Hổ Lang Chi Sư

Chương 244: Tin từ đại hoang nguyên



– Giết!

Người vọt tới trước mặt Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng chính là Hoa Báo Tề Anh, cùng với một tiếng gào to như tiếng sấm, loan đao trong tay Hoa Báo Tề Anh đã hoá thành một đạo cầu vồng màu bạc, nhắm vào cổ họng Xuyên Sơn Báo vô cùng hiểm độc. Trên mặt Xuyên Sơn Báo thoáng chốc dâng lên vẻ điên cuồng nanh ác, hắn biết trong lúc này tuyệt đối không thể lui bước về phía sau, một khi lui bước về phía sau, vậy hắn sẽ rơi vào thế hạ phong, sau đó sẽ thất bại thê thảm dưới thế công dũng mãnh không ngừng của Hoa Báo Tề Anh.

Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng hiểu rất rõ ràng, nếu như hắn lùi bước, vậy Hoa Báo Tề Anh rất có thể sẽ giết chết hắn ngay tại chỗ.

Nhưng Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng cũng là dũng sĩ mạnh mẽ hiếm có trong Báo tộc, tuy rằng võ nghệ của hắn kém hơn Hoa Báo Tề Anh một mức, nhưng sự chênh lệch đó cũng không phải là lớn lắm. Muốn chống đỡ năm mươi hiệp tấn công dũng mãnh của Hoa Báo Tề Anh là không thành vấn đề, thật ra chỉ cần năm hiệp, ba ngàn thiết vệ của Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng sẽ ào lên, lúc ấy cho dù Hoa Báo Tề Anh có ba đầu sáu tay cũng hẳn phải chết không thể nghi ngờ.

– Muốn chết!

Kể thì chậm, nhưng sự việc lúc đó xảy ra rất nhanh, khi những ý niệm nhanh chóng xoay chuyển trong đầu Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng vừa dứt, hắn đã rút loan đao ra với tốc độ nhanh nhất, đoạn quát lớn một tiếng chém xéo về phía loan đao của Hoa Báo Tề Anh. Chỉ nghe keng một tiếng nổ vang, loan đao của hai người đã va chạm rất mạnh giữa không trung, một luồng sức mạnh cuồng dã theo loan đao trên tay Xuyên Sơn Báo cuốn ngược trở về, đập mạnh vào hổ khẩu của hắn, lập tức hắn kêu lên một tiếng đau đớn, gương mặt dài như mặt ngựa đã đỏ bừng lên. Bạn đang xem truyện được sao chép tại: TruyenFull.vn chấm c.o.m

So về thể lực, hiển nhiên Hoa Báo Tề Anh mạnh hơn đối phương một bậc.

– Chết đi!

Hoa Báo Tề Anh xuất ra một đao chém loan đao của Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng sang một bên, lập tức giật cương giục ngựa, đao thứ hai lại nhắm vào đầu Xuyên Sơn Báo bổ xuống. Xuyên Sơn Báo rú lên lồng lộn, cố gắng dốc hết toàn lực giơ cao loan đao lên đỡ, vẫn là đỡ thẳng vào nhát đao của Hoa Báo Tề Anh đang chém xuống. Tới nước này rồi, Xuyên Sơn Báo cũng không còn lựa chọn nào khác, hắn chỉ còn có thể liều mạng tử chiến đến cùng mà thôi.

– Hừ…

– Hây…

– Ha…

Gần như cùng lúc đó, bốn phía vang lên những tiếng gầm gừ phẫn nộ của ba ngàn thiết vệ, vội vàng giục chiến mã tới cứu Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng.

Trong giây phút này, trong lòng ba ngàn thiết vệ vô cùng giận dữ. Dưới sự đề phòng nghiêm ngặt của bọn chúng, không ngờ vẫn để cho Hoa Báo Tề Anh xông được tới trước mặt tộc trưởng, lại còn phát động tấn công tộc trưởng. Đây chính là thất bại lớn nhất của bọn chúng, nếu như tộc trưởng đại nhân có điều gì sơ xuất, vậy tất cả bọn chúng đều phải chôn theo làm bạn!

Choang!

Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng lại đỡ loan đao của Hoa Báo Tề Anh.

Nhưng ngay sau đó, một bóng người như quỷ mị xuất hiện bên cạnh Hoa Báo Tề Anh và Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng, bóng người này không phải là ai khác, chính là tên kỵ binh Báo tộc vừa rồi áp giải Hoa Báo Tề Anh. Vốn Xuyên Sơn Báo không xem hắn vào đâu, chỉ nghĩ là một tên dũng sĩ Báo tộc bình thường mà thôi, nhưng trong giây phút này, Xuyên Sơn Báo đột nhiên có cảm giác tên dũng sĩ Báo tộc kia vô cùng nguy hiểm!

– Không xong!

Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng thầm kêu trong lòng một tiếng, rốt cục không còn dũng khí liều mạng đánh với Hoa Báo Tề Anh, chấp nhận rơi vào thế hạ phong cũng phải lui về phía sau. Nhưng đáng tiếc rằng bây giờ hắn mới nghĩ đến chuyện chạy trốn thì đã quá chậm, hắn còn chưa kịp giật cương quay đầu ngựa, loan đao của tên kỵ binh Báo tộc kia đã mang theo tiếng rít thê lương đâm về phía hắn.

Đồng tử của Xuyên Sơn Báo thoáng chốc co rút lại, chỉ xem thế đao đâm tới đã có thể biết tên dũng sĩ Báo tộc này là một cao thủ hiếm có, võ nghệ của hắn thậm chí còn cao hơn cả Hoa Báo Tề Anh! Hoa Báo Tề Anh có được cao thủ như vậy dưới trướng từ lúc nào? Một câu hỏi to tướng đột nhên hiện ra trong đầu Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng, đó cũng chính là câu hỏi cuối cùng trong đời hắn!

– Soạt!

Cùng với một chuỗi bóng mờ, loan đao trong tay Mạnh Hổ đã đâm vào cổ họng Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng nhanh như tia chớp, sau đó nhẹ nhàng gạt ngang hai bên trái phải. Thủ cấp của Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng trong thoáng chốc đã rơi xuống, một luồng máu đào từ chỗ cổ họng bị chém đứt phun ra như suối, tạo thành một đoá hoa máu giữa không trung.

Hoa Báo Tề Anh giơ cao loan đao trong tay, thét lên một tiếng dài, sau đó cất tiếng quát lớn với ba ngàn thiết vệ của Xuyên Sơn Báo đang ào ào xông tới:

– Xuyên Sơn Báo đã chết, kẻ nào buông vũ khí nguyện trung thành với bản tộc trưởng, chuyện xưa sẽ bỏ qua hết thảy…

Ba ngàn thiết vệ từ bốn phía đang xông tới nghe Hoa Báo Tề Anh nói vậy lập tức ghìm ngựa lại, bọn chúng giật mình nhìn chăm chú thi thể đã mất đầu của Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng. Sau khi đắn đo một lúc, có hai tên thiết vệ Báo tộc giơ cao loan đao trong tay rồi buông xuống, chuẩn bị cất lời thề trung thành với Hoa Báo Tề Anh.

Tử Vong Đại Sa Mạc với đại hoang nguyên là thế giới cá bé nuốt cá lớn vô cùng trắng trợn, nơi đây không tồn tại cái gì gọi là đạo nghĩa, cũng không tồn tại cái gì gọi là luật pháp. Nơi đây thực lực chính là vương pháp, loan đao chính là chân lý, Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng cướp địa vị trưởng tộc trong tay Hoa Báo Tề Anh, hắn chính là vua của nơi này, hiện tại Hoa Báo Tề Anh đã đoạt lại tất cả những gì vốn thuộc về hắn, hắn liền thay Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng trở thành vua của nơi này. Tất cả tộc nhân của Báo tộc chỉ có hai lựa chọn, hoặc là thề nguyện trung thành với Hoa Báo Tề Anh, hoặc là… chết!

Đã có kẻ làm gương, lập tức có nhiều người khác noi theo, rất nhanh, tuyệt đại đa số thiết vệ Báo tộc liền buông loan đao trong tay xuống. Vừa rồi tư thế của bọn chúng còn rất là hùng hổ, muốn giết chết Hoa Báo Tề Anh, nhưng hiện tại Xuyên Sơn Báo Tề Chính Hùng vừa chết, bọn họ liền mất đi đối tượng cầm đầu, lập tức chuyển sang nguyện ý trung thành với Hoa Báo Tề Anh.

– Grào…

Hoa Báo Tề Anh lại ngửa mặt lên trời gào thét:

– Ta, Hoa Báo Tề Anh, lấy danh nghĩa tộc trưởng của Báo tộc tuyên bố các ngươi vô tội! Hãy nhặt vũ khí của các ngươi lên, trở lại doanh trại của mình, chờ đợi bản tộc trưởng triệu tập!

– Hết thảy theo ý ngài, tộc trưởng đại nhân tôn kính!

Ba ngàn thiết vệ ngồi trên lưng ngựa đều đưa tay lên trán thi lễ với Hoa Báo Tề Anh, sau đó ghìm ngựa xoay đầu tự trở về doanh trại của mình.

Lúc này Mạnh Hổ mới thở ra một hơi thật dài, giục ngựa đi tới bên cạnh Hoa Báo Tề Anh, cất tiếng cười to:

– Tề Anh huynh đệ, chúc mừng ngươi đoạt được đại quyền, ha ha ha…

– Tất cả đều là nhờ huynh đệ ngươi ban tặng.

Hoa Báo Tề Anh ngồi trên lưng ngựa chìa tay ra với Mạnh Hổ, vui vẻ nói:

– Nếu như không có huynh đệ trợ giúp, e rằng ta đã sớm bỏ thây nơi Tử Vong Đại Sa Mạc, làm sao có thể đoạt lại được những thứ này? Huynh đệ của ta, từ đây về sau, Thiểm Điện châu chính là nhà của ngươi, những gì ta có cũng chính là của ngươi!

Mạnh Hổ đưa tay ra nắm chặt tay Hoa Báo Tề Anh, tình hữu nghị của hai người đã đạt tới mức kiên cố không gì phá nổi.

————–

Ba ngày sau, trong doanh trướng của Hoa Báo Tề Anh trên Thiểm Điện châu.

Hoa Báo Tề Anh đích thân châm đầy chén rượu cho Mạnh Hổ, giọng đượm vẻ lo lắng:

– Huynh đệ của ta, ngươi thật sự phải đi Bách Hoa châu hay sao? Phải biết rằng muốn đi tới Bách Hoa châu cần phải đi ngang qua nơi sinh sống của hai bộ lạc Thiểm tộc rất lớn. Thiểm tộc là kẻ thù truyền kiếp của Báo tộc chúng ta, bọn chúng nhất định sẽ không dễ dàng để cho chúng ta đi qua.

Bách Hoa châu ở góc Đông Bắc của Tử Vong Đại Sa Mạc, là nơi Xà tộc sinh sống, cũng là mục tiêu trong chuyến hành trình đi Tử Vong Đại Sa Mạc lần này của Mạnh Hổ. Tuy nhiên giữa Thiểm Điện châu và Bách Hoa châu lại có vài nơi có người Thiểm tộc sinh sống, những nơi đó chính là một trong mười đại bộ lạc của Thiểm tộc, bọn chúng vô cùng hiếu chiến hiếu sát, hơn nữa còn là kẻ thù truyền kiếp của Báo tộc.

Mạnh Hổ mỉm cười nói:

– Tề Anh huynh đệ, đừng quên chiến hữu tốt của cả hai chúng ta-Độc Xà Dư Vũ.

– Đương nhiên ta không quên, ta vĩnh viễn sẽ không quên những năm tháng cùng nhau cố gắng vượt qua cảnh khổ ở cảnh kỹ trường của đế quốc Quang Huy.

Hoa Báo Tề Anh nghiêm nghị nói:

– Thôi được, huynh đệ của ta, ngươi hãy chờ hai ngày tại Thiểm Điện châu, chờ ta chỉnh đốn sự vụ trong tộc xong xuôi, lúc ấy sẽ suất lĩnh ba ngàn thiết vệ đi cùng ngươi tới Bách Hoa châu. Có ba ngàn thiết vệ đi theo, cho dù bọn Thiểm tộc có ngăn trở, chúng ta cũng không sợ.

Mạnh Hổ mỉm cười, đang muốn mở miệng từ chối, một tên đầu mục Báo tộc đột nhiên sải bước đi vào trong trướng, dùng ngôn ngữ của Báo tộc nói lý lố vài câu gì đó với Hoa Báo Tề Anh. Hoa Báo Tề Anh nghe xong sắc mặt khẽ biến, quay sang nói với Mạnh Hổ:

– Huynh đệ, Ngọc Hồ Vương vừa phái người đến, nói là mang đến tin tức của đại hoang nguyên.

– Tin tức đại hoang nguyên?

Mạnh Hổ nghe vậy trong lòng khẽ động, thầm nghĩ chẳng lẽ là bọn Cổ Vô Đạo, Hùng Bá Thiên đã đến đại hoang nguyên? Tính theo thời gian, mình cũng đã ở Tử Vong Đại Sa Mạc gần một năm, bọn lão Cổ có lẽ cũng đã đến được đại hoang nguyên, tuy nhiên có Hùng Bá Thiên là Đại thủ lĩnh của bộ lạc Hắc Hùng, Mạnh Hổ cũng rất yên tâm. Cho dù lão Cổ không thể triển khai thế cục gì nhanh chóng trên đại hoang nguyên, nhưng dùng bộ lạc Hắc Hùng làm gốc mà chậm rãi kinh doanh hẳn là không có vấn đề gì.

Hoa Báo Tề Anh vung tay lên, lớn tiếng nói:

– Mời sứ giả của Hồ tộc vào đây.

Tên đầu mục của Báo tộc kia lĩnh mệnh mà đi, chỉ trong chốc lát đã dẫn một nữ nhân Hồ tộc vào trong trướng. Nữ nhân Hồ tộc này có bề ngoài vô cùng xinh đẹp, rung động lòng người, thật ra gần như tất cả nữ nhân Hồ tộc đều có bề ngoài rất dễ nhìn, có lẽ điểm này cũng có quan hệ với chuyện các nàng sinh sống trên Nguyệt Lượng châu.

– Nguyệt Nô tham kiến Đại nguyên thủ, tham kiến Hoa Báo tộc trưởng tôn kính.

Nữ nhân Hồ tộc kia vào trong trướng, trước hết thi lễ với Mạnh Hổ, sau đó quay sang chào hỏi Hoa Báo Tề Anh.

Mạnh Hổ khoát khoát tay, không có vẻ gì là khách của Báo tộc mà giống như đang ở bên trong trướng của mình, cất tiếng hỏi:

– Nguyệt Nô, nghe nói ngươi phụng mệnh của Ngọc Hồ Vương mang tin tức đại hoang nguyên đến đây phải không?

– Đúng vậy!

Nguyệt Nô cung kính đáp:

– Một tháng trước, Đại thủ lĩnh Ưng Phi của bộ lạc Hùng Ưng phái người đưa tin khẩn cấp tới, nói là bộ lạc Thiên Lang ở phương Bắc đang tấn công bộ lạc Mãnh Hổ ở phía Tây với quy mô lớn. Vốn bộ lạc Mãnh Hổ đã bại lui, nhưng sau đó được bộ lạc Hắc Hùng và bộ lạc Dã Lang trợ giúp, hiện tại hai bên vẫn đang giằng co. Tuy nhiên bộ lạc Thiên Lang đang tập kết lần thứ hai, chờ bộ lạc Thiên Lang tập kết xong xuôi, ba bộ lạc phía Tây chắc chắn không thể nào chống nổi.

– Vậy sao?

Mạnh Hổ thoáng chốc cau mày, xem ra tình thế phát triển không được thuận buồm xuôi gió, không ngờ bộ lạc Thiên Lang ở phương Bắc đại hoang nguyên đột nhiên tiến công bộ lạc Mãnh Hổ. Ba bộ lạc Mãnh Hổ, Dã Lang và Hắc Hùng vì muốn ngăn cản quân đội Trung Thổ xâm lược từ phía Tây, ngăn cản hai đại bộ lạc Thiên Lang, Hùng Ưng từ phía Đông lấn sang, cho nên đã kết minh lại với nhau, đây cũng là truyền thống. Thật cũng không thể kết luận bọn Cổ Vô Đạo đã tới đại hoang nguyên, nhưng bất kể bọn Cổ Vô Đạo có tới đại hoang nguyên hay chưa, ba bộ lạc kia là căn cơ mà Mạnh Hổ định dùng để liên hợp thế lực Man nhân trên đại hoang nguyên, tuyệt đối không thể để cho bọn họ bị bộ lạc Thiên Lang lấn át. Xem ra đành phải gác lại kế hoạch đi đến Xà tộc, việc cấp bách trước mắt là trợ giúp ba bộ lạc Mãnh Hổ, Dã Lang và Hắc Hùng vượt qua cửa ải khó khăn này.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.