Vén chăn lên, khuôn mặt Hồ Lệ Khanh phóng đại trước mặt nàng, Xích Hồng bị khuôn mặt đen thui của nàng dọa sợ hết hồn.
Hồ Lệ Khanh trầm mặt, vốn là khuôn mặt hoàn hảo cũng bởi vì xấu đi mà trầm xuống, người thấy cũng sợ hãi trong lòng.
Ánh mắt lóe lên ánh sáng sâu kín, Hồ Lệ Khanh cắn răng nghiến lợi nói: Ngươi dám quấy rầy giấc ngủ của ta nữa, ta ném ngươi về Tây sơn.
Xích Hồng bay xa, nhỏ giọng nói: Nếu như không phải lo lắng an nguy cho ngươi, ta cũng không thèm đi với ngươi rồi.
Vậy ngươi cũng đừng theo ta nữa, làm như là thiếu người bên cạnh bồi ta lắm á.
Xích Hồng hóa thành một luồng hồng quang đánh về phía Hồ Lệ Khanh: Ngươi cho là trên đời này trừ ta ra thì ai có thể chịu nổi tính tình đại tiểu thư của ngươi hả, để ngươi cãi mấy điều vô lý mà không bóp chết ngươi! Không có ai hết! Cũng chỉ có một mình ta bên cạnh phụng bồi ngươi, nếu ta mà đi, xem ai còn nguyện ý để ý tới ngươi.
Xích Hồng xô nàng một cái, khiến Hồ Lệ Khanh va vào bên cạnh, rõ ràng Hồ Lệ Khanh bị đụng đau nhưng cũng cố cắn răng không phát ra âm thanh.
Tức chết ta mà.
Xích Hồng bay tới góc nhỏ co thành một cục, không để ý tới Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh có một thói quen xấu, đó là chết cũng dữ sĩ diện, cang trực tiếp nói vời nàng thì nàng cũng không chịu thừa nhận mình sai.
Cho dù trong lòng nàng biết có lúc không nên như vậy, nhưng mà…!Ngay tại lúc này, Xích Hồng mắng nàng xong, thì lại cắn răng không nói một câu.
Cho dù nàng ít người bên cạnh thì sao chứ? Hồ Lệ Khanh hừ lạnh.
Vãn Tình lâu ban ngày so với những khách điếm khác không có mở cửa làm ăn.
Đối diện con đường lớn là những cánh cửa đã đóng, bên trên treo cái bảng lớn, Vãn Tình lâu, nét chữ đẹp đã xuất ra từ tay của một vị hoàng đế phong lưu nào đó.
Cửa gỗ trên lầu cũng đóng chặt, người đi đường nhìn cũng không thấy được cô nương phong tình vạn chủng.
Tiếng hát đêm qua dường như vẫn còn quanh quẩn chưa tan, hương phấn thơm như con như không.
Cổ kiệu đậu ở cửa sau, một kiệu phu tiến lên gõ cửa.
Người bị quấy rối làm thức giấc không vui hỏi: Không có nghe qua quy củ của lâu sao? Sáng sớm không có mở cửa, buổi tối không đóng cửa.
Ngươi muốn tìm người, chờ mặt trời xuống núi thì lại đến đi.
Địa qủy ngẩng đầu lên, ánh mắt tỏa lục quang nhìn thấy người nọ nhất thời cả người liền nổi da gà.
Địa qủy ồm ồm cười nói: Hồ cô nương nhà ta nhất định phải gặp được lão bảo tử* (tú bà), mong đại ca giúp đỡ một chút.
Giúp đỡ…!Giúp một tay? Mụ mụ nói, buổi sáng không gặp người, đi a, đừng có cản đường.
Người kia vẫy tay kêu hắn rời đi.
Kiệu phu nâng lên một tay cản lại cái tay đuổi người của hắn, sắc mặt hắn trắng bệch, cái tay cầm tay hắn lạnh như xác chết.
Ánh mắt hắn quét qua cổ kiệu bên ngoài, giữa ban ngày lại có cổ kiệu kín kín đáo đáo, ba tên kiệu phu còn lại cũng cười với hắn, khuôn mặt như vậy còn thêm nụ cười vặn vẹo, còn đôi mắt xanh sâu thẳm.
Qủy a! Bỏ lại cái tay người kia, liền phóng về phòng la to.
Câm miệng, ban ngày mà ồn áo cái gì, còn kêu một tiếng nữa làm quấy rầy cô nương cẩn thận không ta rút lưỡi ngươi ra làm cho vịt bây giờ.
Lão bảo vừa đi ra liền tức giận mắng hắn.
Đại nam nhân nước mắt nước mũi đầy mặt, thấy lão bảo như thấy ánh sáng, chỉ ra bên ngoài lắp bắp nói: Bên ngoài, bên ngoài, qủy tới.
Qủy muội muội ngươi! Lão bảo mắng hắn đến cẩu huyết lâm đầu, ngồi xổm người xuống, một đôi hồ ly nhìn không ra tuổi hai mắt nhìn về phía hắn: Lão Trương, mới sáng sớm thức dậy ngươi chưa tỉnh ngủ nên hồ đồ đúng không?
Khuôn mặt lão Trương bình tĩnh, mơ mơ màng màng, đúng là khi nãy mới vừa tỉnh ngủ, nhìn lão bảo nói: Thật, thật là lão hồ đồ, xem trí nhớ ta này.
Ngủ một giấc cho khỏe đi, lần sau mụ mụ thưởng ngươi tiền rượu.
Đa tạ mụ mụ.
Đi đi.
Lão bảo vỗ vai hắn, nhìn hắn đi xa, vẻ mặt giận dữ nhìn ra bên ngoài.
Tiểu oan gia, ngươi không có việc gì sao mới đến đây lần đầu liền náo loạn chỗ này của ta? Kiếp trước ta có ăn gà hay đốt đuôi nhà ngươi sao hả? Vừa ra ngoài, lão bảo liền nói huyên thuyên.
Địa qủy trực tiếp mang cổ kiệu rời đi, may mà bên trong không có người qua lại, nếu không sẽ bị dọa cho giật mình.
Lão bảo vén rèm lên, nhìn thấy Hồ Lệ Khanh còn đang ở bên trong ngủ co người.
Nha đầu này…!Lão bảo cười khẽ.
Mẹ nuôi, người mắng ta, vậy mắng có vui không? Hồ Lệ Khanh co người không nhúc nhích, lời cũng ngậm trong miệng, mềm mại khải ái.
Lão bảo vỗ vỗ cái mông nàng, nói: Thấy tiểu oan gia, ta khóc còn không kịp, còn vui vẻ cái gì chứ?
Đừng có vỗ mông ta, ta đã nói bao nhiêu lần rồi! Hồ Lệ Khanh nhấn mạnh.
Ngồi dậy, nói rõ ràng ta nghe, làm gì mà lại xuất hiện ở nhân gian, không phải ngươi muốn độ kiếp sao? Lão bảo đem người kéo lên.
Nháy mắt mái tóc đen Hồ Lệ Khanh buông xuống, che đi nửa khuôn mặt của nàng, ánh mắt mơ màng khát ngủ, ngay cả miệng cũng ngậm chặt, bộ dạng mỹ nhân chật vật như vậy sao có thể gọi là lười biếng được.
Lão bảo nhanh mắt, nàng nhìn thấy được màu da sau khe tóc màu sắc bất đồng, vén những sợi tóc kia lên, bị khuôn mặt của Hồ Lệ Khanh dọa sợ đơ như khúc gỗ.
Kéo lấy tay Hồ Lệ Khanh nhất thời không chú ý liền buông ra, Hồ Lệ Khanh ngã xuống.
Hồ Lệ Khanh, ngươi nói rõ ràng cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lão bảo nâng cao âm giọng hét chói tai, khiến cho không ít cô nương đang trong mộng cũng bị dọa sợ toát cả mồ hôi lạnh.
Hồ Lệ Khanh uống xong hớp Xuân trà cuối cùng, nói: Chính là như vậy.
Ừm.
Xích Hồng gật đầu bày tỏ đồng ý.
Lão bảo cầm ly trà run run, nước trà bắn tung tóe lên bàn, nàng cũng không để ý.
“Nhưng…!nhưng đáng giận…!thật là….!quá kinh khủng!” Lão bảo đặt ly trà xuống, nặng nề cảm khái.
“Đúng, đều là do đại miêu sai.” Hồ Lệ Khanh rốt cuộc cũng có được đồng mình, gật đầu như trống lắc, lòng đầy căm phẫn.
Đầu ngón tay xanh miết lão bảo chỉ lên trán nàng, nói: “Ta nói người đáng giận là ngươi đó, ngươi không chỉ ném đi bộ mặt của Hồ tộc, còn có gan xuất hiện trước mặt ta! Thứ bại hoại, thứ bại hoại, thứ bại hoại!”
“Mẹ nuôi…” Hồ Lệ Khanh bĩu môi, nước mắt lưng tròng nhìn nàng.
“Giả vờ đáng thương cũng vô dụng, huống chi mặt ngươi giờ cũng đã vậy rồi, ta cũng không muốn nhìn lần hai.” Lão bảo nghiêng đầu qua một bên.
Hồ Lệ Khanh thu hồi hai mắt ngấn lệ nói: “Mẹ nuôi, ta đói.”
“Ngươi…” trợn mắt nhìn nửa ngày cũng không nhìn thấy được cái lỗ thủng nào trên mặt nàng, lão bảo buông xuống đối kháng với nàng, đi tìm quy nô, kêu hắn chuẩn bị chút rượu cùng đồ ăn ngon.
Thức ăn nhân gian, Hồ Lệ Khanh ăn không biết bao nhiêu năm, sơn trân hải vị đều ăn qua, món ngon rượu ngon cũng nếm hết, cuối cùng thức ăn gì cũng không còn cảm giác nữa.
Đói bụng cũng chỉ là mượn cớ, lão bảo cũng không muốn vì nàng mà tiêu tiền, lấy Thanh Mai tửu từ hầm rượu ra, cùng với vài món điểm tâm, góp thành cơm, coi như là chiêu đãi con gái nuôi mấy trăm năm không thấy.
“Ăn từ từ.” lão bảo vung cây quạt, không chút gì lo lắng nói.
Hồ Lệ Khanh nuốt một miếng thịt bằm xào tiêu xanh nói: Ta nghĩ tay nghề của mẹ muôi cũng được mấy trăm năm rồi, sau này ăn thức ăn người khác làm, ăn không có mùi vị, cảm thấy không ngon bằng mẹ nuôi, không biết mẹ nuôi cho cái gì vào, khiến người ta ăn nhớ hoài.
Nha đầu chết tiệt, nói nhăng gì đấy, không buồn nôn cũng buồn nôn a! Lão bảo dùng cây quạt che mặt, dưới đều ửng đỏ.
Hồ Lệ Khanh biết chiêu này hữu dụng đối với lão bảo, một người luôn thích được khen.
Đầu bếp người ta làm thức ăn mang ta ngoài, mùi sắc cũng như vậy, nhưng không có chút cảm tình nào, không có dụng tâm như là mẹ nuôi.
Nha đầu chết tiệt, ngoài cái miệng ngọt ra, ngươi không có ưu điểm gì khác.
Lão bảo bị trêu chọc đến miệng mở khép không ngừng, Hồ Lệ Khanh âm thầm thở phào nhẹ nhõm, xem ra thái độ của mẹ nuôi cũng dần dịu xuống, vậy chờ cho hạ rồi dễ nói chuyện.
Hưởng dụng xong thức ăn của lão bảo, dọn dẹp bàn sạch sẽ, hai người tiến tới giai đoạn đàm phán.
Ngươi muốn ở chỗ ta treo bảng? Lão bảo nghe xong hỏi đi hỏi lại ba lần.
Hồ Lệ Khanh cũng đáp lại ba lần.
Phải, phải, phải.
Có phải là ngươi đói quá mức rồi hay không, nha đầu chết tiệt, bụng đói thì cũng đừng có cơ quàng chỗ ta mà lấp bụng chứ.
Nơi này của ta cung chỉ có lão đầu tử làm bên ngoài, trừ mỡ cái gì cũng không có.
Lão bảo mở thanh lâu ở nhân gian, cũng là công việc, thỉnh thoảng giúp người trong tộc làm chút thức ăn, cung cấp cho tiểu yêu đạo hạnh còn yếu tu luyện.
Nhưng Hồ Lệ Khanh lại là công chúa trong tộc, cần gì phải dựa vào rau củ xanh của nhân gian này?
Nàng có đáp ứng, thì mẫu thân Hồ Lệ Khanh cũng không đáp ứng, không thể không lột da nàng làm trống.
Nàng tuyệt đối không đồng ý.
Hồ Lệ Khanh tự có quyết định của mình dính tới lão bảo nói: mẹ nuôi, người còn chưa nghe lý do của ta đã liền nói không đáp ứng rồi! Người còn chưa nghe ta nói tại sao mà.
Nói a, ngươi nói cho ta cái lý do để ta tin ngươi a! Lão bảo chỉ đầu nàng ấn ấn, ngón tay dài suýt chút nữa đâm vô trán Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh cười nói: Dĩ nhiên ta ở chỗ này không phải bán thân.
Vậy ngươi tới đây làm gì?
Không bán thân, nhưng có thể bán danh tiếng hoa khôi, nhân gian đầm rồng hang hổ, thì sẽ có anh hùng, nhưng nam nhân đều háo sắc, nếu là hư danh anh hùng, ta cho hắn nhan sắc, kêu hắn giúp ta một chuyện nho nhỏ, hẳn là không có gì khó đâu.
Lời nói của Hồ Lệ Khanh khiến lão bải phải suy nghĩ.
Hồ Lệ Khanh muốn một đám nam nhân vì mình bán mạng, mượn chỗ của nành để so tài tranh đoạt danh hiệu hoa khôi, kết quả thắng thua, chỉ là thứ yếu, chỉ cần trong lòng nàng vui vẻ là tốt rồi.
Mẹ nuôi, người giúp ta đi mà, ta bị nàng khi dễ thảm như vậy, người cũng không thể mở to mắt nhìn mà không nhúng tay vào chứ.
Hồ Lệ Khanh làm nũng với lão bảo.
Lão bảo không chịu nổi giọng nói không xương mềm nhũn của nàng hờn dỗi, nói: Ngươi nói lão hổ kia cũng không phải dễ trêu, ta chỉ sợ là sơ ý chọc giận nàng thì sẽ không gánh nổi..
“Mẹ nuôi, ngượi sợ lão hổ không nanh vuốt kia phải không? Nếu sợ ngươi cứ việc nói thẳng, ta đi tìm nhị di (dì hai).” Hồ Lệ Khanh đứng dậy rời đi liền bị một tay kéo lại, lão bảo vỗ bàn kêu một cái, nói to: “Ngươi tìm tên nghiệp súc kia làm chi?”
“Nàng có thể giúp ta.”
“Nàng hiện tại bản thân còn khó bảo toàn, lừa gạt nhiều bảo bối của người khác như vậy, hiện tại còn bị đuổi giết tới mức lưu lạc, trốn đông núp tây, không tới mấy trăm năm cũng đừng mơ ló đầu ra, ngươi tìm nàng còn chết nhanh hơn.”
“Vậy thì chỉ có mỗi người mới có thể giúp ta, mẹ nuôi, từ nhỏ ngươi hiểu ta nhaatsm lần này giúp ta chút đi. Cho ta mượn chỗ này dùng một chút, tuyệt đối không gây chuyện cho người.” Hồ Lệ Khanh giơ tay thề chân thành.
Lão bảo phá lên cười, vỗ vỗ mặt nàng nói: “Ngươi mà không gây chuyện, ta cũng không cần làm hồ ly tinh nữa, mà trực tiếp làm hồ tiên luôn rồi.”
“Mẹ nuôi không tin ta?”
“Tin.” lão bảo nói, bổ sung thêm một câu: “Có quỷ mới tin ngươi.”
“Mẹ nuôi không tốt gì cả, ta đi tìm nhị đi đấy…”
“Khoan đã, đừng đi, ta cũng không có nói là không giúp ngươi.” lão bảo thấy nàng sắp đi, mặc dù biết nàng diễn trò, nhưng vẫn không nhịn được làm người tốt, mềm lòng đáp ứng thỉnh cầu của nàng.
Đưa lưng về phía lão bảo, Hồ Lệ Khanh cười trộm, cuối cùng cũng được như ý nguyện của nàng.
Nhưng mà, còn có một cái nhưng mà.
Lão bảo nói: “Ta có thể giúp ngươi, nhưng cũng chỉ có chừng mực, nếu như vì chuyện của người, chọc giận lão hổ kia, giận cá chém thớt liên lụy tới các tỷ muội, thì ngươi mau ngoan ngoãn quay về hồ sơn, bồi bên cạnh mẫu thân ngươi, vượt qua thiên kiếp rồi hãy xuống núi.”
Vừa nghe điều kiện xong, Hồ Lệ Khanh lập tức cũng không còn sức.
Xích Hồng nói: “Điều kiện này cũng tốt.”
Hồ Lệ Khanh nhìn nàng đằng đằng sát khí: “Ngươi muốn ta quay về để cho mẫu thân dày vò?”
Xích Hồng ngước đầu nói: “Thiên kiếp sắp tới, ngươi đừng có mà qua loa không lo, một lòng muốn chơi đùa, thà nói để mặc cho ngươi bên ngoài gây rắc rối, còn không bằng đem ngươi nhốt bên cạnh mẫu thân, để nàng che chở ngươi, vượt qua thiên kiếp lần này.”
“Hừ.” Hồ Lệ Khanh khinh thường không thèm nghe.
Lão bảo tán thành: “Chính ngươi nghĩ cho kĩ đi.”
“Mẹ nuôi, vậy tối nay bắt đầu được không?”
“Nha đầu chết tiệt, đi theo ta, ăn mặc phải lẳng lơ một chút, đừng có để Vãn Tình lâu chúng ta mất thể diện.” lão bảo cười rời đi, Hồ Lệ Khanh vỗ mặt mình nói: “Thù này không báo không phải hồ ly tinh.”
“Oan oan tương báo đến khi nào?”
“Lấy oán báo đức, làm báo đức được.”
Đại miêu, chờ ta đem lễ vật đến đi. Hồ Lệ Khanh nhìn Ma Kính mỉm cười, sau lưng tấm kính rơi ra một hành nước.
Chạng vạng tối, chiếc kiệu mềm mại được hai kiệu phu đưa đi, lảo đảo đi qua thành thị ồn ào, rộn rộn ràng ràng hòa cùng đám người, đột nhiên có một cơn gió thổi tới, rèm lụa mỏng bị gió thổi tung lên, hiện lên gò má hoàn mỹ của một nữ nhân, khiến cho vài người may mắn nhìn thấy được nàng cũng phải thất thần.
Gió cứ thế lướt qua, rèm che lại người bên trong, nhưng cảnh tượng khi nãy như là dao khắc trong tim không thể nào quên.
Chỉ vài người may mắn nhìn được cảnh tượng khi nãy, những người còn lại cũng chỉ nghe kể qua miệng của bọn họ, bên trong là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành như thế nào.
Nghe nói, mỹ nhân có đôi mi cong thật dài, mềm mại như sức sống liễu diệp ngày xuân.
Nghe nói, mỹ nhân đôi môi không tô là đỏ, đôi môi trời sinh hợp với nụ cười, biết được này mấy người, cũng sẽ bị miệng nàng khẽ cong mà câu đi.
Còn nghe nói a, mỹ nhân xinh xắn kia có vành tai như điêu khắc từ bạch ngọc…
Nghe nói nhiều như vậy, rốt cuộc là thật hay là giả, thật sự thì cũng không ai biết.
Mà bọn họ nói càng nhiều, người nghe qua cũng càng nhiều, một truyền mười, mười truyền một trăm, cứ như thế mà truyền ra.
Ban đêm, cầu trên sông Tần hoài uốn cong, trong nước in hình trăng khuyết.
Như vẽ trên mặt nước, thuyền phu hô lên âm thanh thật dài, đốt đèn sáng rực từ từ đi về phía trước.
Trước mũi thuyền vài vị tài tử đối tửu đương ca, đối nguyệt ngâm thơ.
Một vị tài từ trong số đó đột nhiên có ý nghĩ mới, muốn nói ra một câu, làm sao cũng không nhớ nổi là đối cái gì, bên cạnh trên thuyền hoa đột nhiên truyền đến giọng nữ mờ ảo, thay hắn đối câu.
Bọn tài tử kinh ngạc đến hướng phát ra tiếng, chỉ thấy một cô nương ngồi trên thuyền hoa, chỉ có cái bóng xuyên qua cửa sổ giấy.
Bóng người như tranh thủy mặc, tài tử kia cũng chưa từng thấy qua nữ tử dịu dàng như vậy, quay đầu nhìn lại ca nữ cạnh mình, lại bắt đầu chán ghét các nàng dung tục không chịu nổi.
Chỉ trong chốc lát đi ngang qua, thuyền hoa nhỏ biến mất trong tiếng nước ào ào.
Mà ngày thứ hai, câu truyện này lại bị truyền đi.
Lại có ai đó nói, Vãn Tình lâu vừa có một vị tài nữ mới đến, đến nơi hồng trần ca hát cũng không bán thân, giữ lại thân thể trong sạch, chỉ muốn báo thù cho cha.
Còn nói, đêm nay nàng sẽ mở phương hội tại Vãn Tình lâu.
Những kẻ muốn nhìn thấy người sáng sớm đã vội chạy tới, thủ trước cửa, muốn nhìn xem nhan sắc tuyệt sắc của nữ tử trong lời kể là bộ dạng như thế nào.
”Ai dzô, đám ác lang này cả đời chưa từng thấy nữ tử hay sao vậy, đói không ít a.” Lão bảo ngồi bên cửa sỏ cắn hạt dưa, vắt chéo chân chỉ chỉ chõ chõ xuống đám người bên dưới.
Hồ Lệ Khanh nói: ”Nói sao nghe vậy, ai cũng có lòng hiếu kỳ, tất nhiên muốn được tận mắt nhìn, cho nên cũng sẽ tới.”
Lão bảo không thể không khăn bản lĩnh của Hồ Lệ Khanh: ”Hay là do người hiểu lòng nam nhân, chỉ vui mấy chiêu liền thu lòng người. Mấy đứa nữ nhi của ta phải học chút bề ngoài của người, chắc cũng thống trị luôn cả thiên hạ quá.”
”Vậy sẽ trở thành yêu nghiệt.” Xích Hồng nói.
Lão bảo gì ngón tay điểm lên đầu Xích Hồng nói: ”Đại công chúa, có thể thành một đám yêu nghiệt.”
”Nói cách khác nàng…” Xích Hồng lắc cái đầu nhỏ chỉ hướng Hồ Lệ Khanh.
Hồ Lệ Khanh ngồi trên ghế bát phong bất động.
”Ta thừa nhận mọi chuyện lúc này của ta không thuận lợi, bị đại miêu khi dễ thì thôi đi, có ai đen đủi như ta không, lại còn bị người nhà mình khi dễ, cpc ai đen đủi như là ta không? Không có a…. Ta đúng là đứa nhỏ đen đủi.”
”Hừ.” Xích Hồng không nói nổi, chỉ biết hừ lạnh.
Lão bải nói chuyện nghiêm túc: ngƯơi để người tìm tới, bước tiếp theo nên làm gì đây?”
”Bước tiếp theo là cho người lên Tây sơn đánh lão hổ.” Hồ Lệ Khanh nghĩ tới cảm giác trả thù, nụ cười thêm rực rỡ.
”Tiểu nha đầu, không phải là mrj nuôi nhiều chuyện, ngươi luôn tâm tâm niệm niệm chỉ nhớ mỗi một cái tên, đây là điềm báo trước không tốt.” Lão bảo vẻ mặt nghiêm túc nói.
Hồ Lệ Khanh cả kinh, lập tức phản bác nói: ”Đó là trước nàng cũng không ai dám đắc tội ta, ta nhớ đến nàng cũng là vì chổ ở của ta ở nơi của nàng, đợi ta báo thù thống khoái xong, ai còn nhớ tới nàng. Huống chi, dù sao đi nữa, sao ta có thể nhớ tới một mẫu lão hổ a.”
”Ngươi cứ tiếp tục nói đi, ta cho người đi nấu nước tắm.” Lão bảo ném vỏ hạt dưa ra ngoài cửa sổ, vỗ vỗ tay đứng dậy rời đi.
Hồ Lệ Khanh cũng không muốn nàng đi, nàng đi thì mình cũng không có cơ hội mà giải thích rõ: ”Lời ta nói là thật, có thù phải báo không phải là ngươi từng nói như vậy sao, ta làm như vậy người lại nói ta sai rồi…”
”Soi gương ngươi cũng không nhìn thấy được chính mình a.” Xích Hồng nằm bên cửa sổ, từ trong miệng thoát ra tâm tư than thở sâu kín.
Từ trên này nhìn xuống, chợt mắt nhìn thấy bóng người quen thuộc, tim sợ đập tới mất khống chế, còn nghĩ là người nọ, nhưng khi bình tĩnh lại, không giống, không phải hắn.
Mình đối với người nọ treo lên bận lòng, cho dù tan thành mây bụi, thì hạt bụi kia cũng không thể quên hắn được, nhớ một người chưa chắc là yêu, cũng chưa chắc là hận, nhưng nhất định là có tình cảm, nếu không tại sao lại phí sức chỉ nghĩ tới một cái tên.
Nàng đối với người kia, vừa yêu vừa hận, Hồ Lệ Khanh đối với lão hổ kia là hận hay là yêu?
Xích Hồng lại thở dài lần nữa, nàng tu luyện cũng đã nghìn năm, cũng không nhìn thấu được chữ tình.
Tình so với mình càng khó đoán hơn.
Nhưng đến tối, tình cảnh làn khiến người ta khép miệng lại không được, lão bảo kinh ngạc, Hồ Lệ Khanh cạp hứng, Xích Hồng ngáp.
”Đúng là đói tới hoảng a, đám bang tử này cũng đưa đi.” Lão bảo ra dấu ánh mắt với mình cười nói.
Hồ Lệ Khanh thay một bộ bạch y lộng lẫy, có thể hoa lệ bao nhiêu thì hoa lệ bấy nhiêu, giá một chỗ có cao bao nhiêu cũng không bỏ qua chỉ để thưởng thức biểu hiện của nàng.
Người vốn đã rất đẹp rồi, nhìn qua cách ăn mặc còn hơn cả một bậc.
Ngay cả lão bảo cũng hết hồn, suýt chút nữa là bị nàng bị hoặc rồi.
”Nếu ta là ngươi, tuyệt đối sẽ không dung tâm ở chỗ này. Không bằng tìm một chỗ yên tĩnh tu luyện, cho dù có lười thì ngươi dùng quan hệ lôi kéo đâu người có pháp lực cao cường, nói bong họ che chở cho mình, còn tốt hơn phí sức đi làm cái việc vớ vẩn này.”
”Ta tự mình làm.” Ánh mắt Hồ Lệ Khanh kiên định.
Người trong gương che mặt, tóc phía sau có người vén lên, lược đào chải nhẹ qua mái tóc như lướt trên nước chảy, chải xuống chải xuống.
Cái cổ thon dài ẩn dưới làn tóc đen, đợi khi mái tóc được vén lên, liền lộ ra cái cổ cùng bờ vai mượt mà.
”Ngươi thật giống mẫu thân ngươi, từ dáng vẻ cho tới tính tình.” Lão bảo nhìn khuôn mặt trong gương nói.
Hồ Lệ Khanh nhíu mày nói: ”Chỗ nào ta giống mẫu thân chứ, nành là một lão yêu tinh.”
”Cẩn thận mấy lời này đừng để mẫu thân ngươi nghe thấy, nếu không nhất định người sẽ bị nàng lột da rút gân.” Lão bảo cười, nhéo nhéo má nàng.
Hồ Lệ Khanh nói: Nếu như là mẫu thân ta gặp phải chuyện này, nàng sẽ làm gì?”
“Mẫu thân ngươi a, so với ngươi còn cực đoan hơn nhiều, xóa ký ức của mình đi, nói mình nghĩ cũng không nghĩ, dứt khoát quên không còn chút gì, còn không thì xông tới gặp thần giết thần, gặp quỷ giết quỷ.”
“Lão yêu ngàn năm…”
“Ngươi cũng là tiểu hồ ly ngàn năm.” Lão bảo cài trâm lên tóc cho nàng nói: “Nếu ngươi vì một nam nhân, ta còn có chút cao hứng, ai ngờ đối tượng ngươi chơi đùa lại là nữ, ta làm sao cao hứng nổi đây.”
“Người có cao hứng hay không cần gì quản chuyện của ta, ta tự mình cao hứng thì tốt rồi.” Hồ Lệ Khanh làm mặt quỷ, làm hỏng đi khuôn mặt xinh đẹp.
“Thôi thôi.” Lão bảo nói như vậy cũng chỉ muốn bày tỏ tâm ý của nàng.