Hiện giờ là thời gian dùng cơm của nhân viên, sau đó là thời gian uy thực cho nhóm ấu tể. Ấu tể nặc khắc tư phá xác còn chưa được nửa tháng, Tạ Loan không quá yên tâm nên dứt khoát mang theo bên người để tiện chăm sóc.
Tuy theo lời Hạ Kỳ, hiện giờ ấu tể này đã có thể tự do hoạt động bên ngoài phòng ấm, bất quá Tạ Loan cảm nhận được không khí bên ngoài lạnh cỡ nào, vừa nhìn thấy ấu tể nặc khắc tư, phản ứng đầu tiên của anh chính là dùng nhiệt độ cơ thể ủ ấm cho đối phương.
Có đôi khi Tạ Loan sẽ kéo khóa kéo áo khoác xuống thập một chút rồi đặt ấu tể nặc khắc tư vào bên trong. Tỷ như hiện giờ đang ăn cơm, Tạ Loan chính là làm như vậy.
“Hôm nay ông có lộc ăn a, nhà đầu tư khiêm phó hội trưởng của chúng ta tự mình xuống bếp, nói trước, lát nữa ông không được giành giật đấy.” Hạ Kỳ nói với Trát Lạp Đức, bởi vì trong số nhân viên thì chỉ có người này vì nhận chức sau nên chưa từng nếm qua bữa ăn đặc biệt. Những người khác đều đã được trải nghiệm, hiện giờ đã có thể khắc chế một chút.
Sau khi cạo râu xong, nam nhân trung niên thoạt nhìn có chút oai hùng thực phối hợp gật đầu, thuận miệng đáp lại. Trát Lạp Đức không để ý lắm, trong lòng thầm nghĩ, mình thân là thượng tướng tinh minh, có thứ gì tốt mà chưa từng nếm qua, ngay cả con cua hoàng kim co giá vấn vạn điểm tín dụng ông cũng ăn không ít, việc gì phải tranh giành cơm của nhân viên chứ.
Bất quá mặc dù là vậy, Trát Lạp Đức vẫn rất lịch sự không biểu lộ ý tưởng này ra ngoài.
Thế nhưng chờ đến khi Hạ Kỳ bưng các dĩa thức ăn từ phòng bếp ra, còn chưa đi tới bàn Trát Lạp Đức đã bị mùi thơm câu dẫn tới ngứa ngáy hết cả người. Đợi đến lúc Hạ Kỳ đặt thức ăn xuống bàn, Trát Lạp Đức thực sự nhịn không được chuyển dời tầm mắt nhìn qua, nháy mắt có cảm giác con sâu tham ăn trong bụng bị đánh thức, cảm giác đói khát cũng tăng lên rõ rệt.
Mùi thơm mê này làm sao làm ra được vậy? Rõ ràng Trát Lạp Đức nhận ra hết các loại nguyên liệu nấu ăn nhưng lại có cảm giác hoài nghi với nhân sinh. Ngay cả ấu tể nặc khắc tư trong áo thanh niên cũng không thèm chú ý, tầm mắt chăm chú nhìn thức ăn trên bàn, nhịn không được nuốt nuốt nước miếng.
Nhìn dáng vẻ đồng sự mới, những người khác hoàn toàn không bất ngờ chút nào, bởi vì lần đầu tiên được nếm thử tay nghề nấu bếp của phó hội trưởng, biểu hiện của bọn họ còn khoa trương hơn… lúc ăn ngụm đầu tiên, bọn họ suýt chút nữa đã nuốt luôn đầu lưỡi của mình.
“Nếu mỗi ngày có thể ăn cơm đặc biệt, cho dù làm không lương tôi cũng nguyện ý a!” Phùng Văn Tiên mới nhận chức kế toán thực lòng nói, phải đợi dọn món lên hết mới được động đũa, thế nhưng hiện giờ anh đã sắp không nhịn được.
Nghe vậy, nhân viên mới Trịnh Chu ở bên cạnh tuy không lên tiếng phụ họa nhưng biểu tình rõ ràng là rất đồng ý.
Tạ Loan nghe vậy thì cười cười: “Mỗi ngày không được, lúc rảnh thì có thể… chờ sau này tình huống tài chính của phân hội tốt một chút, chúng ta sẽ tuyển thêm một người phụ trách nấu cơm, đến khi đó tôi sẽ dạy người đó nấu ăn.”
Kỳ thực những món mà Tạ Loan làm đều là những món ăn rất bình thường ở địa cầu, tôm rim, sườn chua ngọt, cà xào tương. Về phần vì sao Phùng Văn Tiên lại có bộ dáng như quỷ đói tám trăm năm đầu thai như vậy thì hiển nhiên có nguyên nhân.
Ngày đầu tiên tới thế giới này, lúc được Hạ Kỳ dẫn tới phòng trữ vật, Tạ Loan phát hiện ẩm thực bên này lạc hậu hơn nhiều so với trái đất.
Thế giới bên này hiển nhiên cũng có giới ẩm thực, thế nhưng lại không quá phát đạt, phần lớn mọi người đều dùng dịch dinh dưỡng để giải quyết ba bữa cơm hằng ngày. Tới tiệm ăn cơm là rất hiếm, bình thường một gia đình chỉ tới tiệm cơm một hai lần một tuần mà thôi.
Hương vị dịch dinh dưỡng Tạ Loan đã thử qua, tối hôm đó Hạ Kỳ lấy một hộp dinh dưỡng nhỏ trong phòng trữ vật đưa cho anh, nói là phần ăn tháng này.
Làm một cư dân Trung Quốc địa cầu, Tạ Loan nếm thử một ngụm, sau đó biểu thị dịch dinh dưỡng ở thế giới này thực sự không thể nào tiếp nhận được.
Dịch dinh dưỡng có dạng sền sệt, uống vào có chút giống nước, cảm giác nhạt nhẽo hệt như uống nước cháo vậy. Tuy thứ này quả thực có thể mang tới cảm giác no bụng, cũng cung cấp đủ dinh dưỡng nhưng hoàn toàn không có cảm giác hạnh phúc của bữa cơm.
Đương nhiên là đối với Tạ Loan mà thôi, người bên thế giới này tựa hồ đã quen như vậy, hiện tại không hề có dấu hiệu muốn thay đổi.
Nguyên liệu nấu ăn mặc dù có rất nhiều nhưng không có thứ nào mới lạ, những nguyên liệu thông dụng bên địa cầu có thể dễ dàng tìm thấy. Vì thế sau khi kiếm được thùng vàng đầu tiên ở thế giới này, Tạ Loan lập tức bắt tay cải thiện bữa ăn của mình cùng nhân viên phân hội—- vì thế mới có cảnh tượng hôm nay.
Chờ thức ăn được dọn lên hết, mọi người bắt đầu động đũa dùng cơm, Phùng Văn Tiên nhịn không được nói: “Nếu ngày nào đó phó hội trưởng không đầu tư phân hội nữa mà chuyển qua kinh doanh tiệm cơm, tôi dám cam đoan tiệm cơm này tuyệt đối sẽ kiếm vàng đầy bát, nổi danh khắp Á Tinh!”
Có lẽ không chỉ là Á Tinh, trực tiếp nổi danh khắp tinh tế cũng rất có thể. Dù sao thì Phùng Văn Tiên cảm thấy thức ăn trong mấy tiệm cơm kia thực không xứng với cái giá của nó, trước kia anh cảm thấy rất ngon thế nhưng từ lần đầu tiên được ăn cơm do phó hội trưởng tự tay xuống bếp thì không còn suy nghĩ đó nữa.
Những món ăn trong tiệm cơm cơ bản là nấu chín nguyên liệu nấu ăn rồi trộn với gia vị, tất cả nguyên liệu đều chế biến theo một cách như vậy, có khác biệt chẳng qua chỉ là loại gia vị cho vào cuối cùng mà thôi.
Thẳng đến khi được ăn cơm nhân viên, Phùng Văn Tiên mới biết hóa ra thức ăn có thể có đầy đủ sắc hương vị như vậy, quả thực là biến chuyện ăn cơm thành một loại hưởng thụ!
Tiền thượng tướng tinh minh vừa nãy còn không quá để tâm tới lời Hạ Kỳ sớm đã giống như những người khác cúi đầu ăm cơm, sợ lơ là sẽ mất phần, hiện giờ nghe thấy lời Phùng Văn Tiên, ông còn gật gật đầu biểu thị đồng ý.
Gì mà cua hoàng kim vài vạn điểm tín dụng chứ, trừ bỏ chất thịt tươi mới thì căn bản không thể so với những món mà ông đang ăn—- cặm cụi ăn phần cơm nhân viên hôm nay, Trát Lạp Đức đột nhiên cảm thấy những thứ tốt mà mình ăn trước kia đều biến thành cơm cà cháo hoa.
Tạ Loan đương nhiên không có khả năng từ bỏ việc phát triển phân hội chuyển qua kinh doanh tiệm cơm, bất quá lời nói của vị nhân viên mới này làm trong lòng Tạ Loan xuất hiện vài ý tưởng.
Ngành ẩm thực bên thế giới này có khả năng phát triển rất lớn, tuy anh không có khả năng tự mở tiệm cơm nhưng sau này có thể đầu tư vào lĩnh vực này một chút đi…?
Dù sao thì cũng đâu có ai chê có nhiều tiền, Tạ Loan suy nghĩ một chút, nếu muốn phát triển phân hội thành công lọt vào top phân hội tinh minh thì cần rất nhiều tài chính.
Cách tốt nhất là tăng đầu thu vào tiết kiệm chi tiêu, muốn ấu tể trong phân hội có được cuộc sống tốt, tiết kiệm là không có khả năng. Như vậy, Tạ Loan chỉ có thể nghĩ cách kiếm nhiều tiền hơn.
Vẫn chưa có kế hoạch rõ ràng nên tạm thời đặt chuyện này trong lòng, sau khi ăn cơm cùng uy thực cho nhóm ấu tể xong, Tạ Loan liền bắt đầu công việc quan trọng của hôm nay— quay đoạn phim tuyên truyền.
Phân hội bảo dưỡng ấu tể của bọn họ nằm ở Á Tinh, ở tinh tế có nhiều phân hội bảo dưỡng ấu tể như vậy, muốn nhóm cha mẹ đột nhiên chú ý tới một phân hội không hề có danh tiếng hiển nhiên là chuyện không có khả năng, vì thế trước khi trang trí tổng thể phân hội Tạ Loan đã nghĩ tới kế hoạch tuyên truyền.
Phân hội có sẵn thiết bị quay hình, nó tương tự với cameras ở địa cầu, Tạ Loan liền sử dụng nó.
Tạ Loan cầm cameras cúi đầu nhìn ấu tể nặc khắc tư dùng hai chân trước bấu lấy phần dây kéo, cứ vận an phận nằm yên ở đó.
“Ư ô.” Cảm nhận được tầm mắt thanh niên, ấu tể tròn vo mũm mĩm đang bấu lấy áo khoác thanh niên ngẩng đầu lên, đồng tử dựng thẳng nhìn chằm chằm thanh niên, sau đó từ cổ họng phát ra tiếng kêu khe khẽ.
Đối diện với đôi mắt xanh nhạt của bé con, Tạ Loan cảm thấy có chút lạnh băng, bất quá anh nhanh chóng dịu giọng nói: “Ngoan, lát nữa đừng để bị ngã xuống.”
Tay phải cầm camera, Tạ Loan không tiện nâng ấu tể, hiện giờ thấy ấu tể vững vàng bấu vào dây kéo áo khoác, Tạ Loan quyết định tiếp tục để nó ở trong áo khoác.
Ở trong áo khoác của anh sẽ ấm áp hơn bên ngoài một chút.
Không có tố chất tự điều chỉnh thân nhiệt như những chủng tộc ngoại tinh khác, mùa đông ở tinh cầu này đối với Tạ Loan thực sự không dễ chịu.
Những nhân viên khác của phân hội đều mặc quần áo nhẹ nhàng thoải mái, chỉ có mỗi mình Tạ Loan mặc đồ vừa dày vừa nặng, đây là lần đầu tiên mọi người cảm thấy ngạc nhiên như vây.
Sau khi rời khỏi vũ khí đặc chế, nhân loại thực sự là một chủng tộc quá nhỏ yếu… mỗi người trong phân hội đều cảm thán như vậy, thế nhưng bọn họ không hề khinh thường gì cả, bọn họ biết rất rõ phân hội có thể phát triển được như vậy chính là công lao của Tạ Loan.
Nhìn Tạ Loan lúc quay hình cũng mang theo ấu tể nặc khắc tư ở bên người, vì không muốn quấy rầy công việc của đối phương, Trát Lạp Đức quyết định chờ sau này có cơ hội sẽ nói chuyện chủng tộc nặc khắc tư sau.
Tình huống hiện giờ vẫn còn rất yên ổn, ông cũng không sốt ruột.
Quá trình quay chụp cùng chế tác đoạn phim tuyên truyền đương nhiên cần có chút kỹ xảo. Tuy phân hội bọn họ đã được trang hoàng lại, mặt tiền trở nên dễ nhìn, hoàn cảnh bên trong cũng tốt hơn, thế nhưng thiết bị cùng công trình vẫn còn khiếm khuyết rất nhiều, so với những phân hội khác vẫn còn rất đơn sơ.
Tạ Loan tận lực lựa chọn những góc độ quay hình có thể tôn lên ưu điểm của phân hội, trừ bỏ quay hình còn chọn những vị trí tốt để chụp ảnh, sau đó mới đưa lên quang não bắt đầu cắt nối biên tập đoạn phim cùng chỉnh sửa ảnh chụp.
“Sẽ post lên du tinh à?” Hạ Kỳ sáp qua hỏi.
Những đoạn phim tuyên truyền hoặc thông báo này nọ, đại đa số phân hội bảo dưỡng ấu tể đều tuyên bố trên du tinh. Du tinh là mạng internet lớn nhất trên tinh tế, tuyên truyền trên du tinh có thể xem là phương phức nhanh và tiện nhất.
Tạ Loan gật đầu, đổi tên tài khoản du tinh mình lập trước đó thành “Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể – Vân Bảo”, sau này tài khoản du tinh này sẽ là tài khoản chính thức của phân hội bọn họ.
Là nick mới đăng ký không lâu đương nhiên không có nhiều người chú ý. Hiện giờ không có cách nào tự tuyên truyền, sau khi post đoạn phim cùng hình chụp lên du tinh, Tạ Loan liền gửi cho nick hỗ trợ của “Hiệp Hội Bảo Dưỡng Ấu Tể”, đó là một tài khoản quản lý của tinh minh có nghĩa vụ giúp đỡ các phân hội làm tuyên truyền.
Được tài khoản này share tin thì ít nhiều sẽ có chút hiệu quả tuyên truyền. Tạ Loan định chờ xem hiệu quả tuyên truyền thế nào, nếu thực sự không tốt thì phải nghĩ tới cách dùng tiền để quảng cáo.
Muốn quảng cáo trên du tinh kỳ thực cũng không quá khác biệt với mua thủy quân trên weibo, một là mua bên bên phía chính phủ, hai là liên hệ với doanh tiêu. Thế nhưng giá cả quảng cáo trên du tinh thực sự quá đắt đỏ, nếu không nhất thiết thì Tạ Loan muốn tận lực tiết kiệm một chút, dù sao giai đoạn khởi đầu có rất nhiều việc cần chi tiền.
Sau khi post đoạn phim cùng hình ảnh tuyên truyền, Tạ Loan cũng không canh giữ trước quang não chờ xem hiệu quả mà tiếp tục làm những việc mình cần làm, quay về phòng chăm sóc ấu tể. Ngược lại Hạ Kỳ thì có chút khẩn trương, cứ cách một lúc lại chạy tới văn phòng xem.
Thế nhưng vô luận Hạ Kỳ khẩn trương thế nào, lượt share cũng chỉ có nick hỗ trợ, yêu thích cũng chỉ có mười mấy cái, thế nhưng phần lớn đều là do những phân hội khác thân thiện like giúp!
Hạ Kỳ không khỏi cảm thấy có chút thất vọng, cả người ỉu xìu, lúc ăn cơm tối mọi người liếc mắt một cái liền nhận ra được.
Bị Phùng Văn Tiên hỏi nguyên nhân, Hạ Kỳ liền nói ra, nói xong thì nhanh chóng điều chỉnh lại tâm tình của mình.
Kỳ thực đây là chuyện bình thường, Hạ Kỳ biết, Tạ Loan cũng biết.
Quả nhiên số tiền này không thể nào tiết kiệm được… cũng có thể coi là nằm trong dự tính, Tạ Loan bình tĩnh tiếp nhận, chuẩn bị sáng mai sẽ mua quảng cáo.
Nghe nhóm đồng sự lên tiếng an ủi, Trát Lạp Đức ở bên cạnh không nói tiếng vào, chỉ yên lặng liếc nhìn quang cảnh xung quanh.
Đợi đến buổi tối đi ngủ, ngồi trong phòng bảo vệ, Trát Lạp Đức mới lôi chiếc thông tấn khí đã một đoạn thời gian không dùng tới ra. Cầm thông tấn khí nhíu mày suy nghĩ vài giây, cuối cùng Trát Lạp Đức quyết định liên lạc với một người khá đáng tin.
Với quy luật làm việc cùng nghỉ ngơi của quân nhân, La Ân vừa mới được thăng chức trung tướng tinh minh mới nằm xuống giường ngủ được mấy chục phút thì bị âm thanh từ thông tấn khí đánh thức, cái tên xuất hiện trên màn hình làm anh lập tức không còn chút buồn ngủ nào.
“Thống soái, anh đang ở đâu vậy?! Tôi biết anh bực bội chuyện dị năng nhưng anh không thể không nói tiếng nào đã biến mất hơn một tháng như vậy a.” Trung tướng trẻ tuổi La Ân cào cào mái tóc bởi vì nằm mà có chút rối loạn của mình, ở quân bộ anh có thể xem là được một tay Trát Lạp Đức đề bạt thăng tiến, vẫn luôn kính trọng Trát Lạp Đức.
“Cho dù không có dị năng, bên quân bộ có người nào không khách khí với anh chứ. Dù sao hiện giờ cũng là thời đại hòa bình, mấy năm nay cũng không phát sinh trận chiến nào lớn, ngài xuất ngũ vừa vặn cũng có thể nghỉ ngơi một phen, cứ coi như mình xin nghỉ dài hạn đi…” Tới cuối cùng còn dùng tới kính ngữ, trung ấn La Ân cố gắng khuyên giải đối phương.
Vừa kết nối thông tin đã bị trách móc khuyên nhủ một phen, Trát Lạp Đức nghẹn vài giây mới nói: “Dị năng của tôi không bao lâu nữa sẽ khôi phục.” Ông dừng một chút rồi nói tiếp: “Không nói chuyện này, lát nữa cậu làm giúp tôi một chuyển, cậu dùng tài khoản du tinh của mình share đoạn phim tuyên truyền của một phân hội bảo dưỡng ấu tể gọi là Vân Bảo. Share xong nhớ gọi thêm đám nhóc kia, bảo chúng nó cũng share luôn.”
La Ân trung tướng bị lượng tin tức vừa nhận được chấn động có chút choáng váng, đầu tiên là vui sướng vì câu trước, thế nhưng lại bị câu sau làm mờ mịt không hiểu gì cả.
“Share đoạn phim tuyên truyền, đây là vì…” Mới định mở miệng hỏi, La Ân lại bị đối phương vô tình ngắt ngang.
“Bảo làm thì làm đi, nói nhiều như vậy làm gì.” Trát Lạp Đức miệng hùm gan sứa nói. Ông không thể nào nói mình đang làm bảo vệ của phân hội này, hơn nữa trước mắt còn là ăn nhờ ở đậu.
Trung tướng La Ân đang cầm thông tấn khí theo phản xạ rụt cổ: “Tôi share, tôi lập tức share ngay.”
Nói xong La Ân phát hiện thông tin đã bị cúp, buông thông tấn khí xuống, La Ân trung tướng bật dậy làm chuyện mình vừa đáp ứng.
Vì thế sáng hôm sau, du tinh liền bùng nổ một trận.
“Eo ơi eo ơi, phân hội bảo dưỡng ấu tể Vân Bảo kia rốt cuộc có hậu trường thế nào vậy?! Một trung tướng, một thiếu tướng, còn có ba bốn sĩ quan cấp tá share đoạn phim tuyên truyền của bọn họ a—-!!”
“Theo tra xét trên tinh mạng thì phân hội này không nằm trong danh sách ba ngàn phân hội đứng đầu, cũng không biết là thế nào nữa.”
“Tình huống thế nào tôi không biết, thế nhưng tôi biết bối cảnh phân hội này có chút lợi hại.”
Những bình luận tương tự như vậy chiếm đại đa số ở phần bình luận bên dưới, share đã đạt tới vài ngàn, like thì càng khỏi phải nói.
Sáng sớm nay Hạ Kỳ vẫn chưa từ bỏ ý định lên du tinh xem thử, kết quả bị số liệu này làm trợn mắt há hốc, trực tiếp sững sờ tại chỗ.