Hiệp Khách Vương Phi

Chương 43: Tổng bộ Minh Nhất các



Doanh Mai trở về Thất vương phủ đêm đã về khuya. Mặt trăng tròn trịa lại không thể soi sáng mảnh u ám trong lòng nàng. Nam Cung Diệp không hề có trong phủ! Nam nhân có kiêu ngạo của nam nhân, không muốn để người khác thấy bộ dáng chật vật của mình. Doanh Mai sẽ đợi. Nàng cứ thế ngồi trong Lạc Hà các một đêm.

Ánh sáng mờ mờ qua khung cửa chiếu vào, trời hửng sáng. Sát thủ đã quen với đêm tối nhưng đêm nay thật dài với nàng. Nỗi đau đớn thay kinh phạt tủy thống khổ dường nào nàng vô cùng rõ ràng. Khi trúng độc, đường kinh mạch của Doanh Mai chậm dãi nứt ra, độc tố từng chút, từng chút ăn mòn, tiêu hủy chúng. Thống khổ ấy, còn hơn cả việc bị rút gân, lột da. Một lần trải qua, nỗi đau đó ám ảnh đến cả trong mộng hiện tại. Ruốc cuộc Nam Cung Diệp đã sống qua mỗi tháng của bốn năm này thế nào?

Nàng nhất định sẽ không tha kẻ hạ độc hắn. Nhất định khiến hắn phải chịu thống khổ gấp trăm lần. Đáy mắt Doanh Mai hiện lên sát khí nồng đậm. Một lúc sau liền tan vỡ thành những khổ sở bất lực.

Trời sáng rõ hơn một chút, Doanh Mai rời giường, đi tới sân tập rèn luyện như ngày thường. Sau khi uống thuốc xong, nàng tới phòng bếp nấu một bát canh, còn cho thêm vài dược liệu bổ máu.

Nam Cung Diệp sáng sớm về phủ đã vào thư phòng. Khi Doanh Mai tới, hắn đang cúi đầu xử lý công vụ, bàn tay vung bút vẫn nhẹ nhàng dứt khoát. Trông hắn hoàn toàn không khác thường nếu không chú ý đến sự mệt mỏi ẩn hiện giữa hai đầu lông mày. Vậy mới rõ, hắn là người kiên trì cỡ nào. Doanh Mai tự nhận bản thân không bằng, ít nhất khi trúng độc, nàng không chỉ một lần có ý định tự kết liễu.

Doanh Mai một thân bạch y ngồi xuống, đặt bát canh bên cạnh, nhẹ giọng:

– Thất gia, cả đêm không về rồi, chàng nghỉ ngơi một chút đi, được không?

– Ta không sao. Ngày mai chúng ta xuất phát rồi.

Vậy nên hắn phải xử lý xong công việc mới thôi? Trong lòng Doanh Mai một mảnh hỗn độn, không biết là tư vị gì nữa. Đặt chén canh hắn dùng xong sang một bên, Doanh Mai nhẹ giọng:

– Thất gia, trước khi tới Bình thành, ngài có thể cùng ta tới một nơi được không?

Nam Cung Diệp cảnh giác:

– Đi đâu?

– Bích Nguyệt sơn trang, nơi ta lớn lên. Ta muốn dẫn chàng tới đó.

Nam Cung Diệp nhìn nàng một hồi, rất lâu mới gật đầu:

– Được, ta đi cùng nàng.

Doanh Mai cảm thấy áy náy:

– Thất gia, kỳ thực cũng không cần phải vội vàng như thế.

Nam Cung Diệp kéo nàng ôm vào trong lòng, bàn tay vuốt ve mái tóc đã sớm quen thuộc.

– Thất gia, những công vụ này, ta giúp chàng một tay nhé?

Doanh Mai nhẹ giọng nói, trước đây đưa cho nàng đều là những thứ hắn đã xem qua, vì được ôm trong ngực nên không nhìn thấy đôi mắt Nam Cung Diệp ánh lên một tia u ám. Thấy hắn chậm chạp không trả lời nàng liền thấy bất an trong lòng.

– Dù gì ta cũng là Doanh Sơ Tà, Doanh thống lĩnh của đội quân tinh nhuệ, vậy cũng không được sao?

Đôi mắt long lanh ngẩng lên mong chờ, Nam Cung Diệp ấm áp cười:

– Không phải là không được, chỉ sợ nàng vất vả thôi.

Doanh Mai lập tức vui vẻ:

– Ta không vất vả, cứ quyết định vậy đi.

Ngày hôm đó, Doanh Mai ở trong thư phòng cùng Nam Cung Diệp, giúp hắn phân loại mật vụ, lại cùng thảo luận vài sự vụ trong khả năng của nàng. Xế chiều, công sự cũng tương đối yên ổn, nàng nói:

– Thất gia, người còn nhớ thiếu ta một lần làm hộ vệ không?

Nam Cung Diệp gật đầu, đó là khi hắn học tuyệt chiêu phi ám khí của nàng.

– Bao giờ?

– Đêm nay. Núi Vân Vụ.

Nam Cung Diệp nheo mắt, lần trước trốn khỏi vương phủ, nàng đã ngất ở đó.

– Được.

Đêm, vầng trăng tròn lên cao chiếu sáng mọi ngóc ngách trong kinh thành. Ngoại thành, ánh sáng ấy chỉ khiến núi Vân Vụ thêm mờ ảo. Ngọn núi quanh năm được bao bọc trong sương mù này, nghe nói là nơi tụ tập của nhiều bầy sói khác nhau, nghe nói những người có can đảm đi thăm dò đều một đi không trở lại.

Để lên núi, phải vượt qua cả một rừng thông rộng lớn mờ ảo. Nếu ngươi không hiểu trận pháp, ngươi có thể ở lại đây suốt đời. Nếu mỗi bước đi của ngươi không cẩn thận, ngươi có thể bỏ mạng mà không rõ lý do. Nam Cung Diệp quả thật được mở mang tầm mắt, bản thân hắn muốn vượt qua cũng sẽ không dễ dàng gì.

– Nàng xây dựng nơi này? Trận pháp không tệ.

Doanh Mai kéo tay hắn bước đi, một bên nhẹ giọng giải thích:

– Nơi này là ta chọn, còn trận pháp, là học hỏi từ đại ca.

– Ngọc công tử ư? Thật muốn gặp mặt hắn một lần xem sao.

– Nhất định chàng sẽ gặp được thôi, đại ca là người thân của ta.

Nam Cung Diệp nhướn mày, hai chữ “người thân” của nàng đâu phải dễ dàng mà có, ít nhất Thanh nhi cô nương, người có thể sắc thuốc cho nàng cũng chưa được.

– Thất gia, chàng hứng thú với trận pháp ư?

– Cũng tàm tạm.

Doanh Mai hiểu, với người như Nam Cung Diệp, không có gì là hứng thú tuyệt đối cả.

– Vậy còn ta, chàng hứng thú với ta bao nhiêu?

Doanh Mai chưa từng nghĩ có một ngày mình lại như những nữ tử khuê phòng, mong mỏi tình cảm một người. Thời gian chờ đợi càng lâu, tâm nhấc lên càng cao.

– Ta không hứng thú với nàng.

Đôi mắt Nam Cung Diệp sáng rõ thể hiện sự chân thật phát ra từ nội tâm:

– Nàng, là tất cả những gì ta có.

Núi Vân Vụ quanh năm sương mù bao phủ không một tia sáng. Nhưng Doanh Mai lại cảm nhận được sự chân thực chưa từng có. Mặc kệ có thực hiện được mong muốn hay không, mặc kệ còn sống được bao lâu, chỉ cần hắn ở bên nàng như lúc này là đủ.

Tới lưng chừng núi, Doanh Mai dừng chân, lấy ra một chiếc mặt nạ bạch ngọc. Ngọc trắng trong thuần khiết, không chạm khắc bất kỳ hoa văn nào lại khiến cho người ta sợ hãi, giống như sát thủ, không cần chiêu thức hoa lệ rườm rà mà chỉ lạnh lùng sắc bén lấy mạng con mồi. Doanh Mai chỉ tay lên đỉnh núi:

– Ở trên đó.

Nam Cung Diệp ôm nàng phi thân lên. Càng lên cao càng thấy nhiều hơi thở ẩn trong bóng tối. Mặc dù có võ công cao cường nhưng nếu không có Doanh Mai chỉ dẫn căn bản Nam Cung Diệp không thể lên đến đỉnh mà không bị phát hiện. Hiện giờ hắn mới cảm nhận sâu sắc thế lực trong tay vị vương phi của mình lớn mạnh cỡ nào.

Doanh Mai và Nam Cung Diệp đứng trên một thân cây trong sân viện. Đỉnh núi Vân Vụ này là một tay Doanh Mai tạo nên, từ việc chọn địa điểm, xây dựng cạm bẫy lẫn trang viên bên trong, từng càng cây ngọn cỏ đều là tâm huyết của nàng. Đỉnh núi Vân Vụ không hề nhiều mây như người ta vẫn nghĩ, nơi đây một mảnh thanh minh trong lành. Buổi sáng còn có thể chơi đùa cùng những đám mây vờn lành lạnh. Quả thực khí tụ quy tề, linh khí không phải người thường có thể tưởng tượng. Lầu các, sân viện nơi đây cũng được Doanh Mai tỉ mỉ bố trí, vừa tạo thành một mê trận, vừa có đường lui an toàn xuống núi. Một trọng địa Minh Nhất các như vậy đã tiêu tốn gần một năm của nàng. Khi xây xong cứ điểm tại Đại Sở, Doanh Mai thực sự bội phục đại ca, vẻn vẹn sáu tháng liền xây dựng được cứ điểm tại Bắc Yến. Hiệu suất đó, không chỉ đơn giản là cường đại thôi đâu.

Trong phòng nghị có tám nhân ảnh, ai cũng một màu đen tuyền, khăn che kín mặt, lệ khí không bị áp chế đồng thời phóng xuất tạo thành một không khí ngưng đọng, khát máu mà người thường không thể chịu nổi. Đó là những người trong bảng Thập Tam sát. Bảng Thập Tam sát là danh sách những người đứng đầu có quyền điều hành Minh Nhất các, ngoài ba vị các chủ còn có mười vị đầu bảng sát thủ. Kỳ thực khi thành lập Minh Nhất các, hầu hết đều là thuộc hạ của đại ca, đứng đề Minh, một phần là người đi theo nàng, đứng đề Nguyệt. Mới đầu, sự phân hóa còn khá gay gắt, có điều đại ca thực sự coi nàng là culy sai bảo, nhất là hai năm trở lại đây, gần như giao hết toàn bộ Minh Nhất các cho nàng quản lý nên đã sớm không còn sự phân chia đó nữa.

Vì vậy giờ khắc này người ngoài nhìn vào sẽ cảm nhận được sát khí áp bách, còn thực tế bên trong là một mảnh vui đùa náo nhiệt.

– Ta nói Lão Cửu, cửa hàng của ngươi một năm rồi chưa thu về chút lợi nhuận nào chi bằng sớm đóng cửa đi a.

– Ai, ta cũng không có cách nào a, hay là ta xin với tiểu thư điều ngươi tới hỗ trợ. Yên tâm, yên tâm, Nam Cương có nhiều đồ chơi thú vị lắm.

– Đừng, đừng, Lão Cửu, ta chỉ đùa thôi, cửa hàng của ta còn chưa lo xong nữa là.

Đừng đùa hắn như thế. Nam Cương không phải nắng nóng bức người thì cũng là mấy con bọ con sâu có thể cắn chết người. Hắn cứ yên ổn ở Đông Lăng là tốt rồi.

– Ha ha, Lão Lục nói phải đó, ta nghe nói mấy hôm trước có người đến phá cửa hàng của hắn đấy. 

– Nguyệt Thập muội, ngươi lại chê cười ta. Hazz, phá đi, phá đi, ta cho bọn chúng phá. Đám người hoàng thất thật là khó hầu hạ mà.

Bộ dáng bất cần của Minh Lục khiến cho những người đứng đầu bảng sát thủ phải cười lớn. Kỳ thực khi không là sát thủ, khoác trên mình bộ đồ khác, bọn họ chính là những người dân “lương thiện” bình thường.

Đang đùa cợt, bỗng cánh cửa bị đẩy vào. Cả tám người ngay tức thì im bặt, cảnh giác, bọn họ chính là những cao thủ nhất đẳng, lại không phát hiện ra khí tức người tới. Mặc dù đã đoán được người có thể vô thanh vô thức lên đỉnh Vân Vụ tiến vào phòng này là ai, nhưng bản năng sát thủ của họ vẫn được dâng cao. Cho đến khi nhìn thấy một bóng dáng màu đen, trên mặt đeo mặt lạ bạch ngọc, khí áp sắc bén, họ mới thu lại cảnh giác đồng thời đứng lên, tay chắp kiếm trước ngực.

– Tam tiểu thư.

Doanh Mai thong dong tiến tới ghế cao nhất, nhàn nhã quét qua họ một lượt. 

– Ngồi đi.

– Vâng.

Doanh Mai yên lặng thưởng thức một hụm trà, chậm chạp không lên tiếng.

Tám người đưa mắt tò mò nhìn nhau. Thường thì khi bảng Thập Tam sát được triệu tập đủ tức là có chuyện quan trọng của Minh Nhất các. Nhưng? 

“Nam nhân này là ai?”

“Sao ngươi biết là nam nhân, hắn che mặt mà”

“Lão Lục, ta là tú bà đấy, còn không phân biệt được nam nhân, nữ nhân à?”

“Nghe nói tiểu thư mới thu một người, có phải hắn không, Lão Ngũ?”

“Đừng hỏi ta, tuy ta ở Đại Sở thật nhưng không rõ ràng lắm chuyện của tiểu thư”

“Ta thấy hắn nhất định rất soái, có khi nào là tiểu tình nhân bé nhỏ của tiểu thư không?”

“Thập muội, soái hay không muội còn nhìn được nữa hả?”

“Hazz, nam nhân các ngươi làm sao mà hiểu được. Ta nói a…”

– Lão Bát và Thập Nhất đâu?

Đang trao đổi tình cảm bằng mắt, tám người nghe Doanh Mai nói đều được kéo về hiện thực.

– Tiểu thư, tính tình lão Bát người cũng hiểu, chỉ thích cầm đao giết người chứ không thích cầm bút làm thơ. Hắn, chắc đang làm nhiệm vụ. Còn Thập Nhất a, hình như đang theo đuổi lão bà.

– Gì?

– Hả?

Cả một đám trợn mắt há mồn khi nghe đến hai từ “lão bà”. Sát thủ như bọn họ tuy ngày thường có vui vẻ đùa cợt nhưng đều hiểu rõ một điều, tay bọn họ đã dính quá nhiều máu, lại có thể bị người khác giết bất cứ khác nào, vậy nên, không ai dám nghĩ đến chuyện tình cảm.

Doanh Mai gật đầu, không để họ kịp thảo luận sau ngỡ ngàng.

– Hôm nay triệu tập mọi người là để thông báo một chuyện.

Doanh Mai miết vòng tròn quanh miệng chén, chờ bọn họ tập trung tinh thần cao nhất.

– Ta sẽ thay đổi một số phân vị của Minh Nhất. Các ngươi cứ theo đó mà làm.

Tám người nhận được cuốn sổ ghi sự thuyên chuyển đều cau mày. Đây là muốn phân quyền lực ra?

– Tiểu thư, Thiếu gia không ở đây, ta nghĩ những thứ này nên đợi ngài ấy về.

Doanh Mai bình tĩnh đặt chén trà trên tay xuống.

– Sao?

Giọng điệu nhẹ nhàng những khí áp tỏa ra khiến tám người ngồi đây khó thở. Bọn họ đều sửng sốt, võ công của tiểu thư tiến bộ rồi?

– Ý của ta, các ngươi dám không nghe?

Sắc mặt tám người càng ngày càng trắng, nội khí đè ép lại thêm mạnh mẽ. Người yếu nhất, Nguyệt Thập Tam nhanh chóng không chống đỡ được, cắn răng:

– Thuộc hạ xin nghe theo tiểu thư.

Dần dần, cả tám người cùng đồng loạt hô:

– Thuộc hạ xin nghe theo tiểu thư.

Doanh Mai nhếch môi cười:

– Rất tốt.

Lúc này khí tràng đè ép mới biến mất. Doanh Mai nhìn một lượt tám người mồ hôi lấm tấm trên trán.

– Kỳ thực, việc phân chia này ta đã suy nghĩ từ lâu. Đại ca có việc bận của huynh ấy, ta cũng có việc riêng của ta, không thể ngày ngày quản Minh Nhất các được. Phân chia quyền lực ra sẽ vất vả cho các ngươi. Ta hi vọng các ngươi có thể đồng lòng điều hành Minh Nhất các những lúc ta vắng mặt. Thế nào? Các ngươi có làm được không?

Vừa đấm vừa xoa, một đám sát thủ có khổ mà không thể nói, bọn họ cũng muốn nghỉ ngơi a.

– Thuộc hạ thề không phụ sự giao phó của tiểu thư.

– Tốt, sau này việc liên hệ với ta sẽ do Nguyệt Ngũ phụ trách, lui cả đi.

– Rõ.

Tám người đồng loạt lui xuống. Minh Tứ đi sau cùng, nhìn sâu vào bóng dáng trong phòng một lần, ánh mắt lóe lên gì đó rồi mới đưa tay ra khép cửa.

Chỉ còn hai người trong phòng, Nam Cung Diệp tiến tới ôm lấy thân hình đã mệt mỏi của nàng. Doanh Mai lắc đầu, ý bảo không sao. Kỳ thực khí tràng vừa rồi là từ Nam Cung Diệp phát ra, hắn phát dẫn qua nàng nên mới lừa được bọn họ. Doanh Mai đưa Nam Cung Diệp tới tổng bộ coi như đã lộ hết bí mật trước mặt hắn.

– Thất gia, thế nào?

Nam Cung Diệp gật đầu:

– Một đám cao thủ, cần phải lấy bạo chế bạo.

Đúng vậy, cao thủ Minh Nhất các ai không phải người tâm cao khí ngạo. Muốn thu phục, trước hết phải áp chế được bọn họ. Họ không sợ quyền thế, cũng không thiếu tiền bạc, chỉ có sức mạnh chân chính mới làm họ can tâm tình nguyện. Đây cũng chính là cách sinh tồn của Minh Nhất các.

– Thất gia, đi, ta đưa chàng đi thăm quan một vòng.

– Được.

Nam Cung Diệp nhìn bàn tay được Doanh Mai dắt đi, hài lòng. Cảm giác này thật tốt.

Một đám sát thủ lấp ló đằng xa tiếp tục giao lưu tình cảm bằng mắt.

“Ta đã nói là tiểu tình nhân của tiểu thư mà. Một đám đàn ông các ngươi đã tin chưa?”

“Ai, một Thập Nhất còn chưa đủ, giờ lại thêm Tam tiểu thư. Có khi Thiếu gia và Nhị tiểu thư cũng đang vui vẻ cùng tình nhân mà bỏ chúng ta ý chứ.”

“Có thể lắm. Nhị tiểu thư thì không nói làm gì, Thiếu gia trước kia bỏ rơi chúng ta cũng chỉ sáu tháng là quay lại. Hiện giờ đã sáu tháng ba ngày rồi a.”

“Ai, thật ghen tị mà. Ta cũng phải nhanh chóng kiếm lão bà mới được.”

“Ngươi mà có thời gian rảnh như thế thì phụ giúp ta đi. Ôi, lại giao thêm việc, mệt chết lão nương rồi”

“Ấy, ấy, không rảnh, ta không rảnh, ta không tìm lão bà nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.