Sự trầm mặc quả ngôn* của Trình Diệp Xuyên không phải sau khi gặp Cảnh Hoàn mới có.
*Chỉ người im lặng, ít nói
Cậu cảm thấy bản thân từ khi đến thế giới này đã mang theo xui xẻo.
Sau khi cậu ra đời, mẹ cậu vì khó sinh mà mất, gia đình ba người hạnh phúc lúc đầu, vì sự xuất hiện ngoài ý muốn của cậu mà tan vỡ.
Mặc dù chị gái chưa từng đề cập đến, nhưng Trình Diệp Xuyên biết, bố cậu ban đầu không phải là người nghiện rượu và cờ bạc, hóa ra ông đã từng là một người đàn ông rất hiền lành và yêu thương gia đình.
Sự xuất hiện của cậu đã cướp đi mạng sống của mẹ, bỏi vậy bố cậu dần biến thành một gã đàn ông suốt ngày say sỉn, chỉ biết dùng thắt lưng đánh người, đập vỡ ghế trong nhà, còn nhốt cậu trong phòng tối suốt hai ngày.
Vì gánh nặng của cậu, chị gái mới bỏ học cấp ba, từ bỏ điểm số xuất sắc để làm việc nuôi cậu ăn học.
Ba chữ Trình Diệp Xuyên giống như biểu tượng của sự xui xẻo. Cậu ở đâu, không khí nơi đó đều trở nên ngột ngạt và nặng nề.
Trong mắt người khác, cậu luôn cô độc, cúi đầu, mái tóc dài che nửa khuôn mặt, vẻ mặt u ám như xác sống. Độc lai độc vãng* không có bạn bè, không ai muốn nhìn rõ khuôn mặt thực ra rất trắng trẻo thanh tú của cậu.
*Đi đâu làm gì cũng một mình
Vừa nhắc tới tên cậu, mọi người liền nhìn với ánh mắt chán ghét, như thể gặp phải ôn* thần.
*Bệnh truyền nhiễm
Trong hành động cô lập tập thể, mỗi một người bàng quan ngoài cuộc đều là thủ phạm. Kẻ không sẵn lòng giải thích, không biết đã phải chịu sỉ nhục bao nhiêu lần.
Cái gọi là nghịch ngợm, vô tri của thiếu niên, giống như mũi dao cùn đâm vào cơ thể cậu. Dù máu không chảy, nhưng mọi sự xúc phạm và áp bức đều sẽ để lại vết sẹo trong lòng cậu, đem lòng tự trọng yếu đuối và mong manh của cậu đâm thủng lỗ chỗ.
Chỉ có Trình Diệp Xuyên mới biết cậu sợ gây phiền phức cho người khác đến mức nào. Cậu mong những người xung quanh sẽ tránh cậu càng xa càng tốt, như vậy họ sẽ không bị lây những điều xui xẻo từ cậu.
Trước đây cậu luôn mong muốn thông qua học tập để thay đổi số mệnh hèn mọn của mình.
Đúng như những gì trong sách đã nói: Trong cuộc đời mỗi người đều có những năm khó khăn nhất, biến cuộc đời trở nên tươi đẹp và rộng mở.
Nhưng cuộc sống mang đến cho cậu, dường như chỉ có những khó khăn hết năm này qua năm khác.
Sau khi chị gái qua đời, hơi ấm duy nhất của cậu trên thế giới này cũng bị lấy đi một cách tàn nhẫn.
Hai mươi ba tuổi nghe như mới bắt đầu cuộc đời, nhưng cuộc đời của Trình Diệp Xuyên lại giống như vực sâu không đáy, quá khứ và tương lai đều mục nát thối rữa, kéo cậu từng bước một xuống sâu hơn.
Cậu thẫn thờ lê bước trên đường, nhìn dòng người tấp nập xung quanh. Mỗi người đều có hướng đi và đích đến riêng, họ chạy đua cho cuộc sống một cách vững vàng và nhanh chóng.
Chỉ có mình cậu như một vật thừa, không mục tiêu, không phương hướng, bị đặt bừa bãi ở giữa.
“Mày có bệnh à? Băng qua đường mà không nhìn xe là muốn bị đâm chết hay gì??”
Một tiếng phanh dài và sắc bén đột nhiên vang lên, người đàn ông thò đầu ra khỏi xe cũ chửi bới: “Ra ngoài gặp phải một tên ngốc thật xui xẻo.”
Bị choáng váng bởi những chiếc xe phía trước, Trình Diệp Xuyên sực tỉnh, nhận ra mình đang đứng ở ven đường, chân đã giẫm lên vạch ngựa vằn*, các phương tiện xung quanh cũng đang đi ngang qua cậu.
*Vạch đường dành cho người đi bộ khi băng qua đường
Cậu hoảng sợ lùi lại phía sau, gót chân bất ngờ va phải một vật cứng, thân thể vốn đang lắc lư ngã thẳng về phía sau.
Cùng với tiếng thân thể đáp xuống đất, chung quanh vang lên một tiếng “a”, người qua đường không biết vì sao quay đầu lại, nhanh chóng tụ tập một đám xem náo nhiệt.
Trình Diệp Xuyên ngã ngửa vào đống cỏ khô, hai tay chống đỡ phía sau, thân trên đè xuống tạo thành một vết lõm trên mặt cỏ gọn gàng.
Đôi mắt của người qua đường như thủy tinh sắc nhọn, đâm sâu vào người cậu. Trình Diệp Xuyên không để ý đến mấy thứ linh tinh trên người, nhanh chóng đứng dậy, quay gót như đang chạy trốn.
Hai tay đặt trong túi áo hơi run, Trình Diệp Xuyên cẩn thận giơ tay lên, không khỏi phát ra một tiếng “rít“.
Trên cổ tay có hai vết xước rõ ràng, vết thương đỏ tươi có thể nhìn thấy những hạt màu xám, bao quanh là một vòng tròn màu hồng đậm. Với kinh nghiệm nhiều năm về chấn thương của cậu, việc vết thương bắt đầu sưng tấy chỉ còn là vấn đề thời gian.
Một thông báo sa thải công việc khác cũng đến như dự kiến, trong lòng Trình Diệp Xuyên không còn giao động nữa, nhưng cuộc gọi từ “Duệ Sắt” vẫn mãi chưa tới.
Cậu đi làm đúng giờ với tâm trạng thấp thỏm không yên, quản đốc và đồng nghiệp vẫn giữ thái độ phớt lờ cậu, như thể chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
Cổ tay trái sưng tấy hoàn toàn, lúc cầm đĩa ăn, trọng lực từ mép đĩa đè lên vết thương. Trình Diệp Xuyên hai tay run rẩy, đành phải tăng tốc độ đưa rượu.
Đang cúi đầu bước đi, trong hành lang đột nhiên xuất hiện một đôi chân chặn đường hắn, Trình Diệp Xuyên kinh ngạc ngẩng đầu lên, gặp phải khuôn mặt nghi ngờ của quản đốc.
“Hôm nay phòng VIP có khách, chỉ đích danh cậu lên đó.” Quản đốc nhìn một lượt Trình Diệp Xuyên từ đầu đến chân, giọng điệu dò hỏi hỏi: “Lần trước lúc cậu trực thay, ở trên lầu đã làm cái gì rồi?”
Trình Diệp Xuyên sắc mặt âm trầm, tựa hồ biết nguyên nhân, nhưng lại cúi đầu, không trả lời.
“Tôi cảnh cáo cậu, ỷ vào khuôn mặt trắng trẻo của mình liền mơ mộng viển vông,“ người quản đốc hung hăng cảnh báo, “Có chuyện gì xảy ra tôi sẽ không tha cho cậu.”
So với việc bình tĩnh và thoải mái, lúc được quản đốc thông báo, trái tim của Trình Diệp Xuyên ngược lại chùng xuống.
Đứng trước cửa phòng riêng sang trọng, tiếng cười nói bên trong vọng ra, ánh đèn nhiều màu sắc lập lòe trước mắt.
Trình Diệp Xuyên đặt ngón tay lên khung cửa, đầu ngón tay truyền ra một cảm giác lạnh lẽo, cậu cứng đờ dừng lại trước cửa hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy hết can đảm đẩy vào.
Cảnh Hoàn ngồi ở giữa, đang híp mắt mỉm cười nhìn về phía cậu.
– —-
Tác giả có lời muốn nói:
Ha. Bối cảnh cần giải thích cuối cùng cũng xong rồi. Cuộc chơi chính thức bắt đầu.
Hấu xàm:
Chương này ngắn nên cố làm nhanh cho mọi người nè. Hehe.
(* ̄3 ̄)╭
Ghét ông bố Tiểu Xuyên ghê á trời. Trẻ con sinh ra đâu có tội tình gì mà ổng nỡ hành hạ thằng nhỏ dữ vậy? (╬▔皿▔)╯
Khổ thân Tiểu Xuyên tự ti từ bé. (’°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)