không phá hoại cuộc hẹn của hai đứa nữa. Có cần tôi đưa em về trường không?” Tuổi trẻ a, làm thứ gì cũng luôn nhiệt tình, cô có chút hoại niệm thanh xuân.
“Không cần đâu ạ, em bắt xe buýt cũng được.” Trần Hạ Nam lắc đầu.
“Vậy tôi đi trước đây.” Nói xong liền quay người đi.
Trần Hạ Nam đợi Tây Cố Thành đi một lúc, mới lấy điện thoại, vừa đi vừa nhắn tin cho Mạc Viễn.
[Cậu đang ở đâu? Ăn chưa? Có muốn đi ăn với mình không?]
Sau đó cất điện thoại, đi đến cửa hội trường lại quay lại nhìn, thấy bức tượng đã được đem cất ở hậu trường, có lẽ sau này sẽ được trưng bày ở hội trưởng.
Thật sư không tồn tại sao? Trần Hạ Nam khẽ hỏi, dường như đang thều thào.
Có người va nhẹ vào vai cô, Trần Hạ Nam giật mình nhìn người va vào mình, thấy người ta vội vàng nói xin lỗi rồi hối hả chạy đi, cô cũng không so đo. Trần Hạ Nam lắc lắc đầu, tự hỏi chuyện này liên quan gì đến mình, hít sâu một cái rồi đi ra bên ngoài.
Bên ngoài trời đang đổ mưa từ lúc nào không hay.
Trần Hạ Nam khẽ cau mày, sáng nay khi đi cô đã xem qua bản tin thời tiết chỉ hôm nay trời đầy mây, không đề cập đến việc sẽ có mưa, khiến cô không có chuẩn bị ô.
Điện thoại khẽ rung, tin nhắn của Mạc Viễn đến.
[Mình đang cùng mấy thằng bạn chơi điện tử. Không ở trường, cậu cứ ăn trước đi.]
[Vậy cuộc hẹn chiều nay?]
[Hẹn gặp ở thế giới bên kia.]