Máu đã ngập đến đùi!
A Nhất biết rõ có thứ gì đó đang bơi trong máu. Hắn còn biết thứ đó muốn giết hắn, thuần túy sát ý, không có thù hận, không có phấn khích, không có bất đắc dĩ…
Nhưng A Nhất không sợ thứ đó!
Chí ít thì hắn bước về phía trước không phải vì hắn đang chạy trốn nó.
Vẻ mờ mịt hiện trên gương mặt của A Nhất, hắn đã quên mất lý do mình phải đi về phía trước.
– Ngươi ôm ta một lần, có được không?
Khi giọng nói thanh thúy của nữ nhân lại vang lên. A Nhất vội vàng hỏi, vì sợ người vừa lên tiếng sẽ bỏ đi quá nhanh mà không nghe được lời hắn:
– Ngươi là ai? Người là ai?
Vẫn không ai trả lời.
Hắn lấy tay thổ thổ vào đầu cố loại bỏ những âm thanh la hét, nguyền rủa, để có thể nghe được suy nghĩ của bản thân.
A Nhất lại lẩm bẩm:
– Tại hạ không giết nhiều người đến vậy mà!
Rồi tiếng nói của chính bản thân hắn cũng bị lấn áp hoàn toàn.
Bộ quần áo trắng lúc này đã đỏ thắm tựa như mồ hôi của hắn là máu vậy. Mái tóc ướt nhẹp rủ rượi, vài chụm tóc che đôi mắt đỏ rực như thép nung.
Mặt đất mà hắn đang đi cảm giác mềm mềm, rất giống thịt nhão. Nhưng bởi máu khá đặc nên hắn không thể nhìn rõ đáy, không biết dưới chân của hắn có thứ gì.
Chân A Nhất vẫn một mực không chịu dừng lại. Hai tay hắn nắm chặt trước ngực, cố bảo vệ đồ vật gì đó khỏi những bàn tay đang cố níu lấy hắn.
Có chút ánh sáng đỏ lọt qua khe hở của những ngón tay, rồi nhanh chóng bị bóng đêm nuốt chửng.
A Nhất vừa đi vừa nói:
– Các người nhất định đã tìm nhầm người rồi!
Trí nhớ của hắn lúc này là một mảnh mờ mịt nên hắn cũng không rõ lắm số người mà hắn từng sát hại.
Hắn chỉ biết một điều, thứ trong tay hắn rất quan trọng, nhất định không thể buông tay.
Bằng bất cứ giá nào cũng phải cố nắm lấy!
A Nhất siết hàm răng, cắn đứt một bàn tay vừa nhét vào miệng hắn rồi thờ ơ nhổ những ngón tay ra.
– Ta là A Nhất! Nhà ở Diệu Âm cốc. Ta là A Nhất! Đệ tử Âm Ảnh tông. Ta là A Nhất! Ta không thịt người…
Thiếu niên huyết y vẫn bước từng bước về phía trước. Mỗi bước của hắn có cảm giác như đang bước xuống vực thẳm vô tận, thời gian của mỗi bước chân dài đăng đẳng.
Cái cảm giác trơn trượt lúc sắp té ngã xuống vực đó chẳng chịu chấm dứt, cứ kéo dài mãi cho đến tuyệt vọng.
Ngay lúc hắn muốn bỏ cuộc thì chân hắn lại đạp được bề mặt nhão nhoẹt ở dưới bể máu, lúc này đã cao gần ngực.
– Ta là… ai?
Những bàn tay cứ bám víu làm hắn khó chịu nhưng hắn không sợ, thứ làm hắn lo lắng lúc này là cái sinh vật luôn đi theo hắn ở dưới đó.
A Nhất bước thêm một bước, linh lực lại hoàn thành một vòng chu thiên.
Lúc này tinh thần của hắn đã rạng nứt như mạng nhện. Bản ngã như con bướm nhỏ mắc cứng trên đó thoi thóp vùng vẫy.
Nữ nhân kia lại lên tiếng:
– Ngươi ôm ta một lần, có được không?
Tiếng nói lanh lảnh đó như cự chùy đập thẳng vào mặt kính, khiến nó vỡ vụn.
– —
Ở bên trong mật thất của A Nhất.
Tịch Diệt đạo tổ đặt thân thể hắn vào một cỗ quan tài vừa người.
Quan tài không được quét sơn, để lộ những vân gỗ chằng chịt. Từng vòng vân gỗ hòa vào nhau, tựa như là rất nhiều cổ thụ mọc lên rồi xoắn lại thành một thể.
Bên trong quan tài được trải một lớp nhung đen tuyền, làm nổi bật bộ y phục trắng tinh mà hắn đang mặc.
Sau khi đặt hắn vào trong, lão nhét Cửu U Thất Sát nha dưới cái gối nhung đỏ.
Một viên đan dược được bỏ vào miệng A Nhất.
Hắn mới nhập môn, lão còn chưa kịp xây dựng mộ phần cho hắn. Vốn định chờ khi đến khi tu vi hắn cao một chút, năm vị đường chủ đều về tới mới bàn tiếp nhưng bây giờ không thể tiếp tục trễ nãi nữa.
Tịch Diệt đạo tổ đang loay hoay, tỉ mỉ chỉnh chu lại A Nhất thì Cảnh Minh, đệ tam của Tứ Đế vội vàng đem một khay bút mực đến. Mực đỏ như son, bút làm bằng ngọc chỉ có cán bút không có lông bút.
Vị thư sinh tao nhã này sau khi nghe được Tịch Diệt đạo tổ truyền âm thì giật nảy mình.
Đạo tổ muốn viết điếu thư!
Trong cả tông môn chỉ có mình tiểu thúc thúc là chưa làm lễ nhập quan. Chỉ có thể là cho tiểu thúc thúc!
Cho dù đã đoán được nhưng khi tận mắt thấy người nằm trong quan tài, Cảnh Minh cũng run tay, xém làm rớt mâm bút mực.
Đặt chiếc mâm vàng xuống bàn gỗ cạnh đó, Cảnh Minh không nhịn được mà lên tiếng:
– Đạo tổ! Thế này thì có chút vội vàng…
Tịch Diệt đạo tổ một cái liếc mắt cũng không nhìn qua. Cảnh Minh biết mình lỡ lời liền im lặng, khoanh tay cúi đầu rồi bước lùi ra ngoài.
Hắn tưởng rằng Tịch Diệt đạo tổ muốn làm lễ nhập quan cho A Nhất, nhưng nào phải vậy. Lão không chỉ muốn nhập quan cho A Nhất mà còn phải hạ thổ A Nhất trong ngày hôm nay.
A Nhất nằm trong quan tài. Linh khí vẫn đều đều bổ xung vào cơ thể, chậm chạp dịch chuyển.
Tịch Diệt đạo tổ vung bút, son trong nghiên mực hóa lỏng, lượn một vòng quanh người lão rồi rơi xuống giấy trắng tạo thành một chấm đỏ. Lão cầm bút ngọc đặt sát chấm son, rất gần nhưng không hề chạm vào.
Rồi một nét thư pháp khiến cả Diệu Âm cốc rung chuyển, pháp tắc rúng động.
Nhất tự, Nhất.
A Nhất chỉ có thể chịu nổi một văn tự. Cũng may là tên hắn là A Nhất, nếu như là A Nhị thì lão cũng phải bó tay.
Lão cầm điếu thư một nét, lớn tiếng nói:
– A Nhất, nhân tộc. Sáng nhập quan, tối hạ thổ.
Cả Âm Ảnh tông lại rung lên một lần nữa.
Mặt không đổi sắc, lão lập lại:
– A Nhất, nhân tộc. Sáng nhập quan, tối hạ thổ.
Chợt tiếng gầm rú vang lên, tựa như thần ma ở phía dưới Diệu Âm cốc không đồng ý, muốn lật trời, hỏi tội lão.
Tịch Diệt đạo tổ nhìn A Nhất nhíu mày, có điều suy nghĩ. Nhưng lão không có nhiều thời gian để suy nghĩ nữa, thiên âm chi hồn cố gắng vận chuyển linh lực bên trong cơ thể A Nhất lúc này tưởng chừng như đã ngủ quên rồi, giờ cái bánh quay kia đang theo đà cũ nhích lên thêm một chút nữa rồi cũng sẽ ngừng hẳn
Lần này, Tịch Diệt đạo tổ nhìn lên trời, ánh mắt kích động, quyết liệt nói:
– A Nhất, thiên nhân tộc. Đúng vậy! Các người nghe cho rõ, là thiên nhân tộc!
Lão gầm lên điên cuồng:
– Sáng nhập quan, tối hạ thổ!
Nói rồi lão thả điếu thư lên người A Nhất. Lão phất tay, chiếc nắp bay lên, đậy kín mít quan tài.
Lúc này, Diệu Âm cốc trở nên im ắng đến lạ thường. Tưởng chừng như thời gian đã hòa vào hư vô.
Trong sự im lặng đó, chiếc hồ nhỏ và tảng đá A Nhất vừa ngồi lúc sáng, rung lên âm điệu quen thuộc.
Núi là nhạc
Biển là nhạc
Tâm ta có nhạc
Ta là núi
Ta là biển