Đúng giờ, Ngô Hiểu đến đón. Từ lúc ấy, Lâm Tinh nhận ra mọi chuyện thay đổi không thể giải thích nổi. Ngô Hiểu ngồi một chiếc Mercedes bóng loáng mới toanh đỗ ngay trước cửa nhà Lâm Tinh. Trong xe ngoài người lái xe còn có một người mặc đồ Tây, tuổi chừng bốn mươi, xem ra là một nhân vật tai to mặt lớn. Chiếc xe tỏ ra quá lớn không cân xứng với cái nhà vừa cũ nát vừa đơn sơ trong cái ngõ Tĩnh Nguyên này. Nếu không phải là Ngô Hiểu mở cửa xe, gọi tên cô, cô không thể nghĩ cái xe đen bóng kia có quan hệ gì với mình. Cô ngồi vào xe, lòng đầy nghi ngờ hỏi, Xe của ai, anh đúng là rất giỏi. Ngô Hiểu nói, Đây là xe của công ty của bố. Lâm Tinh cười với người đàn ông ngồi hàng ghế trước, vội vã xin lỗi. Người kia nở nụ cười lịch sự đáp lễ, nói không dám, không dám. Đến sân bay, Lâm Tinh thấy người đàn ông kia tỏ ra ân cần, giúp hai người đăng ký vé, sau đấy đưa cho Ngô Hiểu, vẻ mặt tươi cười dặn anh vài câu rồi chào anh, không khỏi làm Lâm Tinh ngạc nhiên. Cô khẽ hỏi Ngô Hiểu: Bác ấy không đi với chúng ta à? Ngô Hiểu hỏi lại: Ai cơ? Lâm Tinh chỉ vào người kia. Ngô Hiểu nói, Bác ấy không đi, mà chỉ đưa tiễn chúng ta.
Một lần nữa Lâm Tinh lại giật mình, ngồi xe xịn, có người đưa tiễn, tưởng đâu hai người như cán bộ cấp nào đấy. Lên đến máy bay rồi Lâm Tinh mới biết, hai người ngồi khoang hạng nhất. Tại sao hai người lại có được vinh dự ấy? Cô chiêu đãi viên khoang hạng nhất vô cùng chu đáo, vô cùng lịch sự, khiến Lâm Tinh ngỡ mình lạc vào một thế giới khác. Cô hỏi Ngô Hiểu, Ngồi khoang hạng nhất này mất bao nhiêu tiền? Ngô Hiểu nói, Chả biết, công ty của bố mình mua vé hợp đồng của công ty hàng không. Dùng không hết quá thời hạn coi như bỏ, cho nên không ngồi cũng uổng.
Ngô Hiểu giải thích. Lâm Tinh thở phào nhẹ nhõm, nhưng vẫn chưa hết nghi ngờ. Đến Cát Hải, vừa ra khỏi nhà ga sân bay, ngoài cửa đã đậu sẵn một chiếc Cadillac dài ngoẵng. Chiếc xe trông rất có phong độ chạy vào thành phố. Lúc này Lâm Tinh mới tin rằng, cái anh chàng thổi saxo, ăn vụng cơm lại còn vay của cô năm chục đồng, là con cái một gia đình giàu có siêu hạng.
Chiếc Cadillac chạy qua khu phố sầm uất, tiếp tục chạy về phía tây, ra ngoại thành, một lúc sau, xe chạy vào một khu rừng tuyệt đẹp. Lâm Tinh thấy một thảm rừng bách bao quanh một hồ nước trong xanh, bao quanh mấy tòa nhà nhỏ màu vàng nhạt. Khoảng đất trống trước mỗi tòa nhà có rất nhiều xe con sang trọng, những người lái xe ngồi nói chuyện. Trông thấy chiếc Cadillac dừng lại, tất cả không ai bảo ai, cùng vươn cổ ra nhìn. Anh nhân viên đi theo xe hướng dẫn hai người vào một tòa biệt thự, đi qua không biết mấy cửa, mấy hành lang rồi rẽ, đưa hai người vào một căn phòng như phòng tổng thống trong khách sạn năm sao, mời họ tạm nghỉ. Hai người vừa ngồi xuống, một cô phục vụ đưa trà nước và khăn nóng vào. Ngô Hiểu hiển nhiên đã quen với những thứ đó. Anh vào nhà vệ sinh rửa mặt, chải tóc. Từ lúc ấy Lâm Tinh bắt đầu chú ý đến thói quen của Ngô Hiểu. Trước đây cô chỉ biết phần lớn thời gian anh ngồi trầm mặc, không thích quan hệ với ai, mà không biết anh cũng chăm chút sửa soạn, áo quần tề chỉnh, hơn nữa mỗi lần nhìn thấy gương cũng đều ngắm nghía. Báo chí đã nói, một trong những cái hại của người từ nhỏ sống trong nhà trẻ đến bậc tiểu học là con trai bị nữ tính hóa, nên Lâm Tinh không lấy làm lạ cái cách ngắm nghía của Ngô Hiểu.
Ngô Hiểu cứ loay hoay mãi trong nhà vệ sinh. Lâm Tinh ngồi buồn liền từ phòng khách đi ra hành lang nhìn quanh. Chung quanh là thảm cỏ xanh mướt, tuy thời tiết chưa sang tháng Chín, nhưng cỏ vẫn xanh nhức mắt. Lâm Tinh muốn đi dạo, nhưng không biết nơi này có cấm kị gì không, đành đứng ngắm nhìn. Những ngôi biệt thự nhỏ màu vàng nhạt giống như những chú bé đứng vai kề vai, một áng mây chiều mỏng tang buông rủ. Màu sắc những ngôi nhà hài hòa với màu cỏ non tơ giống như một bức tranh thủy mặc tinh tế và mông lung mờ ảo. Không khí trong lành lửng lơ giữa mặt đất và trời chiều không thể có ở Bắc Kinh ô nhiễm, khiến Lâm Tinh tham lam hít thở. Đang lúc khoan khoái, bỗng nghe thấy phía sau có tiếng chân bước dồn dập. Mấy nhân viên phục vụ vẻ hốt hoảng vội vã đi tới. Sau khoảnh khắc yên tĩnh vang lên tiếng người, một tốp người có bộ mặt lãnh đạo uy nghiêm từ phía hành lang đi tới, họ lớn tiếng phê bình ai đó, sự việc nào đó. Nhưng là ai, là việc gì thì Lâm Tinh không biết. Xem ra họ chỉ trích chỗ này chỗ nọ không ra gì. “Ông Tường sắp đưa người nước ngoài về. Các người cho đến lúc này vẫn chưa bố trí xong. Việc đối ngoại không có việc nào nhỏ. Tôi nhấn mạnh không biết bao nhiêu lần rồi, cuối cùng còn một đống việc…” Những người chung quanh xôn xao: “Phải phải, ông Công nhắc nhở nhiều lần. Chiều nay chúng ta kiểm tra không kỹ…” Đám người không để ý đến Lâm Tinh đang đứng bên thảm cỏ, họ tiền hô hậu ủng vây lấy người kia, rồi cùng biến mất nơi cuối lối đi.
Lâm Tinh quay về phòng khách, cuối cùng Ngô Hiểu cũng đã rửa mặt, chải đầu xong, mặt mày sáng sủa từ trong nhà vệ sinh đi ra. Lâm Tinh cười: “Cô gái sắp lên kiệu hoa đấy à?” Ngô Hiểu thanh minh: “Đi máy bay bẩn lắm, bạn không vào rửa một chút.” Người vừa nãy ra sân bay đón họ bước vào, mời hai người đi ăn cơm. Hai người đi theo anh ta đến nhà ăn. Dọc đường, Lâm Tinh nhìn vào những ô cửa mở, trông thấy những là phòng họp, phòng khách, phòng chiêu đãi sang trọng. Lúc này là giờ ăn buổi chiều, nhân viên phục vụ đang sắp xếp. Hai người đi qua một sảnh lớn, Lâm Tinh trông thấy người ở đây đều đang bận đón mấy ông Tây tóc vàng mắt xanh vào phòng. Các vị khách nước ngoài vừa đi vừa nói cười vui vẻ. Một người Trung Quốc giống như một học giả, mọi người trông thấy đều cúi chào, nhường lối đi, tỏ ra lễ độ, gọi ông là Tường. Lâm Tinh và Ngô Hiểu được đưa vào một phòng ăn nhỏ, ở đây yên tĩnh. Cơm xong, họ được thông báo, bố của Ngô Hiểu đang bận, tối nay không đến đây được, chỉ có thể ngày mai mới gặp hai người.
Lâm Tinh hỏi Ngô Hiểu: “Ngày mai không gặp được em coi như hỏng chuyện. Em còn phải đi làm việc.”
Ngô Hiểu thấy có lỗi, nói ngày mai chắc chắn sẽ gặp được bố anh.
Tuy nói vậy, nhưng Lâm Tinh trong bụng cũng tính phải giúp Ngô Hiểu đến cùng. Nhân viên phục vụ bố trí cho hai người nghỉ riêng trong toàn biệt thự ấy. Hôm sau, ăn sáng xong, xe đã được chuẩn bị sẵn, đưa họ đi theo con đường ngoại thành chừng hai mươi phút. Đi qua mấy khu biệt thự rất đẹp, Lâm Tinh trông thấy một vùng gò đồi và cây rừng, mặt hồ như mặt gương. Theo ấn tượng được xem trên báo, cô biết hai người được đưa đến một sân golf.
Ô tô dừng lại bên thảm cỏ, có người hướng dẫn họ bước lên thảm cỏ xanh non, đi vào giữa sân golf. Lâm Tinh thấy mấy người nước ngoài hôm qua gặp ở khu nhà nghỉ. Họ đang vây quanh một người Trung Quốc trông giống một ông chủ, xem ông ta đang sử dụng cây gậy golf. Ông ta đánh khá lắm, quả golf bay rất cao, rất xa, mấy người nước ngoài ra sức khen ngợi. Một nhân viên phục vụ đến bên ghé vào tai ông chủ. Ông chủ đưa cây gậy golf cho người phục vụ, nói gì đó với mấy người nước ngoài rồi đi về phía Lâm Tinh. Ngô Hiểu gọi bố, Lâm Tinh đang nhập vai, ra vẻ bẽn lẽn, bỗng đứng ngây ra. Cô ngạc nhiên thấy người đang đi về phía mình chính là ông Ngô Trường Thiên, Chủ tịch tập đoàn Trường Thiên.
Ông Thiên cũng ngớ ra, nhưng chỉ trong giây lát, vẻ mặt ông trở lại bình thường, hỏi Ngô Hiểu: Bạn của con đấy à? Ông Thiên đưa tay ra, không rõ là lạnh nhạt hay nghiêm túc. Ông hỏi: “Không phải vì cậu Hiểu mà cô phỏng vấn tôi đấy chứ?”
Lâm Tinh không biết phải nói thế nào về mình, không biết phải trình bày đầu đuôi sự việc ra sao. Cô cũng không biết vào lúc này phải xưng hô thế nào với ông Thiên, gọi là bác hay gọi là Chủ tịch. Cô bối rối nói: “Xin lỗi… thưa Chủ tịch… cháu không biết là bác.”
Ông Thiên đi về phía chiếc xe chạy bằng điện, lấy một chai nước khoáng, rồi nhìn Lâm Tinh và Ngô Hiểu đứng phía sau, lại hỏi: “Hiểu nó vẫn chưa nói với cô à?”
Lâm Tinh cố kiềm chế sự khó xử bỗng từ đâu ập đến, trả lời: “Không ạ, anh ấy chỉ nói bố làm ở công ty. Thật tình cháu không biết là bác, cháu có thể thề với bác!”
Ông Ngô Trường Thiên lạnh nhạt nói: “Ừ, thật là khéo.”
Giật mình nhất lại là Ngô Hiểu. Anh nghi ngờ nhìn bố rồi nhìn Lâm Tinh, chừng như không tin lắm, hỏi: “Bố đã biết cô ấy rồi ạ?”
“Biết!” Ông Thiên trả lời dứt khoát.
Trong trường hợp này, đối với Lâm Tinh tiến thoái đều khó. Ông Thiên là đối tượng để cô phỏng vấn, cũng là nhân vật mà cô kính phục. Cô không nên, mà cũng không cần thiết phải sắm vai “lừa dối”. Nhưng màn kịch tiếp tục diễn, bởi cô không thể bỏ dở giữa chừng, phản lại người bạn cùng trang lứa, phản lại lời hứa của mình. Cho nên, khi ông Thiên hỏi hai người quen nhau từ bao giờ, cô đành phải tiếp tục diễn theo đúng kịch bản:
“Hai năm rồi ạ.”
“Từ lúc cô còn học đại học?”
Cô gật đầu, trả lời “Vâng”.
“Cô thấy Hiểu thế nào?”
Ngô Hiểu lập tức phản ứng: “Bố, bố hỏi những chuyện ấy làm gì, chả nhẽ cô ấy thấy con không tốt?”
Ông Thiên không chú ý đến con trai, vẫn nhìn Lâm Tinh: “Cô trả lời thật đi.”
Lâm Tinh đã trấn tĩnh. Cô trấn tĩnh như những lúc nói năng đầy tự tin: “Bác bảo anh Hiểu ạ, anh ấy ít nói, tốt tính, chơi saxo rất hay, rất nghệ thuật.”
“Cô làm bạn với nó chỉ vì nó có tài về nghệ thuật thôi à?”
“Không ạ, cháu thấy anh ấy rất giống Rukawa Kaede.”
“Cái gì?”
Ngô Hiểu và bố cùng hỏi, họ không biết Rukawa Kaede là ai. Lâm Tinh như nói lóng, cô không muốn cái trò này diễn ra quá nghiêm chỉnh.
“Đấy là nhân vật trong phim hoạt hình Nhật Bản, một học sinh phổ thông chơi bóng rổ, rất giống anh Hiểu, con gái bây giờ rất thích nhân vật ấy.”
Có thể ông Thiên không thấy tâm lý đùa vui trong lời nói của Lâm Tinh, nhưng ít nhất cũng coi đấy là hứng thú của con gái thời nay. Ông cười, hỏi:
“Cô thấy Hiểu có khuyết điểm gì?”
“Vâng… có ạ, có lúc anh ấy tỏ ra trẻ con lắm. Còn… anh ấy rất thích ngắm nghía chải chuốt. Cháu cảm thấy con trai không nên quá chăm chút như vậy.”
Vẻ mặt ông Thiên không hề có phản ứng đồng tình hay không đối với câu trả lời của Lâm Tinh, ông lại hỏi: “Cô với Hiểu thì cô đuổi theo nó hay nó đuổi theo cô?”
Lâm Tinh định trả lời, không ai đuổi theo ai, mà cùng đến với nhau, nhưng rồi cô nói: “Anh Hiểu theo đuổi cháu ạ, bao giờ nam cũng đuổi theo nữ, rất ít có cô gái nào đuổi theo bạn trai.” Lâm Tinh thấy mình không thể sắm vai dưới trong chuyện Ngô Hiểu nhờ giúp đỡ, nhất là trước mắt một nhân vật lớn như ông Thiên, mình không thể tỏ ra nhỏ bé hèn kém.
Ông Thiên không hỏi thêm nữa. Lâm Tinh dùng câu nói ấy cũng để kết thúc màn “ra mắt bố chồng”, khiến cô lơ mơ cảm thấy mình đã chiến được thế thượng phong, vẻ mặt thanh thản. Ông Thiên nói: “Các cháu chơi đi.” Rồi ông đến với khách. Ông không nghĩ Lâm Tinh lại rất mạnh dạn:
“Thưa bác, cháu xin phép…”
Ông Thiên dừng bước, quay lại nhìn cô. Lâm Tinh nói: “Thưa bác, cháu đến Cát Hải chủ yếu là muốn tiếp tục làm việc về Tập đoàn Trường Thiên, bác có thể giúp cháu không ạ?”
Ông Thiên hỏi: “Cô cần gì?”
“Bác có thể nói với cấp dưới để cháu làm việc được thuận tiện hơn.”
Ông Thiên không nghĩ ngợi gì, trả lời ngay: “Tôi sẽ cử người, cho xe đưa cô đến các các công ty để làm việc.”
Đấy là mục đích chính của chuyến đi. Nếu được sắp xếp như thế, đúng là niềm vui bất ngờ. Cô vui mừng dường như quên mất Ngô Hiểu đang bên cạnh vai diễn của mình. Cô cảm ơn ông. Sự vui mừng của cô làm cho ông Thiên phải dừng lại một lần nữa. Ông nhìn nghiêng Lâm Tinh, hỏi với ý sâu xa:
“Cô muốn cảm ơn tôi không?”
Lâm Tinh cười: “Vâng, cháu thành thật cảm ơn bác.”
Ông Thiên gật đầu: “Sẽ có cơ hội.”
Ông Thiên đến bên khách, tỏ ra thân mật nhưng không mất đi cái vẻ của người đứng đầu Tập đoàn, dùng tiếng Anh vừa nói vừa cười với mấy người phương Tây, sau đấy cùng ngồi lên chiếc xe điện, chạy đến chỗ trái bóng rơi. Lâm Tinh và Ngô Hiểu nhìn chiếc xe chạy xa dần. Cả hai cùng ngơ ngác không biết bao nhiêu lâu. Vẫn là Lâm Tinh lên tiếng trước. Cô dang hai tay, cười với Ngô Hiểu: “Thôi nhé, em đã hoàn thành nhiệm vụ.”
Ngô Hiểu tỏ ra cảm kích, cười với cô, nhưng tâm trạng có phần không vui, anh nói với giọng buồn buồn: “Cảm ơn bạn.”
Bắt đầu từ chiều hôm ấy, Lâm Tinh bận với hàng loạt cuộc viếng thăm, phỏng vấn, không còn để ý đến Ngô Hiểu. Trong toàn bộ tập đoàn Trường Thiên, theo chỉ thị của ông Ngô Trường Thiên, tất cả đều răm rắp tuân theo. Lúc Lâm Tinh từ sân golf về đến nơi nghỉ, ngay lập tức có một người ở văn phòng của tập đoàn đến tìm. Anh ta nói, theo chỉ thị của văn phòng Chủ tịch, anh ta sẽ đưa cô đi thăm các cơ sở của tập đoàn tại thành phố Cát Hải này, đồng thời bố trí hẳn một chiếc ô tô để cô đi lại. Những khó khăn dự kiến trong đợt công tác bỗng trở nên thuận lợi và rất thoải mái, khiến Lâm Tinh cảm thấy đúng là gặp vận may.
Đưa Lâm Tinh đi cơ sở là một thanh niên hào hoa phong nhã, tên là Hạ Vệ Hoa, chừng mười bảy, mười tám tuổi. Sáng nào cũng vậy, cậu ta cùng với chiếc ô tô đến biệt thự màu vàng nhạt đón Lâm Tinh. Sau đấy theo yêu cầu của cô, đưa cô xuống các công ty con của Tập đoàn, giúp cô tìm người cần gặp. Trong lúc Lâm Tinh phỏng vấn, cậu ta ngồi bên cạnh, lắng nghe hai người trao đổi, trò chuyện, thỉnh thoảng bổ sung vài lời vào những chuyện cậu biết rõ. Về sau Lâm Tinh quen dần. Trong lúc cô nói chuyện, cậu ta tránh vào một nơi học ngoại ngữ, chuẩn bị cho kì thi sắp tới. Buổi trưa, cậu chuẩn bị bữa trưa cho Lâm Tinh, nói chung đến công ty nào sẽ ăn cơm ở ngay công ty đó. Cậu cũng hay chuyện, nói chuyện với Lâm Tinh trong lúc ăn, chuyện công ty, chuyện xã hội, cả chuyện của bản thân. Anh vào làm ở tập đoàn Trường Thiên đã được sáu năm, đầu tiên làm ở Văn phòng Chủ tịch tập đoàn, sau chuyển sang phòng nhân sự, rồi được điều về văn phòng nếp sống văn minh tinh thần. Lâm Tinh ngạc nhiên vì một thanh niên bề ngoài hào hoa phong nhã làm việc ở một Tập đoàn nổi tiếng, vậy mà chưa qua đại học chính quy, vào làm rồi mới học, hiện tại đang học thêm tiếng Anh không lấy đấy làm điều xấu hổ, mà nói, ông Chủ tịch Tập đoàn từng nói, ông Tsusumi Yeshiaki, vua của giới thương nhân, ông chủ của tập đoàn Seiku, dùng rất nhiều người học vấn không cao, bởi vì nhiều người có học vấn cao không muốn bỏ công bỏ sức vào các công ty nhỏ bé lợi nhuận ít ỏi. Làm việc trong các doanh nghiệp rất vất vả. Vệ Hoa tự hào nói: “Ông Chủ tịch Tập đoàn ngày nào cũng làm việc mười mấy tiếng đồng hồ, bọn em cũng vậy. Bọn em không chấp hành luật lao động. Chế độ tuần làm việc bốn mươi tiếng đồng hồ với bọn em không có giá trị.” Cái tự hào của Vệ Hoa lây nhiễm sang Lâm Tinh. Mấy hôm nay nói chuyện với người trong tập đoàn, ai cũng tỏ ra tự hào với vị lãnh đạo tối cao của mình.
Buổi chiều, theo lệ thường, Lâm Tinh lại về ăn cơm ở biệt thự màu vàng nhạt. Ở đấy là trụ sở chính của Tập đoàn, cũng ăn với cô không phải là Vệ Hoa, mà là Ngô Hiểu “bạn trai” của cô. Trong bữa ăn Ngô Hiểu lặng lẽ nghe cô kể lại những điều tai nghe mắt thấy trong ngày làm việc. Có lúc anh rất kiệm lời đối với những câu hỏi của cô về Tập đoàn Trường Thiên và bố anh. Lâm Tinh hỏi, Mấy hôm nay anh làm gì? Anh bảo, Mấy hôm nay không làm gì, chỉ ngủ. Lâm Tinh hỏi, Anh không bận gì tại sao không về Bắc Kinh? Ban nhạc vĩ đại thiếu anh cũng được à?
Lâm Tinh hỏi, Ngô Hiểu càng trầm mặc, hồi lâu sau mới nói: “Lúc nào thì bạn về?” Lâm Tinh nói: “Còn lâu, em còn nhiều việc.” Ngô Hiểu nói: “Vậy mình chờ bạn cùng về.” Lâm Tinh nói: “Khỏi cần, việc của anh em đã giúp xong, anh về đi, em còn bận, em sẽ đi tàu về sau.” Ngô Hiểu hạ giọng: “Bạn vẫn phải tiếp tục làm bạn gái của mình. Vội vã gặp mặt rồi ai đi đường nấy, đừng để bố mình biết là giả vờ.”
Lâm Tinh chớp chớp mắt, sững sờ hồi lâu, miệng uể oải nhai cơm, cô hỏi: “Việc của anh đã xong chưa?”
Ngô Hiểu không trả lời, xem ra anh cũng không trả lời nổi đến lúc nào thì xong. “Bạn bảo giúp đến cùng cơ mà?”
Lâm Tinh cười, trêu Ngô Hiểu: “Chúng ta đang nói chuyện yêu thật đấy à?”
Ngô Hiểu nói: “Không phải.”
Lâm Tinh nói: “Vậy thì tốt, em cũng không muốn thế.”
Câu nói làm cho Ngô Hiểu sa sầm nét mặt, anh hỏi: “Nếu như thế thì sao?”
Lâm Tinh nói: “Em không dám làm bạn với con nhà giàu.”
Ngô Hiểu nói: “Mình đâu có giàu. Bố đâu có cho mình tiền, mình dựa vào bản thân.”
Lâm Tinh nhăn mặt, tỏ ra không tin: “Dựa vào bản thân mà đi máy bay ngồi khoang hạng nhất, có xe Cadillac.”
Ngô Hiểu nói: “Đấy là bố mình muốn gặp mặt bạn. Bạn quên rồi à, hồi trước mình đi taxi còn vay tiền bạn nữa.”
Lâm Tinh không muốn tranh luận thêm với Ngô Hiểu, vậy là cô thay đổi lý do: “Em cũng không thích âm nhạc. Nhạc sĩ chỉ yêu âm nhạc. Một người chỉ say mê cái gì đó thì không hiểu nổi tình yêu là gì.”
Ngô Hiểu nói: “Trên thế giới có nhiều nhạc sĩ kiệt xuất nhưng rất lãng mạn, âm nhạc và tình yêu giống nhau. Tại sao bạn lại có cái nhìn phiến diện đối với những người chơi nhạc bọn này như thế nhỉ?”
Lâm Tinh cũng không muốn luận chiến về chuyện này: “Thôi thôi, chỉ mong anh bất đồng. Sau này anh đến với cô nào thì hãy yêu tha thiết cô ấy, nghe thấy không?”
Ngô Hiểu bực lên vì thái độ của Lâm Tinh, anh bĩu môi: “Mình cũng ghét những người làm nhà báo như các bạn. Mồm nhà báo như gáo múc dầu, không bao giờ để lộ tình cảm thật, yêu các bạn coi như xui xẻo.”
Lâm Tinh không buông tha, phản kích: “Thôi thôi, vậy thì tuyệt quá rồi còn gì, chúng ta ghét nhau, coi như không ai để ý đến ai nữa nhé?”
Ngô Hiểu bực thật sự, vênh mặt lên, nói một câu: “Không để ý thì thôi!” Anh đứng lên, bỏ đi.
Nhìn theo bóng Ngô Hiểu đang bực tức bỏ đi, Lâm Tinh không việc gì phải bực mình. Cô với ai cũng thế, chỉ cần đắc thắng, cô sẽ tha thứ, thậm chí đồng tình với đối phương. Cô thấy cái vẻ bực tức của Ngô Hiểu thật đáng yêu.
Hôm sau, lúc ăn sáng, Ngô Hiểu đến, cũng không chủ động nói chuyện với Lâm Tinh. Lâm Tinh hỏi: “Vẫn giận đấy à?” Ngô Hiểu nói: “Ai giận!” Vẻ mặt anh trở nên dịu dàng. Những gì mâu thuẫn hôm qua lập tức đóng băng.
Trên đường đi làm việc, bỗng Vệ Hoa hỏi Lâm Tinh: “Anh Hiểu là bạn trai của chị đấy à?”
Lâm Tinh hỏi ngược lại: “Ai bảo thế?”
Vệ Hoa nói: “Em nghe người của văn phòng Chủ tịch nói.”
Lâm Tinh cười: “Hoa có thấy giống không?”
Vệ Hoa cười cười: “Em cảm thấy không giống.”
Lâm Tinh định giải thích, nhưng thấy Vệ Hoa nói vậy nên cô hỏi: “Tại sao không giống?”
“Anh Hiểu… nói thế nào nhỉ, hình như hai người không hợp nhau.”
“Tức là chị không xứng với anh ấy?”
“Không không, tuy ai cũng bảo anh Hiểu đẹp trai, lại có một ông bố tuyệt vời. Nhưng chị không nghe nói à, xưa nay những nhân vật tài giỏi làm to, con cháu lại không có gì nổi trội. Ông Thiên rất tài giỏi, có suy nghĩ, được rèn luyện, nhưng con trai của ông lại không theo nghiệp cha. Em cảm thấy những trí thức như chị không nhất định muốn tìm những người như vậy làm bạn trai.”
“Vậy chị nên tìm người thế nào?”
“Ít ra là phải có tiếng nói chung, người bạn đời phải là người có sự nghiệp.”
“Anh Hiểu chơi nhạc ở Bắc Kinh cũng tốt lắm.”
“Chị bảo anh Hiểu thổi cái kèn gì ấy nhỉ, hừm, chỉ là sự thích thú của tuổi thanh niên. Em đã đi làm, còn dành thời gian để học đại học, anh ấy bỏ đại học, chơi nhạc… Hừm, ai cũng phải có chí.”
Lâm Tinh trầm mặc hồi lâu, hình như đang suy nghĩ điều gì, thật ra không nghĩ gì, cô chỉ nói: “Nhưng vẫn có nhiều cô gái thích anh Hiểu.”
Vệ Hoa hỏi: “Chị có phải là bạn gái của anh ấy thật không?”
Lâm Tinh nói: “Ấy là chị nói chung. Hoa đã xem phim hoạt hình ‘Cao thủ ném bóng’ của Nhật chưa?”
“Chưa, chị xem phim hoạt hình đấy à?”
“Đúng rồi, người lớn các nước đều thích xem phim hoạt hình, những phim như ‘Vua sư tử’, ‘Hoàng tử Ai Cập’, ‘Hoa mộc lan’, ‘Truyện anh Kiến’… đều là phim hoạt hình cho người lớn, cả phim ‘Cao thủ ném bóng’ nữa. Trong phim ấy có một nhân vật tên là Rukawa Kaede đẹp trai như anh Hiểu. Hơn nữa, cũng nhỏ nhen, ít nói, rất thích ngủ, giống hệt anh Hiểu. Còn giống một điều nữa ấy là không để ý gì đến con gái.”
Vệ Hoa không hứng thú với chuyện Rukawa Kaede, cậu ta cười đùa: “Xem ra chị cũng thích anh ấy đấy nhỉ?”
Lâm Tinh không hiểu ý Vệ Hoa nói thích Ngô Hiểu hay thích Rukawa Kaede, một câu nói hiểu thế nào cũng được: “Hoa không biết đấy, bây giờ nữ sinh trung học Bắc Kinh lại thích như thế.”
“Chị đâu phải là nữ sinh trung học.”
Lâm Tinh ngớ ra, cười, giải thích: “Chị không nói chị.”
Nhưng Ngô Hiểu nghĩ về Lâm Tinh thế nào, cô không biết. Cô làm việc ở Cát Hải một tuần lễ, Ngô Hiểu cũng ngồi không chờ cô một tuần lễ. Ngoài trừ sáng tối ăn với nhau, thỉnh thoảng đưa cô đi hộp đêm Disco, hai người ban ngày không có dịp gặp nhau. Lâm Tinh không biết Ngô Hiểu chờ là để diễn tiếp màn kịch với bố hay thật tình hứng thú chờ, vì anh sống nội tâm, cho nên khó đoán được suy nghĩ của anh. Lâm Tinh nghĩ, nếu không phải vì tính cách khép kín, e rằng có khối cô gái chết mê chết mệt vì anh rồi.