Hồ Điệp Cùng Kình Ngư

Chương 1: Mở đầu



“Theo thông tin của đài khí tượng, cơn bão ‘Con bướm’ sẽ đổ bộ vào Dung Thành vào giữa tháng này. Đề nghị các đơn vị và toàn thể nhân dân làm công tác phòng chống lũ lụt trước và hạn chế ra ngoài trong những ngày mưa bão.”

Bởi vì bản tin thời tiết này, siêu thị nhỏ hẹp trở nên đông đúc, chen chúc không kém gì lễ hội mùa xuân.

Kinh Du đẩy xe đẩy rồi chen vào đám đông.

Anh chọn đồ không thèm nhìn giá, học theo một dì đi phía trước, thấy cái gì lại tiện tay ném vào trong xe, dạo một vòng quay lại nhìn thì xe đã chất đầy đống.

“Anh, anh lấy cái gì thì cũng phải nhìn qua một chút, anh lấy cái thứ gì đây?” Mạc Hải lấy hai thứ từ trong xe ra.

___ Bảy độ không gian cùng Hushubao [1].

[1] Tên thương hiệu của hãng băng vệ sinh bên Trung.

Kinh Du: “…”

Thiếu niên đưa tay gãi gãi mi mắt, tránh ánh mắt dò hỏi của Mạc Hải: “Thuận tay, lấy nhầm rồi.”

“Đồ biến thái, đây là chuyện có thể thuận tay sao?”

“Đúng, tôi biến thái.” Kinh Du cầm hai thứ trong tay ném trở lại xe, nhấn giọng nói: “Nếu cậu có bản lĩnh lại nói lớn tiếng chút.”

Mạc Hải giận mà không dám nói, lẩm bẩm: “Vậy anh tự mình trả lại đi, em không thể ném bản lĩnh đàn ông đi được.”

Kinh Du cầm lấy hai gói băng vệ sinh, lại kiểm tra trong xe xem có sót thứ gì không, “Cậu xếp hàng tính tiền trước đi, tôi đói rồi.”

“Đã biết.”

Kinh Du thường đến siêu thị này, nhưng anh chưa bao giờ ghé qua nơi để món đồ trong tay, anh cầm hai gói băng vệ sinh và đi vòng quanh siêu thị hai lần mới đặt được đồ về chỗ cũ.

Trên đường đến quầy thu ngân, anh lại lấy thêm hai gói khoai tây chiên, vừa đi ra khỏi khu để hàng liền thấy vẻ mặt đưa đám của Mạc Hải chạy về phía mình.

“Anh anh anh, em bị trộm rồi!” Mặt mày Mạc Hải có da có thịt, khi nhăn nhó thì trông chẳng khác gì rau xà lách trong Plants vs. Zombies.

Kinh Du có chút buồn cười, liền cố ý giương tầm mắt không nhìn cậu: “Cậu bị trộm cái gì?”

“Xe đẩy, giỏ hàng của em, em vừa nhấc một cái túi lên, đồ trong xe liền bị người ta đẩy đi rồi.”

Kinh Du: “…”

“Em còn chưa tính tiền đâu.”

“May mắn cho cậu là còn chưa tính tiền.” Kinh Du trả hai gói khoai tây chiên về chỗ cũ, “Đi thôi.”

“Chúng ta đi đâu?” Mạc Hải cúi đầu, “Chúng ta chưa mua gì… “

“Đi ăn trước đã, ngày mai mua.” Kinh Du khoác vai cậu, “Nhiều người như vậy, chờ cậu chọn lại một lần nữa, lại qua đây xếp hàng, trời đã tối rồi.”

“Vậy em đi chọn, còn anh ở đây xếp hàng.”

“Chúng ta ăn cơm trước được không?” Kinh Du thở dài: “Tôi một ngày chưa ăn cơm.”

Mạc Hải nhỏ giọng nói thầm: “Là do anh tham ăn thôi.”

Kinh Du đưa tay vỗ nhẹ vào sau đầu cậu: “Đợi lát nữa cậu ăn nhiều hơn một xiên que tôi sẽ đánh cậu một trận.”

“Anh! Cả thế giới này anh tốt nhất.” Mạc Hải nhảy dựng lên, nở nụ cười nịnh nọt để Kinh Du mua thêm cho mình vài xiên thịt nướng, cậu cũng tự bỏ tiền túi ra mua thêm 2 chai soda cam.

Buổi tối mùa hè ở thành phố biển nồng nặc mùi hải sản, rượu và soda đá lạnh.

Soda cam vừa lấy ra khỏi ngăn đá, gặp gió mùa hè, từ trong chai thủy tinh chảy ra một chuỗi những giọt nước.

Kinh Du uống hai ba ngụm, liền ném cái chai rỗng vào trong rổ nhựa, chính xác rơi vào trong đó.

Mạc Hải ngồi xổm một bên cắn ống hút vỗ tay tán thưởng.

Kinh Du cười nhẹ: “Mau uống của cậu đi.”

Mùa hè ở Dung Thành năm nay nóng hơn những năm trước, bãi biển chật ních những du khách mặc quần hoa và bikini.

Kinh Du lau mồ hôi trên trán, nhìn thấy Mạc Hải uống từng ngụm nhỏ, liền khom lưng ngồi xổm xuống, tầm mắt tùy ý nhìn về phía trước.

Gió biển mặn mòi quyện vào mùi thịt nướng nồng nặc, Kinh Du đói đến mức lại nhận lấy thực đơn lão Đỗ đưa cho một lần nữa, đang suy nghĩ có nên lừa Mạc Hải lấy thêm một chai soda đá hay không, đột nhiên cách đó không xa truyền đến âm thanh kinh hãi – –

“Có người nhảy xuống biển!!!”

Lúc này là thời điểm triều cường lên cao, sóng vỗ bờ biển, sóng bên bờ đá ngầm nối tiếp nhau.

Những người không phải dân địa phương lại rất quen thuộc mực nước ở đây nhưng không có can đảm nhảy xuống cứu người.

Mọi người kêu cứu, có người gọi xe cảnh sát cùng cứu thương, vừa không để ý thì một bóng người uyển chuyển từ bên thành bờ đá ngầm lao thẳng xuống.

Giống như đường cong của một con cá đang bơi.

Nước biển tràn vào tai, đồng thời vai phải của Kinh Du truyền tới những cơn đau.

Anh không quan tâm lắm, bơi về phía bóng người không còn vùng vẫy kia.

Trong khi đưa tay ra nắm lấy cô, Kinh Du nhận ra điều gì đó, thuận tay nhặt những đồ vật trôi ở một bên cùng vớt lên.

Lúc này, nhân viên cứu hộ và nhân viên y tế cũng vội vàng chạy đến, đỡ lấy cô gái chết đuối trong tay Kinh Du, lớn tiếng nói: “Đừng có vây lại một chỗ!”

Kinh Du chống tay lên đầu gối thở hổn hển mấy hơi, thấy có thứ gì đó lóe lên, ngẩng đầu nhìn theo nguồn sáng, lạnh mặt nói: “Đừng chụp ảnh.”

Nhiếp ảnh gia hậm hực cất điện thoại.

Kinh Du nhìn đồ vật trong tay, lại nhìn về phía cô gái ý thức còn chưa tỉnh táo kia, cởi mũ của nhân viên cứu hộ xuống: “Anh Tân, mượn một chút.”

Anh bước tới, cẩn thận đội chiếc mũ lên nửa đầu cô gái, đưa những thứ trong tay cho nhân viên cứu hộ: “Chắc là đồ của cô ấy.”

“Được, cảm ơn anh.”

Kinh Du đứng tại chỗ nhìn xe cứu thương rời đi, bên kia nhân viên cứu hộ – anh Tân chà xát cánh tay: “Hôm nay cảm ơn nha, nếu không có cậu, không chừng lại xảy ra chuyện lớn.”

“Lúc làm việc, bớt chơi game đi.” Kinh Du gạt tay anh ta ra, “Đi trước đây.”

“Này, tối nay mời cậu ăn thịt nướng nha!”

Kinh Du giơ tay vẫy vẫy, đầu cũng không ngoảnh lại cứ thế rời đi.

Gió biển từ mọi hướng thổi tung chiếc quần lót trắng mỏng và ẩm ướt của anh.

Gió nổi gió ngừng, mái tóc dài quấn lấy ngón tay chàng trai khẽ rơi.

***

Vào đêm.

Sóng biển động và triều cường vô tận.

Cơn bão “Con bướm” sắp đổ bộ.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.