Hiệp Khách Vương Phi

Chương 3: Mưu hại Tứ vương tử Đông Lăng



Một tháng sau

Thời tiết dần ấm lên, muôn hoa bắt đầu khoe sắc khiến tâm trạng dân chúng thêm phần nhu hòa. Trái ngược với không khí bên ngoài, trong thư phòng Thất vương phủ một mảnh tĩnh mịch. Nam Cung Diệp lật xem tin tức mật thám báo về, khuôn mặt càng thêm thâm trầm. Trong một cuốn sổ con có ghi: “Bình thành, phủ nha nhận được tin tức Doanh tướng quân muốn mưu hại tứ vương tử Đông Lăng, khi quan lính tới nơi thấy Doanh tướng quân đang giao chiến cùng tứ vương tử Đông Lăng. Hiện Doanh tướng quân được bí mật giải về kinh thành”.

Đôi mắt sắc bén của Nam Cung Diệp giờ càng thêm lợi hại. Đông Lăng này, dã tâm bừng bừng, vốn đã cùng Đại Sở ngầm chiến nhiều năm nay. Hơn nữa, lại càng là Doanh tướng quân. Bốn năm trước, hắn vẫn còn trong quân doanh,cuộc chiến đó, cùng Doanh tướng quân chống lại thái tử Đông Lăng. Tuy rằng Đại Sở giành thắng lợi, nhưng thực chất là lưỡng bại câu thương. Sau trận đó, hắn bị thương, võ công bị phế, buộc phải trở về kinh thành. Doanh tướng quân cũng bị phái tới biên cương phía Tây, những năm này, ông vẫn luôn ở đó. 

Bây giờ, ông bị bắt khi đang giao chiến cùng Đông Phương Hoài, lại ở Bình thành, nơi gần biên giới Đông Lăng. Thù cũ, hận mới, dĩ nhiên bọn họ sẽ tận dụng cơ hội này. Nghĩ tới vị vương phi trong vương phủ, sắc mặt Nam Cung Diệp càng thêm khó coi. Doanh Hùng, ông đã dự liệu sẵn rồi phải không? Ruốc cuộc ông đang làm cái gì?

– Hắc Ảnh.

– Có thuộc hạ. – Từ ngoài cửa, Hắc Ảnh một thân màu đen xuất hiện.

– Tra rõ sự tình xảy ra, còn có tình trạng hiện giờ của Đông Phương Hoài. Mặt khác tin tức sẽ rất nhanh truyền vào kinh thành, nhắc nhở mọi người trong vương phủ, đừng để tin tức truyền loạn ra.

Đây là không muốn vương phi biết tin này. Rất nhanh, Hắc Ảnh đã hiểu ý.

– Rõ.

– Bọn họ làm gì trong một tháng qua, tập hợp lại cho bổn vương.

– Rõ. – Một tháng trước vương gia đã nhắc nhở ám vệ lưu ý hành động của bọn họ.

– Lui đi.

– Vâng.

Chỉ còn một mình Nam Cung Diệp trong thư phòng, khuôn mặt góc cạnh, ánh mắt sâu thẳm toát lên 1 vẻ cương nghị. Doanh tướng quân bị hại, ai là người có lợi nhất? Với mối quan hệ “mật thiết” của hắn và Doanh tướng, có thể nói rằng ông ta là người của hắn. Có thù oán với hắn chính là thái tử, hai người chính là hai thái cực như nước với lửa. Tuy nhiên mấy năm này thái tử luôn điệu thấp, mà hắn từ sau trận chiến đó trở về vẫn không lộ diện. Tình trạng hiện giờ chính là nước sông không phạm nước giếng. Mà ngược lại, người nóng vội, không muốn chờ thêm nữa là tứ hoàng tử, Nam Cung Thành. Đại Sở có tổng cộng chín vị hoàng tử, mà hắn, đứng thứ 7. Sau nhiều năm chung sống, trong tối, ngoài sáng hãm hại lẫn nhau, hiện giờ người có khả năng tranh giành, ngoài hắn, thái tử thì chỉ còn tứ hoàng tử, Nam Cung Thành. Hắn cũng thật nóng vội. Bắt tay cùng Đông Lăng, để hắn (NCD) và thái tử đấu nhau còn hắn (NCT) làm ngư ông đắc lợi ư? Sao hắn không nghĩ tới Đông Lăng luôn muốn làm chim sẻ phía sau? (Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ phía sau)

Suy nghĩ thấu đáo, lại nghĩ đến vị vương phi có đôi mắt linh lung của mình, hắn nhấc chân đến Linh Hà các. Vẫn đơn giản như lần trước đến, ngoài hoa cỏ thì chính là cỏ hoa. Lần này, nàng không đọc sách ở sân viện, hẳn là ở trong phòng. Quả thật như thế, nàng ở trong phòng, còn đang viết thư pháp. Doanh Mai mặc một thân bạch y, mái tóc được buộc lên, không hề đeo một đồ trang sức nào. Nhìn qua hết sức giản lược, nhưng lại không thể bỏ qua khí chất ngọc cốt tâm lan, như hoa như ngọc, như một vị công tử văn nhã, ôn nhu. Hắn thực chất nghĩ tới công tử mà không phải tiểu thư, bởi khí chất của nàng nhẹ nhàng mà cứng rắn, lông mày dài đầy anh khí. Có lẽ là được thừa hưởng từ Doanh tướng quân, khí khái hào sảng mà thiết huyết.

Nàng biết hắn tới nhưng cũng không để tâm nhiều, yên lặng mà chú tâm vào chữ viết của mình. Khi hắn nhìn đến chữ nàng viết mới biết nàng vốn không yên lặng như vẻ bề ngoài. Chữ viết thể hiện đúng nhất nội tâm một người. Nàng viết một chữ “Ngọc”, một chữ “Ngọc” đầy sóng gió. Nét chữ mạnh mẽ hào hùng, muốn giải thoát nhưng lại bị kìm hãm, là không cam tâm ư?

– Tâm không tĩnh thì không nên viết nữa.- Hắn nhắc nhở.

Dường như nàng cũng đồng ý với hắn nên cầm tờ giấy đã viết ném vào chậu than. Giấy lập tức bắt lửa, ngọn lửa màu xanh từ từ cắn nuốt những nét chữ của nàng, cũng cắn nuốt những hào hùng mà nàng ẩn dấu, giam cầm chúng triệt để không có lối thoát.

– Chúng đều là giấy tuyên thành thượng hạng đấy, thật đáng tiếc! – Nhìn đống tro tàn trong chậu than, hắn cảm khái nói. Nàng đốt cũng không ít a.

Doanh Mai liếc mắt nhìn Nam Cung Diệp, hắn mà tiếc chút giấy đấy à?

– Tâm trạng vương gia có vẻ không được tốt. Đáng tiếc ta không thể giải khuây cùng ngài. Chỗ ta có ít trà dưỡng tâm, lát sẽ cho người mang qua cho ngài.

Nam Cung Diệp có chút ngạc nhiên, vậy mà nàng nhìn ra được. Nàng nói không nhanh không chậm, lại giống như bằng hữu thân quen đã lâu. Đã là bằng hữu, hẳn là nên hỏi thăm một chút:

– Gần đây sức khỏe nàng thế nào rồi?

– Đa tạ vương gia quan tâm, thiếp thân vẫn như vậy.- Giọng nói lạnh nhạt, nàng hẳn là không muốn nói đến chuyện này.

– Đại hôn cũng được hơn 4 tháng, Doanh tướng quân có liên lạc gì với nàng không?

Động tác pha trà của nàng hơi ngừng lại rồi tiếp tục.

– Phụ thân có liên lạc gì với thiếp thân không, vương gia hẳn là biết rõ chứ? – Lại là giọng nói lạnh nhạt.

Ồ, hắn chọc giận gì đến nàng à? Buồn bực suy nghĩ, hôm nay hắn tới đây làm gì cơ chứ? Để nhận buồn bực à? Không thèm để ý tới chén trà nàng đã pha xong, hắn cứ thế bước ra khỏi Linh Hà các. Doanh Mai liếc nhìn bóng hình hắn biến mất, im lặng thưởng thức trà của mình.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.