– Đi, đi ra xem sao!
Thác Bạt Đảo xoay người ra khỏi lều, tên tham mưu trưởng và Tiêu Thiên chờ hắn ra khỏi liền đi theo lên trên vọng tháp.
Đứng trên vọng tháp nhìn ra ngoài, chỉ thấy từng đám binh lính tụm năm tụm ba đang chạy tán loạn trở về từ hướng Đông Bắc, đúng là đám khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt về sau cùng.
– Đây là…
Tên tham mưu trưởng hít một hơi khí lạnh, la lên thất thanh:
– Là người của chúng ta!
– Không thể nào!
Tiêu Thiên thất kinh nói:
– Quân địch chạy trốn về hướng Đông Bắc nhiều nhất cũng chỉ có bảy, tám trăm người, tướng địch Mạnh Hổ cũng đã cụp đuôi mà chạy. Thế nhưng quân ta đuổi theo tới ba ngàn người, binh lực gần như gấp bốn lần quân địch! Tại sao kết quả lại như vậy? Tại sao vậy?
– Chẳng lẽ…
Sắc mặt tên tham mưu trưởng khẽ biến, đưa ra lời giải thích mà hắn tự cho là hợp lý:
– Là đế quốc Quang Huy cử viện quân tới?
Tên tham mưu trưởng vừa dứt lời, trên vùng hoang dã trước mặt truyền đến một hồi kèn hiệu thật dài, đột nhiên xuất hiện một cánh quân từ trong Thanh Vân sơn đuổi giết phía sau bọn khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt. Phía trước cánh quân kia tung bay một cây đại kỳ, trên nền đỏ tươi có một vòng tròn màu vàng chói.
Dưới lá đại kỳ tung bay phấp phới, một hán tử thân người cao lớn tay cầm đại thương đen nhánh đang lướt đi như bay.
– Mạnh Hổ!!
Tên tham mưu trưởng không khỏi lộ vẻ khiếp sợ:
– Không ngờ là Mạnh Hổ! Nguy rồi, đó là một cái bẫy!
Tên tham mưu trưởng rốt cục đã hiểu ra mọi chuyện. Lúc trưa quân địch không đánh mà chạy đúng là đã có âm mưu từ trước, chia làm ba hướng khác nhau mà chạy chính là để phân tán binh lực của đế quốc Minh Nguyệt, sau đó mới tập trung quân lại tấn công mạnh mẽ một cánh quân của đế quốc Minh Nguyệt.
Tiêu Thiên đột nhiên ôm quyền nói:
– Tướng quân, xin chuẩn cho ty chức mang quân ra tiếp ứng.
– Ừ!
Thác Bạt Đảo gật đầu, trầm giọng nói:
– Bất quá bây giờ trời đã tối, không nên đánh nữa, chỉ cần tiếp ứng người của ta trở về doanh là được, ngàn vạn lần không nên ham đánh, để tránh khỏi trúng quỷ kế của địch nhân.
Tiêu Thiên dạ lớn một tiếng, lãnh mệnh mà đi.
Rất nhanh sau đó, trong đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt cũng liên tục vang lên những hồi kèn hiệu đinh tai, cửa doanh từ từ mở ra, từ đội khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt mãnh liệt xông ra, tiếp ứng cho đám tàn binh của đế quốc Minh Nguyệt đang chạy tán loạn khắp nơi, đám tàn binh kia vừa thấy có cứu viện liền phấn khởi tinh thần, cả bọn càng cố gắng chạy nhanh hơn về phía đại doanh.
Đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã ra khỏi doanh tiếp ứng, liên đội Mãnh Hổ lập tức ngừng đuổi giết, giữ một khoảng cách với quân địch khoảng một tầm tên. Tiêu Thiên cố gắng tới gần thì đối thủ lui lại, trước sau vẫn giữ khoảng cách một tầm tên, thấy trời đã tối, Tiêu Thiên cũng không dám tuỳ tiện đuổi theo, đành phải thu binh trở về.
Trời tối rất nhanh, liên đội Mãnh Hổ đốt lửa hạ trại ngay trên cánh đồng mênh mông, ngay trong tầm nhìn của đại doanh đế quốc Minh Nguyệt. Cả cánh quân ngồi bên đống lửa lớn tiếng cười đùa, lại vừa ăn bánh bao nướng, thậm chí còn có một con heo rừng nhỏ đang nướng trên đống lửa, quân của đế quốc Minh Nguyệt ở cách đó khá xa nhưng cũng có thể ngửi thấy mùi thơm theo gió đưa tới.
————-
Trên cánh đồng, bên đống lửa.
Mạnh Hổ gọi Niễn Tử qua một bên dặn dò hồi lâu, cuối cùng hỏi lại:
– Đã nhớ kỹ chưa?
Niễn Tử lớn tiếng đáp: Text được lấy tại TruyệnFULL.vn
– Trưởng quan yên tâm, đã nhớ rất kỹ!
Mạnh Hổ gật đầu nói:
– Đi thôi!
– Dạ!
Niễn Tử đáp lời, dẫn một đội binh sĩ lẩn khuất vào trong màn đêm.
Đưa mắt nhìn theo bóng của bọn Niễn Tử đi thật xa, ánh mắt Mạnh Hổ lại khôi phục vẻ lạnh lùng vốn có, đi qua chỗ các tướng sĩ đang ngồi bên đống lửa, thanh âm lạnh lùng của hắn vang lên:
– Các huynh đệ, ăn uống no nê xong lập tức đi ngủ, bồi dưỡng thể lực cho đầy đủ, sau nửa đêm chúng ta sẽ chơi đùa một phen với quân của đế quốc Minh Nguyệt!
Các tướng sĩ ầm ầm đáp lại, cả bọn ăn xong liền lăn ra ngủ.
Không coi quân địch vào đâu mà hạ trại nghỉ ngơi ở đây, mục đích dĩ nhiên là muốn chọc tức quân địch, dụ địch xuất kích. Đây cũng là một nước cờ đầy nguy hiểm, thế nhưng Mạnh Hổ cũng không sợ hãi chút nào, chu vi mười mấy dặm quanh đây đều là đồng không mông quạnh, chỉ cần phái ra vài đội âm thầm tuần tra, cho dù quân địch có bất cứ hành động gì cũng có thể phát hiện ngay lập tức.
Hiện tại điều mà Mạnh Hổ lo lắng nhất, chính là quân địch không ra.
————-
Đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt. Lều lớn ở trung quân.
Tiêu Thiên giận dữ nắm chặt hai đấm, hạ giọng nói:
– Tướng quân, bọn khốn này cũng thật là quá mức kiêu ngạo, không ngờ lại dám hạ trại ở đó, không coi chúng ta ra gì. Nếu không ra giáo huấn bọn chúng một phen, bọn chúng thật không biết thế nào là trời cao đất dầy!
Thác Bạt Đảo lạnh lùng liếc Tiêu Thiên một cái, hỏi:
– Giáo huấn? Giáo huấn như thế nào?
Tiêu Thiên trầm giọng nói:
– Ty chức chỉ cần hai ngàn khinh bộ binh.
Thác Bạt Đảo nổi nóng:
– Ngươi đuổi kịp chúng sao?
– Đó…
Tiêu Thiên nghẹn lời, một hồi lâu sau mới hậm hực than:
– Ôi, nếu có đại đội kỵ binh thì tốt rồi…
– Kỵ binh cũng chưa chắc đã hữu dụng.
Tên tham mưu trưởng thở dài, có chút bất đắc dĩ nói:
– Từ đó trở về phía trước mười mấy dặm là một vùng núi non trùng điệp của Thanh Vân sơn, quân địch chỉ cần lẩn trốn trong đó, kỵ binh chúng ta cũng không thể làm gì.
Tiêu Thiên đột nhiên nói:
– Tướng quân, hay là phái hai đội tinh binh xuất doanh ở hai bên cánh, âm thầm lặng lẽ mà ra?
Thác Bạt Đảo lạnh lùng nói:
– Ngươi có thể nghĩ ra được, Mạnh Hổ không nghĩ tới hay sao? Nếu như hắn đã có can đảm đốt lửa hạ trại gần đại doanh của chúng ta, tất nhiên đã có cách phòng bị vạn toàn, chỉ sợ ngoài cánh đồng mênh mông kia hắn đã sớm bố trí đội tuần tra ngầm, bên này ngươi vừa dẫn quân ra khỏi đại doanh thì bên kia hắn cũng biết ngay lập tức.
Tiêu Thiên nói:
– Cho dù là đánh lén không được, cũng không thể để cho bọn chúng yên ổn ngoài đó!
Tên tham mưu trưởng thần sắc thoáng động, nói:
– Tướng quân, vậy cũng phải, hơn nữa chỉ cần không để binh lực phân tán quá mức, đừng rời xa cánh đồng kia, thì sẽ không có vấn đề gì lớn.
Thác Bạt Đảo trầm ngâm một lát rồi nói:
– Vậy thử xem sao!
————-
Đêm đã khuya, ánh trăng nhàn nhạt chiếu xuống cánh đồng đầy thê lương ảm đạm.
Mạnh Hổ đứng sừng sững trên cánh đồng, phía sau tiếng ngáy vang lên ầm ĩ, mặc dù ở sát ngay bên đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt, nhưng các tướng sĩ đều đã nhanh chóng đi vào trong mộng.
Một tràng tiếng chân đột nhiên vang lên từ phía sau, Mạnh Hổ quay người lại, thân thể gầy gò của Báo Tử đã từ trong bụi cỏ chui ra.
– Trưởng…trưởng quan…
Báo Tử thở hào hển nói:
– Tới… Tới rồi!
– Sao?
Mạnh Hổ nghiêm giọng hỏi:
– Rốt cục không nhịn được nữa rồi sao?
Chỉ trong chốc lát, Đôn Tử cũng từ một hướng khác chạy về, khẽ nói:
– Trưởng quan, quân địch xuất doanh rồi!
– Rất tốt!
Sát cơ toát ra từ trong mắt, Mạnh Hổ trầm giọng nói:
– Báo Tử, Đôn Tử, mau mau nhẹ nhàng đánh thức các huynh đệ!
Hai người lãnh mệnh đi, đánh thức tất cả các tướng sĩ còn đang say ngủ, trong trại thoáng chốc nổi lên một trận ồn ào nho nhỏ. Bất quá trận ồn ào đó rất nhanh đã yên lặng trở lại, bởi vì còn cách khá xa, cho nên hai cánh quân của đế quốc Minh Nguyệt chia làm hai bên phải trái từ từ áp lại đây cũng không phát hiện được gì khác thường.
————-
Dưới ánh trăng bàng bạc, Tiêu Thiên đang suất lĩnh ba ngàn khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt nhẹ nhàng yên lặng tiến về phía trước.
Xuất chinh lần này, vốn là Thác Bạt Đảo mang theo hai liên đội khinh bộ binh, nhưng sau khi đánh nhau hai ngày nay, gần vạn khinh bộ binh đã thương vong gần ba ngàn, hiện chỉ còn lại hơn sáu ngàn người. Tối nay đánh lén, gần như đã dốc hết trọn ổ khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt, trừ ra bốn ngàn trọng trang bộ binh ở lại thủ đại doanh, Thác Bạt Đảo thậm chí đã phái ra cả đội phóng lao và cung tiễn thủ.
Còn cách điểm hạ trại của quân địch không xa, Tiêu Thiên đột nhiên giơ cao tay phải.
Dưới ánh trăng, ba ngàn khinh bộ binh nhẹ nhàng tản ra hai bên, sau đó nằm sấp xuống cánh đồng mà trườn tới. Sự tình thuận lợi quá sức tưởng tượng, bọn khốn này quả thật quá kiêu ngạo rồi, không ngờ ngay cả một người canh phòng cũng không có, ba ngàn đại quân của đế quốc Minh Nguyệt đã mò tới trước mũi, không ngờ bọn chúng vẫn an nhiên nằm ngủ.
Trong nháy mắt, cánh tay Tiêu Thiên giơ cao từ nãy giờ đột nhiên hạ xuống.
– Giết!
– Giết!
– Giết!
Đám khinh bộ binh theo sát phía sau Tiêu Thiên liền nhảy vọt cả lên, giống như một cơn hồng thuỷ cuốn trôi cả con đê băng lên phía trước.
Gần như cùng một lúc, ở phía đối diện cách đó không xa cũng rộ lên tiếng hò reo long trời lở đất, lại có thêm ba ngàn khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt từ trong bóng tối đổ xô ra. Bởi vì khinh bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt bắt đầu đánh úp từ khoảng cách rất gần, vốn là từ hai mặt ép tới, nhưng trên thực tế đã tạo thành thế hợp vây ba mặt. Chỉ còn lại hướng đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt là cố ý bỏ trống, đường thoát của ba hướng còn lại đã bị cắt đứt.
Các tướng sĩ của liên đội Mãnh Hổ đang say ngủ rốt cục cũng đã “bừng tỉnh” giấc, ba mặt đều có địch, theo bản năng bọn họ chạy như điên về phía đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.
Vừa lúc đó, đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt vốn đang yên tĩnh bỗng nhiên vang dậy tiếng reo hò, vô số đuốc được thắp lên cùng một lúc, cửa đại doanh vốn đóng chặt cũng đang ầm ầm mở toang ra. Giữa tiếng bước chân rầm rập rung chuyển cả đất trời, một đội trọng trang bộ binh vũ trang đầy đủ đang mãnh liệt tràn ra, đang cắt đứt luôn đường thoát cuối cùng của liên đội Mãnh Hổ, hợp cùng đám khinh bộ binh ngoài kia thành thế bao vây bốn phía.
Một kế hoạch thật là hoàn mỹ!
Trước hết dùng ưu thế tuyệt đối của khinh bộ binh để bao vây ba mặt, đuổi quân địch theo một hướng mà mình đã tính trước, sau đó mới dùng trọng trang bộ binh thực hiện một đòn chí mạng cuối cùng.
Đáng tiếc là, quân của đế quốc Minh Nguyệt đã đánh giá quá thấp bản lĩnh chạy trốn của đám tàn binh liên đội Mãnh Hổ.
Giữa lúc quân của đế quốc Minh Nguyệt sắp sửa hợp thành thế bao vây bốn mặt, đột nhiên đám tàn binh như ong vỡ tổ chia làm hai ngã mà chạy thật nhanh. Bọn họ như là một làn khói lướt qua trước mặt trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt, chỉ kém có một ly, nhưng trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt đang hùng hổ tiến tới lại không chạm được một sợi lông nào của địch.
– Mạnh Hổ chạy về phía Tây!
– Mạnh Hổ chạy về phía Tây!
– Mạnh Hổ chạy về phía Tây!
Bầu trời đêm đột nhiên nổi lên tiếng hò reo vang dậy, theo tiếng hò reo đó, toàn bộ quân của đế quốc Minh Nguyệt nhanh chóng hội tụ lại thành một cơn lũ khổng lồ, cuồn cuộn đuổi giết đám tàn binh đang chạy về hướng Tây.