Vào một ngày chủ nhật:
– Thiếu gia, tôi đã điều tra được các cuộc gọi đến và tin nhắn của tiểu thư Thy Thy gửi đến cho tiểu thư Gia Mỹ. Mời thiếu gia xem qua.
Tìm ra bằng chứng mà tay của Nam run run, muốn đập nát bằng chứng mà trợ lý Kim đưa cho anh ra:
– Mịa, cái con này! Dám lợi dụng Gia Mỹ để hại Đình Đình, rồi mê hoặc thằng Phong à? Chuyến này nó chết!!
Vừa hận Thy Thy, mà anh vừa đau lòng, chẳng lẽ Gia Mỹ của anh ngốc như thế sao?
Không nghĩ ngợi, anh lái xe thẳng đến nhà của Mỹ. Một bà quản gia gìa mở cửa:
– Chào cậu. Cậu tìm ai?
– Gia Mỹ có nhà không ạ?
– Cô ấy, ra ngoài với cậu Khánh từ sáng rồi cậu ạ!
– Sao?! Chưa về sao?
– Vâng!
Không biết sức mạnh nào dẫn dắt anh đến quán cà phê mà ngày đầu anh gặp nhỏ nữa. Nhưng anh cũng bước vào và gọi một cốc chanh nóng. Dù thời điểm khác xưa, nhưng cảnh vật vẫn vậy. Có điều người con gái ngồi cạnh anh, nay còn đâu?
– Những người xung quanh em thật ích kỉ, anh ạ!
– Thôi, em đừng buồn nữa. Bọn đó không xứng để em quan tâm đâu!!
“Tiếng nghe quen quá??” anh thầm nghĩ. Rồi quay mặt lại nhìn, đúng là nhỏ rồi. Thật trùng hợp. Phải chăng là duyên trời sao??
– Anh Khánh, nãy đi bar với anh. Em uống hơi quá. Chắc phải vào nhà vệ sinh một lát!
– Ừ, em đi đi!
Mỹ đi rồi. Khánh rút trong túi một gói bột trắng để vào ly capuchino nóng của nhỏ. Sau đó điện thoại ra điện cho một ai đó:
– Mày có chắc thuốc công hiệu chứ??
“Hả?? Thuốc gì? Sao lại…?” tính của Nam thường không thích nghe lén chuyện của người khác. Có lẽ đây là lần đầu (vì liên quan đến Mỹ mà).
– Nãy đi bar, nó cứ ru rú một chỗ uống rượu, làm sao tao bỏ thuốc đó vào được.
Không biết bên đầu dây bên kia nói gì, chỉ thấy Khánh nói tiếp:
– Ừ, giờ đi vệ sinh rồi. Tao mới vừa bỏ vào. Nếu cưới được nó, anh chắc chắn sẽ không quên ơn chú mày!
Vừa lúc Mỹ đến, là lúc Khánh cúp máy điện thoại nhanh chóng.
– Anh nói chuyện với ai thế?
– Anh vừa nói chuyện với Quân xong. Nó mới thất tình ấy mà!
– Vâng! Anh à. Mình về thôi. Em thấy mệt trong người quá!
– Ngồi thêm chút nữa đi. Đây! Em uống một ngụm capuchino cho tỉnh táo một chút, rồi anh đưa em về!
Mỹ cười. Cầm tách capuchino, định uống thì một bàn tay ngăn lại. Tưởng ai? Hóa ra là người yêu cũ của nhỏ.
– Đừng uống!
– Anh có quyền gì mà cấm tôi!
– Đúng, anh có quyền gì?
Nam giận đỏ cả mặt, cầm tách capuchino từ trên tay nhỏ đưa cho Khánh:
– Uống!
– Sao anh lại bắt tôi??
Bất chợt tin nhắn trên điện thoại của Khánh đang để trên bàn sáng lên, hiện lên lòa lòa trước mắt Mỹ:”Sao nãy cúp máy vậy thằng chó, tối nay được làm con rể của tài phiệt, đừng quên anh em đấy nhá!”
– Anh Khánh!!
Mỹ cầm chiếc điện thoại lườm Khánh.
– Anh làm vậy với tôi à? Nói tôi biết, trong nước có gì??
– Anh…anh…
Nam lấy tách capuchino hất mạnh vào mặt Khánh (eo ơi, chắc kiến bu dữ lắm @@) rồi anh dẫn nhỏ đi đến công viên.
Khánh thì giận lắm, nhưng không làm gì được. Vì cũng một phần nào biết được Nam chính là cánh tay đắc lực và là bạn thân của một mafia có tiếng.
Ngồi trên đu quay, anh cứ im lặng đu cho nhỏ, không nói không rằng, nhỏ cũng thấy không khí ngộp ngạc quá. Quả thật chả giống Nam ồn ào tí nào, bèn nhỏ giọng cất lời:
– Cảm ơn anh!
– Mỹ à!
– Sao??
Nam nắm chặt cổ tay nhỏ, kéo vào lòng. Hôn lên trán nhỏ:
– Tôi nghĩ kĩ rồi, làm lại từ đầu, em nhé!!
– Anh chưa quên được mối tình đầu Mộc Linh cơ mà??!!
– Đó là quá khứ, hiện tại, người tôi yêu là em!!
– Nam à…tôi….
– Đừng như thế chứ. Chẳng giống em chút nào đâu!
Nhỏ nhìn anh, hai mắt rưng rưng, mũi đỏ au. Anh ôm chặt người con gái ấy vào lòng, hôn lên mái tóc suôn mềm. Dường như nỗi nhớ đã quá da diết. Anh không tự chủ nữa, khẽ cuối người hôn sâu đôi môi nhỏ. Lưỡi vờn lưỡi, cả hai cùng trao nhau từng hơi thở, từng vị ngọt của tình yêu. Đến khi nhỏ đã không còn hơi để tiếp tục nữa, anh mới luyến tiếc buông ra.
– Mỹ à, em có biết là em ngốc lắm không?
– Em ngốc gì?
“Đây” anh đưa bằng chứng cho nhỏ coi. Một cuốn băng ghi âm ghi lại lời nói của Thy Thy.
– “Chị Thy à. Con Mỹ là bạn thân của con Đình Đình. Chị tin tưởng nó như vậy liệu có được không?”
– “Mày thật là ngu, chẳng biết đ** gì cả. Tao làm vậy là để thấy cảnh nồi da nấu thịt cho vui thôi. Với lại, con Mỹ vậy chứ lợi hại lắm. Một khi con Đình Đình còn nó bảo vệ, tao e là kế hoạch tách nó với anh Phong sớm muộn gì cũng khó thành”.
– “Woa, chị thật là cao siêu đó nha. Đúng là chủ FC anh Phong có khác hihi.”
– “Yên tâm đi, đến đó mấy đứa cũng có phần thôi, nên ráng giúp chị đi. Một khi chị đã có anh Phong, thì anh Nam, anh Khải cũng thuộc về mấy đứa thôi.”
Tay Mỹ bắt đầu run lên trông thấy, ánh mắt chứa đựng sự tức giận, nước mắt chảy từng dòng.
– Mẹ kiếp, con chó này. Em phải giết nó!
– Mỹ à, đừng làm vậy nữa! Trước mắt, em nên giúp cho Phong và Đình Đình nối lại quan hệ như trước. Rồi còn Thy Thy, từ từ tính tiếp.
– Vậy, để em nói mọi chuyện cho Phong nghe.
– Không được đâu, em làm vậy, anh lo, Phong sẽ không tha cho em.
– Thế anh tính để con Thy Thy sống yên ổn sao?
– Anh nghĩ trước mắt, em hãy xin lỗi Đình Đình trước!
– Nhưng em còn mặt mũi nào để gặp nó nữa??
– Em có thể sửa lỗi mà. Nghe anh, hãy xin lỗi Đình Đình đi em!
– Nhưng…em….
– Anh biết, Đình Đình sẽ thông cảm cho em!
Nhỏ nghĩ rất nhiều, đúng là nhỏ sai. Có lẽ cần phải nghe lời anh, xin lỗi thôi. Tinh thần chuẩn bị. Rồi anh lái xe chở nhỏ đến nhà của Khải.
– Chào, tối rồi, cô cậu tìm ai?
Ông quản gia gìa lịch thiệp chào.
– Chúng cháu muốn tìm Đình Đình.
– Xin lỗi! Tiểu thư Đình Đình cùng với thiếu gia đi biển rồi. Có lẽ ba hôm nữa mới về.
– Nhưng…mai còn đi học mà?
– À, cậu Khải vừa nói với thầy hiệu trưởng rồi!
– Cảm ơn ông! Chúng cháu xin phép!
Nhỏ thở dài. Cuối cùng, người cần gặp lại chẳng thấy đâu. Anh nhẹ nhàng an ủi:
– Em đừng lo, rồi cũng sẽ gặp thôi!
– Vâng!
Rồi anh đưa nhỏ về nhà.
– ——————————————
Chap này để hóa giải cho bạn đọc không ghét hay hờn bạn Mỹ nữa nhá ^^ hihi