Hổ Lang Chi Sư

Chương 17: Người này quả thật không đơn giản!



Trời đã mờ sáng, trận chém giết kéo dài hơn nửa đêm ở đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt rốt cục đã hoàn toàn lắng xuống.

Địch nhân đánh lén như nước thuỷ triều tràn vào đại doanh, rút lui như nước thuỷ triều, sau cùng lại cũng như nước thuỷ triều mà bỏ chạy thật xa. Trọng trang bộ binh của đế quốc Minh Nguyệt kết thành trận thế rất hùng mạnh, nhưng chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng dáng của địch nhân biến mất trong bóng đêm mờ mịt, không phải bọn chúng không muốn đuổi theo, mà căn bản là đuổi theo không kịp.

Trong một cuộc chiến đuổi giết, trọng trang bộ binh hoàn toàn không có một chút ưu thế nào.

Đạo lý thật ra rất là đơn giản, bất luận là tấn công hay phòng ngự, trọng trang bộ binh nhất định phải kết thành đội hình dày đặc mới có thể phát huy ra uy lực lớn nhất, nếu như đánh trong một cuộc chiến truy đuổi, sẽ tuyệt đối không có cách nào giữ vững được đội hình. Một khi trở thành loạn chiến, trọng trang bộ binh trở nên rời rạc sẽ không chiếm được ưu thế so với khinh bộ binh, trọng giáp nặng nề trên người bọn chúng ngược lại còn thêm vướng bận.

Cho nên ở thế giới Trung Thổ, chủ lực tác chiến của hai phe đều là trọng trang bộ binh hoặc là trọng giáp thiết kỵ, chỉ khi nào thắng bại đã phân, binh chủng thừa thắng truy kích để làm tăng thêm thành quả chiến thắng vĩnh viễn luôn là khinh bộ binh hoặc khinh kỵ binh.

Trong đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt cũng có khinh bộ binh, hơn nữa nhân số không ít, ngoài số năm ngàn người do Thác Bạt Đảo mang theo, cùng với ban ngày thương vong gần ngàn người, trong đại doanh còn ít nhất gần bốn ngàn khinh bộ binh. Tuy nhiên, đợi đến khi khinh bộ binh đế quốc Minh Nguyệt chạy tới trợ chiến thì bọn địch nhân đánh lén đã biến mất sâu trong cánh đồng mênh mông hoang dã.

Cuối cùng Mạnh Hổ vẫn không thể cứu được người của đội vận chuyển, Đôn Tử cũng không thể thiêu huỷ lương thảo quân nhu của đại quân đế quốc Minh Nguyệt. Chỉ có Ngưu Độc là có thu hoạch nhiều nhất, chẳng những gần như giết sạch tám trăm tên cung tiễn thủ của đế quốc Minh Nguyệt ở đại doanh, mà còn đoạt được thêm gần ngàn cánh trường cung cùng với hơn hai vạn mũi tên, cũng đủ gầy dựng nên một đại đội cung tiễn thủ!

———

Trong Thanh Vân sơn.

Sắc trời đã dần sáng tỏ, quân của đế quốc Minh Nguyệt đang liều mạng đuổi theo trong sơn cốc đột nhiên phát hiện, chạy phía trước bọn chúng bất quá chỉ là một nhóm rất nhỏ của quân địch, nhân số nhiều nhất cũng chỉ hai trăm người mà thôi!

Tên đội trưởng thám báo không dám chậm trễ, vội vàng đi tới trung quân bẩm báo với Thác Bạt Đảo:

– Tướng quân, tình hình có vẻ không đúng!

Thác Bạt Đảo hỏi:

– Thế nào?

Tên đội trưởng thám báo nói:

– Phía trước chỉ có hai trăm tên địch, phần lớn nhân mã còn lại chẳng biết đi đâu!

– Ngươi nói cái gì?

Thác Bạt Đảo nghe vậy thất kinh, hung hãn gào to:

– Từ lúc trong quân doanh đuổi theo đến tận đây, suốt trong quá trình chưa từng để mất dấu bọn chúng, làm sao cả một cánh quân của đối phương đột nhiên lại biến thành chỉ có hai trăm tên? Chẳng lẽ bọn chúng có thể mọc cánh bay, hay là biến thành chuột chui xuống đất?

Tên đội trưởng thám báo thầm kêu khổ, nói:

– Ty chức cũng không rõ…

Thác Bạt Đảo trầm ngâm một chút, chợt biến sắc mặt quát lớn:

– Nguy rồi, chúng ta rút mau!

Tên đội trưởng thám báo ngạc nhiên hỏi:

– Vì sao vậy?

– Đáng chết, rút lui mau!

Thác Bạt Đảo hét lớn:

– Ngươi có nhớ tối hôm qua sau khi chúng ta đuổi theo được mười dặm, đã bị mất đi hành tung của bọn khốn ấy hay không?

Tên đội trưởng thám báo gật đầu:

– Đúng vậy, thế nhưng không lâu sau đó lại phát hiện được hành tung của chúng.

– Vấn đề chính là xuất hiện ở chỗ đó!

Thác Bạt Đảo vừa tức giận vừa chán nản, nói:

– Lúc xuất hiện trở lại không phải là tất cả quân địch, mà chỉ là nhóm hai trăm tên phía trước mà thôi. Số còn lại của bọn chúng nhất định là tìm một chỗ nào đó lén lút lẩn trốn mất, bản tướng quân nhất thời không suy xét kỹ, lại đuổi theo đến tận đây, hừ…

Tên đội trưởng thám báo cẩn thận hỏi lại:

– Tướng quân, vậy bây giờ có đuổi theo nữa hay không?

Thác Bạt Đảo nổi giận:

– Đuổi theo cái rắm!

Phía trước chỉ là một nhóm nhỏ quân địch, nếu lần này chủ tướng của bọn địch đột phá vòng vây quả thật là Mạnh Hổ, dĩ nhiên hắn sẽ không ở nơi đây, nếu như Mạnh Hổ không có ở đây, vậy có cần thiết đuổi theo nữa hay không? Nửa đêm dùng hơn vạn đại quân đuổi giết, chỉ vì muốn giết hơn hai trăm tên địch sao? Nếu việc này loan truyền ra ngoài, đủ làm cho cả đế quốc phải xấu hổ!

Lúc này, Thác Bạt Đảo chán nản đến mức chỉ muốn cắt cổ tự sát cho xong, lòng đầy tức giận gào lớn:

– Truyền lệnh thu binh trở về đại doanh!

– Dạ!

Tên đội trưởng thám báo đáp lời, phóng ngựa nhanh về phía trước, vừa phóng ngựa vừa cao giọng hô to:

– Tướng quân có lệnh, thu binh về đại doanh, thu binh về đại doanh…

————–

Dưới chân Thanh Vân sơn.

Ở một nơi trong sơn cốc cách đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt vài chục dặm, cánh quân đột phá vòng vây đang nghỉ ngơi hồi phục.

Hơn mười đống lửa đang cháy bập bùng, xua tan cơn rét lạnh của mùa đông, các tướng sĩ kẻ nằm người ngồi xúm xít quanh những đống lửa kia, đa số đã chìm vào trong mộng. Trận đánh kéo dài hơn nửa đêm đã làm cho bọn họ rất mệt mỏi, con người cuối cùng cũng chỉ là bằng xương bằng thịt, cho dù mạnh mẽ cường tráng đến mức nào cũng có lúc phải mệt mỏi.

Cách xa những đống lửa một quãng, Mạnh Hổ lưng tựa vào một cây đại thụ đang ngửa mặt nhìn trời.

Có tiếng bước chân nhè nhẹ vang lên phía sau hắn, mang theo mùi hương nhàn nhạt đưa vào mũi, không cần quay đầu lại, Mạnh Hổ cũng có thể đoán được là Triệu Thanh Hạm, mùi hương ấy hắn đã quá quen thuộc.

Triệu Thanh Hạm dừng bước, không khỏi có chút ngây ra nhìn bóng lưng Mạnh Hổ.

Trong gió lạnh sắt se, bóng lưng của nam nhân kia thật là cường tráng, giống như một hòn núi to cao. Bộ quần áo đơn giản mà lam lũ trên người càng làm cho hắn tăng thêm mấy phần cuồng dã và hung hãn, thế nhưng bóng lưng của nam nhân này trông cũng rất là tịch mịch, làm cho người ta có cảm giác như đang ngắm một con sói cô đơn dạo chơi giữa một vùng hoang dã mênh mông, chỉ có vầng trăng vằng vặc trên cao và chiếc bóng ngả dài trên đất bầu bạn cùng với hắn.

Mặc dù chỉ mới tiếp xúc với Mạnh Hổ chưa được hai ngày, hai người nói chuyện với nhau còn chưa đến mười câu, thế nhưng Triệu Thanh Hạm lại có quá nhiều nghi vấn muốn hỏi Mạnh Hổ cho ra lẽ. Nam nhân này gần như đã phá vỡ những kiến thức cơ bản của nàng về chiến tranh, rất nhiều lý luận chiến thuật được thế giới Trung Thổ tôn sùng như là kinh điển, đều bị nam nhân này thản nhiên đạp đổ.

Ví dụ như luyện binh, nam nhân này sao lại muốn huấn luyện một đội khinh bộ binh chỉ là chốt thí trở thành tinh binh?

Ví dụ như thủ thành, vốn binh lực không đủ vì sao hắn vẫn chủ động xuất kích?

Ví dụ như đột phá vòng vây, sau khi thành công vì sao hắn lại quay ngược lại tiếp tục tập kích?

Gần như tất cả đều đi ngược lại với những lý luận chiến thuật mà Triệu Thanh Hạm học được ở học viện Hoàng gia. Trong lòng nàng bây giờ có quá nhiều nghi vấn, nhưng lại nhất thời không biết bắt đầu hỏi từ đâu.

Trầm mặc hồi lâu, đến lúc không khí trở nên khó xử, Triệu Thanh Hạm mới hỏi một câu bâng quơ:

– Sao ngươi không qua bên kia sưởi ấm?

Mạnh Hổ không thèm để ý, giống như hắn không hề nghe câu hỏi của Triệu Thanh Hạm vậy.

Nụ cười trên mặt của Triệu Thanh Hạm thoáng qua một tia giận dỗi, với tính tình đại tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ, có bao giờ bị đối xử vô lễ như vậy? Suy nghĩ một chút, Triệu Thanh Hạm cố nén cơn giận trong lòng, lại hỏi:

– Mặc dù đốt lửa có thể sưởi ấm, nhưng cũng rất dễ dàng bộc lộ hành tung của chúng ta, ngươi không sợ quân địch đuổi theo hay sao?

Mạnh Hổ đột nhiên quay đầu lại, lạnh lùng hỏi:

– Sợ? Vì sao ta phải sợ?

Đúng vậy, Mạnh Hổ không hề lo lắng bị quân của đế quốc Minh Nguyệt phát hiện hành tung, càng không lo lắng bọn chúng sẽ đuổi theo.

Mạnh Hổ thậm chí hy vọng bọn chúng đuổi theo, bởi vì có như vậy, quân của đế quốc Minh Nguyệt hoàn toàn sẽ bị hắn thu hút, mục đích của chiến thuật chủ động xuất kích cũng đã đạt được, pháo đài Hà Tây cũng có thể bảo toàn.

Triệu Thanh Hạm tức đến nỗi nắm chặt tay, bầu ngực cao vút cũng phập phồng không ngớt.

Một lúc sau, Triệu Thanh Hạm mới dằn cơn tức giận, lại hỏi:

– Ngươi đang lo lắng cho sự an toàn của pháo đài Hà Tây hay sao?

Mạnh Hổ bĩu môi, không thèm đáp lại, vấn đề mà Triệu Thanh Hạm hỏi thật là ngu ngốc. Binh sĩ của đế quốc Minh Nguyệt cũng chỉ là người, không phải là thần thánh, chỉ cần là người sẽ cảm thấy mệt mỏi. Tối qua liên đội số Năm đã hai lần tập kích đại doanh của chúng, khiến cho quân địch phải hết sức ứng phó, không nghỉ ngơi nửa ngày thì đừng nghĩ đến chuyện hồi phục thể lực.

Triệu Thanh Hạm còn muốn nói tiếp, Mạnh Hổ đã tranh nói trước:

– Đi đi thôi, hiện tại ngươi có thể dẫn người của ngươi đi, hơn nữa phải đi! Lần này đế quốc Minh Nguyệt xuất binh tấn công pháo đài Hà Tây, tình hình có vẻ khác thường. Đây có thể là điềm báo trước đế quốc Minh Nguyệt sắp sửa cử đại quân sang xâm lấn, tốt nhất ngươi hãy về nhắc nhở phụ thân ngươi, để hắn có thể chuẩn bị cho sớm, tránh khỏi đến lúc đó trở tay không kịp!

Những lời này nếu như để cho Tổng đốc Thanh Châu Tư Đồ Duệ nghe được, nhất định sẽ thất kinh.

– Đế quốc Minh Nguyệt cử đại quân xâm lấn?

Đôi mắt đẹp của Triệu Thanh Hạm chợt ngưng trọng lại, thấp giọng hỏi:

– Ngươi làm sao biết được?

Mạnh Hổ cau mày nói:

– Dĩ nhiên là đoán, chẳng lẽ ngươi cho rằng hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt sẽ đem kế hoạch tác chiến tâm sự với ta sao?

– Ta không phải có ý này!

Triệu Thanh Hạm cười ngượng ngùng, thấp giọng giải thích:

– Ta muốn hỏi là, ngươi căn cứ vào cái gì mà đoán ra như vậy?

– Không phải đã rõ ràng sao?

Mạnh Hổ cố gắng kiên nhẫn giải thích:

– Hoàng đế bệ hạ bệnh tình trở nặng, sự tranh chấp giữa các vị hoàng tử đã đến mức nước lửa khó dung, các phe thế lực khắp nơi cũng bị cuốn vào trong vòng xoáy đó. Nếu như ta là hoàng đế của đế quốc Minh Nguyệt, cũng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội trời cho như vậy.

– Nhưng dù sao đó cũng chỉ là phỏng đoán của ngươi, còn có nguyên nhân nào cụ thể hơn một chút hay không?

Triệu Thanh Hạm suy nghĩ một chút, lại nói:

– Ví dụ như cuộc chiến hạp cốc Hà Tây lần này, ngươi có phát hiện ra dấu vết gì không?

– Ngươi hỏi làm gì?

Mạnh Hổ lạnh lùng nhìn Triệu Thanh Hạm một cái, xoay người bỏ đi, chỉ để Triệu Thanh Hạm đứng trơ ở đó với vẻ mặt đầy xấu hổ và tức giận.

Mạnh Hổ đúng là từ cuộc chiến hạp cốc Hà Tây lần này mà phát hiện ra một ít dấu hiệu khác thường, nhưng hắn lại không thích nhiều lời với Triệu Thanh Hạm. Đối với những thiếu nữ mang tính tiểu thư như Triệu Thanh Hạm, Ngô Quân Di…, Mạnh Hổ hoàn toàn không có chút ấn tượng nào cả.

————

Đại doanh của đế quốc Minh Nguyệt.

Thác Bạt Đảo đã dẫn quân trở về, nhưng cảnh tượng trước mắt làm cho hắn quả thực không dám tin đây là sự thực.

Cả toà quân doanh tàn tạ, chỗ nào cũng bị lửa cháy xém, thi thể nằm la liệt khắp nơi, tiếng rên rỉ của binh sĩ bị thương phát ra không ngớt!

Trong không khí mùi máu tươi tanh tưởi, còn có thịt người cháy khét bốc lên mùi tởm lợm, khiến người phải buồn nôn.

Đến khi Thác Bạt Đảo thấy bản doanh của cung tiễn thủ cũng có thảm cảnh như vậy, lúc đó hắn cảm thấy trời đất tối sầm. Toàn bộ tám trăm cung tiễn thủ ở lại gần như chết sạch, còn có trường cung và tên của bọn chúng, nếu không bị huỷ thì biến mất, coi như cả một đại đội cung tiễn thủ xoá sổ hoàn toàn.

Tên tham mưu trưởng và vài tên tham mưu thần sắc trắng bệch, cũng bước theo sau Thác Bạt Đảo, không dám hó hé tiếng nào.

Hung hăng quay đầu lại, ánh mắt sắc như dao của Thác Bạt Đảo rơi vào người tên tham mưu trưởng, hét lớn:

– Nói! Rốt cục là xảy ra chuyện gì?

Tên tham mưu trưởng không dám giấu diếm bất cứ điều gì, đem tất cả chuyện xảy ra sau khi Thác Bạt Đảo dẫn quân truy đuổi mà thuật lại.

Sau khi nghe tên tham mưu trưởng kể lại, Thác Bạt Đảo trầm tư thật lâu, một lúc sau mới ngửa mặt lên trời thở dài nói:

– Lợi hại, lợi hại, lợi hại, thật là lợi hại! Bạn đang xem tại TruyệnFULL.vn – www.TruyệnFULL.vn

Tên tham mưu trưởng run giọng nói:

– Tướng quân, tất cả là do ty chức bất tài…

– Không!

Thác Bạt Đảo lắc đầu nói:

– Chuyện này cũng không thể trách ngươi được, đổi lại là ta ở lại đại doanh, cũng khó tránh tổn thất.

Tên tham mưu trưởng trong lòng sợ hãi, vội nói:

– Tướng quân, ty chức đã làm ngài thất vọng…

– Không nói chuyện này nữa!

Thác Bạt Đảo khoát tay, hỏi tiếp:

– Thương vong thế nào?

Tên tham mưu trưởng nói:

– Con số thương vong cụ thể còn đang thống kê, bất quá trọng trang bộ binh thương vong không nhiều, khinh bộ binh thương vong trên dưới ba trăm, lương thảo quân nhu cũng không tổn thất gì, chỉ có đại đội cung tiễn thủ…

Nhìn sắc mặt Thác Bạt Đảo, tên tham mưu trưởng không dám nói tiếp.

Tình hình đại đội cung tiễn thủ Thác Bạt Đảo cũng đã nhìn thấy, cũng không cần thiết phải nói nữa.

Thác Bạt Đảo lại trầm ngâm chốc lát, hỏi:

– Về chuyện tối qua địch nhân tổ chức đánh lén hai lần, ngươi có ý kiến gì không?

Tên tham mưu trưởng không chút suy nghĩ nói:

– Hai lần đánh lén tối qua của quân địch có sự khác nhau rất lớn, lần thứ nhất từ bên trong đánh ra rõ ràng là muốn đột phá vòng vây, lựa chọn điểm đột nhập rất là xảo quyệt. Chúng lấy tốc độ cực nhanh xuyên qua điểm giữa của đại doanh trung quân và hữu doanh, đến khi quân ta có phản ứng, quân địch đã phá doanh mà chạy thoát.

Thác Bạt Đảo lại hỏi:

– Lần thứ hai thì sao?

Tên tham mưu trưởng hít một hơi thật sâu, nghiêm giọng nói:

– Lần thứ hai bọn chúng đánh lén lại không giống như vậy, lần này địch nhân đánh lén rất hung hãn. Sau khi phá doanh, chúng chia quân ra thành ba đạo, một đạo tập kích đại đội cung tiễn thủ, một đạo tập kích đội quân nhu, tướng địch Mạnh Hổ đích thân dẫn đạo tinh binh thứ ba đánh thẳng vào đại doanh trung quân của ta. Theo như vậy, rõ ràng là muốn thừa dịp tướng quân dẫn quân ra ngoài mà phá tan đại doanh của quân ta.

– Chuyện đó chỉ là vọng tưởng mà thôi!

Thác Bạt Đảo trầm giọng nói:

– Bất quá tên Mạnh Hổ này thật là không đơn giản, không chỉ kiêu dũng thiện chiến, dụng binh cũng ra ngoài dự liệu của người khác. Chỉ là một đám quân ô hợp, đến tay hắn lại trở thành một đội tinh binh, làm cho hai vạn đại quân ta mệt mỏi, khó có thể xoay sở, hừ!

Bộ tướng Tiêu Thiên không phục, giận dữ nói:

– Nếu như không phải vì quân ta sơ suất trong phòng bị, sao hắn có thể đắc ý được?

– Chưa chắc!

Thác Bạt Đảo lạnh lùng nói:

– Đổi lại là ngươi, ngươi có thể làm được như hắn không? Tên Mạnh Hổ này có năng lực nắm bắt thời cơ và những chi tiết rất nhỏ trên chiến trường, thật là làm cho người khác phải thán phục. Bản tướng quân thiệt thòi với hắn hai lần cũng không phải là oan uổng, thế nhưng sau này hắn có muốn chiếm tiện nghi cũng không dễ dàng như vậy nữa, hừ hừ!

– Sau này?

Tiêu Thiên ngạc nhiên hỏi:

– Tên khốn này còn dám quay lại nữa sao?

– Hắn sẽ quay lại!

Thác Bạt Đảo nói với vẻ vô cùng chắc chắn:

– Nếu như chỉ muốn bỏ chạy, tối qua sau khi đột phá vòng vây hắn sẽ không bao giờ dẫn quân trở về mữa! Mặc dù bản tướng quân tạm thời vẫn không đoán được ý đồ thực sự lần này hắn mang quân phá vòng vây để làm gì, nhưng có một điểm có thể khẳng định, hắn làm như vậy không phải vì muốn bỏ chạy!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.