Hi, Chồng Trước

Chương 9: Sáng tỏ



Edit + Beta: Tris

Cái này Trần Nhã có chút không hiểu, Trình An chỉ có thể căng da đầu ra mà giải thích: “Mẹ An Triết bị bệnh, trùng hợp cũng ở bệnh viện này, hôm qua chúng tớ chỉ tình cờ gặp được mà thôi.”

Cô cũng biết giải thích như này không có tí thuyết phục nào nhưng đây cũng là một nửa sự thật rồi nha, cô không thể đem toàn bộ chuyện ngày hôm qua ra kể được, mà có khi nói ra các cô ấy cũng chẳng tin…..

Cô vừa giải thích xong thì chuông điện thoại vang lên, số lạ a, ấn nghe mới biết là An Triết: “Thật xin lỗi, hôm qua tôi lại quên mất; tôi đã bảo Trần Thông cầm hộp giữ nhiệt qua trả cho em, giờ chắc hẳn cậu ấy cũng tới nơi rồi.”

Cô không để âm lượng quá lớn, chỉ có Trần Nhã gần cô nhất mới nghe được nội dung đối phương nói.

Trần Thông cảm thấy giờ phút này bầu không khí có chút quái dị, lên tiếng nói mình cần phải rời đi; Hà Phong mượn cơ hội này cũng mang Hứa Thiệu Huy ra ngoài, trong phòng bệnh chỉ còn lại ba người họ.

Trần Nhã rất tò mò nên vội vàng hỏi: “An An, đây là vận đào hoa đến sao? Có cả đại minh tinh a.” Phụ nữ luôn luôn bát quái, lại nói Trần Nhã cô cùng Hứa Thiệu Huy không quen thuộc lắm nên đương nhiên cô phải hóng chuyện rồi.

“Cái gì mà đào hoa chứ, chỉ là trùng hợp gặp vài lần. Ngay cả bác sĩ Hứa cũng thế, trùng hợp gặp được mà thôi; đều không phải là người quen, cậu đừng có suy nghĩ lung tung.” Trình An nhanh chóng bảo Trần Nhã ngừng lại , cái này làm sao tính là đào hoa được, ai trong bọn họ cũng đều không quá đáng tin.

Trần Nhã đem người kéo ra ngoài ban công, thật nghiêm túc nói với cô: “An An, tình huống của cậu như nào tớ đều nói với bác sĩ Hứa rồi, người ta lớn lên ở nước ngoài, khả năng sẽ không quá để ý như vậy; lúc tớ nói anh ấy cũng không hề do dự liền đáp ứng gặp mặt. Sau đó bởi vì gặp tình huống đặc thù nên không đến kịp, chuyện ngày đó đúng là anh ấy sai, nhưng hiện tại tớ thấy bác sĩ Hứa rất để bụng việc này, cậu cảm thấy thế nào?”

Trần Nhã sẽ không nghi ngờ An An cùng đại minh tinh kia có cái gì đó, hai người họ chênh lệch quá lớn; cô thật sự cảm thấy Trình An và bác sĩ Hứa ở chung một chỗ khá tốt. Chỉ là cô hiểu tính cách An An, thời điểm sau khi Hứa Thiệu Huy đi vào cả người cô ấy đều co quắp, có thể thấy bác sĩ Hứa đối với An An vẫn là người xa lạ mà thôi.

Bên này Hà Phong cũng dò hỏi ý tứ Hứa Thiệu Huy, cũng không hẳn là dò hỏi, trên mặt hắn đều tràn ngập vẻ nguyện ý tác hai người bọn họ; hắn chỉ đem tình huống Trần Nhã nói kể lại một lần, lúc trước hắn cũng không biết Trình An là con gái Dương tổng của Trình thị.

Ý của anh rất rõ ràng, giới thương nghiệp Hải Thành đều biết Dương tổng có một đứa con gái, hơn nữa còn là “con gái riêng”, tình hình cụ thể như nào anh không rõ nhưng cái tin đồn này thì có nghe qua.

“Trước hôn lễ của cậu mình đã từng nhìn thấy cô ấy, đến hôm đó gặp lại mình liền có cảm giác đây chính là duyên phận; nói về gia thế, nhà mình cũng không kém, về phần những cái khác tớ đều không để ý, mình thật sự quyết định theo đuổi cô ấy.” Hứa Thiệu Huy rất chắc chắn trả lời.

Cuối cùng Trình An vẫn chọn suy nghĩ lại, cô chưa từng nói qua chuyện yêu đương; vốn là suy nghĩ đến tình trạng thân thể của mẹ, nếu nhà cô có một vị bác sĩ, có chuyện xảy ra cũng yên tâm hơn phần nào. Nhưng cô không hy vọng tình cảm của mình dính tạm chất, ngay từ đầu mục đích của cô đã không đơn thuần tí nào, bây giờ suy nghĩ rõ ràng, cô thật sự cần suy xét thận trọng một chút.

Thật ra cũng như bao cô gái mơ mộng khác, trong đầu cô cũng có chút ảo tưởng nho nhỏ: hy vọng tìm được một người có thể để cô trong lòng bàn tay mà nâng niu, có một tình yêu đơn giản, say đắm một đời là đủ rồi.

­___________

Tình hình là cách vách, Trần Thông không giỏi lừa gạt, không qua nổi mắt Quan Tuyết; Khang Tây Triết nhận được tin liền gọi cho mẹ mình: “Mẹ, hộp cơm ngày hôm qua là con gái của dì phòng bên làm.”

Quan Tuyết cúp điện thoại, nửa ngày mới hồi phục tinh thần, bà đã bảo mà, tay nghề tốt như vậy khẳng định không phải con trai làm; lại nói đứa con này biết bà thích ngọt, đặc biệt thích ăn món cà chua xào trứng ngọt ngọt.

Ngày hôm qua khi con trai rời đi thần sắc có chút không đúng, nhìn có vẻ tâm tình đang rất tốt; nó lại còn ra ban công đứng rất lâu, ban công phòng này với phòng bên cạnh cách khá gần, con bà sẽ không theo cô nương nhỏ người ta….. Ghê thật, không được rồi, bà phải sang bên cạnh xem mới được, nói không chừng sau này còn thành thông gia ý chứ!

“Phu nhân, ngài vừa tiêm xong lại ra ngoài luôn như vậy quá nguy hiểm.” Quan Tuyết vừa muốn xuống giường đã bị dì giúp việc ngăn cản, bà ngẫm lại thấy cũng đúng, chỉ có thể trở về giường nằm đợi.

Từ sau hôm lễ lần đó, con trai bà càng trở nên ít nói hơn; 5 năm trước đột nhiên nó bảo muốn đi đóng phim, liền từ bỏ thứ yêu thích mà gia nhập giới giải trí; từ nhỏ nó đã không thân với bố, cũng dứt khoát từ chối tài nguyên của Khang gia, mấy năm qua nó không nóng không lạnh, cứ như vậy đến tận bây giờ.

Bà luôn cảm thấy nội tâm con trai rất cô đơn, nó không thích ở chung với người khác, 5 năm nay may mà quản lý của nó cũng có thể nói được nó mấy câu. Hơn nữa, con trai bà luôn không thích giới giải trí, không biết vì cái gì mà vẫn còn kiên trì?

_________

Ở phòng bên cạnh, Trình An ngồi trên ghế đối mặt với thẩm vấn của mẹ: “Tại sao con lại quen bác sĩ Hứa, còn có đại minh tinh gì đó là chuyện gì?”

Ngày trước Dương Huệ khẳng định không có thời gian quản nhiều như vậy, đứa nhỏ này từ bé đã tự lập, chuyện gì cũng không để bà phải nhọc lòng; bởi vì trong lòng bà hổ thẹn chuyện trước kia, hơn nữa chuyện tình cảm cần tự thân cảm nghiệm, không thể mù quáng; nên bà sẽ không can thiệp, chỉ là nhất định phải biết rõ nhân phẩm đối phương thế nào, làm nghề gì; tình huống gia đình cũng cần biết chút chút.

Trình An nghĩ nghĩ, mẹ và Trần Nhã hai người này đều không yên tâm về chuyện của cô, cô chỉ có thể mở miệng giải thích: “Bác sĩ Hứa là con quen trong hôn lễ Trần Nhã, anh ta là phù rể; còn về đại minh tinh kia, hắn cũng không được tính là ngôi sao lớn đi, nói đơn giản thì là diễn viên, ngày trước con xem TV nên biết, hắn lại ở cùng tòa nhà với chúng ta, hôm qua vừa vặn bọn con nhau cùng tới đây.”

Nghe cô kể xong, Dương Huệ nhíu nhíu mày, không ai hiểu con gái bằng mẹ, đại khái bà đã biết tâm tư con gái: “Được rồi, mẹ đã hiểu.”

Trình An khó hiểu: “Mẹ, cái gì con cũng chưa nói, mẹ hiểu cái gì vậy?” Dương Huệ cười cười, thúc giục cô nhanh về nhà nghỉ ngơi; giường ở bệnh viện khẳng định không thoải mái bằng giường ở nhà được.

Trên đường về Trình An vẫn luôn rơi vào trầm tư: cái gì cô cũng chưa nói a, tại sao bộ dạng của mẹ như đã hiểu rõ hết vậy?

Đem Trình An đuổi về nhà, Dương Huệ lấy điện thoại ra bắt đầu tìm kiếm minh tinh An Triết gì đó, từ cái nhìn đầu tiên bà đã cảm thấy hắn thật quen mắt, tiểu tử này giống như đã gặp qua ở đâu rồi?

Xem qua tư liệu của cậu, rồi bà gọi cho Ôn Húc: “Ôn Húc, giúp tôi điều tra một người.” Ôn Húc là một tay bà nâng đỡ, dù bà đã rời khỏi Trình thị nhưng phần quan hệ này vẫn còn đó.

Dương Huệ ở trên thương trường oai phong một cõi suốt mười năm, bà không tin mấy thông tin bát quái, lung tung trên mạng; cúp điện thoại xong, bà nghe thấy tiếng gõ cửa, dì giúp việc lại không ở đây, bà nói “mời vào” người nọ liền mở cửa tiến vào.

“Quan Tuyết?”

“Dương Huệ?”

Đã từng là thông gia, đương nhiên hai người cũng đã gặp nhau, nên Dương Huệ vẫn nhớ rõ đây là ai.

Lấy địa vị của Dương Huệ ở Hải Thành, cho dù Quan Tuyết ở trong giới vẫn luôn không lộ mặt cũng biết đến bà ấy.

Nhìn hai người đều mặc trang phục bệnh nhân, Quan Tuyết liền hiểu. Quan Tuyết nói thẳng luôn việc bà ở phòng bệnh bên cạnh, sang đây vì có một số việc muốn cùng Dương Huệ tán gẫu một chút. Hai người các bà không có giao tình gì, lần qua lại duy nhất chính là hôn sự năm đó.

“An Triết là con trai Khang Tây Triết của bà à.” Trên cơ bản Dương Huệ có thể khẳng định, trách không được nhìn quen mắt như vậy, lúc trước An An kết hôn với hắn, bọn họ có gặp qua một lần. Ngũ quan của Khang Tây Triết phần lớn là giống Quan Tuyết, cùng người Khang gia khác biệt khá lớn.

Một khắc kia thấy Dương Huệ, Quan Tuyết cũng biết, người con trai thích chính là con dâu không duyên phận cũ của bà!

Quan Tuyết vẫn luôn không có cơ hội gặp Trình An, hôn lễ ngày đó bà giận dỗi nên không tham gia; hôm ấy lúc con trai rời nhà đi sắc mặt không tốt khi trở về lại càng kém, nên sự tình ngày đó bà cũng không dám hỏi. Sau này bà để ý con trai luôn hữu ý vô tình cười trộm cho đến khi nghe nói Trình An rời khỏi Hải Thành, nó liền không cười nữa, nên bà đoán: thằng bé nhà bà thích cô bé kia rồi.

Có thể gặp nhau ở đây chứng tỏ hai đứa nhỏ có duyên phận, bà quyết định vì con trai tranh thủ một phen: “A Triết nó tuy rằng tiến vào giới giải trí nhưng chưa bao giờ có tai tiếng gì, cảnh hôn nó đều không diễn. Chính là thằng con tôi có chút ương ngạnh, nhận định cái gì thì là cái đấy, đụng phải con gái đều đi đường vòng….” Nhắc tới con trai bà có chút không kìm được chỉ là nhìn thấy Dương Huệ không bằng lòng nghe bà liền dừng lại.

“Bọn họ lấy giấy ly hôn lúc nào vậy?” Lúc Trình An rời khỏi Hải Thành Dương Huệ mới biết chuyện hai người họ ly hôn. Bà vẫn luôn không hiểu, bọn họ ngày đó còn chưa thấy qua nhau như thế nào đã ly hôn rồi? Giấy kết hôn là thông qua quan hệ để làm, ảnh chụp bên trong cũng là nhờ người ghép, ảnh chụp chung trong hôn lễ đều là giả, bây giờ ngầm lại hồi đó vì để hợp tác với Trình gia, Khang gia cũng thật chịu chi.

Cái này Quan Tuyết biết, bà chưa thấy qua chứng nhận kết hôn của bọn họ nhưng giấy ly hôn thì đã thấy: “Chính là vào hôm kết hôn.”

Lúc này Dương Huệ liền sáng tỏ, An An là cái tiểu mơ hồ, lại mù mặt; chỉ mới gặp qua một lần, bà khẳng định nó sẽ không nhớ Khang Tây Triết, hiện tại hắn lại dùng nghệ danh, An An căn bản chỉ coi hắn là người xa lạ.

“An An không nhớ rõ hắn, chuyện này không cần nhắc lại, bọn họ bây giờ không thích hợp!” Dương Huệ thật sự không vui, vụ liên hôn năm đó bà đã rất hổ thẹn với An An, hiện tại bà chỉ có mong muốn duy nhất là bù lại được những tổn thương của con gái; đối với người có thể làm con bé nhớ lại chuyện cũ, bà đều không thích, đương nhiên càng không hy vọng bọn họ tiếp xúc với con bà.

Cho nên bà liền trực tiếp tỏ rõ thái độ của mình: “Bảo con trai bà tránh xa con gái tôi ra; con bé An An rất ngoan cũng rất thích ở nhà, chỉ cần con bà không chủ động tiếp cận, bọn họ sẽ không có cơ hội gặp nhau. An An đã bị lợi dụng qua một lần, các người làm ơn tha cho con bé đi; tôi cũng đã trừ chức ở Trình thị rồi nên lần này tôi nhất quyết không để bất cứ điều gì ảnh hưởng tới hôn sự của nó.”

Quan Tuyết không nghĩ tới thái độ của bà ấy lại gay gắt như vậy, liền có chút sốt ruột: “Dương Huệ, lúc trước A Triết đồng ý liên hôn là vì tự do của tôi; bởi vì nó đồng ý nên Khang Trạm mới chấp nhận ly hôn. Bà biết rõ, nó không giống bên ngoài đồn đại, thằng bé không phải con riêng. Lúc trước bà chọn nó, hiện tại để cho chúng nó tự mình lựa chọn một lần không được sao? Lần này không có xung đột lợi ích, Khang gia cũng không có quyền lợi dụng nó, tôi đã liên lụy con trai một lần, sau này cũng chỉ mong nó vui vẻ.”

Khi đó, bên ngoài vẫn luôn lưu truyền Khang gia có “con vợ lẽ hào môn”, Trình gia có “con gái riêng”, hai người liên hôn thật sự là “Duyên trời tác hợp”, chính vì vậy, đợt liên hôn đó làm cho Trình gia cùng Khang gia ở Hải Thành nổi bật vô cùng. Thẳng cho đến 5 năm sau, hợp tác của hai nhà liền phai nhạt; ở Hải Thành cũng không có công ty nào chống lại được bọn họ.

Năm ấy, Khang gia chọn đối tượng liên hôn là con lớn của Khang Trạm – Khang Tây Xuyên mà không phải con trai bà – Khang Tây Triết; Dương Huệ yêu thương con gái mình, suy tính rất nhiều mặt sau đó liền chọn Tây Triết, lúc đầu nó không đồng ý, sau đó vì bà lại không thể không tiếp nhận.

Hai nhà liên hôn, các bà đã có lần gặp mặt bàn bạc, thảo luận rất lâu cho nên bây giờ không có gì phải giấu diếm cả. Hiện tại bọn họ đều đã thoát khỏi trói buộc, nên để cho hai đứa nhỏ tự mình lựa chọn không phải sao?

«Truyện đăng tải tại truyenwiki1.com: Tris2111»


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.