Hiệu Ứng Mỏ Neo

Chương 8: Bình luận bới móc đủ điều*



Sau khai giảng không bao lâu chính là huấn luyện quân sự, quân phục của Học viện Điện ảnh Châu Cảng nổi tiếng là đẹp, đai lưng bản rộng phối với giày Martin và găng tay hở, ăn mặc chỉnh tề trông đẹp trai như bộ đội đặc chủng.

Diệp Ngữ Thần không còn xa lạ khi trông thấy các em khóa dưới chụp ảnh khắp nơi trong khuôn viên trường, nhưng khi nhìn thấy có người dẫn theo đội ngũ nhiếp ảnh gia chuyên nghiệp, anh vẫn hơi sốc.

“Bíp…” Diệp Ngữ Thần đỗ xe thể thao vào lề đường bíp còi, hỏi Vũ Tu đang chụp ảnh, “Cậu có cần phải khoa trương như vậy không?”

Vũ Tu đứng dưới tán cây trông thấy Diệp Ngữ Thần, nói với nhiếp ảnh gia “Chúng ta nghỉ ngơi một lát đi”, rồi đi tới xe thể thao của anh: “Hóa ra, đây là xe của anh.”

Những năm kia, Transformers rất hot, xe của Diệp Ngữ Thần là loại Bumblebee mui trần đã được cải tiến, mỗi khi đi trên đường, tỷ lệ quay đầu lại luôn là 100%.

“Chứng tỏ, cậu nghe ngóng về tôi còn chưa đủ.” Diệp Ngữ Thần nói.

“Anh định đi ra ngoài à?” Vũ Tu hỏi.

“Ừ.” Lát nữa, Diệp Ngữ Thần có buổi phỏng vấn, nhưng đương nhiên anh sẽ không nói cho Vũ Tu biết, “Cậu chụp ảnh ở lối đi bộ này không ngại sao?”

“Không.” Vũ Tu thản nhiên nói, “Làm diễn viên thì không thể ngại.”

Diệp Ngữ Thần chưa từng đóng phim, nhưng cũng biết diễn viên thì không thể ngại.

Đừng nhìn trong ống kính chỉ có một hai người diễn, bên ngoài ống kính là tầng tầng lớp lớp nhân viên công tác, nếu ngại thì không thể nhập tâm diễn được.

“Cậu đúng là diễn viên giỏi.” Diệp Ngữ Thần kéo tấm kính, chuẩn bị rời đi, “Đi đây.”

“Đợi đã.” Vũ Tu gọi Diệp Ngữ Thần lại, “Tôi viết xong bài phát biểu rồi, anh xem qua giúp tôi đi?”

Lúc này, Diệp Ngữ Thần nào có thời gian rảnh rỗi?

Anh vứt lại một câu “Chờ tôi rảnh rồi xem”, sau đó đạp chân ga, bỏ lại Vũ Tu.

Bumblebee bắt mắt cuối cùng đi tới Vũ đoàn của thành phố Châu Cảng.

Lúc này, trong phòng phỏng vấn đã có rất nhiều vũ công đang chờ đợi, có người đang hít thở sâu, có người đang hoạt động gân cốt, nhìn qua đều là dáng vẻ vô cùng hồi hộp.

“Tiểu Diệp.” Có người trông thấy Diệp Ngữ Thần, vẫy tay với anh, gọi anh đến hành lang cách xa chỗ đông người, “Thầy Trịnh đã nói với tôi rồi, em phát huy như bình thường là được.”

Thầy Trịnh là thầy dạy múa hiện đại của Diệp Ngữ Thần, bản thân rất nổi tiếng trên trường quốc tế, cũng là thầy biên đạo múa của Vũ đoàn thành phố Châu Cảng.

Gần đây, Vũ đoàn đang tuyển vũ công, đây có thể là vị trí biên chế chính quy, nếu Diệp Ngữ Thần có thể thi đậu, vậy sẽ giúp ích rất nhiều cho sự nghiệp diễn xuất sau này của anh.

“Có vẻ như có rất nhiều người.” Diệp Ngữ Thần nhìn lướt qua hội trường phỏng vấn, xung quanh đều có người, trong số đó có người trông rất có khí chất, vô hình khiến người ta áp lực.

“Đương nhiên là có rất nhiều người, dù sao cũng là vòng sơ khảo.” Người kia an ủi, “Em yên tâm đi, nếu thầy Trịnh đã coi trọng em thì vòng sơ khảo này chắc chắn em sẽ không thành vấn đề.”

Diệp Ngữ Thần cũng nghĩ như vậy.

Anh học múa hiện đại gần mười năm, không nói đến kỹ năng cơ bản, bàn về ngoại hình chỉ cần đứng ở đó thôi cũng có thể gây áp lực cho các thí sinh khác, hơn nữa còn có thầy Trịnh tiến cử anh, sao anh có thể không qua vòng sơ khảo được?

Sau khi thay áo ba lỗ màu trắng và quần ống rộng dùng cho biểu diễn và làm nóng người, không lâu sau đó liền đến lượt Diệp Ngữ Thần.

Anh đến giữa hội trường, giang tay trước sự chú ý của mọi người, nhảy múa theo điệu nhạc.

Điệu nhảy dự thi này do thầy Trịnh biên soạn, tiết tấu lúc nhanh lúc chậm, lúc chậm thì dịu dàng như nước, lúc nhanh thì mãnh liệt như lửa, thể hiện trọn vẹn cảm xúc trong âm nhạc. Diệp Ngữ Thần cũng dựa vào kỹ năng cơ bản vững chắc của mình, mỗi động tác đều nhảy đến cực hạn như nước chảy mây trôi, thậm chí còn nhận được sự khen ngợi của các thí sinh khác sau khi kết thúc.

Có lẽ đối với nhiều người mà nói, phỏng vấn tương đương với áp lực.

Nhưng với Diệp Ngữ Thần thì không, anh chỉ là có thêm cơ hội thể hiện bản mình mà thôi.

Mỗi buổi chiều huấn luyện quân sự đều nóng bức khó chịu, đến lúc nghỉ ngơi, dưới tán cây râm mát đã đầy người ngồi.

Trần Lục dùng mũ quạt gió, hỏi Vũ Tu bên cạnh: “Cậu không thấy nóng à?”

“Không.” Vũ Tu yên lặng ngồi, “Tĩnh tâm tự nhiên sẽ mát.”

“Sao cậu giống mẹ tôi thế.” Trần Lục bĩu môi, “Cái gì mà ‘tĩnh tâm tự nhiên sẽ mát’, không có căn cứ khoa học gì cả.”

“Tôi thật sự không nóng.” Vũ Tu thản nhiên nói, “Bộ phim trước, tôi quay ở sa mạc.”

Hồi nhỏ đóng phim còn tốt, đoàn làm phim ít nhiều cũng sẽ chiếu cố, không để Vũ Tu quá mệt mỏi, nhưng bây giờ Vũ Tu cũng giống các diễn viên khác, có khi một ngày chỉ có thể ngủ từ ba đến năm tiếng.

Cũng có lúc, mùa đông quay cảnh mùa hè, mùa hè quay cảnh mùa đông, so với huấn luyện quân sự chẳng qua chỉ là đứng dưới nắng mấy tiếng mà thôi, Vũ Tu ở đây không thấy khổ cực gì cả.

“Thật độc ác.” Trần Lục ngẩng đầu uống một ngụm nước, lúc này ánh mắt hắn đột nhiên dừng lại, đặt bình nước xuống, dùng cùi chỏ chọc Vũ Tu, “Có hai nữ sinh đi tới chỗ cậu.”

Vũ Tu nhìn lướt qua, đúng là có người đi về phía hắn.

Hắn hơi xoay người, quay lưng lại với đối phương, nhưng đối phương không hiểu dụng ý của hắn, có lẽ hiểu nhưng cũng mặc kệ, đi đến sau lưng hắn chạm nhẹ vào vai hắn, hỏi: “Xin chào, Vũ Tu, mình có thể chụp ảnh chung với cậu được không?”

Nếu đổi lại là nam sinh khác được nữ sinh bắt chuyện, thì cả lớp đã sớm ồn ào.

Nhưng người trong lớp Vũ Tu đã đoán trước được chuyện này, đều cảm thấy nhàm chán nhìn sang chỗ khác.

“Không thể.” Vũ Tu không quay đầu lại, mà hơi hất cằm, nói xong lại nhìn về phía trước.

Hai nữ sinh có chút xấu hổ rời đi, Trần Lục thương tiếc nói: “Cậu nhìn hai cô gái kia xem trông thật đáng yêu, cậu đùa giỡn cũng phân rõ tình hình chứ.”

“Không phải đùa giỡn.” Vũ Tu nói.

“Vậy là gì?” Trần Lục lại dùng mũ quạt gió, dáng vẻ chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Tôi chưa từng thấy ngôi sao nào lại lạnh lùng với fan như vậy.”

Vũ Tu không thích nhận được nhiều sự chú ý như vậy, đặc biệt là trong khoảng thời gian riêng tư của mình.

Vả lại, trong kế hoạch của hắn, chờ đóng phim thêm vài năm nữa, sau khi tích lũy đủ kinh nghiệm, hắn sẽ chuyển sang làm biên kịch phía sau hậu trường, vậy nên hắn cũng không muốn tốn nhiều thời gian để tạo dựng hình tượng cho mình.

Huấn luyện viên thổi còi kết thúc giờ nghỉ.

Sinh viên đang ngồi nhao nhao đứng dậy, đi về phía giữa thao trường, mà đúng lúc này, nữ sinh đi bên cạnh Vũ Tu đột nhiên lắc lư trái phải, ngã về phía trước.

Vũ Tu nhanh tay nhanh mắt, vô thức nắm lấy cánh tay kéo cô, đồng thời bạn cùng phòng cũng kịp thời đỡ lấy cô.

Mặc dù, cô không bị ngã xuống đất, nhưng vẫn không có sức ngồi bệt xuống.

Huấn luyện viên ngay lập tức chạy đến, ngồi xổm trước mặt nữ sinh hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Hình như bạn ấy bị say nắng.” Bạn cùng phòng của cô nói, “Vừa rồi lúc đứng lên, bạn ấy liền ngã xuống.”

“Chắc là tuột huyết áp.” Huấn luyện viên nói xong nhìn Vũ Tu trùng hợp đứng ngay bên cạnh, “Cậu cõng em ấy về ký túc xá đi, tìm quản lý ký túc xá lấy một ít đường glucose và thuốc Hoắc Hương Chính Kỳ*.”

(*) Nguyên văn 藿香正气液 (Hoắc Hương Chính Kỳ dạng lỏng) là tên một loại thuốc của Trung Quốc có tác dụng làm dịu chống nóng, điều hòa khí và điều hòa trung gian.

“Em?” Vũ Tu không nhúc nhích, “Em không tiện.”

Huấn luyện viên nổi giận: “Một người đàn ông như cậu có gì mà không tiện?”

Vũ Tu thật sự không tiện.

Vốn dĩ, trong trường có nhiều người theo dõi hắn như vậy, nếu hắn thật sự cõng cô về ký túc xá, không biết tài khoản marketing sẽ lại viết bài gì nữa.

“Huấn luyện viên, để em cõng bạn ấy cho ạ.” Trần Lục kịp thời đứng ra hòa giải, cõng nữ sinh ngất xỉu.

Hắn nháy mắt với Vũ Tu, ý bảo nhớ mời hắn ăn cơm.

Ngay từ lúc bắt đầu huấn luyện quân sự, là người cao nhất trong lớp, Vũ Tu được bầu chọn làm người cầm cờ của đội hình lớp.

Buổi tập cuối cùng chiều nay, khi hắn dẫn đầu đội ngũ đi theo nhịp điệu thường ngày đi về phía trước, lại bị huấn luyện viên quát mắng: “Cậu đi nhanh như vậy làm gì? Không thấy người phía sau không theo kịp sao?”

Lần thứ hai, Vũ Tu đi chậm lại, nhưng huấn luyện viên vẫn đen mặt quát: “Cậu là ốc sên à? Người phía sau đều đi sát cậu rồi!”

Lại đi thêm vài vòng, huấn luyện viên trước sau đều không hài lòng: “Càng đi càng lệch! Cậu đừng đi nữa, chạy mười vòng!”

Vũ Tu cũng lười tranh cãi liền bắt đầu chạy, đợi đến khi hắn chạy xong mười vòng thì huấn luyện buổi chiều cũng kết thúc.

Hắn vừa dùng cánh tay lau mồ hôi trên trán, vừa lấy điện thoại ra xem, quả nhiên, chuyện hắn từ chối cõng nữ sinh đã bị người ta đăng trên Tieba, sau đó được chuyển tiếp đến Weibo.

Mặc dù, có nhiều fan khen hắn thủ thân như ngọc cho rằng hắn là người của công chúng nên cách xử lý như vậy cũng dễ hiểu, nhưng cũng có nhiều người cho rằng hắn giả vờ, quá coi trọng bản thân.

Thành thật mà nói, Vũ Tu thật sự không thích loại cảm giác này, hắn làm gì cũng đều bị đưa lên mạng bình luận bới móc đủ điều.

Điện thoại lúc này vang lên, nhìn thấy ID người gọi, Vũ Tu vốn định giả vờ như không nghe thấy, nhưng điện thoại reo lên liên tục, hắn đành phải ấn nút nhận cuộc gọi.

“Xem Weibo chưa?” Vũ Mẫn hỏi.

“Rồi ạ.” Vũ Tu biết Vũ Mẫn sẽ hỏi, dứt khoát kể lại đầu đuôi câu chuyện.

“Cho nên, con không có việc gì đi đỡ cô ta làm gì? Lần sau tránh xa ra.” Vũ Mẫn oán tránh một câu, lại nói, “Không cõng là đúng, lượng fan hiện tại của con đều là fan nhan sắc, giữ hình tượng thần tượng của con, không nên tiếp xúc thân mật với người khác giới.”

“…Vâng.” Với tư cách là diễn viên, Vũ Tu không thích bị người ta gọi là thần tượng.

“Còn nữa, mặc dù con không làm gì sai, nhưng trên mạng vẫn có người mắng con, con đã suy xét vấn đề của mình chưa?”

Nghe vậy, Vũ Tu đứng ở ven đường, ánh mắt khó chịu: “Con thì có vấn đề gì?”

“Con nói gì mà ‘không tiện’? Con có thể viện cớ, chẳng hạn như bị thương ở cánh tay hoặc trên quần áo có mùi mồ hôi, không thì nhờ bạn học bên cạnh cõng không phải là được rồi sao? Con nói như vậy, đương nhiên người khác sẽ nói con giả vờ. Nhớ kỹ, họa từ miệng mà ra, lần sau trước khi nói chuyện nhớ động não trước…”

Vũ Tu theo thói quen nghe tai này ra tai kia, những lời Vũ Mẫn nói như nước đổ đầu vịt, lúc này phía sau hắn đột nhiên vang lên tiếng động cơ gầm rú, hắn buông tay cầm điện thoại xuống, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy chiếc Bumblebee quen mắt kia đang dừng bên cạnh mình.

“Cậu đứng ngây ngốc ở đây làm gì?” Diệp Ngữ Thần hỏi.

“Không làm gì.” Điện thoại đặt bên chân khẽ vang lên tiếng dặn dò của Vũ Mẫn, Vũ Tu trực tiếp cúp điện thoại.

“Ăn cơm chưa?” Diệp Ngữ Thần lại hỏi.

“Chưa.” Điện thoại lại rung lên, không cần nhìn cũng biết nhất định là Vũ Mẫn, lần này Vũ Tu trực tiếp tắt máy.

“Lên xe đi.” Diệp Ngữ Thần nói, “Anh dẫn em đi ăn cơm.”

Vũ Tu đứng không nhúc nhích, hơi nghiêng đầu: “Anh?”

“Thế nào, chẳng lẽ cậu lớn hơn tôi sao?”

Vậy thì không phải. Vũ Tu nghĩ thầm.

Hôm nay phỏng vấn phát huy không tệ, tâm trạng Diệp Ngữ Thần tốt liền rủ Đỗ Thụy và Cung Hạo đến cổng sau của trường ăn đồ nướng.

Rủ Vũ Tu hoàn toàn là do tâm huyết dâng trào, nhưng theo kế hoạch ban đầu, anh cũng định kéo Vũ Tu vào vòng xã giao của mình.

Khi Đỗ Thụy trông thấy Vũ Tu, câu đầu tiên chính là: “Oa, cậu mời đại minh tinh tới thật này.”

Cung Hạo cũng trêu chọc theo: “Đại minh tinh gần dân như vậy.”

Nhìn thấy người lạ ở đây, Vũ Tu không muốn ăn bữa cơm này. Lại nghe thấy đối phương trêu chọc, hắn càng không có ý định ngồi xuống, đứng ở bên cạnh bàn.

“Sao thế?” Ghế dựa của quầy đồ nướng rất thấp, Diệp Ngữ Thần quay đầu lại giữ chặt cổ tay Vũ Tu, dùng cằm ra hiệu vị trí bên cạnh mình, “Ngồi đi.”

Vũ Tu cúi đầu nhìn tay Diệp Ngữ Thần, cuối cùng vẫn kéo ghế ngồi xuống.

“Ăn được cay không?” Diệp Ngữ Thần hỏi.

Vũ Tu ‘Ừ’ một tiếng.

Đồ ăn đã gọi được phục vụ nhanh chóng, trên bàn bày đầy hàu nướng, bún tôm tỏi băm,… Vũ Tu không uống rượu nên lại bị Đỗ Thụy và Cung Hạo trêu chọc.

“Hôm nay tôi lướt Tieba, có nữ sinh ngất xỉu cậu cũng không chịu cõng, cậu thật đúng là không gần tửu sắc.”

“Làm diễn viên không cần phải như hòa thượng đi, vậy cũng thật nhàm chán.”

Vũ Tu giả vờ không nghe thấy, phớt lờ anh ta, nhưng Diệp Ngữ Thần đột nhiên huých khuỷu tay vào hắn, hỏi: “Cậu còn chưa từng yêu đương à?”

Vũ Tu cuối cùng cũng chịu buông đũa xuống, nói: “Chưa.”

“Vậy cậu phải nắm chắc nha.” Diệp Ngữ Thần cười nói, “Bốn năm đại học nhoáng một cái liền qua.”

“A Diệp, cậu là đang nói chính mình sao?” Đỗ Thụy ngồi đối diện không chút lưu tình chọc thủng Diệp Ngữ Thần, “Thừa dịp trước khi ra mắt mau mau tìm một người đi.”

Diệp Ngữ Thần còn chưa kịp nói, Cung Hạo liền nhét một xâu thịt ba chỉ vào miệng Đỗ Thụy: “Chỉ có cậu là nói nhiều.”

“Đúng vậy,” Diệp Ngữ Thần nói theo, “Cậu im đi.”

Ba người bọn họ thường nói về cổ phiếu, đầu tư, xe thể thao, v.v, Diệp Ngữ Thần biết Vũ Tu không thể nói gì, anh thừa nhận mình cố ý, bởi vì kéo Vũ Tu vào vòng xã giao của anh, chính là muốn cho Vũ Tu biết được khoảng cách giữa người với người.

Nhưng nhìn dáng vẻ của Vũ Tu, yên lặng ngồi bên cạnh, giống như cũng không muốn dung nhập vào bọn họ cho lắm.

Không biết qua bao lâu, điện thoại Diệp Ngữ Thần đột nhiên vang lên, nhìn thấy là thầy Trịnh gọi tới, anh lập tức đứng dậy đi tới chỗ vắng người.

“A lô, thầy Trịnh?”

“Tiểu Diệp, nói với em một chuyện, buổi phỏng vấn em không qua vòng sơ khảo.”

Bên đường người đến người đi, Diệp Ngữ Thần chỉ cảm giác thế giới yên tĩnh trong chốc lát, anh mấp máy môi hỏi: “Tại sao ạ?”

“Vũ đoàn tuyển vũ công nội trú, bây giờ em mới năm ba, không thích hợp lắm, không sao, sau này sẽ có cơ hội khác thôi.”

Lừa người. Rõ ràng trên thông báo tuyển dụng viết tuyển vũ công hạng mục.

“Là em nhảy không tốt sao ạ?” Diệp Ngữ Thần hỏi.

“Thật sự không phải, bọn họ không chọn em, tôi cũng cảm thấy rất đáng tiếc, nhưng hết cách rồi, tôi cũng không làm chủ được. Giữ tinh thần thoải mái đi, em muốn nhảy múa, nơi nào không có sân khấu?”

Sau khi cúp điện thoại, Diệp Ngữ Thần trở lại quầy đồ nướng với tâm trạng không vui.

Đỗ Thụy trò chuyện với Cung Hạo về bộ phim chế tác lớn mà cha hắn đầu tư. Hai người nói về dàn diễn viên đoàn phim dự định mời, còn hỏi Vũ Tu có quen không.

Vũ Tu trả lời không phải là ‘không biết’ thì cũng là ‘không quen’, Đỗ Thụy nhìn ra Vũ Tu đang tỏ vẻ, có chút mất hứng, nói với Diệp Ngữ Thần: “Người cậu gọi tới sao thế? Thật là mất hứng.” Diệp Ngữ Thần đang vô cùng khó chịu vì anh không qua buổi phỏng vấn, Đỗ Thụy còn liên tục nói về chuyện ba hắn đầu tư phim cho hắn, khiến anh càng thêm khó chịu.

Anh nhấp một ngụm bia, nói lấy lệ, “Cậu ấy chính là như vậy.”

Cung Hạo cũng có chút khó chịu, nói thẳng với Vũ Tu: “Cậu ở đây giả làm người giàu có với ai? Không biết còn tưởng ai thiếu tiền cậu nữa đó.”

Nói đến mức này, bữa cơm này không còn cách nào có thể ăn tiếp được nữa. Diệp Ngữ Thần nhíu mày đang muốn nổi giận thì Vũ Tu ở bên cạnh đột nhiên đứng lên, cúi đầu nhìn anh hỏi: “Đi không?”

Diệp Ngữ Thần ngẩn người: “Hả?”

“Ở đây thật ồn ào.”

Vũ Tu xoay người rời đi, Diệp Ngữ Thần lấy lại tinh thần, cũng không muốn nghe Đỗ Thụy nói về chuyện hắn diễn nam hai, nói với hai người bọn họ ‘Tôi đi xem một chút’, rồi đuổi theo Vũ Tu.

Buổi tối, khuôn viên trường dịu đi cái nóng của ban ngày, đi dạo dưới bóng cây gió thổi rất dễ chịu.

Diệp Ngữ Thần tạm thời ném phiền muộn sang một bên, cười nói với Vũ Tu: “Cậu còn rất nóng tính.”

“Sau này, gọi tôi ra ngoài thì đừng gọi người khác.” Vũ Tu nói, “Ngoài anh ra, những người khác tôi đều không tiện.”

“Được.” Mặc dù, ban đầu anh gọi Vũ Tu đúng là có động cơ không thuần khiết, nhưng Diệp Ngữ Thần không ngờ một bữa cơm thôi mà ăn thành như vậy.

Nhưng đột nhiên anh ý thức được có gì đó không đúng, cái gì mà ngoài anh ra những người khác đều không tiện?

Đang định hỏi một chút, Vũ Tu lại hỏi trước: “Anh có chuyện gì sao?”

“Hả?” Diệp Ngữ Thần lại sửng sốt một chút, “Tôi thì có chuyện gì?”

“Anh nghe điện thoại xong, lúc trở về sắc mặt không được tốt lắm.” Vũ Tu nói.

Tâm trạng Diệp Ngữ Thần không hiểu sao có chút vi diệu, Đỗ Thụy và Cung Hạo làm bạn với anh nhiều năm như vậy, họ cũng không phát hiện ra tâm trạng của anh không tốt, Vũ Tu mới quen biết không lâu lại phát hiện ra.

“Chuyện này mà cậu cũng nhìn ra được.”

“Làm diễn viên thì phải giỏi quan sát người khác.” Vũ Tu nói.

“Được rồi, bớt khoe khoang với tôi đi.”

Trước là làm diễn viên thì không thể ngại, bây giờ lại là làm diễn viên thì phải giỏi quan sát người khác, kê ghế ở chỗ này cho cậu lên lớp nhé?

“Không phải cậu bảo viết xong bài phát biểu rồi sao?” Diệp Ngữ Thần nói, “Đưa tôi xem nào, bây giờ tôi rảnh.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.