Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị

Chương 30: 30: Ca Ca Nếu Em Là Nam Thì Sao



Tinh—
Thang máy đưa người xuống hầm gửi xe, Lâm Quát còn chưa kịp ra ngoài, liền cảm nhận được có luồng gió lướt qua mặt, bắt nguồn từ ống thông gió trên đỉnh đầu.

Chỉ là cậu luôn nhìn phía trước, đến khi ra ngoài, lúc thang máy khép lại mới dừng chân, ánh mắt phức tạp quay lại nhìn cánh cửa đóng kín.
Cậu có cảm giác đang bị theo dõi, loại cảm giác này khiến người ta cực kì không thoải mái.

Có điều đây cũng nằm trong dự liệu của Lâm Quát, cậu không hề tỏ ra kinh hoảng, một vì không muốn đánh cỏ động rắn, hai vì không để “người” nhìn lén núp trong bóng tối vì phản ứng của cậu mà dương dương tự đắc.
Lâm Quát cứ thế thản nhiên cầm vòi hoa sen, men theo mũi tên chỉ đường dưới nền đất, từng bước tiến đến lối ra của hầm gửi xe.

Diện tích toàn bộ tiểu khu không lớn, từ thang máy đến lối ra cũng chỉ mất vẻn vẹn năm, sáu phút.
Trong năm, sáu phút này, Lâm Quát đưa ra một quyết định.

Mỗi quy tắc trong phó bản ⟨Mật Mã Tử Vong⟩ dường như đều đáp ứng vì Tà Thần, cậu luôn ở thế bị động.

Mà bị động đồng nghĩa với việc mất đi quyền kiểm soát tính mạng, cậu không muốn như thế.
Cậu muốn tìm ra hết “bọn chúng”, không chỉ là nắm quyền chủ động, Lâm Quát còn cảm thấy trên người “bọn chúng” khả năng sẽ cất giấu manh mối phá cục.
Lâm Quát ra khỏi hầm gửi xe, ngẩng đầu nhìn phía trước.

Đặc điểm kiến trúc của tiểu khu cậu ở tuy không tính là trung tâm thành phố, nhưng dù sao cũng thuộc Tam Hoàn*.

Đường xá quanh tiểu khu khai thông đủ hướng, bởi vì sát bên cạnh còn có một toà trung tâm thương mại rất nổi tiếng, người đi đường lại càng thêm tấp nập.
*Tam Hoàn: tập đoàn lớn của Trung Quốc
Dựa vào kiến thức theo dõi, địa hình cùng với lưu lượng người như vậy chính là thiên đường ẩn náu của bọn chúng, người bị theo dõi rất khó phát hiện kẻ âm thầm quan sát mình.
Lâm Quát nhìn lướt qua một lượt liền thu mắt, người cắm đầu đi tới hoặc vội vàng lướt qua cậu, dường như đều có mục đích riêng.

Từ đầu đến cuối cậu luôn giữ một khoảng cách an toàn với những người này, đề phòng kẻ nhìn lén bất ngờ xông tới cướp lấy mật mã tử vong trong tay cậu.
Biện pháp bảo vệ mật mã tử vong của Lâm Quát cũng chỉ đơn giản là nắm chặt tay hơn chút, suy nghĩ trong đầu cấp tốc chuyển động, rất nhanh, cậu đã có cách.
Lâm Quát lướt đi như gió, từ tiểu khu đến học viện mỹ thuật mất gần phân nửa giờ, dọc đường camera giám sát đều ghi lại hình ảnh của cậu.
Đến học viện mỹ thuật, Lâm Quát không lập tức vào ngay, lúc này đồng hồ vừa qua 9 giờ, chính là thời điểm bắt đầu lớp học đầu tiên.
Lâm Quát đi thẳng tới trung tâm dịch vụ trường.

Chỉ cần trả lời đúng số thẻ căn cước và mã sinh viên, trung tâm liền có thể cấp lại thẻ trường cho cậu, gần như toàn bộ chi tiêu trong học viện mỹ thuật đều có thể ghi nợ bằng thẻ trường, hoặc cũng có thể trực tiếp thanh toán qua tấm thẻ đó.
Nhân viên công tác vừa đi làm, vì vậy trong trung tâm chẳng có mấy người.

Lâm Quát không làm mất thêm thời gian, cầm thẻ trường vừa được cấp lại đi tới toà kí túc xá nam, suốt dọc đường camera giám sát đều lặng yên không tiếng động dõi theo cậu.

Lâm Quát đến dãy tủ dưới toà kí túc, chuyển phát nhanh của sinh viên học viện mỹ thuật đều được đặt ở đây.
Trước tủ chuyển phát nhanh vây đầy học sinh, mỗi ngăn tủ chỉ đặt một màn hình có thể thao tác, các sinh viên muốn chuyển phát nhanh phải dùng mã nhận hàng do hậu cần cung cấp nhập vào màn hình, như vậy mới mở được khoá tủ chuyển phát.
Bởi vì màn hình ít mà lượng người lại đông, xếp thành hàng dài trước tủ chuyển phát.

Lâm Quát tỉ mỉ đánh giá một lượt từng người trong hàng ngũ, nơi này dù sao cũng là toà nhà phụ, hơn nữa còn cách kí túc xá chính và khu giảng dạy rất xa, đoàn người xếp hàng gửi chuyển phát nhanh ở đây cũng không có ai mà cậu quen biết.
Cậu không cảm thấy “bọn chúng” sẽ đoán trước được quỹ đạo di chuyển của mình mà sớm lẫn vào trong đoàn sinh viên gửi chuyển phát nhanh, bằng không, phó bản này đã chẳng cần tiếp tục nữa.

Nghĩ như vậy, Lâm Quát tiến lên, cậu không xếp hàng mà đi đến trước ngăn tủ gần như không mấy ai để ý, tủ chuyển phát này so với nhưng ngăn tủ phải xếp hàng dài kia có hơi khác biệt, rõ ràng nhất chính là màn hình trên quầy chuyển phát cùng những màn hình khác lớn hơn gấp đôi.
“T r u y ệ n đ ư ợ c e d i t v à u p t ạ i w a t t p a d b ở i C h i m N o n”
Ngón tay Lâm Quát gõ trên màn hình vài lần, chỉ chốc lát sau một cánh tủ trong đó đã mở ra, cậu bỏ vòi hoa sen vào.
Lâm Quát vịn tay nắm cửa kim loại, không chút do dự, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đúng vào khoảnh khắc đó, trên màn hình chuyển phát nhanh hiển thị: Giao hàng thành công.
Xử lý xong xuôi, Lâm Quát tính toán đi tìm chút đồ ăn gì đó, cậu đói bụng rồi.

Thành ra cũng không để ý tới tủ chuyển phát và camera giám sát nữa, quay đầu đi thẳng đến căn-tin.
Màn băm thịt sáng nay của Lâm Chi còn rõ mồn một trước mắt, dạ dày Lâm Quát vẫn còn hơi khó chịu, chỉ ăn tạm bát cháo trắng với một quả trứng gà, cậu lọc lòng đỏ trứng để qua một bên, sau đó mới ăn bữa sáng được coi là bình thường nhất trong mấy ngày này.
Ăn uống xong xuôi, Lâm Quát mang bát đ ĩa tới bồn rửa, đầu cũng không ngoái liền rời khỏi căn-tin.

Trước lúc đi cậu đã liếc qua đồng hồ treo tường, từ lúc bỏ vòi hoa sen vào tủ chuyển phát đến giờ đã qua gần một tiếng.

Mà camera giám sát ở căn-tin không còn tiếp tục dõi theo cậu, trong đầu Lâm Quát vẽ ra một tấm bản đồ sân trường, cậu bắt đầu di chuyển quanh khuôn viên trường học theo kế hoạch định sẵn, đi ngang qua một cửa hàng tiện lợi, lại dùng tiền trong thẻ trường mua một tập phác thảo với một cây bút.
Cậu vẫn như cũ dạo bước trong sân trường, không ngừng di chuyển, tay cũng không ngừng.

Một tập phác thảo 24 trang bị cậu xé thành chỉ còn lẻ tẻ vài trang, khi tờ giấy cuối cùng cũng bị Lâm Quát xé xuống, cậu dựa theo kế hoạch đi đến tủ chuyển phát cất giữ vòi hoa sen.
Vừa ngẩng đầu lên, một gã trai đứng lặng ngay trước tủ, ánh mắt rơi vào điểm nào đó trên dãy tủ chuyển phát.

Lâm Quát thuận theo ánh mắt gã, phát hiện điểm nhìn của gã lại chính là hộc tủ cất giữ vòi hoa sen.
Lâm Quát không lùi về sau cũng không tiến lên trước, chỉ đứng tại chỗ lẳng lặng quan sát gã.
Có lẽ ánh mắt Lâm Quát quá có thâm ý, gã trai vốn đưa lưng về phía cậu xoay người.

Dựa vào ngũ quan và trạng thái da thịt, xem chừng tuổi tác của gã không lớn, so với Lâm Quát nhiều nhất cũng chỉ chênh lệch một hai tuổi.
“Tìm thấy rồi.” Lâm Quát mặt không biểu tình nói.
Gã trai đầu tiên lộ ra biểu cảm mê mang, sau mới phản ứng được Lâm Quát là đang nói cái gì, mê mang trên mặt cấp tốc biến thành kinh ngạc: “Cậu mang mật mã tử vong để ở chỗ này, chính là vì dẫn dụ tôi ra?”
Lâm Quát từ chối cho ý kiến.
“Cậu không phải chứ?” Nói đoạn gã chỉ chỉ đầu mình, tỏ ý nơi này của Lâm Quát hẳn là có chút vấn đề.
Lâm Quát cảnh giác đánh giá gã, chậm rãi mở miệng: “Kẻ theo dõi tôi là anh.” Cậu nhìn chằm chằm gã trai trước mắt này, thời điểm cậu đến tủ chuyển phát đã nhìn ra, gã đến đây một mình chứ không có đồng bọn, liền hỏi: “Một tên nữa đâu?”
Gã trai nhún vai, trả lời từng câu hỏi của Lâm Quát: “Phải, không biết.”
Gã dường như không có ác ý gì.
Nhưng Lâm Quát không dám coi nhẹ, gã trai liền chủ động nói: “Tìm một chỗ đi, tôi sẽ kể hết cho cậu tình huống của tôi và cả những thứ tôi biết.”

Lâm Quát suy ngẫm giây lát, không từ chối cũng chẳng gật đầu đồng ý.
Gã trai hơi khó chịu với phản ứng của Lâm Quát, giọng điệu có phần bực bội: “Nếu tôi muốn hại cậu, cậu cảm thấy mình chạy trốn được sao? Hơn nữa, nếu có hứng thú với mật mã tử vong của cậu, tôi nhất định thẳng tay cạy cái ngăn tủ này ra rồi.

Anh bạn nhỏ, tôi đã lộ át chủ bài cho cậu, người với người quan trọng nhất vẫn là có chữ tín nha.”
Lâm Quát không lên tiếng, lặng im quan sát gã.
Gã trai liền bước lên trước: “Vậy tới tiệm trà sữa đằng kia đi, hiện tại ít người ít tiếng.” Dứt lời mặc kệ Lâm Quát có theo cùng hay không, vượt qua mặt cậu đi thẳng về phía trước.
Lâm Quát rốt cuộc vẫn cùng tiến lên.
Gã trai gọi hai cốc trà sữa, lúc phải trả tiền lại liếc sang Lâm Quát, bối rối sờ hai bên túi quần áo của mình: “Kia, cậu có tiền không?”
Lâm Quát: “…”
Chị gái ghi oder nhìn sang Lâm Quát, mặt mũi Lâm Quát hoàn toàn phù hợp với tiêu chuẩn của phần lớn nữ sinh.

Chị gái đỏ ửng mặt, nói nhỏ: “Tiểu ca ca, tổng cộng 32.”
Lâm Quát hờ hững chìa ra tấm thẻ trường, chị gái ghi oder quẹt thẻ xong liền trả lại cho cậu: “Tiểu ca ca, nhắc nhở số dư nha.”
Nếu thẻ trường dưới 10 nhân dân tệ, sau khi sử dụng sẽ nhắc nhở chủ thẻ nạp tiền, Lâm Quát gật gật đầu: “Biết rồi, cảm ơn.”
Gã trai ở một bên nói: “Cậu yên tâm, lời tôi sắp nói đây đảm bảo giá trị tuyệt đối hơn 32 nhân dân tệ.”
Cuối cùng hai người tìm một góc hẻo lánh trong cửa hàng, Lâm Quát vừa cắm ống hút vào cốc vừa nói: “Có thể bắt đầu rồi.”
Gã trai gật đầu: “Tôi tên Trương Sâm.”
Lâm Quát: “Bỏ qua tự giới thiệu.”
Trương Sâm: “…”.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
Hẹn Hò Trực Tuyến Trong Game Kinh Dị

Chương 30: Thịnh Văn, người môi giới



Thần S đứng đầu bảng xếp hạng, đoán cũng biết người này thuộc khu thành trên. Có điều giữa các khu thành không thể thông cửa, Lâm Quát nhìn Thăng Thăng, không rõ tên Thần S này tới khu B thành dưới thế nào, lại bảo vệ người khác ra sao.

Thăng Thăng nhìn ra được nghi ngờ trong mắt Lâm Quát, kìm nén nước mắt tủi thân giải thích: “Em… em không có bịa chuyện.”

Lâm Quát nói: “Đã xảy ra chuyện gì, em kể hết từ đầu đến cuối.”

Thăng Thăng cúi đầu: ” Lúc anh Lâm Quát vào phó bản, em muốn ra ngoài kiếm đồ ăn. Anh Quan Mạc nói em biết, phải đến 3-301 toà 1 đổi thực phẩm, em… em đã đi.”

Lâm Quát không lên tiếng, chờ Thăng Thăng nói tiếp.

Thăng Thăng hít vào một hơi, tiếp tục: “Bên ngoài điểm đổi thực phẩm 3-301 toà 1 rất nhiều người, bọn họ liên tục tới lui ở ngoài. Lúc ấy em không biết bọn họ đang chờ cướp đồ, em dùng điểm tích lũy đổi đồ ăn xong, bọn họ liền cướp mất. Có một chị nói với em, lúc đổi đồ tốt nhất em nên đi cùng ba bốn người, bởi vì trao đổi sẽ trừ điểm tích lũy, rất nhiều người vì tiết kiệm điểm tích lũy mà đánh cướp người đi một mình. Nhưng mà em đói quá rồi, em mới nghĩ những người kia liệu ban đêm có rời đi hay không, nhưng mà bọn họ không đi…”

Tới đây Thăng Thăng khó nén run rẩy: “Bọn họ bảo em dùng điện thoại chuyển điểm tích lũy cho bọn họ, bằng không sẽ đánh em. Mẹ đã nói, nếu điểm tích lũy không đủ khấu trừ chi phí mỗi ngày trong Vây Thành thì em sẽ chết, em mới… em mới không chịu chuyển điểm tích lũy cho bọn họ…”

Lâm Quát nghe tới đó đã hiểu, cũng không cần Thăng Thăng nói tiếp, cậu biết Thăng Thăng là kết cục gì. Một đứa nhóc không phải đối thủ của kẻ khác, người không việc gì là tốt rồi.

Lâm Quát: “Đưa điện thoại cho anh.”

Thăng Thăng do dự giao điện thoại ra, Lâm Quát mở thông tin cá nhân của Thăng Thăng, kéo đến mục thông số điểm tích lũy, điểm tích lũy hiển thị là 0, kèm theo cả một dấu chấm than to đùng, phía sau còn có một dòng chữ: Bạn đã thiếu phí hai ngày.

Lâm Quát nhíu mày: “Mẹ em biết không?”

Thăng Thăng lắc đầu: “Em… em không dám nói với mẹ, em sợ mẹ lo lắng.” Cậu bé thực ra cũng không dám nói với Lâm Quát, chỉ là vết thương trên người quá dễ thấy, căn bản không gạt được.”

Thấy Lâm Quát không lên tiếng, Thăng Thăng lấy lòng nói: “Em thêm nước rồi, anh Lâm Quát không đói sao? Để em làm mì gói cho anh, em úp mì ngon lắm đó.”

Lâm Quát nhìn Thăng Thăng nửa ngày, hé miệng trầm mặc hồi lâu mới nói: “Em không sợ chết sao?”

Thăng Thăng lắc đầu, lại gật đầu một cái, cậu bé còn nhỏ tuổi, đối cái chết vẫn chưa có khái niệm, với cậu bé mà nói thì khiến người thân bớt đi lo lắng mới là quan trọng nhất. Cậu bé trộm dò xét Lâm Quát, vóc người Lâm Quát cao, cậu bé không biết toàn bộ hành động trộm dò xét của mình đã rơi vào trong mắt Lâm Quát, lúc tầm nhìn chạm nhau, cậu bé lập tức cúi thấp đầu, trong ngực đập bình bịch, không biết vì sao, Lâm Quát khiến cậu bé có một loại cảm giác áp bức dữ dội.

“Chuyện S là thế nào?” Lâm Quát biết đứa trẻ trước mặt sợ cậu, đành cố gắng nhẹ giọng. Nhưng vừa trải qua một phó bản với cậu mà nói không mấy tốt đẹp, băng vụn trên người chẳng tan đi bao nhiêu.

Thăng Thăng nghẹn tủi đầy bụng, do biết Lâm Quát không có nghĩa vụ chăm sóc mình, vì vậy từng câu từng chữ cậu bé đều tỏ ra hết sức cẩn thận: “Em… em nghe được bọn họ nói, có điểm tích lũy sẽ có thể liên hệ thần S trợ giúp qua phó bản.”

Thăng Thăng nửa úp nửa mở, Lâm Quát do chưa nắm rõ quy tắc điểm tích lũy trong Vây Thành, cũng không hiểu “liên hệ S thần trợ giúp qua phó bản” là có ý gì.

Đúng lúc này tin nhắn Tín Hiệu Vây của A Văn gửi tới:

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca, chúc mừng ~

Lâm Quát gõ chữ trả lời:

[Lâm Quát]: Cảm ơn.

Kế đó nhanh chóng thông qua thông đạo khen thưởng phòng livestream tìm hiểu về đạo cụ cấp một “vô cảm”, đạo cụ “vô cảm” có thể tạm thời chặn nhận thức của streamer, nhưng không có tác dụng quá lớn, tuy là đạo cụ cấp một, điểm tích lũy lại không trên bốn con số, trị giá 999.

Lâm Quát: “…”

Còn cả 7 tiếng video call, trước mười phút 50 điểm tích lũy, sau đó mỗi phút thu 5 điểm tích lũy, như vậy tổng là 2100 điểm tích lũy.

Cậu qua một phó bản đơn thưởng 1000 điểm tích lũy, tất cả đều cho A Văn, ngược lại còn nợ A Văn 2099 điểm tích lũy.

Lâm Quát: “hmmmmm.”

Nợ mới nợ cũ đều gộp chung lại, hiện tại cậu tổng nợ A Văn 11039 điểm tích lũy. Lúc này Lâm Quát có chút ngượng, cậu nào còn mặt mũi mà không biết xấu hổ lớn giọng tuyên bố trả hết cả vốn lẫn lãi cho A Văn.

Trong lúc Lâm Quát đang tính nợ, A Văn lại gửi thêm vài tin nhắn tới:

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca, lần này phòng livestream tổng cộng kiếm được 3000 điểm tích lũy

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Em một anh chín, anh xem thử đã nhận về tài khoản hay chưa.

[Lâm Quát]: Đều cho em.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Hửm? Em bên này đã thiết lập cài đặt rồi, hệ thống máy chủ hẳn đã chuyển khoản, hay để lần sau?

[Lâm Quát]:… Được

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Liên tục hai phó bản quá hao tổn sức lực rồi, ca ca phải nghỉ ngơi cho tốt.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca ngủ dậy rồi nhắn em, em giải thích chi tiết về quy tắc Vây Thành cho ca ca.

[Lâm Quát]: A Văn, giờ anh có một vấn đề.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca nói đi.

Thực ra Lâm Quát muốn hỏi A Văn, liên quan tới “liên hệ thần S trợ giúp qua phó bản” là có ý gì, chợt nghĩ tới A Văn dường như có quen biết thần S, đành từ bỏ ý định.

Cậu cảm thấy không hay lắm.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]:?

[Lâm Quát]: Không sao, đã giải quyết rồi.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Thật chứ, ca ca không được gạt em.

[Lâm Quát]: Được rồi.

[Lâm Quát]: S có thể trợ giúp qua phó bản?

[Cơn Gió Ngọt Ngào]:…

[Lâm Quát]: Em không tiện nói, không sao hết.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Cũng không phải không tiện.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Nói thế nào nhỉ… Quả thực có chuyện này, chẳng phải ca ca có vấn đề với S sao? Thế nào lại muốn S trợ giúp qua phó bản?

[Lâm Quát]: Không phải, anh không có, em đừng hiểu lầm.

Thịnh Văn đọc tin nhắn nhóc streamer gửi tới, nhíu mày vừa bất an vừa mờ mịt. Sở dĩ hắn nhiều điểm tích lũy như vậy, phần lớn đến từ “Thu nhập ngoài phó bản”. Hắn ở khu thành cấp cao, có thể xem được rất nhiều livestream.

Chỉ cần xem được livestream, đồng thời cũng có quyền khen thưởng đạo cụ cho streamer. Như vậy Thịnh Văn chính là người môi giới, ví dụ như nổ pháo hoa, hệ thống máy chủ công khai đề giá nổ pháo hoa cần 2000/người, nếu trong phòng livestream Thịnh Văn giúp người chơi nổ pháo hoa một lần, hắn thu khoảng 3/4000, đôi khi còn tùy tâm trạng mà tăng giá.

Khi streamer an toàn vượt qua phó bản, Thịnh Văn lập tức được chuyển điểm tích lũy. Tất nhiên, nếu không có đạo cụ nào được dùng trong phòng livestream, Thịnh Văn vẫn được cấp “phí quan sát” sau khi phó bản kết thúc. Ở đây Thịnh Văn bán đắt nhất chính là đạo cụ “Thẻ manh mối”, đạo cụ manh mối đại khái chia hai loại, một là thẻ đạo cụ gợi ý tinh vi hơn do phòng livestream tạo ra dựa theo phó bản, hai là đạo cụ gợi ý do phán đoán của chính người xem đưa ra cho người tham dự phó bản.*

“Thẻ manh mối” của chính Thịnh Văn bán đến giá trên trời. Rất nhiều người thực ra không liên lạc được với hắn, đều do phải qua nhiều tuyến người truyền lại thông tin, trung gian chẳng biết đã tăng giá thêm bao nhiêu nữa. Rất nhiều người vì sinh tồn mà liều mạng tích điểm, sau đó cầm cả ngàn vàng tới cầu Thịnh Văn cấp “thẻ manh mối”. Mà tích điểm trong Vây Thành là chuyện quá mức gian nan, không ít người đành bớt ăn bớt mặc, đi cướp nhu yếu phẩm đổi bằng điểm tích lũy của người khác để đảm bảo chi tiêu điểm tích lũy của bản thân.

Mà Thịnh Văn nhận đơn còn tùy tâm trạng, phần thưởng của phó bản khu thành dưới đã ít lại chẳng khó, thưởng điểm tích lũy qua mười phó bản không khéo mua nổi một tấm “thẻ manh mối” của Thịnh Văn, hắn căn bản không nhận đơn khu thành dưới, toàn hướng tới người của khu thành trên.

Người khu thành trên muốn giữ mạng, Thịnh Văn muốn kiếm điểm tích lũy, nói đơn giản chính là chuyện một bên muốn đánh một bên chịu đòn.

Thịnh Văn thoáng nghĩ xong vẫn đơn giản giải thích vấn đề một lần cho Lâm Quát, cậu cũng kể lại chuyện của Thăng Thăng:

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Đại khái là vậy.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Dân cư Vây Thành cả ngàn vạn, S không có nghĩa vụ cũng không có năng lực cứu tất cả mọi người, hai bên thanh toán sòng phẳng coi như xong, ca ca anh thấy sao.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Về chuyện ca ca nói, S sẽ bảo vệ người khác là điều viển vông. S không phải thần, không có bản lĩnh thông thiên. Có điều hiện tại hắn quả thực đang bảo vệ một người, nhưng không phải kẻ cướp như ca ca nghĩ, là vợ tương lai của hắn.

[Lâm Quát]: Đôi bên tình nguyện, anh hiểu

[Lâm Quát]: Anh chỉ muốn hỏi qua quá trình, không có ý khác.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Vậy thì tốt rồi.

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca nghỉ ngơi đi.

[Lâm Quát]: Anh… còn có một vấn đề

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Hửm?

[Lâm Quát]: Làm sao gửi yêu cầu phục sinh tới hệ thống máy chủ?

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Em đã gửi yêu cầu giúp ca ca rồi

[Lâm Quát]:!

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: o(* ̄︶ ̄*)o

[Lâm Quát]: Anh… anh nợ em nhiều quá, anh phải làm thế nào đây

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Ca ca, Em bên này có một đề nghị

[Lâm Quát]: Được

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Được cái gì? Ca ca chưa nghe đã đáp ứng sao? Lỡ đâu đề nghị này vô cùng ích kỷ thì thế nào?

[Lâm Quát]: Vẫn sẽ đáp ứng

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Tốt như thế? Vậy em phải suy nghĩ kỹ chút, ca ca đi nghỉ trước đi, bái bai.

[Lâm Quát]: Khoan đã…

[Lâm Quát]: A Văn, em có thể nói anh biết, em ở khu thành nào không?

Bên kia mãi chẳng thấy hồi âm, Lâm Quát đặt điện thoại xuống, cậu không rõ cảm thụ mình lúc này, có hơi mất mát nhưng lại chẳng biết điểm mất mát ấy bắt nguồn từ đâu.

Coi như nắm rõ chân tướng mọi chuyện, trong lòng cậu vẫn không có quá nhiều cảm xúc. Lần ấy khi mẹ Thăng Thăng cầu Lâm Quát giúp đỡ cậu bé, Lâm Quát từ chối, cậu biết lời hứa quá nặng nề, nhưng giúp đỡ Thăng Thăng thì vẫn nằm trong khả năng của cậu.

Mà S dựa vào năng lực bản thân kiếm điểm tích lũy, vậy người khác đâu có tư cách bình phẩm cái gì. Ác nhân thực sự là những kẻ vì giữ mạng sống mà đi cướp bóc người khác, Vây Thành không có trật tự, điều cậu cần làm là không gây thương tổn người khác, cũng không để người khác thương tổn đến mình.

Nghĩ tới đây, điện thoại rốt cuộc rung động một cái:

[Cơn Gió Ngọt Ngào]: Khu C thành trên

Lâm Quát nhìn vào mắt Thăng Thăng, cậu biết Thăng Thăng chỉ kể chuyện tốt giấu nhẹm chuyện xấu, nghĩ một hồi nói: “Em chọn một phó bản, anh đi cùng em.”

Điểm tích lũy của Lâm Quát tính ra là số âm, nếu chuyển điểm tích lũy trong tay cho Thăng Thăng, hệ thống máy chủ qua đó sẽ khấu trừ thêm một khoản phí, cách tốt nhất chính là qua phó bản cùng cậu bé, người Vây Thành luôn muốn qua phó bản, bây giờ có khó nhưng về sau thế nào cũng vượt qua.

Thăng Thăng thoáng sửng sốt: Anh Lâm Quát, em có thể nhắn mẹ chuyển một ít điểm tích lũy, anh vừa mới quay lại, không cần mang theo em.

Lâm Quát sửa lại: Không phải mang theo, là đi cùng.

Cậu ho nhẹ: Anh muốn tới khu thành trên.

Giữa Khu B thành dưới và khu C thành trên còn cách một khu A thành dưới.

Thăng Thăng xác định Lâm Quát không nói đùa, lúc này mới cầm điện thoại lên. Cậu bé tuy còn nhỏ tuổi, lại đọc hiểu được rất nhiều chữ, liền đọc hết từng phó bản đã mở khoá cho Lâm Quát nghe.

“⟨Tháng Sáu Máu⟩ phó bản linh dị hai sao.” Thăng Thăng nói: “Số người tham dự là 8.”

Lâm Quát hỏi: “Ban thưởng phó bản?”

Thăng Thăng xem qua: “300.”

Lâm Quát còn đang suy tư, Thăng Thăng đã nhìn ra cậu là ngại phó bản thưởng ít điểm tích lũy, nhanh chóng lật xem một chút, tìm tới phó bản ban thưởng nhiều điểm tích lũy nhất: “⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩ phó bản hai sao không giới hạn thời gian, số người tham dự là 13, phó bản ban thưởng, ba hạng đầu theo thứ tự 800, 500, 200, ngoài ra còn có khen thưởng cộng thêm.”

Lâm Quát mở điện thoại, trong số lựa chọn của cậu cũng có phó bản ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩ này.

Cậu nhớ lại hai phó bản trước đó, đều là cấp độ hai sao, mặc dù cảm thấy ⟨Mật Mã Tử Vong⟩ quá nhiều cạm bẫy, thực ra nhìn lại thấy không quá phức tạp. ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩ này vốn cũng hai sao, bây giờ cậu đã có kinh nghiệm đối phó với đồng đội não heo, hẳn là nắm lấy top 1 chắc không phải việc khó?

Lâm Quát: “Vậy chọn nó đi.”

Lâm Quát: “Em vào phó bản, nói cho mẹ em biết một tiếng.”

Thăng Thăng nhẹ gật đầu.

Kế đó Lâm Quát chọn vào phó bản ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩, màn hình điện thoại tối lại, ở giữa nhảy ra dòng chữ: Cần chờ thêm 7 người, nếu sau 30 phút không đủ nhân số, hệ thống máy chủ sẽ ngẫu nhiên chọn người mới ở thế giới thực.

Lâm Quát nhíu mày lại.

Cậu muốn biết bản thân vì sao lại đến Vây Thành.

Thăng Thăng sau khi nói qua với mẹ, cũng chọn vào ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩, điện thoại bọn họ đồng thời xuất hiện: “Cần chờ thêm 3 người, nếu sau 10 phút không đủ nhân số, hệ thống máy chủ sẽ ngẫu nhiên chọn người mới ở thế giới thực.

Bọn họ đợi thêm mười phút.

Mười phút sau, màn hình điện thoại cả hai cùng lúc nhảy ra dòng chữ:

[Phòng livestream cá nhân thiết lập hoàn tất]

[Mưa đạn, thông đạo khen thưởng đã mở]

[Phó bản ⟨Câu Chuyện Hiện Thực⟩ đang tải… ]


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.
ad
ad
ad