Hi, Kiểm Sát Trưởng Đại Nhân

Chương 27



“Mạt Thương, chúc mừng chị.”

“Triệu tỷ………..Không,không phải…….Phải gọi là Phó phòng kiểm sát Triệu.”

“Chúc mừng chị phó phòng……”

Triệu Mạt Thương vẫn biết mình bị chèn ép, chính là lần này rất kỳ quái, cô cư nhiên được thăng chức, hiện tại là phó phòng kiểm sát.

Tuy rằng thăng quan thành Phó phòng, Triệu Mạt Thương lại vẫn như trước ở văn phòng cũ cùng với hai kiểm sát viên khác.

Ngồi ở vị trí của chính mình, có chút ngây người nhìn điện thoại di động của mình, Triệu Mạt Thương trầm mặc.

Đã hơn một tháng không có bất kỳ liên lạc nào với Thương Mặc.

Lúc trước là cô nói không liên lạc, nhưng một tháng qua lại làm cho cô khổ sở, dày vò.

Cô chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích một nữ hài tử, càng không nghĩ mình sẽ đối với bất cứ người nào mà muốn mãnh liệt,xúc động được gặp như vậy.

Từ trước……………

Di động bỗng nhiên vang lên, đánh gãy suy nghĩ của Triệu Mạt Thương, Triệu Mạt Thương phục hồi lại tinh thần, cầm lấy di động, nhìn đến tên người gọi thì cảm thấy nao nao.

Alo?

“Mạt Thương, buổi tối cùng nhau ăn cơm đi.” Đầu điện thoại bên kia thanh âm người nam nhân vang lên từ tốn, Triệu Mạt Thương thở dài.

“Không được, tôi không nghĩ ở bên ngoài ăn.”

Nam nhân như trước không đồng ý vẫn cố nói, “Mạt Thương, anh biết em vì còn vì chuyện lần trước mà giận anh, anh biết sai lầm rồi, em tha thứ cho anh đi.”

Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng nhăn lại mi, nhìn hai người trong văn phòng một cái, đứng lên đi ra ngoài, thẳng đến góc cầu thang, “Tôi không có giận, chúng ta đều có những mục tiêu theo đuổi của riêng mình.”

“Mạt Thương, anh biết sai lầm rồi, anh nghĩ mời em ăn một bữa cơm không được sao?” Thanh âm tội nghiệp của người nam nhân vang lên, Triệu Mạt Thương trầm mặc hồi lâu nói, “Tào Minh Nghĩa, chúng ta đã không thể nào ở chung nữa, vẫn là tốt nhất không nên tiếp xúc nhiều.”

“Em……….” Tào Minh Nghĩa bị lời nói của Triệu Mạt Thương làm cho tức giận, kêu một tiếng, đang muốn phát giận, lại cố dịu xuống, “Mạt Thương, chúng ta cảm tình nhiều năm như vậy, em muốn vứt bỏ như vậy sao?”

“Tôi còn có việc, cúp máy trước.” Triệu Mạt Thương lạnh lùng nói, đem điện thoại cúp máy, cầm di động đi trở lại văn phòng.

Tào Minh Nghĩa, Thương Mặc.

Hai người kia quả thực khác xa nhau.

Điện thoại này, càng làm cho cô nhớ Thương Mặc.

Cô lúc trước thật không biết bị ăn cái gì mà ngu ngốc như vậy, cư nhiên lại đi thích Tào Minh Nghĩa.

Lúc học đi học, Tào Minh Nghĩa tuấn tú, lịch sự, cùng cô giống nhau, đều là những người thích đọc sách, trên người dáng vẻ thư sinh, càng làm cho cô cảm thấy trên người Tào Minh Nghĩa là một người chính khí, cũng không nghĩ………

Quả nhiên xã hội là một cái chảo nhuộm màu.

Triệu Mạt Thương có chút cảm thán nghĩ, trong đầu lại hiện lên vẻ mặt thản nhiên của Thương Mặc, khóe miệng hơi hơi gợn lên nhìn giống như đang cười, không khỏi lại bắt đầu giật mình.

Mỗi lần đi về nhà đi ngang qua trung tâm tập thể hình, cô đều nhịn không được nhìn đến trước cửa nghía một cái, nghĩ trong lòng Thương Mặc có hay không trùng hợp sẽ từ bên trong đi ra, chính là cuối cùng một lần lại một lần làm cho cô thất vọng.

Cùng Thương Mặc quen biết cũng mới mấy tháng, gặp nhau như vậy vài lần, lúc đầu chán ghét, tiếp theo kinh ngạc tán thưởng, tiếp theo đó lại là hảo cảm…………

Vốn tưởng rằng chính mình cùng với Thương Mặc có nhiều điểm giống nhau nên mới hảo cảm, cũng không nghĩ nhưng ở chung lâu ngày sẽ chậm rãi chuyển hóa thành cái loại vừa gặp sẽ cảm thấy tâm tình vui sướng.

Vừa gặp sẽ cảm thấy vui sướng a………

Triệu Mạt Thương không khỏi cười khổ một chút.

Cô là rất lâu rồi không cùng ai đó hẹn hò đi, cư nhiên hội quên mất loại sẽ gặp người trong lòng thì cảm thấy vui vẻ.

Thương Mặc…………Không biết thời điểm Thương Mặc thời điểm đến viện kiểm sát thực tập, có thể hay không còn có thể thích cô.

Triệu Mạt Thương hít một tiếng, mở ra tập hồ sơ trên bàn nhìn xuống.

Cô không hối hận khi đưa lời đề nghị kia cho Thương Mặc, có lẽ mấy tháng sau cô đối với Thương Mặc như trước vẫn thích, mà có lẽ Thương Mặc sẽ không còn thích cô nữa, nhưng cô chính là không hối hận.

Chuyện cảm tình, vốn là không thể miễn cưỡng.

Thích chính là thích, trốn tránh cũng vô dụng, lừa mình dối người cũng vô dụng.

Cũng tự nhiên, không thích chính là không thích, trái cây ép chín, luôn không ngọt.

Ở bên kia, Thương Mặc vừa kết thúc tiết học, một tay cầm ly nước, một tay cầm sách giáo khoa đi đến dưới lầu ký túc xá, cũng rất kinh ngạc khi nhìn thấy một chiếc xe thể thao màu đỏ thật phong cách đậu ở chỗ đó, không khỏi nhăn lại mi.

“Thiếu chủ!” Linh Lung vẫn đứng ở một bên chờ Thương Mặc trở về, rõ ràng có thẻ ra vào cũng có chìa khóa ký túc xá, chính là không dám lên lầu, chính là đứng ở bên cạnh xe chờ, khi nhìn thấy từ xa xa Thương Mặc đang đi tới, vội vàng chạy lại.

Thương Mặc không nói gì, chính là lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, lúc sau mới mở miệng, thanh âm tuy rằng nhu hòa, nhưng Linh Lung nghe ra là có chút nghiêm khắc.

“Như thế nào lại đến đây?”

Linh Lung cúi đầu không dám nhìn đến Thương Mặc, cúi đầu nói, “Linh Lung lo lắng Thiếu chủ.”

Thương Mặc phiêu mắt đến Linh Lung liếc một cái, đi qua người cô, “Cùng Huyên tỷ trở về đi.”

Linh Lung xoay người, nhìn bóng dáng của Thiếu chủ, cắn môi dưới vẻ mặt ủy khuất, lại không dám phản đối, “Dạ…….”

Lệnh Hồ Huyên vẫn ngồi trên xe thể thao, Thương Mặc ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn, tự đi vào ký túc xá, chỉ để lại Linh Lung cùng Lệnh Hồ Huyên ở đó.

Linh Lung ủy khuất đi đến cửa xe bên kia của chiếc xe thể thao, mở cửa xe đi vào, “Thiếu chủ nói chúng ta trở về.”

Sớm đoán được kết quả, Lệnh Hồ Huyên thở dài, khởi động xe, “Em biết rõ Thiếu chủ sẽ cư xử như vậy, cần gì phải cầu xin tôi chở em lại đây.”

Sáng sớm hôm nay, Linh Lung liều mạng cầu xin cô mang em ấy lại đây, mà cô, nhìn dáng vẻ một tháng nay tiều tụy thấy rõ, cuối cùng luyến tiếc, liền thật sự mang Linh Lung lại đây.

“Chỉ cần nhìn thấy Thiếu chủ không có việc gì là tốt rồi.” Linh Lung cúi đầu nói, “Bất luật kẻ nào bảo vệ Thiếu chủ tôi cũng không an tâm được.”

Lệnh Hồ Huyên tay đang nắm tay lái run lên, mắt nhìn phía trước, “Được rồi, tôi biết.”

Điểm này, ba năm trước đây cô đã biết.

Thương Mặc mặt không chút thay đổi đi vào ký túc xá, nhưng không có lên lầu, mà đứng nhìn về phía của Lệnh Hồ Huyên và Linh Lung đang đứng, thẳng đến khi nhìn thấy chiếc xe thể thao màu đỏ đi rồi, thế này mới có chút mệt mỏi đi lên lầu.

Nàng cũng không biết làm như vậy là đúng hay không?

Bất quá, vô luận có chuyện gì xảy ra Lệnh Hồ Huyên sẽ chiếu cố tốt cho Linh Lung.

Thương Mặc buổi chiều lại không có tiết, ở trong ký túc xá tự học một chút, làm một chút bài tập của cuộc thi tư pháp, tới thời điểm chạng vạng, đứng lên duỗi thẳng người, cuối đầu nhìn thời gian, ra ngoài.

Bên kia, sau khi Triệu Mạt Thương tan tầm, có chút bất đắc dĩ đi đến một nhà hàng Tây.

Tào Minh Nghĩa vẫn là chưa bỏ ý định, cư nhiên dám kêu một đồng học lúc trước hẹn cô, nói là ba người đã lâu không gặp mặt, cùng nhau ăn cơm.

Bạn đồng học kia cùng cô quan hệ cũng rất tốt, cô không tiện cự tuyệt, đành phải đáp ứng.

Đi vào nhà hàng Tây, Tào Minh Nghĩa sớm ngồi vào một cái ghế dựa sát cửa sổ, bên cạnh còn có một nữ nhân, diện mạo tuy rằng bình thường, nhưng cũng có một chút khí chất.

Triệu Mạt Thương đi trên giầy cao gót tao nhã đi qua, kéo ra cái ghế ngồi xuống, đối với nữ nhân kia cười cười, “Dương Vũ, đã lâu không gặp.”

“Đúng vậy.” Nữ nhân bị gọi Dương Vũ nhìn Triệu Mạt Thương cười, “Tôi nghe Minh Nghĩa nói cậu được thăng chức nha.”

Nhẹ nhàng nhíu mi, nhìn Tào Minh Nghĩa ngồi ở đối diện mình vẻ mặt tươi cười, Triệu Mạt Thương trong lòng có chút khó chịu, trên mặt cũng bất động thanh sắc, “Ừ. Phó phòng kiểm sát.”

“Ha ha, chúc mừng.” Dương Vũ có chút hâm mộ nói, “Thực hâm mộ cậu nha, nhanh như vậy đã thăng chức.”

Triệu Mạt Thương nhẹ nhàng nhợt nhạt cười, bưng lên ly nước phục vụ rót cho mình uống một ngụm, “Tào thẩm phán tin tức cũng thực nhanh nhẹn.”

“Ha ha………..” Tào Minh Nghĩa vẻ mặt si tình nhìn Triệu Mạt Thương, “Tin tức của em thôi………..”

Triệu Mạt Thương từ chối cho ý kiến quay đầu không trả lời, lại nhìn người ngồi ở đối diện chính mình có chút sửng sốt, sau lại vui sướng, đứng lên đi qua bên đó, “Thương Mặc.”

Thương Mặc từ lúc Triệu Mạt Thương đến nhà hàng đã nhìn thấy cô, trong lòng kỳ thực đang do dự có nên qua đó chào hỏi hay không, lại nhìn thấy vẻ mặt của Tào Minh Nghĩa kia trong lòng có chút không thoải mái, sắc mặt thoạt nhìn có chút âm trầm.

Nam nhân ngồi ở đối diện cô có chút run sợ khi nhìn Thương Mặc như thế, nói chuyện cũng thật cẩn thận, “Z thị bên kia gần nhất có chút lộn xộn…….”

“Ừ.” Thương Mặc thản nhiên lên tiếng, tầm mắt lại nhịn không được nhìn đến Triệu Mạt Thương đang ngồi bên kia.

“Chủ yếu là hai ba cái tiểu bang liên kết với nhau vọng tưởng đem bang của mình tiêu diệt, tôi cùng Tỉnh Viêm đã có kết hoạch chế định tốt.”

“Ừ.” Thương Mặc cúi đầu uống cà phê, ánh mắt vẫn thỉnh thoảng liếc nhìn về phía Triệu Mạt Thương, thời điểm nhìn thấy Triệu Mạt Thương đang nhìn chính mình, tim bỗng đập mạnh, vội vàng cúi đầu uống cà phê, vẻ mặt trấn định.

Không biết…………..Triệu Mạt Thương có thể hay không gọi nàng?

Thương Mặc có chút mong chờ nghĩ, lại cảm thấy ý tưởng này quá mức kỳ lạ.

Không phải nói sau khi cuộc thi tư pháp kết thúc mới liên hệ sao? Mới một tháng thôi……….

Như thế nào có khả năng……..

Ngoài dự định, Triệu Mạt Thương bỗng nhiên gọi tên mình, còn hướng tới bàn mình đi tới.

Thương Mặc nhìn Triệu Mạt Thương, bởi vì cô hành động ngoài dự định của chính mình, làm cho bản thân có chút ngu si.

Triệu Mạt Thương đi đến trước mặt Thương Mặc mới chú ý đến đối diện Thương Mặc còn có một nam nhân đang ngồi, tâm không khỏi trầm đi một chút, lại vẫn là lộ ra tươi cười, “Cư nhiên ở trong này gặp em.”

Thương Mặc đứng lên, nhức đầu, cũng không thèm nhìn cấp dưới của mình liếc mắt một cái, “Dạ vâng…………”

“Ừ………….” Triệu Mạt Thương ngưng mắt nhìn nàng hồi lâu, bỗng nhiên nghiêm mặt, “Em khẳng định là từ sớm đã nhìn thấy chị đúng không?”

“Sao?…………” Thương Mặc có chút xấu hổ nhìn nhìn xung quanh, có chút cố gằng xấu hổ nói, “Học tỷ, đã lâu không gặp.”

Triệu Mạt Thương lộ ra chút tươi cười, “Ừ. Đã lâu không gặp.”

Lại nhìn đến người nam nhân ngồi đối diện liếc mắt một cái, “Vị này là………”

“A…………….” Thương Mặc tại đây một khắc bỗng dưng tâm linh tương thông, từ trong mắt Triệu Mạt Thương nhìn ra gì đó, “Đây là…..biểu ca của em.”

Khó được một lần ở trước mặt thuộc hạ hiện ra tia bối rối, Thương Mặc lại một chút cũng không cảm thấy mất mặt, trong lòng thong thả chấn định lại một chút, “Mới từ Z thị qua đây, mời em ăn cơm.”

Nam nhân trong lòng giật mình, trên mặt cũng không dám lộ ra tia khác thường, chính là đối với Triệu Mạt Thương gật đầu, “Xin chào.”

Biểu ca……

Triệu Mạt Thương nghe được lời giới thiệu từ Thương Mặc, cảm xúc bất mãn lập tức biến mất, “Xin chào.”

Thương Mặc đứng ở một bên, nhìn nữ nhân vẻ mặt tươi cười, đáy lòng như có dòng nước ấm chảy qua.

Hơn một tháng qua, cô không có quên cô ấy, cô ấy cũng không quên cô.

TBC

—————

Ôi….edit mấy chương này mệt qá…khi nào hai bạn mới tới đây:v:v:v


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.