Hiệu Ứng Mèo Bị Bỏ Rơi

Chương 1



Chương 1: Đối tượng gặp gỡ ở quán bar vậy mà lại là học sinh của mình??

Kỳ nghỉ hè của học sinh khối mười hai kết thúc, cái nóng không hề phai nhạt, học sinh trong lớp uể oải ngủ gà ngủ gật, lên lớp mười hai, còn có một năm cuối cùng, vốn nên là thời điểm căng thẳng thần kinh liều mạng học tập, thế nhưng học sinh trong lớp chín lại không hăng say chút nào.

Nói đến lớp này, là một lớp đáng xấu hổ, phần lớn học sinh trong lớp là phi phú tức quý(*), vài vị tiểu thư thiếu gia này, đến đây đọc sách cũng chính là ăn không ngồi rồi cả ngày, nghiêm túc học tập rất ít, thậm chí trong số họ có vài người sẽ không tham gia kỳ thi tuyển sinh, trực tiếp đi du học.

(*) Phi phú tức quý: không giàu thì cũng có địa vị.

Kết thúc một kỳ nghỉ hè, người trong lớp ít hơn phân nửa, khóa học buổi sáng kết thúc, đến giờ nghỉ trưa, giáo viên chủ nhiệm đến và sắp xếp vị trí cho bọn họ.

Lớp học thiếu đi một nửa học sinh, rất nhiều chỗ ngồi bị bỏ trống, ghế đôi đều thành một người ngồi, phân ra xếp lại, Từ Dư vẫn ngồi ở hàng cuối cùng.

Cậu lười biếng chống cằm, ngắm mưa bên ngoài cửa sổ, mùa hè năm nào cũng như vậy, kỳ nghỉ hè vừa kết thúc, tuần tiếp theo là trời sẽ mưa.

Từ Dư nhìn trời mưa bụi mênh mông, không thế nào thoải mái được.

“Dư Dư, mày ngẩn người cái gì vậy?”

Người nói chuyện chính là Lý Nhiên, người anh em tốt của Từ Dư, hắn trực tiếp ôm bàn học, dời tới phía trước Từ Dư, Từ Dư liếc mắt nhìn hắn, phun ra một từ “Buồn ngủ.”

Cậu nói rồi nằm xuống bàn, Lý Nhiên nhìn cậu, cảm thấy xương cốt người này tựa hồ như bị rút đi rồi, lười đến tận xương tủy.

Lý Nhiên dịch ghế lại gần, nhỏ giọng lải nhải với Từ Dư: “Mày biết gì chưa, cô Lý Hồng Mai nói rằng học kỳ này không thể theo chúng ta được, cô ấy sắp sinh, chờ lát nữa giáo viên chủ nhiệm mới sẽ đến lớp.”

Từ Dư nghe được lời này của hắn, hơi động một chút, nhưng cũng chỉ chậm rì rì dời cánh tay, điều chỉnh tư thế của mình thoải mái một chút, cậu nằm trên bàn, mí mắt cũng không nâng, lười nhác nói: “Cũng đâu liên quan đến tao?”

Nữ giáo viên chủ nhiệm ở trên bục giảng nói vài câu, thấy mọi người ở dưới đều lười biếng, dừng một chút, nghiêng đầu sang một bên, nhìn về phía nam nhân đang đứng ngoài cửa, “Chu Bùi, vào đi.”

Nàng vẫy vẫy tay, một người đàn ông ăn mặc chỉnh tề bước vào lớp, Từ Dư mới buồn ngủ được một chút, liền nghe được nữ sinh trong lớp thét chói tai một trận, cậu ngẩn người, chống cằm dậy, hơi hơi ngẩng đầu, liền nhìn thấy người đàn ông đang đứng trên bục giảng.

Lý Nhiên ngồi phía trước nhìn giáo viên chủ nhiệm mới của bọn họ, đột nhiên trợn to mắt, phấn khởi quay đầu lại, hắn bắt lấy tay Từ Dư, “Đây không phải là người tối hôm qua sao?”

Từ Dư mày nhăn lại, trở tay bắt lấy hắn, “Nhỏ giọng tí.”

Lý Nhiên dừng lại, gật gật đầu, Từ Dư lại nói: “Quay lên đi, hắn đang nhìn tụi mình.”

Lý Nhiên thong thả, ung dung xoay người, Từ Dư nhìn Chu Bùi vài lần, như đang suy tư gì đó mà nở nụ cười, cậu chậm rì rì ngồi thẳng lưng lên, rốt cuộc không còn bộ dáng không xương cốt nữa.

Nói như thế nào đây?

Bọn họ có biết giáo viên chủ nhiệm mới này.

Làm sao mà biết?

Đêm qua là sinh nhật Lý Nhiên, cả nhóm có uống chút rượu, sau khi đã uống đến đỉnh rồi, cũng không màng ngày hôm sau là phải nhập học, nghĩ nên chơi điên một tí, tốp năm tốp ba nam sinh cao lớn, trực tiếp đi đến một cái gay bar nổi tiếng trong thành phố.

Nơi này Từ Dư đã tới vài lần, cậu không rõ tâm tư của một vài thẳng nam trẻ tuổi như Lý Nhiên, tò mò thì tò mò, tại sao lại muốn đến nơi này?

Trước khi đi vào, Từ Dư đặc biệt dặn dò mấy người bọn Lý Nhiên, đừng có nhìn đông nhìn tây, đừng có mà phát tao, đi đường cẩn thận, bằng không bị sờ mông, cậu cũng mặc kệ.

Mấy người kia gật đầu lia lịa, sau khi đi vào xác thực rất ngoan, vài người tìm một cái bàn để ngồi, đều là những thiếu niên non trẻ, câu dẫn người nhất, không bao lâu, liền có người tiến lại gần bắt chuyện.

Mấy người Lý Nhiên xấu hổ, Từ Dư chống cằm ở một bên xem náo nhiệt, cậu nhìn xung quanh, ánh mắt đột nhiên dừng lại, cố định ở một chỗ.

Từ Dư chậm rãi đứng lên, Lý Nhiên nhìn thấy sắc mặt của cậu, liền hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Từ Dư cười, cậu nhìn nam nhân xinh đẹp ngồi trên quầy bar, trái tim phát ngứa, cậu nói: “Tụi mày tự chơi đi, bố mày đi tán trai.” 

Tính hướng của Từ Dư ở trong nhóm anh em kết nghĩa từ trước đến nay không phải là bí mật, khi cậu còn học lớp mười đã mang một người bạn trai đến, để Lý Nhiên kêu một tiếng chị dâu.

Lúc ấy Lý Nhiên đang uống nước, nước trong miệng đều phun ra hết.

Từ Dư người này chính là như vậy, tính cách đơn giản, muốn làm cái gì liền làm cái đó, người nhà cậu cũng mặc kệ, rất giống như là một vị hoàng tử. 

Từ Dư đi đến gần, nam nhân kia dựa vào quầy bar, hơi cúi đầu, tay cầm ly rượu, lông mi rất dài, ngũ quan sắc sảo, khôi ngô, lông mày của anh ta giống như là dùng bút vẽ phác họa ra.

Từ Dư đi đến trước mặt anh, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ tươi của anh, nghĩ rằng màu môi này cũng thật xinh đẹp, cậu đứng ở bên cạnh, đối phương cũng không có khả năng không chú ý đến cậu, anh ngẩng đầu, nhìn lướt qua, “Có việc gì sao?”

Từ Dư gọi một ly rượu từ quầy bar, cậu sáp lại gần, nghiêng đầu cười, “Anh có muốn cùng tôi uống một ly không.”

Dưới ánh đèn của quán bar, ngũ quan Từ Dư sắc bén, hình dáng đường cong mượt mà, cậu hơi ngẩng đầu lên, khuôn mặt anh tuấn như một ngọn lửa nóng rực, bắt mắt.

Người nọ có hơi ngừng lại, rồi cong khóe miệng lên, giơ ly rượu trong tay lên, ở trên không trung cùng cậu bán chạm vào, anh nói: “Được thôi.”

Hai người một hơi cạn sạch rượu, sau đó nam nhân kia theo Từ Dư đi vào nhà vệ sinh ở phía sau quán bar.

Lý Nhiên ngồi trong gian ghế, nghiêng đầu nhìn Từ Dư kéo một nam nhân xinh đẹp, hai người một trước một sau biến mất trong đám người.

Trong một phòng của nhà vệ sinh, Từ Dư nhéo cằm người nọ, nhìn đối phương có chút run rẩy, nhưng sắc môi lại càng thêm tươi đẹp, cậu ngây người một chút, rồi cúi đầu cắn lên môi dưới của anh, đầu lưỡi áp lên trên nướu, chậm rãi quét qua, thân thể đối phương khẽ run, Từ Dư mỉm cười.

Tiếng mưa rơi quanh quẩn ở bên tai, Từ Dư phóng mắt nhìn xung quanh, ánh mắt dán chặt lên đôi môi của giáo viên chủ nhiệm mới, màu sắc tươi đẹp như thể anh đã ăn son môi. 

Đồng tử Chu Bùi co rút lại, gần như là chấn động dữ dội, anh nắm chặt giáo án trong tay, nhìn Từ Dư đang mỉm cười với mình.

Thật kỳ diệu……

Hóa ra nam nhân tối hôm qua vậy mà là giáo viên chủ nhiệm mới của cậu, Từ Dư nhìn về phía mưa rơi ngoài cửa sổ, không khí ẩm ướt, oi bức, cậu hít một hơi thật sâu, cảm thấy cuộc sống này tựa hồ vẫn còn rất nhiều mùi vị.

Chu Bùi có chút hoảng hốt, anh nhìn nam sinh ngồi ở hàng cuối cùng cạnh cửa sổ, đồng phục áo sơ mi sạch sẽ, tóc đen vô cùng gọn gàng, đôi mắt biết cười, trong veo sáng sủa. 

Anh nghĩ về chàng trai ôm anh đêm hôm qua, giống nhau đều có đôi mắt biết cười, nhưng biểu tình trên mặt không kiềm chế được vẻ phóng túng, bọn họ hôn môi, cậu đè anh lên vách ngăn, một tấc rồi một tấc cướp đoạt hô hấp của anh, làm anh không thể suy nghĩ về cái gì khác.

Kỳ thật Chu Bùi không thường đến quán bar, nếu không phải đêm qua anh vừa kết thúc một mối quan hệ kéo dài mười năm, anh cũng sẽ không đến nơi đó.

Anh với Cao Khoát ở bên nhau từ năm anh 17 tuổi, hiện tại anh 27, những năm tháng đẹp nhất anh đều trao cho Cao Khoát, vốn tưởng rằng đời này sẽ ở bên nhau, Cao Khoát lại nói, hắn sắp kết hôn rồi. 

Chu Bùi khóc lóc, suy sụp, cầu xin Cao Khoát đừng đi, nhưng Cao Khoát lại nói, Bùi Bùi, chúng ta đều là người trưởng thành, không nên tiếp tục chơi như thế này nữa.

Chu Bùi nhìn Cao Khoát, khuôn mặt nam nhân mang vẻ bình tĩnh, mày hơi chau lại, ánh mắt hắn nhìn Chu Bùi giống như một người trưởng bối nhìn hài tử không chịu nghe lời, Chu Bùi cảm thấy Cao Khoát thay đổi rồi, Cao Khoát lại phiền cái tính khí chưa chịu lớn, vẫn y như cũ ngây thơ, hồn nhiên của Chu Bùi.

Cuối cùng, Chu Bùi buông tay, hai người đường ai nấy đi.

Một đêm kia, Chu Bùi ở quán bar đã uống rất nhiều rượu, anh nhớ lúc Cao Khoát còn thiếu niên, khi đó Cao Khoát vẫn chưa theo đạo, hắn sẽ ôm Chu Bùi, một lần rồi một lần gọi tên anh, hắn nói, Bùi Bùi, chúng ta vĩnh viễn ở bên nhau.

Mà lúc anh mở mắt ra, tất cả những điều tốt đẹp đều biến mất, ngay lúc đó, anh thấy trước mắt mình, dưới vầng hào quang mờ ảo, một nam sinh cao lớn tiến về phía anh, ngũ quan bắt mắt tựa như ngọn lửa, cậu mang theo ý cười, tươi cười thuần túy, cậu nói: “Cùng uống một ly đi.”

Chu Bùi hoảng hốt, anh đã đáp ứng rồi.

Nhưng……

Ai mà nghĩ tới?

Đối tượng gặp gỡ ở quán bar vậy mà lại là học sinh của mình??

Chu Bùi siết chặt giáo án, ngơ ngẩn mà nhìn vài giây, sau đó anh xoay người lại, cô giáo Lý đã đi rồi, anh quay lưng về phía các học sinh, hít vào một hơi thật sâu, ở trên bảng đen viết lên tên của mình.

“Tôi là Chu Bùi, là giáo viên chủ nhiệm mới của các bạn, tiếp tục phụ trách công việc của cô Lý, cũng là giáo viên ngữ văn của các bạn.”

Chu Bùi xoay người, đối mặt với cả lớp, nở một nụ cười nhẹ. 

Tác giả có lời muốn nói: Viết vui vẻ ha ha


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.