“Đáng ghét, yêu nữ, nếu không phải ta đã thề sẽ không giết người đáng chết, nhất định ta sẽ lấy mạng ngươi, báo thù ngươi dám ức hiếp ta.” Hỗ Chu Kính tức giận lan đến trên đầu, cắn nát môi dưới của mình, máu đỏ tươi như hạt ngọc châu từ vết thương rỉ xuống.
Nàng từ trong hồ nhảy ra ngoài, biến thành hình dáng bạch hổ.
Hung dữ nhìn nàng, Hồ Lệ Khanh nghĩ tiếc thương.
Hỗ Chu Kính nhìn cái hồ, mà người bên trong hồ, trong lòng từ đầu đến cuối cũng không thể yên tĩnh, bị một hồ ly tinh cấp thấp mê hoặc thần trí.
Nàng không thể chịu đựng được mình lại bị đùa bỡn, sát ý lại quanh quẩn trong lòng, từ đầu đến cuối cũng không tìm được của để phát tiết, giữa chân mày lại bắt đầu nóng lên, cả đầu lại mơ hồ bị đau.
Hồ Lệ Khanh lại còn muốn đổ dầu vô lửa: “Ngươi hận ta làm gì? Muốn ôm người ta là ngươi, hơn nữa những điều đó đều là do ngươi cam tâm tình nguyện nói ra khỏi miệng, ta đâu có ép ngươi?”
“…” đúng là chính Hỗ Chu Kính đã tự nói ra khỏi miệng những lời này, Hồ Lệ Khanh không có ép nàng.
Làm sao mới hiệu quả, nàng hận không thể xóa bỏ trí nhớ của mình, giết chết hồ ly tinh trước mắt, như thế nào cũng không chịu thừa nhận mình lại nói ra những lời trong lòng với nàng.
“Cút.” Hỗ Chu Kính gầm thét, sát biến thành gió lạnh, lùa quanh hang động.
Rào rào tiếng gào rít không ngừng truyền tới, Hồ Lệ Khanh mới phát hiện mèo lớn trước mắt lúc này cũng không còn dịu dàng như khi nãy mà là một con cọp.
Nàng là bạch hổ.
Xích Hồng nói với nàng, sớm muộn cũng sẽ tu thành tiên, đạo hạnh so ra cũng cao hơn, pháp lực so với ngươi cũng sâu hơn, ngươi lại dùng mọi cách trêu đùa, coi như ngươi có chết ta cũng sẽ không đồng tình với ngươi bởi vì chính ngươi đã chán sống mà.
Xích Hồng hai mắt lạnh lùng đứng một bên xem, muốn nhìn Bạch Hổ dạy dỗ Hồ Lệ Khanh một chút.
Hồ Lệ Khanh từ nhỏ đã được mọi người sủng ái, ai cũng không nỡ ra tay nặng với nàng, cho nên dưỡng thành tính cách kiêu ngạo cho đến giờ, thậm chí là vô pháp vô thiên tùy ý làm bậy.
Nàng không quản được Hồ Lệ Khanh, chỉ muốn tìm người dạy dỗ nàng.
Bạch Hổ cũng sẽ không giết nàng, bởi vì Hồ Lệ Khanh chưa từng giết người, tay nàng sạch sẽ, không hề tạo nghiệt với giết chết người, nếu như Bạch Hổ giết chết nàng thì chính là tạo nghiệt, nàng cũng không thể thành tiền.
Bạch Hổ tức giận cũng có tiết chế, đạo hành ngàn năm mà lại vì một con hồ ly bị phá hủy, quả thực không đáng giá.
Xích Hồng đứng một bên xem hai người đánh nhau, không có ý cản ngăn.
Hồ Lệ Khanh đứng trong hồ nước, ngay cả xiêm y che thân cũng chưa kịp mặc vào, thì sát ý mang theo gió lớn phóng đến chỗ nàng.
Long tòng vân hổ tòng phong.
(Rồng làm mây, hổ làm gió.)
Hổ tộc trời sinh có năng lực khống chế gió, làm gió hóa thành vũ khí, giết người trong vô hình.
Đối diện với sức mạnh mang theo lượng chân khí lớn, đánh vào trước ngực Hồ Lệ Khanh.
Nàng bị đánh bay ra khỏi hồ nước, té xuống hoa thạch anh cạnh bờ hồ.
Bủm một tiếng, hoa thạch anh dưới người nàng biến thành mảnh vụn, mà nàng còn đang nằm trong đống vụn.đó, thân thể xinh đẹp nằm bất động trên đất, không cách nào nhúc nhích.
Khóe miệng tràn ra một dòng máu tươi, chậm rãi chảy xuống, rơi xuống những mảnh vụn của hoa thạch anh.
Gió ngừng lại, Bạch Hổ cũng khôi phục tự kiềm chế lại.
Nàng cũng không có ý giết nàng ấy, chỉ là muốn dạy dỗ nàng ấy mà thôi, chỉ muốn đòi lại những tiện nghi vừa bị chiếm đi, nhiều nhất cũng chỉ làm tổn thương nguyên khí của nàng, để nàng thêm mấy trăm năm bên trong không thể đi ra.
Ai biết được lúc này nàng lại bị đánh ngã trên đất không thể nhúc nhích được, nhìn hệt như là sắp chết đến nơi.
Bạch Hổ nhảy một cái qua bên bờ ao, đến bên cạnh nàng.
Cúi đầu xuống gửi khí tức trên người nàng, tiến đến bên cạnh gò má của nàng, dùng lỗ mũi đụng vào nàng.
Hàng lông mi cong dày vô lực rũ xuống, khép lại ánh mắt có thể nói chuyện.
Trên đôi môi đầy đặn ướt át còn dính lại vết máu đỏ tươi, màu đỏ thấm dưới đất khiến lòng người kinh hoảng.
Bạch Hổ lại tự trách mình khi nãy còn không có không chế lực đạo, khiến cho người ta bị nội thương, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến việc tu hành của nàng.
Trong lúc nàng không chú ý, hai mắt vốn đã nhắm lại đột nhiên mở ra, ánh mắt sáng ngời đối lại với ánh mắt của nàng, trong lúc nàng đang còn hoảng hốt, Hồ Lệ Khanh túm lấy được cổ nàng xoay mình cưỡi lên người nàng.
“Ngươi muốn giết ta nào có chuyện dễ như vậy!” Hồ Lệ Khanh vừa ngồi lên người nàng liền phách lối cười lớn.
Bạch Hổ bất ngờ bị nàng lừa hù dọa, mất đi cơ hội phản kháng, để cho nàng cưỡi trên người mình, nàng vùng vẫy thân thể muốn cho nàng ấy rớt xuống đất, Hồ Lệ Khanh nói: “Mèo lớn, ngươi không phải tu hành ngàn năm để phi thăng thành tiên đi tìm cái người mà mỗi ngày ngươi luôn nhớ nhung yêu thương sao, vậy chắc ngươi cũng biết nếu giết chết ta thì ngươi sẽ có kết quả gì.”
Bạch Hổ dừng lại sự phản kháng, ngược lại quay đầu nhìn nàng, mắt hổ trợn tròn.
Cả người Hộ Lệ Khanh trần truồng còn đang cưỡi trên người của nàng, cao cao tại thượng như là nữ vương cả đời không ai so nổi, cái miệng cao ngạo mỉm cười, yêu diễm giống như bông hoa có độc: “Mèo lớn, ngươi còn muốn giết ta sao? Được a, ngươi giết chết cũng đừng nghĩ làm thần tiên.
Tới giết ta a! Ha ha ha ha!”
Thà đắc tội quân tử, cũng không nên chọc giận tiểu nhân, Bạch Hổ hận mình lúc này lại bị một tên tiểu nhân dây dưa.
Hồ Lệ Khanh không phải là không sợ chết, mà đoán chừng là nàng không chết được.
Mạng của nàng là hèn yếu, cũng chỉ như một hại bụi trên nhân gian, nhưng lại không giống như mèo lớn, mèo lớn còn có một người yêu thương mà nàng không quên được, vì người này mà nàng có thể hao tốn hết ngàn năm để tu luyện thành tiên, thời gian 1000 năm so với một đám bụi thì ai khinh ai trọng?
Bạch Hổ có thể hiểu rõ nhất.
Nàng nhắm lại đôi con ngươi vàng ánh kim, hơi hạ người, dùng giọng nữ trầm nói chuyện: “Ta không giết ngươi, nhưng ngươi phải xuống trước?”
“Không.” Hồ Lệ Khanh lại không chịu xuống, nàng ngồi trên lưng Bạch Hổ, hai chân kẹp chặt hai bên hông nàng, cúi người ôm chặt cổ nàng, cảm giác vô cùng tốt.
Bên bờ hồ, hoa thạch anh mất mười triệu năm thời gian mới có thể sinh trưởng nở rộ lại biến thành đá vụn nằm rác trên đất, một nữ tử xinh đẹp thân thể xích lõa nằm trên lưng Bạch Hổ, hình ảnh tuy đẹp, nhưng cũng không quá hài hòa.
Xích Hồng cũng không dám mở mắt nhìn, rất sợ làm nhục tầm nhìn của mắt mình.
Mặt khác nàng cũng cảm thấy Bạch Hổ đúng là ngu ngốc, để người khác khi dễ cũng là chuyện đương nhiên.
Cho dù là Hổ tộc uy phong lắm liệt, lũ yêu vừa ngửi mùi đã kinh hoảng thất thố, lại bị một con hồ ly tinh ăn gắt gao, kể lại cho người ta nghe chắc cười rớt hết răng.
“Thật thoải mái.” Hồ Lệ Khanh ôm cổ mèo lớn, mặt cạ lên cái cổ lông mềm.
“Mặc dù ta đáp ứng không giết ngươi, nhưng không có nói là sẽ tha thứ cho ngươi.” Bạch Hổ nói.
“Ngươi không muốn tha cho ta như thế nào? Nói a, chứ đừng có để ta uổng công chờ đợi.
Ngươi muốn đem ta đi nướng nấu hay là làm chuyện…” Hồ Lệ Khanh dương dương đắc ý nói.
Chỉ thấy Bạch Hổ nhảy một cái, nhảy tới thạch nhũ trên cao cách đất 7 thước.
Đột nhiên nhảy lên như vậy khiến cho Hồ Lệ Khanh bị dọa sợ đến hoa dung thất sắc, thẩn thể suýt nữa bay ra ngoài.
“Không cần phải đột nhiên lại nhảy cỡn lên a!” Nàng hét ầm lên.
Tứ chi Bạch Hổ vừa đáp đất lại lần nữa nhảy lên, lần này trực tiếp nhảy đến giữa không trung, chợt rơi xuống, khi vừa chạm đất với khí thế hung mãnh.
Tim Hồ Lệ Khanh suýt chút bay ra khỏi lồng ngực, phát ra tiếng hét chói tai: “A!!!!!!!!!!!!!!!!”
Rốt cuộc cũng hiểu rõ được lúc đám người kia sợ hãi tại sao lại hét lớn đến như vậy, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ, thật là đáng sợ a!
Bạch Hỗ không biết rõ đây là đang trừng phạt Hồ Lệ Khanh hay là đang hành hạ mình, lỗ tai của nàng suýt chút nữa thì bị con hồ ly tinh hét cho điếc luôn.
Cái bóng màu trắng bên trong động như ánh sáng phản chiếu trên gươm giáo, vọt qua vọt lại trong hang động to lớn, tới lui như gió, như ánh sáng quét qua.
Chỉ có tiếng hét chói tai cao thấp chập chùng từ đầu đến cuối không ngừng.”A!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Cứu mạng a!!!!!!!!!!!!!!!! Tha mạng!!!!!!!!!! Ta!!!!!! Sai!!!!!! Rồi!!!!!!!!!! Chết người!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!”
(Ed_J: tui tưởng bả đang la ó vì được đi tàu siêu tốc khỏa thân đã quá chứ, làm tui cũng mún đi thử tàu siêu tốc ghê…kkk)
Đợi đến khi Bạch Hổ dừng bước lại, thì cũng đã được một hồi lâu, vô số ngôi sao cùng xâu lại bay vèo vèo trên đầu thành một vòng dài đăng đẵng, suýt nữa khiến Hồ Lệ Khanh còn tưởng đây là chỉ những ngày đầu tiên của thời sơ khai.
Bạch Hổ đi tới cạnh ao, liếc nhìn thân thể một chút, cái người cậy thế từ trên người nàng tuột xuống, rơi xuống đất, lăn ba vòng mới dừng lại.
Cả người Hồ Lệ Khanh run rẩy, tim đập bình bịch bình bịch không ngừng.
“Hờ…!o…o….!ta còn sống không!” Trước mắt nàng lúc này có thật nhiều ngôi sao, một đám mây trắng lớn, còn có một mặt trời bự chảng, bên trái còn có ánh trăng đang sáng…!những thứ đang tập trung trước mặt nàng, nàng có thể bình thường sao.
Điên mất rồi, nàng thật muốn điên mất rồi.
“Ngươi còn sống.
Ta đảm bảo, nhưng mà ngươi so với cái chết còn khó chịu hơn.” Một người đang ở trên nàng, cúi đầu mắt nhìn xuống nàng.
Người này là ai, gương mặt xinh đẹp, khóe miệng ngầm chứa nụ cười, cười lên lại nhìn thấy đẹp như vậy…!thật là đẹp mắt…!thật…!
Vừa giơ tay lên đã rơi xuống, người nọ té xuống đất bất tỉnh nhân sự.
Lần này đúng là nàng ngất đi thật.
Bạch Hổ thở dài một hơi, ngồi dưới đất, hóa thành hình người khắp người nàng đều là mồ hôi.
Xích Hồng bay đến, rơi vào trước mặt nàng, theo phản xạ nàng giơ tay lên, vỗ lên ánh sáng đang lưu chuyển, đúng thật nàng đang vận khí, chỉ cần cái cục màu đỏ kia không nói mình là ai, thì một chưởng này sẽ lập tức đánh tới.
“Khoan đã, đại tiên, xin cho ta nói trước đã.” Xích Hồng vội vàng kêu lên.
“Ngươi vào lúc nào, là địch hay bạn?” Hỗ Chu Kính hỏi nàng.
“Cô nương ngu si nằm trước mặt người là muội muội của ta, ta là tỷ tỷ của nàng.”
“Ngươi muốn báo thù?”
“Không phải vậy, ngược lại là ta đến cám ơn người đã xuất thủ tương trợ, thật sự thì nàng cũng nên được dạy dỗ cho tốt một lần.” Xích Hồng dùng ánh mắt phức tạp nhìn về muội muội của mình, có đau lòng cùng lo âu.
Hỗ Chu Kính thu hồi nội lực, nói: “Ngươi không phải yêu?”
“Thật không dấu diếm, ta đã hồn phi phách tán, hiện tại chỉ có thể dùng một chút hồn thức tụ lại chung một chỗ, bồi bên cạnh nàng, có thể bảo vệ nàng được mấy ngày.
Nhưng cũng xin đại tiên yên tâm, lòng dạ muội muội ta cũng không hề ác, nàng chưa từng có sát ý với bất kỳ người nào.”
“Ta cũng biết, cho nên ta cũng không giết nàng.” Hỗ Chu Kính nói thẳng với nàng, người tu hành thì không nên nói dối, Hỗ Chu Kính cũng tin thành ý của Xích Hồng..
Xích Hồng thở phào nhẹ nhõm nói, “Xin đại tiên tha cho nàng một mạng, nể tình nàng còn trẻ dốt nát không biết phân biệt phải trái, xin bỏ qua cho chuyện hồ đồ lần này của nàng.”
“Hừ.” Chuyện hồ đồ sao? Con ngươi vàng óng của nàng còn nhìn trên mặt hồ ly tinh, hận không thể đem nàng ta thiên đao vạn quả.
Ghê tởm nhất chính là đùa bỡn lòng người, nàng giận cũng là đương nhiên.
Xích Hồng lại nóng lòng bảo vệ muội muội, lại cầu xin tha thứ lần nữa: “Xin đại nhân khai ân, lấy đi một ít pháp lực coi như trừng phạt nàng là được rồi.”
Pháp lực sao? Cái chủ ý này cũng không tệ, nhưng là…
Trong ánh mắt Hỗ Chu Kính chợt lóe lên, nâng lên một nụ cười lạnh lùng xinh đẹp nói: “Ta ngược lại có một ý hay, có thể phạt nàng làm ta hả giận.”
“Đại tiên!” Xích Hồng trơ mắt nhìn Hỗ Chu Kính đưa bàn tay nhọn dài trắng nõn về phía mặt Hồ Lệ Khanh.
Khuôn mặt như hoa như ngọc, cho dù đã hôn mê nhưng vẫn như cũ xinh đẹp luôn theo bên người
Hỗ Chu Kính liếc mắt nhìn khuôn mặt nàng thêm lần nữa, trong lòng lại càng hận hơn, làm sao có thể nhầm lẫn con hồ ly tinh này thành người kia chứ, đơn giản cũng là vũ nhục người kia.
Nghĩ đến, hạ thủ lực đạo cũng có chút hơi nặng, bàn tay bao trùm trên mặt Hồ Lệ Khanh, tâm niệm vừa động, dưới bàn tay thoáng qua một ánh sáng màu đỏ, sau khi ánh sáng rút đi, Hỗ Chu Kính cũng đứng dậy rời đi, đối với Xích Hồng còn đang kinh ngạc cũng không nói: “Ngươi mang nàng trở về, thuận tiện nói với nàng một câu, sau này cũng đừng có bước vào nơi này của ta một bước nào, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
“Cms ơn đại tiên tha mạng.” Xích Hồng không đành lòng nhìn thảm trạng của muội muội, thật lòng hướng Hỗ Chu Kính nói xin lỗi, liền dẫn Hồ Lệ Khanh rời đi.
“Hy vọng ngươi tỉnh lại sẽ không muốn giết người.” Xích Hồng tự nhủ.
Chỗ này cũng không thể ở thêm được. Xích Hồng còn đang suy nghĩ làm sao có thể đem muội muội mình mang đi, nhưng hết lần này đến lần khác lại là một đại mỹ nữ đang khỏa thân nằm bẹt dưới đất, hơn nữa mị lực vô biên, căn cứ vào những huy hoàng trước kia nàng từng trải qua xem ra bây giờ chỗ nào đó mới chính là gió tanh huyết vũ.
Mỹ nhân là kẻ gây họa, nếu như nữ nhân này lại có lòng quấy nhiễu, vậy thì sẽ càng gặp tại ương liên tiếp.
Xích Hồng vẫn đang xoắn quýt không biết đem người này ra ngoài bằng cách nào, lấy linh lực hiện tại của nàng cũng không đủ mà đỡ nổi một người, ngay cả mở ra một không gian khác với năng lực của nàng cũng không có. Nếu như tha nàng trở về, thì càng không thể nào, nàng thì lại nhỏ như một bàn tay người lớn, mà Hồ Lệ Khanh lại mang hình người.
Âm thanh Hỗ Chu Kính không biết từ nơi nào lại truyền tới: “Sao các ngươi vẫn còn ở chỗ này?”
Xích Hồng khổ sở nói: “Đại tiên, muội muội ta đã hôn mê, mà ta thì không có pháp lực, không biết nên đem nàng trở về như thế nào.”
“Nói đúng như vậy, coi như là việc thiện cuối cùng ta làm đưa hai ngươi rời đi, từ nay về sau cũng không được bước vào địa bàn của ta một bước.”
“Cẩn tuân chỉ thị đại tiên.”
Thân thể Hồ Lệ Khanh liền hiện ra nguyên hình, biến thành một con tiểu hồ ly.
Khi Hồ Lệ Khanh biến thành hình dạng một con hồ ly, hoàn toàn là vô hại, ai có thể nghĩ được rằng đây là một con hồ ly khôn khéo có thể gây họa nhân gian.
Nói là làm hại một phe, cũng không thể hình dung ra Hồ Lệ Khanh làm ra chuyện phiền toái gì.
Xích Hồng đã từ lâu không biết nên làm gì với nàng, cũng hy vọng nàng có thể an phận một chút.
Không có dung nhan tuyệt thế, thì phụ nữ cũng chỉ là một nữ nhân bình thường, nàng có thể dựa vào cái gì mà đi quấy nhiễu chuyện trong nhân gian, làm loạn lòng người, khiến người không được an sinh.
Xích Hồng biến đổi càng lớn hơn, biến thành một con hồ ly toàn thân đỏ rực, ngậm lấy Hồ Lệ Khanh trên đất, chạy ra khỏi cửa hang.
Hỗ Chu Kính giơ tay lên đảo qua. huyễn kính trước mắt cũng biến mất không thấy. Con hồ ly đỏ rực ngậm trong miệng một con tiểu hồ ly chạy trốn, coi như là để cho các nàng tránh qua một kiếp này.
Nàng không phải là không muốn giết nàng ta, cũng bởi vì xúc động trong đáy lòng là một bí mật không muốn cho ai biết, nhưng ta lại sở tác sở vi khinh nhờn lòng chân thật của nàng.
Lúc ấy nàng sẽ từ trong ảo giác mà tỉnh lại, cũng vì Hồ Lệ Khanh mà hành động nóng nảy.
Hỗ Chu Kính đối với người kia cũng chỉ có duy nhất một tình yêu đơn thuần, mà khi tình yêu đạt đến thời điểm đơn thuần thì cũng không hề có một tia dục bẩn thỉu nào.
Nhưng hết lần này đến lần khác Hồ Lệ Khanh chết cũng không chịu thay đổi sắc tâm, khiến cho Hổ Chu Kính nhất thời tỉnh ngộ lại.
Nhưng trong lòng vẫn cho là Hồ Lệ Khanh, giống như là bảo vật trong đời lại bị người cướp đi, lòng đau như đao chém, miệng không thể nói.
Hỗ Chu Kính đi về phía miếu tiên nữ, trải qua hơn ngàn năm mưa gió rửa sạch, nơi này đã sớm không còn khí tức của người kia.
Hoa buổi sáng dâng lên đã sớm khô kéo, nàng cười khổ cầm lên đóa sen kia, cúi đầu ngửi nhẹ.
Ta vì trong lòng ngươi có hạnh phúc. Không thể nói rõ được, nếu giờ phút này người không mở miệng được, thì hãy đem lời cất vào trong lòng, khi nó thoáng qua rồi sẽ biến mất như cơn gió, tới vô ảnh đi vô tung, cần gì phải nguyên do nhân quả.
:Ngươi sẽ trách cứ ta hướng về ngoại nhân nói lời thề sao?” Hỗ Chu Kính ngửa đầu nhìn người nọ.
Người nọ từ bị nhìn nàng, mà Hỗ Chu Kính cũng biết, nàng nhìn tuyệt đối không phải mình.
Ngọc khắc có thật đi nữa, thì cũng là giả.
Người ở trên Dao Trì, trên các tầng mây, trên nơi phồn hoa, làm thần tiên của nàng.
Mà mình cực khổ để leo lên cũng chỉ vì muốn nhìn thấy mặt nàng.
Trong lòng có chấp niệm, nhưng nàng cũng chưa bao giờ nói ra khỏi miệng, chưa từng nói với người ngoài bao giờ, bởi vì ngôn ngữ chính là một thứ đáng nguyền rủa, một khi nói ra khỏi miệng, thì sẽ như là gông xiềng mà trói buộc mình.
Hôm nay ở trong hồ nước nàng đánh mất chính mình, hướng về một người khác một tiểu yêu nói ra lời thật lòng, không biết có chọc đến khiến người kia không vui hay không?
“Khi đó rõ ràng là ta biết, người kia không phải là ngươi, ngươi sẽ không xuất hiện trước mặt ta, cho dù là trong mộng, nhưng ta chỉ muốn, cho dù là nàng cũng được, khi mọi thứ đều là thật… sai không phải là nàng, đều là tại ta.”
Tiếng thở dài sâu khí vang lên: “Còn phải chờ bao nhiêu cái xuân thu nữa?”
Không dài. Có một âm thanh đang nói với nàng.
Nếu như không có bất ngờ, qua thiên kiếp, nàng có thể thành tiên, khi đó nàng ấy sẽ đến nghênh đón mình.
“Đại nhân, Bây giờ theo như mỗi khi thì đây là lúc ngài ngồi tĩnh tọa, sao gì này ngài còn đứng đây?” Đồng tử quét sân nhìn thấy Hỗ Chu Kính xuất hiện trong miếu tiên nữ, vội vàng nói.
Sợ bọn họ sẽ xảy ra điều gì đó sơ xuất, khiến cho đại nhân không vui, mấy thân thể nhỏ bé thấp thỏm nhìn xuống dưới đất.
Bọn họ cũng không dám nhìn thẳng vào người Hỗ Chu Kính, chỉ dám nhìn dưới vạt áo của nàng.
Hỗ Chu Kính nhẹ giọng nói: “Hoa đã không còn mới, các ngươi đi hái vài đóa sen mới, còn ở trong nước, dâng lên bồ tát giống như trước.”
“Vâng.”
Hỗ Chu Kính xoay người, vạt váy bên trên có in hình một chữ Vạn lớn quét qua mặt đất, mang theo mùi thơm như có như không.
Cỗ mùi thơm kia khiến cho hai đồng tử luôn thấy quen thuộc, hít sâu một cái, đồng tử bên cạnh cúi người nói nhỏ vào tai đồng tử đứng gần mình: “Mùi này có phải là cái mùi của yêu nữ kia hay không?”
“Không được phép nói bậy, có lẽ… có lẽ hai người dùng chung một loại phấn hương.”
“Phấn hương là cái gì?”
“Nghe Hỉ Thước bên ngoài nói, nữ nhân của nhân gian luôn thoa trên mình một loại phấn hương, được tạo nên từ các loại hoa, ngửi qua chính là mùi hương của hoa.”
“Là như vậy sao? Nhưng mà…”
Tay che đi cái miệng, không để cho hắn nói thêm chút gì: “Đừng có mà đoán mò.”
“Ta biết rồi.”
Nhưng không nói thì không có nghĩa là hai người không nghĩ đến. Nghĩ đó là cái gì vậy, ai biết rồi, bất quá nhìn mặt hai người sợ hãi cũng sẽ không nói ra, đó cũng không phải là chuyện tốt gì.
Bên Hồ phủ, bên trong một mảng im lặng đột nhiên hòa cùng âm thanh hét lên điên cuồng.
Là tiếng nữ nhân thét gào, gầm thét đúng hơn, đang nổi điên.
Xoảng!… không biết chiếc bình phong kia đả thay mặt đế vương ma chịu tội vỡ nát. Trên chiếc bình phong là hình mỹ nhân mỹ miều giờ phút này lại tan tành.
Cộp… ngọc tỷ hoàng gia thì ném lên tường, khiến cho bức tường bị thủng một lỗ thủng to.
“Hỗn đản, hỗn đản, hỗn đản, tử đại miêu, tử miêu, tử trư, tử hổn đản, tử biến thái, ta muốn giết nàng ta, ta muốn lột lông nàng ta làm thảm, để dưới đất đạp 100 lần, câu hết nam nhân bên người nàng, sau đó vứt bỏ hết toàn bộ! Ta muốn nàng ta sống không bằng chết, chết không bằng sinh, hối hận vì gặp cô nãi nãi ta!”
“Chú ý bộ dạng a!” Xích Hồng đối mặt với khuôn mặt đang nổi giận đùng đùng chỉ còn có thể nhắm chặt hai mắt dưỡng thân, đúng là tâm định hơn người. Ở bên cạnh Hồ Lệ Khanh không cần đến trăm năm, chỉ cần một cái xuân thu, thì có thể trở thành nàng như bây giờ.
Thành tiên tuyệt tuyệt đối không phải vấn đề, nếu như nàng có lòng.
Xích Hồng vươn người một cái, ánh sáng mặt trời rọi vào trên người nàng, linh khí từ đan điền liên xông ra, bị ánh mặt tời chiếu vào nơi ấm áp.
Lúc này là thời điểm tốt để nàng lại hấp thu lấy tinh hoa của thiên địa, nàng là hồ, nhưng lại là khác với các loài hồ thường hút lấy nhân khí mà sống sót theo kiểu dị loại.
Đáng tiếc người tốt sống không được lâu, như nàng chính là câu trả lời tốt nhất.
Hôm qua vì phải đem Hồ Lệ Khanh bị ngất về, nàng đã tiêu hao hết nội lực của mình, bây giờ chỉ là một thứ trống rỗng, cần linh lực tràn vào.
“Ta muốn giết nàng!!” Hồ Lệ Khanh liếc mắt nhìn gương, chỉ thấy trong gương là một khuôn mặt xấu xí.
Đó là khuôn mặt của nàng, cái miệng anh đào nhỏ chúm chím cái mũi xinh đẹp, nhưng gò má bên trái lại hoàn toàn biến thành màu đỏ, một nửa màu đỏ hoàn hảo, thành một khuôn mặt âm dương.
Hơn nữa vào lúc này nàng còn đang nổi cơn giận dữ, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo như là biến thành ma.
Trong mắt ngọn lửa hừng hực như muốn thiêu đốt hết tất cả phía trước, nàng liếc mắt nhìn Ma Kính một lần nữa, oán hận nói: “Ngươi ngược lại rất thành thật, ở trước mặt ngươi là cái gì đều lộ vẻ sẽ sắp xảy tới, biết rõ là tâm tình cô nãi nãi không tốt, còn khiến ta sinh khí, ngươi không phải muốn tìm đường chết thì là cái gì!”
Nàng ôm lấy Ma Kính muốn ném.
Ma Kính ủy khuất a, nó là kính đương nhiên có gì là nó phản chiếu cái đó a!
Làm kính thì không thể nói láo, đây là nguyên tắc của gia tộc kính.
Nhưng lại vì nguyên tắc này mà sắp bị phá hư.
Vì bảo vệ tính mạng, Ma Kính lại bẻ cong thực tế.
Vì bảo vệ tính mạng, Ma Kính lại bẻ cong thực tế.
Trong gương lại xuất hiện một người mỹ lệ vô song nụ cười động lòng người, má lúm đồng tiền nụ cười đẹp hơn hoa, khiến cho người trước mắt phải tỏa sáng.
Huống chi ánh mắt nàng lại quyến rũ như tơ, ném ra thì khổ sở lòng người trong cảnh xuân, cho dù là ai cứng đầu đi chăng nữa cũng phải mềm xuống.
Tóc xanh gió mát thổi lên, tung bay trên không trung, nàng hé miệng cười một tiếng, răng trắng mắt sáng, bản thân chính là một mỹ nhân bại hoại, huống chi trên người nàng còn tản mát ra một thứ cám dỗ khiến cho lòng người không thể chống đỡ nổi.